“Không sai!” một giọng nói truyền đến từ phía trước.
Cách đó hơn mười bước xuất hiện một luồng sáng đen, một người chậm
rãi đi đến, hắn mặc áo đen, tóc đen chỉnh tề vuốt hết ra sau lưng, sát
khí nồng nặc, môi mang ý cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, cứ như loài rắn độc, từng bước từng bước đến gần.
Người này Anh Lạc cũng không xa lạ gì, nói đúng hơn, nàng chỉ cần nhìn thấy hắn một lần, cũng đủ cho nàng khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thấy hắn, người mang vẻ ngoài vô cùng giống mẫu thân nàng kia,
nhanh chóng lui về phía sau một bước, tỏ vẻ cung kính đứng phía sau hắn. Người nọ lại dường như không nhìn đến sự tồn tại của nàng ta, ánh mắt
nhìn chằm chằm về phía Anh Lạc.
“Người đời đều biết, Thần nữ Xích Cơ có hai con gái, là huyết mạch
còn sót lại của Thần tộc. Nếu ta không làm thế, làm sao biết được, tất
cả đều là giả dối, huyết mạch của Thần tộc, từ xưa đến nay chỉ có một,
làm gì có ngoại lệ?” Hắn nói từng chữ một, ánh mắt khẽ híp lại, trong
đôi mắt đen kia như đang tràn đầy phẫn hận, cứ như tùy lúc đều có thể
lấy mạng nàng.
“Ma Quân Ân Hoài Đan!” Anh Lạc nói, lẽ ra nàng nên sợ hãi, nhưng nàng lại không cảm thấy thế, có lẽ vì đã sớm đoán được kết quả này?
“Ngươi còn nhớ là tốt rồi!” Hắn cười lạnh “Một trăm năm qua, tỷ muội
các ngươi quả thật không để ta tìm ra….không, là huynh muội mới đúng!”
Hắn tạm thời sửa miệng, thấy nàng không nói lại tiếp lời: “Ngươi nhất
định thấy lạ, sao ta lại biết? Vốn ta cũng không biết, cho đến khi ta
sai Phi Diễm mở phong ấn đầu tiên, cố ý lộ ra Thiên Kiếm, đoán rằng sau
khi các ngươi nhìn thấy nhất định sẽ có hành động, ai ngờ ngươi lại ngốc đến mức tự mình đến đoạt lại Thiên Kiếm.”
Hắn hừ lạnh, theo bản năng sờ về phía trái tim “Đỉnh Thần sơn, mối
thủ bị đả thương tại cuộc chiến Kiếm Vân, ngươi cho rằng ta không hay
biết gì sao? Hừ! Đúng là kế hay…ai mà ngờ được, một vị thần bị Lục giới
xem thường, lại là Thiên Đế mà cả bọn Lục giới kia đang khổ tâm tìm
kiếm!”
Anh Lạc vẫn không trả lời, chỉ là tay càng lúc càng siết chặt, chặt
đến không có một kẽ hở, từ lúc Thiên Trụ sụp đổ cho đến khi nàng bị bắt
đến đây, đều do một tay hắn điều khiển, chẳng qua là muốn dụ nàng xuất
hiện. Hóa ra hắn lại hận Thần tộc đến như thế.
“Vì sao ngươi phải ép huynh muội ta đến đây?”
Sắc mặt hắn lạnh lẽo “Tất cả đều là thứ các ngươi phải gánh chịu, đều là báo ứng của con tiện nhân Xích Cơ kia, phàm là chuyện nàng ta quan
tâm, ta càng muốn hủy diệt, phàm là chuyện nàng ta lo lắng, ta lại càng
muốn nó phải xảy ra! Có trách, thì trách tại sao ngươi lại là con gái
của nàng ta!”
Anh Lạc khẽ nhíu mày, nghe giọng điệu của hắn, dường như là có biết
mẫu thân, nhưng vì sao hắn lại hận mẫu thân như thế? Chuyện của mẫu
thân, nàng biết rất ít. Khi còn bé. mẫu thân chưa từng nhắc đến, đến tận bây giờ, ca ca cũng chưa bao giờ nói.
Hắn cười càng âm lãnh “Sao hả? Sợ à? Sợ ta giết ngươi?”
“Ngươi sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Anh Lạc không đổi, nhìn thẳng vào
mắt hắn, lúc này, dù có sợ cũng vô ích, nàng cần gì phải phí sức “Nếu
như ngươi muốn giết ta, đã sớm làm rồi, không cần chờ đến bây giờ, còn
suy tính ra một….mưu kế như thế.” Nàng như có như không nhìn về phía nữ
tử áo đỏ, người kia vẫn luôn cúi đầu, cung kính đứng bên cạnh.
“Tỉnh táo như thế, quả thật có mấy phần giống như tính cách của người kia…” Hắn dừng lại, rồi như nhớ đến điều gì, lại khôi phục tinh thần,
cười lạnh nói: “Không tệ, lúc này ta sẽ không giết ngươi. Giết ngươi
rồi, thế gian này làm gì còn ai giúp ta tìm được kiếm linh chứ.”
Anh Lạc nhíu nhíu mày, không nhịn được nói “Ngươi rốt cuộc vì sao
phải làm mấy chuyện này? Giải phóng phong ấn của Ma Thần, ngươi có lợi
gì chứ?”
“Lợi ích? Hừ!” Hắn hừ lạnh “Ma Thần là lực lượng mạnh nhất thế gian
này, Tiên Ma hai giới đều là kẻ tu hành, theo đuổi pháp thuật tối cao
cũng không phải điều gì đáng trách, chỉ khác ở chỗ, bọn chúng tu tiên
đạo, bọn ta tu ma đạo. Ai quy định tu tiên mới là con đường chính
thống?”
“Ma Thần chỉ biết phá hủy thế gian này, phá hủy thiên hạ, ngươi giải
phong ấn chẳng lẽ chỉ vì muốn nhìn thấy sức mạnh tối cao kia thôi sao?”
pháp lực tối cao cũng không quan trọng đến mức đó, đến mức phải khiến
người ta không tiếc phá hủy thế gian này?
Hắn lại đột nhiên cười to, vẻ mặt cuồng vọng hỏi ngược lại “Ngươi cho rằng, Ma Thần thật sự có thể sống lại?”
Vẻ mặt Anh Lạc hơi nặng nề, khó hiểu nhìn hắn, lời này có ý gì?
“Phong ấn Ma Thần chia ra làm bốn, ta đã giải được hai, thứ xuất hiện cũng không phải Ma Thần, mà chỉ là khí âm tà không ngừng bay ra. Ngươi
cho rằng vì sao lại thế?” Hắn cười lạnh.
Anh Lạc không nói, hắn lại tiếp “Nguyên nhân chỉ có một, thế gian này vốn không có Ma Thần. Cho dù là có, cũng đã bị Thiên Đế tiêu diệt từ
thời Thượng Cổ rồi. Mấy cái phong ấn kia, không phải phong Ma Thần, mà
là oán khí của Ma Thần, cũng chính là ma lực tối cao của Ma Thần!”
Anh Lạc sửng sốt, trong đầu nhớ đến những chữ bên trong Thiên Trụ.
“Đã lường trước, thế gian vốn âm dương phối hợp,lại có kẻ mang dục
niệm biến thành Ma, đồ thán sinh linh. Lục giới lâm nguy, căm phẫn đày
kẻ đó vào hoang vu để thần hồn câu diệt.”
Thần hồn câu diệt! Nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến, lúc này hồi
tưởng lại, thì ra lời ấy không phải ý nói Thiên Đế thần hồn câu diệt, mà là Ma Thần. Ý nói Ma Thần đã sớm diệt vong, chỉ dục niệm vẫn còn lưu
luyến nơi Lục giới. Cho nên, Thiên Đế lúc ấy phong ấn không phải bản
thân Ma Thần, mà chính là dục niệm của Ma Thần.
Như vậy, dù phong ấn của Ma Thần bị giải toàn bộ, dục niệm kia cũng
không thể biến nên thể xác của Ma Thần. Nàng quay đầu nhìn Ân Hoài Đan
vẫn đang mang sắc mặt âm trầm, hắn đã sớm biết tất cả, vì sao còn làm
mấy chuyện này?
Nàng đột nhiên nhớ đến điều gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, mở to hai mắt nhìn hắn “Ngươi muốn tập hợp tất cả dục niệm, kế thừa sức mạnh của
Ma Thần!”
Nàng nên sớm biết, Ma Thần dù thể xác đã bị diệt, nhưng chỉ cần dục
niệm chưa biến mất, bất cứ kẻ nào nhận được loại dục niệm này, sẽ chính
là Ma Thần. Ân Hoài Đan chính là nghĩ như thế sao? Hắn muốn trở thành Ma Thần!
Thế nhưng hắn lại cười không đáp, đảo mắt nhìn về người vẫn đang yên lặng hồi lâu, khóe môi lại nhếch lên quỷ dị, chuyển đề tài.
“Tin rằng ngươi vẫn muốn biết ta đã giải phong ấn “Chí Âm” như thế
nào!” hắn nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Anh Lạc “Muốn giải phong ấn, cũng
không phải chỉ có Thiên Kiếm mới có thể. Ban đầu kẻ hạ phong ấn là Thần
tộc, lúc này muốn giải phong ấn, dĩ nhiên cũng chỉ có máu của Thần tộc
mới có thể làm được.”
Máu của Thần tộc, vẻ mặt Anh Lạc như đang suy nghĩ điều gì, tiếp theo liền hoảng hốt, quay phắt đầu nhìn về phía nữ tử vẫn đang đứng bên
cạnh.
“Ngươi biết nàng ta là ai không?” Hắn xoay người bước đến, đột nhiên
tay dùng sức kéo lấy cằm nữ tử áo đỏ, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh “Nàng có tướng mạo của Xích Cơ, trí nhớ, pháp thuật cũng không chênh
lệch mấy. Thật ra thì….nếu nói nàng ta là Xích Cơ, cũng không quá đáng.”
Anh Lạc càng kinh ngạc, quay đầu nhìn người đang bị Ân Hoài Đan nắm
đến mặt mày trắng bệch, đôi mắt giống hệt người kia, cứ như chất chứa
muôn vàn lời nói, nhưng không thể nói ra, nhất thời lòng Anh Lạc trở nên thật khó chịu, không nói nên lời.
“Bỏ nàng ấy ra!”
“Sao hả? Ngươi quả thật xem nàng như Xích Cơ, như mẫu thân ngươi rồi
sao?” Hắn cười lạnh lên tiếng “Nàng ta chỉ là ta dùng một giọt máu trong tim Xích Cơ mà hóa thành, một con rối được hóa phép từ một cây hoa mà
thôi. Sở dĩ có gương mặt mê hoặc lòng người như thế, cũng chỉ vì giọt
máu trong trái tim Xích Cơ ban cho.Nàng ta ngay cả là một con người cũng không xứng, cùng lắm chỉ là một hoa yêu*!”
(*hoa yêu: yêu quái hoa)
Ánh mắt hắn càng thêm ác độc, nhìn chằm chằm gương mặt của nữ tử
trong tay, tay càng dùng sức, người nọ liền khó chịu nhắm hai mắt, khóe
môi tràn ra vết máu, hắn lại không chịu buông tay. Trong đôi mắt kia
tràn đầy hận ý, như đang muốn trào ra ngoài, như đang xuyên qua nàng mà
nhìn một người khác, nữ tử khiến hắn hận đến thấu xương.
“Buông tay, buông nàng ta ra!” Anh Lạc nhịn không được nữa, đi đến
đẩy tay hắn ra, Ân Hoài Đan như đã thất thần, ánh mắt càng ác độc, vung
tay, chân nàng lập tức lảo đảo, té mạnh trên đất, đụng vào tảng đá,
không kiềm được kêu lên.
Người trước mắt cũng sửng sốt, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, mi tâm
cau chặt, tức giận buông cánh tay đang nắm lấy cằm người kia ra, Hận ý
trong mắt lúc này mới chậm rãi thu hồi.
Hắn lạnh lùng nhìn người đang ngồi dưới đất thở hổn hển, lại nhìn Anh Lạc ngồi bên cạnh, hừ lạnh “Mặc dù ngươi đã biết chân tướng, cũng đừng
mơ có thể thoát khỏi đây. Ngày mai…còn có một màn hay, chờ ngươi xem
đó!”
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, biến mát trong không trung. Cảnh trí xung quanh cũng nhanh chóng biến hóa, sân cỏ từ từ biến mất, như bị
nước rửa trôi, hoàn toàn biến thành một mảng trắng xóa. Bầu trời bay bay mấy đóa hoa tuyết, dưới chân vốn là mấy đóa hoa như gấm, lúc này cũng
biến thành cả cánh đồng tuyết, chỉ có vách đá mà nàng đã chạm tay vào
hồi sinh, vẫn mang cảnh xuân tươi đẹp vô cùng.
Thì ra, tất cả đều là dùng phép thuật tạo nên. Lúc này nàng đã đoán ra, tất nhiên không cần tiếp tục giả vờ gì nữa.
Anh Lạc lại quay sang nhìn người vẫn đang thở dốc trên đất, khóe môi
giật giật, nhưng vẫn không nói gì. Nàng bò dậy, xoay người đi vào phòng.
Sau lưng nàng, một ánh mắt phức tạp cũng dõi theo, như có muôn vàn
nút thắt, không thể tháo gỡ. Mê mang, bối rối, áy náy, đau lòng, tất cả
tâm tình đều quấn quýt vào nhau, không thể tan biến.
====================================
Đêm đến, chân trời đều biến thành một màu tối đen, ở vực lạnh Băng
Lăng này, vẫn cứ sáng rỡ. Màu trắng của tuyết, nổi bật giữa đất trời,
chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Lư hương đã lạnh như băng, trong phòng vẫn còn chút ít hương thơm,
ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dừng lại trước cửa, lại không có
động tác gì khác, dường như do dự có nên vào hay không.
Một lúc lâu sau, cửa mới bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, như dao găm khiến người bị thổi trúng đau nhức vô cùng. Nữ tử áo đỏ nhìn nàng,
rồi đi thẳng đến trước bàn, trong tay bưng lên một thứ, còn bốc hơi
nóng.
Nàng ta cẩn thận đặt lên bàn, lại giống như đã quên cửa vẫn đang mở, tùy ý gió lạnh thổi bừa bãi.
“Lạc….uống chút canh nóng đi!” Nàng nói nửa câu lại sửa miệng.
Anh Lạc nhìn về phía bàn, đó là một chén canh tuyết liên, bên trong còn nổi một đóa hoa tuyết liên màu trắng, nóng hôi hổi.
“Uống rồi có thể….xua lạnh!” Nàng chậm rãi nói, mỗi câu nói đều nói
thật khó khăn, ánh mắt thâm trầm như mang theo muôn vàn áy náy.
Áy náy? Nàng ta cần gì áy náy, nàng ta là người Ma tộc, còn nàng là
Thần tộc. Lợi ích xung đột, do nhu cầu mà thôi. Có lẽ nàng ta lừa nàng,
nhưng từ góc độ nào đó, nàng ta cũng đã làm một chuyện tốt.
Nàng đến gần, nhìn chén canh kia một lát, lại không hề bưng lên, mà
chậm rãi ngồi xuống ghế cạnh bàn. Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ, mẫu thân
cũng thường xuyên nấu canh cho nàng uống, mặc dù đối với thần mà nói, ăn uống vốn không cần thiết, nhưng nàng lại thích mùi vị ấm áp này, mẫu
thân cũng ngày ngày nấu cho nàng.
Chỉ là lúc này, nàng lại không dám dễ dàng dùng thử, người đã khác,
canh cũng đã khác. Nàng không thể xác định, ngoài canh ra, còn có thứ gì khác không.
Sắc mặt người đối diện lại càng nặng nề, chậm rãi cúi đầu, nhìn về
phía chén canh kia, đột nhiên bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch, sau
đó cười tự giễu “Con yên tâm, ta sẽ không hạ độc con!”
“Ta biết!” Anh Lạc trả lời, bởi vì đã không cần thiết nữa. Chỉ là lúc này, nàng rất tỉnh táo “Ngươi rốt cuộc là….”
“Hồng Lệ, tên ta là Hồng Lệ!”Nàng ta nói tiếp “Ta có toàn bộ trí nhớ của Xích Cơ, về Thần tộc, về phong ấn, về….con!”
Nàng kia thở dài, đột nhiên xoay người đi về phía cửa sổ, khẽ đẩy cửa ra, nhìn xa xa, khiến cho trong phòng càng rét lạnh. Anh Lạc nghi ngờ,
nhìn về phía cửa sổ kia, có cần thiết phải mở cửa ra không?
“Đúng như lời Ma Tôn nói, ta là giọt máu trong tim mẫu thân con,
ngưng tụ thành hồn, sau đó dùng thân hoa hóa thành. Nếu muốn nói chính
xác, ta cũng được xem như một hoa yêu mang dòng máu Thần tộc!” Nàng kia
khẽ cười, trên mặt lại không hề mang ý vui mừng, chỉ có khổ sở và tự
giễu.
“Là ngươi đã giải khai phong ấn Chí Âm?” Nàng hỏi, nhìn theo ánh mắt
nàng kia, bên ngoài cửa sổ chỉ có một mảng tuyết trắng. Chỉ hơi chói mắt một chút, nếu có điều gì khác lạ sẽ lập tức nhìn ra.
“Đúng vậy.” Hồng Lệ không hề che giấu trả lời, xoay người nhìn về
phía nàng “Là dùng chính máu của ta để giải khai phong ấn, phong ấn của
Viêm Hoa môn, cũng sẽ dùng cách này.”
Anh Lạc sửng sốt, không ngờ nàng kia lại nói cho nàng biết kế hoạch
của bọn họ một cách nhẹ nhàng như thế. Nàng lại đột nhiên nghĩ đến Huyết Vân trận ngày đó, hóa ra là dùng máu của nàng kia mà nên. Mục đích tất
nhiên là giải phong ấn! Nàng đột nhiên hơi sợ hãi, nếu ngày đó nàng
không phát hiện sơ hở của Huyết Vân trận, e rằng lúc này Viêm Hoa môn đã bị tiêu diệt.
Chỉ là….
“Hôm đó….trong Huyết Vân, vì sao có nước?”
Nàng kia đột nhiên cười, nhìn ánh mắt nàng như có mê mang, như đang
chìm đắm vào thứ gì đó. Ánh mắt hệt như khi nàng kia giả vờ làm mẫu
thân.
“Ta vốn là một đóa hoa, con có biết….ta là hoa gì không?”
Anh Lạc sửng sốt, trong lòng hơi nặng nề. Nàng nghĩ đến điều gì, rồi
lại sợ hãi kiềm nén xuống. Tiếng gió từ ngoài cửa truyền vào như nhỏ
bớt.
Nàng kia chậm rãi đi đến, ánh mắt như có thể nhấn sâu người khác,
lóng lánh như chứa nước. Anh Lạc bị ánh mắt kia làm kinh sợ, quên cả
nhúc nhích. Nàng kia từ trong người lấy ra một vật, cười đến rực rỡ.
“Là thứ này!”
Ánh mắt Anh Lạc mở to, nhìn chằm chằm vật trong tay nàng kia, đầu như phát ra tiếng ong ong.
Đó là….Lục hoa.
Nàng kia là do Lục hoa hóa thành? Không thể nào, nàng ấy rõ ràng biết Lục hoa, nếu là hoa yêu, sao lại không biết chân thân của mình? Hơn nữa Lục hoa chỉ Thần tộc mới có thể chạm vào, Ân Hoài Đan sao lại có Lục
hoa? Trừ phi….có người tặng hắn?
Nghi ngờ trong lòng nàng tầng lớp tầng lớp được mở ra, như đột nhiên
hiểu rõ tất cả. Đại trận Huyết Vân sở dĩ có nước, là vì muốn giữ gìn Lục hoa, cần để hóa băng. Lúc Hồng Lệ mới hóa thân, chính là được giữ trên
băng lạnh, cùng nhau biến ảo. Cho nên nàng ấy mới ở nơi vực băng này,
cho nên Huyết Vân trận của nàng chỉ cần gặp lửa là hóa thành nước.
“Ân Hoài Đan….rốt cuộc là ai?” Nàng vẫn chưa hỏi hắn, hắn có quan hệ gì với mẫu thân?
Nàng kia lại như biết nàng muốn hỏi điều gì “Hắn vốn là đệ tử của
Thanh Vân, quen biết với mẫu thân con ở Dao Trì tiên hội….sau đó bị trục xuất sư môn, rồi nhập ma!”
Trục xuất sư môn? Hắn luôn miệng nói mẫu thân phản bội hắn, e rằng việc đó có liên quan đến mẫu thân.
Là….truyền thống của Thần tộc sao? Nếu như thế, hắn…cũng là người đáng thương.
Nàng thở dài, nhìn về phía mặt bàn, nhìn đến cái chén trống không
kia, tay nắm lại thật chặt. Ngoài phòng như đang có thứ gì đó, nhưng vẫn rất lạnh, nàng liền giả bộ như không nhìn thấy.
Khóe môi Hồng Lệ giật giật, như còn muốn nói điều gì, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói.
“Hắn nói ngày mai…rốt cuộc là chuyện gì?” Nàng hỏi nàng kia, lúc Ân
Hoài Đan sắp đi có nói qua, khiến lòng nàng hơi phiền, rốt cuộc là hắn
có ý gì?
Mặt Hồng Lệ biến sắc, chau mày, một lúc lâu mới nói bốn chữ “Giải phong ấn Chí Thử!”
Anh Lạc chấn động, hắn lại muốn tấn công Viêm Hoa môn, lần này tự
thân ra trận sao? Trong lòng nàng loạn vô cùng, mặc dù hai bên thực lực
tương đương, nhưng lúc này nàng đang ở trong tay hắn, hắn chắc chắn coi
đây là một lợi thế.
Vậy ca ca….
Không được không được, với tính cách của ca ca, hắn chắc chắn sẽ liều lĩnh cứu nàng. Mà Ân Hoài Đan hận Thần tộc như thế, tuyệt đối sẽ không
bỏ qua cho hắn.
Tay nàng lại nắm chặt, đời này nàng chỉ có một ca ca, hắn không thể có chuyện gì.
Nàng hít thật sâu, cố đè lại cảm giác bối rối trong lòng, ngẩng đầu
nhìn về phía cửa, quyết định cất cao giọng nói “Bên ngoài gió lớn, ngươi muốn hóng gió cũng không cần chừa phần ta, ta sợ lạnh!”
Nói xong, liền hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, mới có tiếng bước chân truyền đến, áo xanh bay bay, một bóng dáng thon dài xuất hiện ngay cửa
Thấy rõ tướng mạo của người đến, lòng nàng không khỏi căng thẳng, cười tự giễu.
Quả nhiên….
=======================================
Ở Viêm Hoa, ma khí bắt đầu khởi động, từng tảng mây đen lớn như phủ
kín bầu trời, xung quanh đều là tiếng đánh nhau, Ma giới lần này như dốc toàn lực, số lượng quả nhiên đã hơn Tiên giới nhiều, chỉ là Tiên giới
có bốn vị Thượng tiên, bọn chúng cũng không chiếm được lợi thế gì.
Anh Lạc đứng trên đám mây, có thể từ xa nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia. Vẫn tao nhã, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, khí chất thánh khiết vô
cùng, cứ như chỉ cần đứng đó, cũng đã đủ tạo áp lực với người Ma giới.
Nàng ở ngay trên đám mây, lại có thuật che mắt, nên người bên dưới cũng không thể thấy nàng.
Cách Mộ Tử Hân không xa chính là Thính Phong, còn có hai người khác, nhìn dáng vẻ thì dường như là hai vị Thượng tiên còn lại.
“Ngươi nói xem, nếu ca ca tốt của ngươi biết ngươi đang ở đây, còn có thể giống như lúc này, đứng về phía Tiên giới không?” Một giọng nói
lạnh lẽo vang lên bên tai, Ân Hoài Đan cười lạnh nhìn xuống.
Anh Lạc nhìn theo ánh mắt hắn, cách đó không xa, Miểu Hiên mặc một
thân áo lam, tay cầm Xích Vân, nhìn như một con giao long. Từng chiêu
thức nhẹ nhàng vô cùng, yêu ma bên cạnh hắn đều bị tiêu diệt, không ai
cản nổi.
Ứng phó thành thạo, vẻ mặt lại có mấy phần lo lắng, hắn chau mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Ca ca….
Nàng tất nhiên biết hắn lo lắng điều gì. Sự kinh hoảng trong lòng
không ngừng tăng lên, mục đích của Ân Hoài Đan không chỉ là phong ấn,
còn có Thần tộc, tất nhiên sẽ không buông tha cho ca ca.
“Hắn quả thật có tình có nghĩa với ngươi, không tiếc thân mình cải
trang thành nữ tử, để ta lầm tưởng hắn mới là đối thủ chân chính, lãng
phí thời gian ngàn năm của ta.” Hắn hừ lạnh, ánh mắt cũng lạng băng như
đóng tầng tầng băng sương “Ta chính là vô cùng không ưa kiểu hi sinh tự
cho là đúng của hắn, ngu ngốc y như phụ thân các ngươi!”
Phụ thân?
Anh Lạc hoảng hồn, quay phắt đầu nhìn hắn, trong trí nhớ của nàng,
không hề có phụ thân, chỉ mình ra đời đến giờ đều không có phụ thân.
Nàng có lơ đãng nhắc đến, mẫu thân cũng đều sẽ bỏ qua, chỉ là lúc này
nhớ lại vẻ mặt của mẫu thân khi đó, nàng vẫn còn nhớ mang máng, chính là sự hối hận đến cùng cực.
“Ngươi không biết? A…nhưng ca ca của ngươi chắc biết rất rõ?” Hắn
cười càng quỷ dị, khóe môi giơ lên, chân mày cũng giãn ra “Hắn đã tận
mắt nhìn thấy, ta đã đâm kiếm vào người phụ thân ngươi thế nào, làm thế
nào tận mắt nhìn thấy hắn chảy cạn máu mà chết!”
Trái tim nàng siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Thì ra…thì ra…..hắn đã giết phụ thân! Thì ra ca ca từng nói đến thù
của phụ mẫu, chính là như vậy! Nhưng ca ca lại chưa bao giờ nói với
nàng, dù là trước kia, hay bây giờ.
Tận mắt nhìn thấy phụ thân chết trước mắt mình, là loại đau khổ như
thế nào? Hắn lại cứ giữ trong lòng, một mình đối mặt, không muốn chia sẻ với nàng, chỉ vì sợ nàng khổ sở?
Hắn làm sao có thể cười rực rỡ như thế, che chắn trước người nàng,
ngăn hết tất cả gió mưa, vẫn chưa bao giờ than trách tiếng nào.
Nàng đau lòng đến không thể hô hấp, móng tay bấm vào trong thịt, lại
không có cảm giác đau, chỉ vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng màu lam bên
dưới, tầm mắt dần mơ hồ.
Thế nhưng nàng vẫn không có cách nào ngăn cản giọng nói của kẻ bên
cạnh “Buồn cười chính là, cái tên phụ thân ngu xuẩn kia của ngươi, vẫn
không biết tự lượng sức mình, muốn bảo vệ đứa trẻ kia! Ha ha ha….” Hắn
cười điên cuồng, trong mắt tích tụ đầy hận ý “Hắn đã quên, hắn từ trước
đến nay vẫn không phải đối thủ của ta. Hắn tuy là Thần tộc, nhưng không
có tư cách của Thần, hắn không phải Xích Cơ!”
(*đến đây thì mình xin khẳng định với mấy bạn còn thắc
mắc như sau: Thần tộc có thể có nam có nữ nhưng người mang tư cách của
Thần cũng chỉ có nữ mà thôi, như Xích Cơ, như Anh Lạc. Nam tuy là Thần
tộc nhưng không kế thừa sức mạnh tối cao của Thần tộc như những Thần nữ
mang tư cách của Thần)
Hắn tiếp tục nói, càng nói càng kích động, như đang cố phát tiết điều gì đã tích lũy từ lâu “Thần tộc? Lục giới? Hừ! Các ngươi nói thật dễ
nghe, lại là kẻ ích kỉ nhất thế gian này, không kẻ nào đáng tin. Cái gì
thiên trường địa cửu, cái gì cả đời này quyết không phụ bạc, đều là dối
trá, có kết quả như hôm nay, Xích Cơ….đều là do nàng ta tự chuốc lấy!”
Ánh mắt hắn càng trở nên tàn nhãn, như mang đao kiếm. Hắn hung hăng
nhìn về một nơi, lại không có tiêu cự, cứ như nhớ lại tình huống ngày
đó. Hắn không do dự một kiếm đâm xuyên tim kẻ mà hắn hận thấu xương,
nhìn máu của kẻ kia nhiễm đầy tay chân mình, nhìn đứa trẻ mà ngay cả lúc hấp hối hắn vẫn luôn ôm trong lòng, nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng.
Sau đó….sau đó…nàng đến.
Gương mặt từng theo hắn vào trong mơ, lúc ấy nở nụ cười, dùng kiếm
đâm vào ngực hắn. Hắn lại cứ ngây ngốc đứng đó, nhìn tay nàng chặt đứt
tình cảm mà hắn đã không tiếc tất cả đổi lấy.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu, tất cả đều là giả dối, những thứ thề non
hẹn biển kia, những thứ như đời này tuyệt đối không hối hận gì đó, đều
là giả dối. Hắn dùng mọi thứ để đánh đổi, chỉ còn lại thù hận!
Chỉ còn thù hận!
Hắn nhất định phải khiến nàng biết hậu quả phản bội hắn là như thế nào.
Hắn như bạo phát ra toàn bộ hận ý, tay hắn khẽ run rẩy. Ánh mắt ác
độc kia như hận không thể đem kẻ nào đó, nghiền nát thành tro.
Ngay cả Anh Lạc đứng bên cạnh cũng cảm nhận được khí thế kinh người
kia của hắn, ánh mắt chậm rãi nặng nề, lơ đãng mở miệng “Ngươi….vẫn
không quên được mẫu thân ta sao?”
Vẻ mặt hắn trầm xuống, xoay mạnh đầu sang, vẻ mặt hơi bối rối, lại
lập tức khôi phục như thường. Hắn cười lạnh “Ta không quên, bởi vì ta
quá hận nàng!” Hắn hừ lạnh, dần dần khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo lúc trước “Đừng tưởng ta nói như thế thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, ta vẫn sẽ
giết ngươi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tên kia cũng thế!”
Hắn lạnh lùng chỉ về phía Miểu Hiên bên dưới, bác bỏ câu hỏi vừa rồi của nàng.
Anh Lạc không nói ra, không yêu sao lại hận. Có lẽ khi đó hắn đã yêu
quá sâu đậm, mới có thể dùng cách cực đoan như thế để phát tiết bất bình trong đáy lòng, chỉ là phương pháp này, sẽ chỉ càng gây ra càng nhiều
bi kịch hơn mà thôi.
Hắn, không thể nghi ngờ là một kẻ đáng thương, nhưng lại không đáng được người khác đồng tình.