(*tránh hổ gặp sói: kiểu như câu “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”)
Nóng lòng muốn biểu hiện, muốn chứng minh tâm tình của mình, nàng
cũng biết, suốt ngàn năm qua nàng cũng vẫn luôn làm những chuyện ngu
ngốc như thế, chỉ là, nàng ta phát tiết oán hận lên người nàng, mà bản
thân nàng lại không thể làm bất cứ điều gì để phát tiết. Có lẽ, chính
nàng ta cũng không rõ, thật ra làm như thế cũng chỉ muốn người kia chú ý mà thôi.
Nghe đồn nàng ta hung tàn khát máu, phàm là nữ tử bị nàng ta bắt
được, không chết cũng tàn phế, bị hủy hoại cả thân thể lẫn dung nhan.
Nàng ta đang phát tiết, phát tiết oán hận với người khác. Tình cảm đậm
sâu lại được không như mong đợi, thứ còn lại chỉ là đau đớn mà thôi.
Phi Diễm ngoài mặt oán hận U Minh, chẳng phải càng chứng tỏ nàng càng yêu y sâu sắc đến mức nào sao!
“Đến tột cùng là chuyện gì, mới khiến cô hận y như thế?” nhìn về phía nữ tử đang cố dựng lên vẻ mặt dữ tợn kia, ánh mắt khẽ híp lại. Nàng
đột nhiên muốn hiểu rõ nữ tử tương tự nàng kia.
Phi Diễm sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt không
kịp giấu đi cảm xúc bổi ối, ngược lại trở nên tức giận vô cùng:
“Ngươi…ngươi nói bậy gì đó? Ta và y vốn đối lập nhau, vì sao ta phải
khiến y chú ý!” Nàng bật thốt lên lời phản bác, nhưng lại khiến người ta nghe ra cảm giác bị che giấu bên trong.
“Cô nếu cho là ta đang nói nhảm, vậy thì cứ cho như vậy đi!” Lạc Song cười nhàn nhạt, đôi mắt trong trẻo tinh khiết không hề có một tia tạp
chất “Ta chỉ muốn nói, có một số việc, phải buông tay thì mới có thể
trời cao biển rộng, tiếp tục cố chấp, dù là đối phương hay là bản thân
mìn, cũng chỉ còn lại đau khổ mà thôi.”
“Ngươi đang dạy dỗ ta sao?” Phi Diễm hừ lạnh, một tay túm lấy cổ áo
nàng, hung hăng trừng nàng, tức giận càng tăng:”Dựa vào ngươi? Ta tùy
tiện tung một chưởng cũng đủ cho ngươi chết, ngươi sao phải nói mấy lời
này? Chuyện giữa ta và y, một kẻ sắp chết như ngươi thì biết cái gì?”
Người sắp chết, trong lòng nàng chấn động, cảm giác mê muội khiến
nàng đau đớn như càng tăng thêm “Đúng vậy! Ta là một kẻ sắp chết…” nàng
vẫn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt tinh khiết kia như đang tỏa
sáng “Nhưng, ta hiểu được thứ mình muốn quý trọng. Cô cho rằng cô đã mất đi tất cả, nhưng thật ra cô vẫn còn thứ quý giá nhất, chỉ cần cô buông
tay, cô có thể có tất cả.”
Phi Diễm sửng sốt, như đang suy nghĩ lời của nàng.
Nàng khẽ cúi mắt, nhìn về phía cánh tay đang nắm lấy mình, ánh mắt
nặng nề, tiếp tục nói: “Thật ra ta đây cũng thế! Muốn yêu một người
nhưng lại không thể. Ta không có cơ hội đó. Nhưng bản thân cô đã gần
trong gang tấc rồi, chỉ cần chạm tay vào mà thôi. So sánh với ta, cô
càng hạnh phúc hơn nhiều!”
Nàng cười dị thường rực rỡ, hoàn mĩ đến không có một chút tì vết, hai mắt như phát sáng, chiếu thẳng vào đáy lòng người khác. Vẻ mặt Phi Diễm hơi ngưng trọng, không biết sao lại cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như bị nhìn thấu khiến nàng ta bối rối. Đôi mắt nàng ta không tự chủ tránh đi
tầm mắt của nàng.
Một lúc lâu sau!
Nàng ta đẩy mạnh nàng lên mặt đất “Ngươi nói bậy bạ xong chưa?” Ánh
mắt hoảng hốt nhìn khắp nơi “Đừng tưởng ngươi nói vậy, ta sẽ không giết
ngươi. Ta vẫn muốn đoạt lấy mạng ngươi!”
Nhìn vẻ không hề bị ảnh hưởng của nàng ta, Lạc Song không khỏi thở dài.
Nghĩ lại, nàng quả thật đã xen vào chuyện người khác rồi. Mục đích
nàng ta tới đây rõ ràng là mang ý đối địch, nàng lại chỉ vì từ trên
người nàng ta thấy hình ảnh của mình trước kia, không tự giác muốn giúp
nàng. Nguyệt Nhiễm trước kia thường nói nàng ngu ngốc, có lẽ quả thật là thế!
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước, sau đó đi Thiên Tích đoạt Lạc Miểu
Hiên, xem ngươi còn có thể làm sao?” Nàng ta nở nụ cười âm trầm, phối
kiếm trong tay bị nắm chặt, vung kiếm chém về phía này.
Có vẻ nàng ta là thẹn quá hóa giận rồi, giống như muốn chứng minh cho lời nói của mình, nàng ta đánh một chiêu chí mạng.
Trong lòng nàng căng thẳng, hơi nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nàng
luôn không thích giết chóc, chỉ cần thấy máu, cũng sẽ không ngăn được
cảm giác khó chịu. Nhưng nàng lại càng không thể chết ở đây.
Nàng nắm chặt quyền, cổ tay có ánh sáng vờn quanh, cứ như tùy lúc đều có thể bắn ra. Phi Diễm cầm kiếm từng chút đến gần, nàng cũng đang định vung tay ra.
“Bẩm Tứ hộ pháp!” Trong viện đột nhiên xuất hiện thêm một người, một thân áo đen, hai tay ôm quyền, là người của Ma giới.
Kiếm phong của Phi Diễm tạm ngừng, châm mày nhíu lại, không thích bị quấy rầy, xoay người nói: “Chuyện gì?”
“Ma Tôn có lệnh, truyền ngài đến tiền thính bàn chuyện!” Người nọ trả lời.
“Ma Tôn!” Phi Diễm sửng sốt, hơi kinh ngạc “Đã ra khỏi Xích Viên? Lần này nhanh thật!” Nàng ta lạnh giọng cười cười, quay đầu nhìn Lạc Song
trên đất một cái, sắc mặt trầm xuống “Ta biết rồi,sẽ đến ngay!”
Người kia hành lễ, xoay người biến mất trong sân.
“Coi như ngươi gặp may!” Phi Diễm thu kiếm, đẩy Lạc Song trên đất
“Đi! Ma Tôn đã có lệnh, để ngươi sống lâu thêm một chút, chờ ta trở lại
lấy tính mạng ngươi cũng không muộn!” Nói xong trực tiếp ném nàng vào
trong phòng.
Vung tay áo lên, cánh cửa lập tức đóng lại, suy nghĩ một lúc, một tay lại kết ấn, bày kết giới trên cửa,lúc này mới xoay người rởi đi.
Lạc Song đứng không vững, ngã trên đất, cũng không bị sao, chỉ là
phong ấn phản phệ trên người nàng càng tăng mạnh, khiến cho ngực nàng
đau đớn. Cứ như có ngàn đao đang chém từng nhát trong lòng nàng, cảm
giác mê muội càng lúc càng mãnh liệt.
Nàng không thể ngất, cũng không thể ngủ! Nàng cắn chặt răng, mùi tanh ngọt lập tức lan ra khoang miệng, nàng nuốt mạnh xuống. Nàng chỉ muốn
dùng đau đớn để làm mình tỉnh táo, máu đối với nàng có ý nghĩa gì, nàng
biết rất rõ, cho nên nàng tuyệt không thể lưu lại một giọt máu nào.
Nàng cố sức bò dậy, hít thật sâu, rất tốt! Nàng còn có sức đứng dậy.
Nàng chậm rãi đi về phía cổ, vừa mới chạm vào cửa đã bị một cổ đau đớn
như bị sét đánh bắn tới, khiến ngón tay nàng phát đau.
Bị hạ Lôi Linh chú rồi sao? Nhìn cánh cửa kia, nàng không nói cười ra tiếng. Xem ra nàng quả thật đã bị xem thường lắm rồi!
Giơ lên tay phải trống không, than nhẹ, vung mạnh tay lên, chỉ thấy
nơi cổ tay có ánh sáng phát ra, hóa thành một luồng sáng, bổ về phía cửa phòng.
Oanh một tiếng, cửa phòng vỡ tan tành thành vạn mảnh. Vòng ánh sáng nơi cổ tay cũng biến mất không còn thấy nữa.
Nàng lúc này nhìn qua, trong viện này không có ai, không biết là ao
Phi Diễm quá mức tự tin hay là nàng quá may mắn, nàng lắc đầu cười cười.
Vừa muốn bước ra khỏi phòng, ngực lại đau đớn, thân thể này có vẻ
đang dần cạn kiệt, nàng đi đến hơi bước, vịn phòng thở gấp. Một tay siết chặt lấy lồng ngực, cắn chặt răng, cố sức thở đợi thân thể bình thường
trở lại.
“Lạc Nhi, phong ấn trong cơ thể muội vốn là sức mạnh của muội, hôm
nay phong ấn chỉ có thể giải một nửa, nhớ kĩ không được dùng tiên pháp,
nếu không, phản phệ sẽ càng nhanh chóng hơn!”
Lời dặn dò của Miểu Hiên lại vang lên bên tai, đây chính là lúc phản
phệ càng nhanh chóng hơn sao? Cơn đau đớn đến trời đất quay cuồng này
khiến nàng như bị cắt ra từng mảnh. Khó trách ca ca kiến quyết không cho nàng tu luyện tiên pháp.
Chỉ là lần này, nàng lại làm trái lời hắn.
“Ca ca, nếu huynh biết, chắc sẽ tức giận lắm…A!” Nàng cúi mắt, lẩm
bẩm, ánh mắt như mờ đi, càng thêm cố sức ôm lấy lồng ngực, cố gắng áp
chế cơn đau đớn bên trong.
Một lúc lâu, sự đau đớn trong cơ thể mới dần tạm ngưng. Nàng không
chần chờ, đi về phía viện, ngẩng đầu nhìn lên trời. Không trăng, mờ mờ,
nơi đây là Ma giới.
Hít thật sâu, nàng bình tĩnh, nhắm mắt lại, như đang cố cảm thụ điều
gì. Trên trán dần xuất hiện mồ hôi, một lúc sau, nàng mới chậm rãi mở
mắt ra, nhìn về phía con đường nhỏ bên phải.
“Ở đây sao?” nàng không chút do dự đi con đường kia.
Nơi Ma giới không thể so với Tiên giới, thuần âm, xung quanh đều tràn ngập âm khí. Lạc Song vốn khó chịu, lại bị âm khí ăn mòn, mỗi một bước
đi đều như bị chém vào ngực. Lực cắn răng càng mạnh, bước chân không
vững như đang đi trên mây.
Cả đoạn đường không có ai, nàng cũng đi thật an toàn, cho đến khi có
tiếng nói chuyện nho nhỏ từ xa truyền đến, nàng liền hoảng hốt, xoay
người ẩn vào sau một gốc cây, cố sức nín thở.
“Đại hộ pháp, thuộc hạ cho rằng lúc này tiến công Viêm Hoa môn cũng
không phải thời cơ tốt nhất!” Từ xa đi đến hai bóng người, một đen một
xanh, người áo đen đi trước, vóc người hơi nhỏ gầy, hơi lớn tuổi, hai
mắt hãm sâu, đôi mắt như vô thần nhưng lại lộ ra sự tàn nhẫn.
Người áo xanh vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to, giọng nói như
chuông đồng, đi ở đằng sau, cúi đầu khom lưng, dường như rất cung kính
với người phía trước.
“Hửm?” Nam tử áo đen lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn “Vì sao?”
“Chuyện Thiên Trụ lúc trước, Ma giới chúng ta tổn thất rất nặng nề,
Tứ hộ pháp cũng bị trọng thương, nếu như lại mạo muội tấn công Viêm Hoa
môn, cùng lắm chỉ có hai bên đều tổn hại. Hơn nữa, trải qua trận đánh ở
Thiên Trụ, tin rằng Tiên giới đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ bọn họ sẽ liên
hợp lại, việc đánh Viêm Hoa môn….” nam tử không nói gì thêm, cẩn thận
nhìn người phía trước.
Nam tử nhỏ gầy khé híp mắt, không nói, đôi mắt sâu hoắm kia, dữ tợn lạnh lùng nhìn hắn.
“Đây là lệnh của Ma Tôn, dù có chịu chết, cũng không thể cãi lại!”
“Ma Tôn ra lệnh dĩ nhiên không thể cãi, chỉ là….” Nam tử cẩn thận
đánh giá sắc mặt người đằng trước, cười lấy lòng “Ma Tôn quanh năm đều
bế quan trong Xích Viên, ít khi chủ trì đại cục của Ma giới, hơn nữa
thần trí lại….Đại hộ pháp sao không thừa lúc này…”
“Câm miệng!” Người nọ đột nhiên giận dữ, xoay người trừng mắt nhìn kẻ phía sâu, trong mắt hiện lên sát ý “Ngươi dám dò thử lòng trung thành
của ta?”
“Thuộc hạ không dám!” người áo xanh hoảng hồn, vội vàng lui về sau,
trên mặt đều mang ý sợ hãi “Thuộc hạ nói đều là lời thật, tất cả chỉ
vì….vì Đại hộ pháp!”
“Vì ta?” Hắn hừ lạnh “Ngươi dùng lời lẽ giật dây mưu phản như thế, là vì ta sao? Hừ! Hôm nay ta không giết ngươi khó tránh khỏi sau này ngươi lại đi đầu độc lòng người!”
Người áo xanh trợn to mắt, không dám tin nhìn người trước mắt, quỳ
phịch xuống đất “Hộ pháp tha mạng, tha mạng, thuộc hạ…thuộc hạ….”
Thế nhưng hắn lại không thèm nghe giải thích, ngưng thần tập trung,
ma khí cả người đều khởi động, gió mạng thổi lên. Hắn không do dự vung
chưởng, đánh thẳng vào đỉnh đầu người nọ.
Lạc Song cảm thấy trong lồng ngực như đang sôi trào, tâm thần buông lỏng, hơi thở rối loạn.
Mắt thấy người áo đen sắp đoạt mạng người kia, thần sắc hắn đột nhiên biến đổi, như nhận thấy điều gì, lập tức thu chưởng, quay về phía đại
thụ, rống to: “Kẻ nào?”