Lực Hút Nam Châm

Chương 7: Chương 7: Nàng không vui làm hắn khó chịu!




A! Ý nàng là vậy sao? Nhưng quả thật là nàng nấu ăn rất ngon, buông đũa xuống hắn bước ra ngoài. Nàng im lặng, đợi hắn đi rồi mới ngồi yên thưởng thức. Hôm nay do thèm quá nên nàng làm một bữa tiệc “không lượng sức”, nào là xôi bát bửu, chè hạt sen, cơm dương châu, xá xíu, há cảo,… pudding nữa! Kèm theo là trái cây tráng miệng, một dĩa đầy! No tức bụng! Dù nàng ăn rất khỏe, nói chắc không ai tin đâu nha, một bữa nàng ăn năm tô cơm lận, nhưng do vận động dữ quá nên người rất cân đối, nhất là khi nàng mặc đồng phục, mấy nam sinh trong trường mê tít mắt. Nhưng nàng không quan tâm, thậm chí còn không biết điều đó!

-Dư nhiều quá!

Nàng khẽ than, đổ thì phí! Thôi thì cất trong tủ lạnh vậy! A, cái tủ nhà hắn lớn như con bò vậy nha, nhét bao nhiêu cũng hết! Nàng từ trước đến giờ mới thấy dụng cụ và phòng bếp đẹp như vậy! Toàn đồ đắt tiền! Xong xuôi, nàng xuống hồ bơi! Nàng tự nhiên như nhà mình! Dù gì đi nữa cái hợp đồng hắc ám của ông anh trời đánh cũng giống như bán nàng đi rồi! Nhà hắn sẽ trở thành nơi nàng phải sống suốt đời, nên phải làm quen thôi!



Mặt nước hồ xanh trong, nàng như nàng tiên cá, bộ đồ bơi hở nhiều kín ít lộ ra rõ nét từng đường cong hoàn hảo như thần Vệ nữ! Dưới làn nước mát nàng thả nổi, quẫy nhẹ mặt nước chung quanh. Đột nhiên nàng nhớ đến gia đình, tất cả là kỉ niệm đẹp ngoại trừ cái tên của nàng! Cái tên đó không phải xấu nhưng phiền phức không ít! Nàng lẩm nhẩm:

-Lăng Phi Tần…

Phi Tần! Là cái tên do bà ngoại đặt! Từ nhỏ đã bị trêu ghẹo, có người còn ác ý hỏi hoàng đế của nàng là ai? Nàng tức phát khóc, ba lần bốn lượt đòi ba mẹ đổi tên mà không được! Nên khi ai đó hỏi đến danh của nàng, nàng chỉ nói họ Lăng chứ không nêu đích xác!

Chìm trong mông lung suy nghĩ…

Cơ thể nàng nổi trên mặt nước quả là hấp dẫn người ta! Từ trên hành lang hắn chiêm ngưỡng vẻ đẹp hòan mĩ ấy! Hiếm có ai ngây thơ như nàng, mà phải nói là không có! Đưa viên há cảo vào miệng, hắn nuốt lấy từng đường nét dưới nước đầy quyến rũ kia. Thức ăn nàng làm thật là ngon! Lúc nãy đi xuống bếp, mùi hương hấp dẫn vẫn còn vương vấn, mở tủ lạnh ra thì thấy những chiếc dĩa đựng thức ăn bắt mắt được đặt đầy ngăn, hắn lấy xuống hết! Thưởng thức ngon, ngắm người mỹ lệ, còn gì hảo hơn thế nữa? Đôi mắt trong suốt của hắn hiện một tia xa xăm…



-Thưa thiếu gia, Đổng…

-Cho vào!

Đàn bà quả thật là dai dẳng, chẳng phải lúc sáng bị hắn đổi thẳng rồi mà giờ còn dám quay lại! Đúng là quăng lòng tự trọng đi mất để đạt mục đích! Hừ, đàn bà…

-Việc gì?

-Ba em nói em ghé thăm anh!

Nàng đưa tờ thiếp của Đổng thị chìa trước mặt hắn, sợ hắn hiểu lầm là chủ ý của nàng! Hắn liếc sơ tấm thiếp, lạnh nhạt.

-Quản gia, sắp xếp phòng cho tiểu thư!

-Dạ!

Bà quản gia quay đi, còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn.

-Anh… phòng thì…

-Sao? Không đúng ý cô ư? Chẳng phải cô sẽ ở đây qua đêm sao?

-Em… em…

Kim Châu miết mấy ngón tay, mặt đỏ ửng, cúi gằm mặt. Hắn lướt qua gương mặt son phấn đó, chán nản buông một câu:

-Lại đây!

Kim Châu khẽ nhích mấy ngón chân, từ từ tiến về phía hắn. Đứng trước mặt hắn, nàng cắn môi chờ đợi. Hắc vươn cánh tay to lớn kéo nàng ngã ập lên người hắn, lưng hắn tựa vào ghế, thản nhiên ôm eo nàng.

-A, anh…

Đụng chạm làm cô đỏ cả mặt.

-Đổng lão gia quả là kì lạ, bảo cô ghé thăm thực chất là ở lại, hay là Đổng lão gia muốn sớm có cháu bế bồng?

Kim Châu gục mặt vào người hắn, vào khuông ngực rắn chắc, đầy nam tính. Lời hắn nói đánh thẳng vào tim nàng.

-Anh… em…

Ngập ngừng, Kim Châu lại cắn môi lo sợ. Tiêu Kỳ im lặng chờ đợi không thốt một câu hỏi nào.

-Anh… có bao giờ… yêu… yêu em không?

Giọng cô dần nhỏ lại!

-Yêu?

-…

-Ta không biết từ đó!

Kim Châu biết rõ câu trả lời nhưng là cô hy vọng dù chỉ một chút! Nhưng tất cả chỉ là…

-Cô đòi hỏi nhiều quá đấy!

Hắn lạnh giọng hàm ý răn đe!

-Vâng, em biết…

Kim Châu im lặng trong lòng hắn không dám nói gì thêm.



Hừ! Thấy cái bóng nhỏ nhắn của Đổng Kim Châu lách qua cửa, hắn dựa lưng vào ghế, đàn bà, là đàn bà! Hắn quá quen với việc này, thậm chí có đôi lúc hắn mệt mỏi với nó!

Phiền phức! Có đúng hai chữ ấy hiện diện trong đầu hắn! Đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…



Thơm quá! Là gì vậy nhỉ? Một mùi hương cực quen thuộc! Đưa tay ra phía trước chạm trúng vật gì mềm mềm! Nhìn thật kĩ, tấm lưng mềm mại quyến rũ đang áng ngay trước mắt! Tiểu hồ ly kiều mị! Tiểu hồ ly ngây thơ!

-Dậy nào!

Hắn cắn nhẹ lên vành tai nàng, nàng “a” một tiếng lật đật ngồi dậy! Nhưng hắn đè nàng xuống! Nắm giữ hai vai nàng chẳng cho kháng cự!

-Sao em ở đây?

-Không phải phòng tôi ngủ ở đây sao?

Hắn quên sắp xếp cho nàng phòng riêng, nhưng không sao! Vậy càng hay!

-Mềm quá!

Áp gương mặt lên bộ ngực đẫy đà của nàng, hắn cảm nhận sự thơm mềm tuyệt hảo!

-Nặng…

Nàng khẽ khó chịu vặn người, cứ đè nàng suốt, hôm trước cũng vậy! Hắn cười mỉm, khó đoán tâm tư hắn nghĩ gì! Buông nàng ra, hắn ngồi dậy bước ra ngoài, không nói tiếng nào, nàng nhíu mày, người đàn ông kì lạ, khó đoán, như có như không! Chẳng biết có bị té giếng không nữa!



“Cạch”. Tiếng đẩy cửa thật nhẹ! Là Đổng Kim Châu!

-A!

Kim Châu đánh rớt cả cái ví xuống đất! Là ai đang ở trong phòng Tiêu Kỳ? Dù biết hôn phu mình qua lại, ân ái cùng nhiều nữ nhân, nhưng bắt tại trận thế này quả thật không thể không hận! Tiến tới chỗ Phi Tần, Kim Châu cố kìm nén nhìn kỹ vị tiểu thư trước mặt. Cắn môi mình, Kim Châu run run!

-Cô làm gì ở đây?

-Đây là phòng của tôi!

Phi Tần cũng nhìn người đối diện, ai vậy kìa? Đột nhiên hỏi nàng như vậy!

-Đây là phòng của Tiêu Kỳ!

-Đúng vậy!

-Sao sao…

-Hôm qua tôi ngủ với Tiêu Kỳ!

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng câu nói quá thẳng thừng từ miệng nàng thốt ra làm Kim Châu choáng váng, mất tất cả bình tĩnh!

“Chát”.

-Ti tiện!

Phi Tần lấy tay xoa mặt, tự dưng lại đánh mình, không nhịn được!

-Chuyện gì?

-Tiêu.. Tiêu Kỳ…

Xích Tiêu Kỳ đến gần chỗ hai người, Phi Tần ngồi đó, ánh mắt hơi uẩn ức, bỗng chốc hắn khó chịu, quay sang Đổng Kim Châu đang nhìn chằm chằm.

-Là cô tát?

-Em.. là em nóng giận… em…

-Mau xin lỗi!

Kim Châu cắn môi, nàng phải xin lỗi tình nhân của chồng với thân phận hôn thê? Nhưng, nàng không thể cãi, đành nuốt lệ vào trong, nghiêng người một chút, giọng nhỏ lại:

-Xin… xin lỗi!

Phi Tần gặp chuyện uất ức nhưng nghe câu xin lỗi thấy cũng hả dạ nên ánh mắt mới nguôi nguôi, hắn cảm thấy dễ chịu hẳn, là tình cảm gì giữa hắn với nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.