Trong kinh thành, thanh lâu nổi tiếng nhất, sinh ý vượng nhất không phải là kĩ viện, mà là tiểu quan quán.
Thân phận tủi nhục nhất, thấp kém nhất, không thể nhìn người nhất cũng không phải là kĩ nữ, mà là kĩ nam. Là loại người bị coi là vô sỉ, bản thân cũng là nam nhân, lại lấy thân đi hầu hạ nam nhân, từ lâu đã không còn ai xem bọn họ là nam nhân nữa rồi, mà là thứ nghịch thiên, bất nam bất nữ.
Này công tử, nhân sinh như mộng, thoắt cái đã bạc đầu, vậy sao không buông bỏ tất cả, ở chốn phù hoa này mà dạo chơi một vòng.
Trên lầu son, rèm lụa phấp phới bay như mộng ảo, một nam nhân mị moặc ôm cổ cầm, đàn một khúc nhạc bi ai, đôi mắt ưu sầu tựa như ánh trăng, ngón tay thon dài ưu mỹ như có như không lướt nhẹ. Nam nhân không phải qúa đẹp, nhưng lại lộ ra thần sắc buồn bã làm động tâm bất cứ người nào, khơi gợi ý muốn được che chở, được ôm hắn vào lòng. Bên dưới, người nghe toàn bộ đã ngẩn ngơ.
Nơi đây là nam quán nổi tiếng nhất kinh thành, thế nhưng ngay cả một cái biển đề tên cũng không có, hàm ý nơi này mãi mãi không được người công nhận. Có thể ở đây đàn một khúc nhạc đến ưu thương đến thế, thoát tục đến thế, cũng chỉ là một kĩ nam. Thứ sử Trác Lâm cười tươi thưởng thức tiết mục đặc biệt này, mỗi bên đã ôm một mỹ thiếu niên, lại quay sang nhìn đại nam nhân đi cùng mình từ nãy tới giờ, vẫn im lặng uống rượu.
“Thế nào? Đại nhân nhìn trúng hắn!”
“qủa là trăm nghe không bằng một thấy!”
Nói rồi, đại nam nhân đi thẳng lên lầu, một lúc tiếng đàn liền ngưng lại.
“Thỉnh vị công tử đây ra ngoài.”
Chân mày của mỹ nhân nhíu chặt, thái độ có chút cảnh giác, kèm không vui. Nam nhân cũng không vì thế mà phật ý, tiến lại, ngả ngớn dùng bàn tay của mình, bao trọn bàn tay của mỹ nhân.
“Sao vậy? Không đàn nữa, không muốn đàn cho đại gia nghe!”
Mỹ nhân bị giật mình mà vội vã rụt tay về, vì rút qúa nhanh còn để lại trên mu bàn tay nam nhân một vết xước dài.
“Thỉnh công tử tự trọng, ta đây chỉ bán nghệ không bán thân.”
“Ngươi muốn không bán thì liền không bán?”
Nam nhân cười đến tàn độc, âm trầm vươn đầu lưỡi liếm vết thương nhỏ trên mu bàn tay, tâm bắt đầu xuất ra ý liệm muốn chinh phục, không, là muốn hủy diệt. Mỹ nhân phát giác được nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa, lại không thể ngăn được chính mình bị nam nhân kéo ra ngoài. Thấy vậy, từ đâu chạy tới lão bản, bất nam bất nữ, mặt trát cả cục phần tươi cười đon đả nói.
“Công tử, xin thứ tội cho Tiếu Liên còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Hắn trước giờ chỉ bán nghệ không bán thân.”
“Hừ, ta đây thích nhất là phá thân xử nam. Hôm nay coi như là cao hứng, mua hắn với giá gấp năm.”
Nam nhân nói vậy liền rút một tập ngân phiếu khiến ai nhìn tâm cũng phải nhộn nhạo, rồi mang mỹ nhân tên Tiếu Liên vẫn đang giẫy giụa ra xe ngựa. Đến tận lúc này rồi, ánh mắt của hắn vẫn mang theo khí thế quật cường, kèm ủy khuất, qủa thực là chọc người yêu mến. Nam nhân đối với kết qủa này thật hài lòng, cười ha hả hôn lên má hắn một phát, đổi lại là ánh nhìn căm giận của tiểu mỹ nhân.
Một màn thi bạo ngay trước cửa kỹ nam quán này, người người nhìn thấy đều coi là chuyện thường tình, có thấy cũng coi như không. Chỉ có một tên ăn mày vẫn ngồi lê lết tại đó xin ăn, ngô ngô nghê nghê nhìn chằm chằm, lại còn trưng ra cái bản mặt có chút khinh thường, cũng có chút buồn cười. Nam nhân bị nhìn liền mất hứng đá hắn một phát.
“Hừ, chỉ là một tên què!”
Mỹ nhân trong xe ngựa cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt không biểu lộ bất kỳ tia cảm xúc nào. Xe ngựa đi thẳng. Tên ăn xin lại lết cái chân tàn về đúng vị trí cũ, mọi chuyện như chưa từng phát sinh.
Trong viện, người vừa bị bắt đi, cũng chẳng ai vì thế mà mất nhã hứng, người cần uống rượu vẫn uống rượu, người cần phiêu kỹ vẫn phiêu ký, không khí vẫn hoạt sắc sinh hương. quan thứ sử Trác Lâm vẫn ôm trái ôm phải hai mỹ thiếu liên, tươi cười kính rượu với Lý lão bản.
“Lần này phải cảm ơn Lý lão bản rồi! Đã cứu ta một bàn thua trông thấy, không thì không biết làm cách nào mà nắm thóp được tên tiểu tử chết tiệt kia nữa. Nói thật ta một tuần nay dẫn hắn đi khắp các kĩ viện, tiểu quan quán trong kinh thành mà hắn không động tâm, không ngờ mềm không ăn, rắn không ăn, lại thích cường thưởng mỹ thiếu niên dạng này.”
“Nào có, nào có! Là đa tạ Trác đại nhân chiếu cố đến bọn ta thôi!”
Lý lão bản, giây trước vừa cẩn thận cất tiền bán thân của tiểu tử kia vào hòm, giây sau đã cười đến vô lại, tự nhiên mà cạn chén rượu, lại nhận thêm phần tiền đưa thêm của Trác Lầm, phen này kiếm đủ, tiền tài như mọc cánh mà bay tới.
“Ta vẫn có chút lo lắng, tên Tiếu Liên đó sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”
“Đại nhân không cần lo lắng, người đã do bên ta đã dậy bảo qua, hắn đương nhiên là biết cách cư xử.”
Đã qúa nửa đêm, lại là thời khắc hoạt động mạnh của những nơi như tiểu quan quán này. Lúc này khắp các phòng đều tràn ra tiếng thở dốc ái muội, hương diễm, trên hành lang đã không còn mấy người. Hai tiểu quan nho nhỏ, vì không có khách, mà nhàm chán ngồi buôn chuyện, những chuyện vặt vãnh loạn thất bát tao.
“Vừa rồi để người bị bắt đi như thế, Tiếu Liên đại ca sẽ không sao chứ!”
Tiểu quan nhỏ hơn, tên Nại Tử, niên kỉ còn nhỏ, vẫn chưa khai bao, có chút ngờ nghệch cùng lo lắng hỏi, đổi lại một tràng cười không dứt của người lớn hơn.
“Sao sao cái búa! Hắn mà không bị mang đi mới là có chuyện đấy!”
Ngừng cười một chút, tiểu quan lớn hơn tên Kỳ Liên nói tiếp.
“Vừa rồi một màn bán nghệ không bán thân thật là làm ta cười đến muốn trẹo quai hàm. Mà không ngờ bọn có tiền thật là dễ lừa, chỉ diễn diễn một chút liền được giá gấp năm lần. Tên Tiếu Liên đó thật là cao thủ.”
“A! Sao thế được?”
Nại Tử có chút không xác định hỏi.
“Tất nhiên, ngươi mới tới nhiều cái còn chưa biết rồi, Tiếu Liên là thủ đoạn nhất ở đây đấy, nội cái ngón đàn vừa rồi ta nghe còn suýt bị lừa đến rớt lệ, huống chi là đám đại nam nhân.”
“Tiếu Liên là đi lừa người hả? Huynh ấy không phải là xử nam bán nghệ không bán thân à?”
“Hahaha! Đương nhiên không phải. Không ngờ ngươi cũng bị màn này lừa. Hắn ta mà còn là xử nam thì ta đây phải là đệ nhất trinh nữ rồi.”
Kỳ Liên cười lên khanh khách, lấy tay vò rối đầu người Nại Tử.
“Vậy không sao chứ, lừa dối người ta như vậy, rủi bị phát hiện, Tiếu Liên ca ca có khi nào bị đánh không? Hơn nữa nam nhân kia thoạt nhìn rất ghê gớm.”
“Ngươi lo cái gì, cũng không phải là nữ nhân có màng trinh. Với lại, tên Tiếu Liên đó thủ đoạn ghê lắm, cần làm cái gì liền làm, cần biểu hiện cái gì liền biểu hiện, có trời mới phân biệt được.”
“Thế nhưng…”
“Cũng đâu phải lỗi tại bọn ta. Tại đám đàn ông thối đó, ngày nào cũng đi phiêu kĩ mà còn muốn xử nam, làm gì có lắm xử nam cho bọn hắn khai bao đến thế. Hôm nay tên Trác Lâm đó, đột nhiên đến, kêu muốn tìm hàng tốt, lại còn phải là xử nam, Lý lão bản đi đâu mà kiếm, đành phải để tên Tiếu Liên kia ra tay. Nếu không có chút ngón nghề đó thì tiểu quan quán này còn trụ được bao lâu.”
Kỳ Liên hung hăng nói, Nại Tử cũng không dám ý kiến, chỉ gật gật như gà mổ thóc.
“Chuyện đó là chuyện các ngươi bàn được à?”
Từ trong bóng đêm bất ngờ đi ra một nam nhân, vẻ ngoài kì dị không khỏi làm hai tiểu quan giật mình đến suýt hét toáng lên.
“Mặc Liên lão sư!”
Đánh giá người mới tới này, không khỏi tự hỏi, kỹ nam quán cũng có người thế này sao. Người này không thể gọi là loại hình mỹ thiếu niên được, không có bất cứ điểm nào đẹp, thân hình cao lại ốm, gầy như con bọ ngựa, da trát phấn dầy có chút bủng beo, gương mặt chẳng có điểm gì xuất sắc, hình như đã có chút qúa tuổi. Nghề này thực chất quan trọng cũng không phải là gương mặt, mà là khí chất. Tiếu Liên vừa được đưa đi kia có chút thanh lệ thoát tục, Kỳ Liên kia lại có điểm sảng khoái, vui tươi, Nại Tử tuổi còn nhỏ nhưng khẳng định lớn lên cũng sẽ động lòng người, thì đặc biệt người này Mặc Liên một thân tục khí, mắt lại có chút nhỏ, gian xảo như con chuột, khó có nam nhân nào có thể muốn ôm hắn đi. Hôm nay hắn đã uống không ít rượu, có chút đi đứng lảo đảo, cả người bốc mùi, chỉ ngửi thôi đã muốn người khác nhăn mặt.
“Chỉ là chút chuyện phiếm lúc nhàn rỗi thôi, ngươi cũng đừng có qúa đáng.”
Kỳ Liên hừ một tiếng nói, hiển nhiên không có cảm tình với người mới đến. Nại Tử vì không rõ tình hình liền im miệng.
“Các người vào chốn này thì tập trung lo chuyện của mình đi. Ta khuyên càng ít lo chuyện bao đồng thì càng sống lâu.”
Mặc Liên cũng không nói gì nhiều, liềnmột tay ôm bình rượu một tay như bạch tuộc cuốn chặt lấy nại tử, như có như không khiêu khích qua lại, hơi thở mang mùi rượu quanh quẩn bên cần cổ. Nại Tử hiển nhiên là không có kinh nghiệm, bị đùa giỡn đến mặt đỏ bừng bừng, chọc cho Mặc Liên cười khúc khích. Rõ ràng tên này khiến người chán ghét như vậy, vừa xấu, lại vừa tiện, nhưng mà thật có kĩ thuật, rất biết cách khiêu khích nam nhân. Hắn ngật ngưỡng đi mất, để lại sau lưng Kỳ Liên đã tức đến đen mặt, hét lên.
“Thế nên ngươi mới sống lâu đến nỗi thành con qủy già rồi. Tên *** vừa già, vừa xấu, chết tiệt!”
Kỳ Liên chửi đến mức mặt đỏ bừng bừng, thở cũng gấp, bên cạnh Nại Tử bị đùa đến cũng tức giận, hung hăn nói.
“Tên này là ai vậy? Thật là quai nhân.”
“Hắn là Mặc Liên, ngươi gọi là Mặc Liên lão sư. Hắn trụ ở đây sớm nhất, cũng thủ đoạn nhất. Ngươi xem, chơi mấy năm đã bị nam nhân hút khô thành cái dạng kia rồi. Sau này, ngươi cần thân một chút, gặp hắn thì tránh xa ra. Hắn không phải dạng vừa đâu.”
“Đã biết!”
Nại Tử nói chắc như đinh đóng cột, cùng Kỳ Liên rời đi mất.
Những điều bọn họ nói đều là đúng, nhưng một từ một chữ đều chẳng tới tai Mặc Liên, hắn vẫn thản nhiên mà uống rượu, uống cho say sưa. Hồi trẻ từng bán mạng kiếm tiền, loại rượu nào mà chưa từng uống, ngon nhất cũng chỉ làm cho người ta say thôi, say một trận, liền tỉnh. Bây giờ, hắn đã qúa tuổi làm nam kỹ, tính ra đã gần ba mươi, bỏ nghề bao nhiêu lâu rồi, nhưng cái thói quen say sưa vẫn không bỏ được, mặc kệ có nam nhân chịu ôm hắn không, có nam nhân chịu bỏ tiền cho hắn mua rượu không.
Hắn đã say đến ngật ngưỡng, đi đường đụng người liền làm người phiền phức đến mức muốn đẩy hắn ra ngoài, một đường đi đến hậu viện. Hôm nay không có trăng, ngoài hậu viện treo hai chiếc đèn ***g nhỏ, ánh sáng mờ mịt, có một tên ăn mày què ngồi dựa vào cửa mà ngủ, trên người chỉ có đắp ít rơm rạ. Mặc Liên đã say sưa đến không biết gì nhìn chằm chằm hắn, vừa bẩn, vừa xấu, tóc tai loạn như mớ rễ cây, mặt thì đen thùi lùi, lại còn nổi hạch nổi mụn tùm lum, thế nhưng Mặc Liên lại nhìn chằm chằm, nhìn như nhìn thú vui cảnh đẹp, còn cười khanh khách.
Tên ăn mày dường như ngủ cũng chẳng được thoải mái, đêm khuya có chút lạnh, hắn lại ăn mặc rách nát, chỉ có chút rơm rạ đắp thân, nên ngủ không được sâu, đánh rung mình một cái liền tỉnh lại. Nhìn người đối diện. Trong đêm qủy dị cười, lại mang một bộ mặt trát phấn to vẽ xấu xí như vậy, đến tên ăn mày cũng chẳng chịu nổi phải giật mình một cái, miệng ú ớ không phát ra tiếng động. Mặc Liên hứng thú bừng bừng quan sát hắn, mắt nheo nheo lại như con mèo, cười càng tợn.
“Ha ha! Lại là một tên câm.”
Tên ăn mày cũng chỉ ngạc nhiên lúc đầu, sau không chịu yếu thế trừng mắt với Mặc Liên, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, trừng một lúc, điên rồ thế nào Mặc Liên lại trừng ra phản ứng. Là do rượu vào khiến hắn đã phân không rõ mọi chuyện, lại thấy cô đơn, muốn được nam nhân ôm, chỉ có thế mới khiến hắn ngay cả đối với một tên ăn mày xấu như qủy này sản sinh ra dục vọng. Đã bao nhiêu lâu rồi không làm, có lẽ là vài năm rồi không ai động đến hắn nữa. Vì dục vọng của bản thân mà Mặc Liên có chút đỏ mặt, lại chẳng suy nghĩ gì, dứt khoát thuận theo. Đưa một tay với vào thứ đã đứng thẳng của mình, một tay vuốt ve bộ ngực của nam nhân, lại ngoài mong đợi phát hiện ra tên này mặt có xấu, người dù có hơi gầy nhưng ngực sờ thật tốt, rất đàn hồi.
Kỳ thực Mặc Liên đã qúa tuổi, lại có điểm già xấu, nhưng kỹ thuật khiêu khích nam nhân là rất tốt, không phải vậy thì tên Nại Tử kia vừa rồi đã chả bị hắn chọc cho thở hồng hộc. Lúc này hắn vuốt ve ngực của tên ăn mày lại thêm mười phần nhiệt tình, xoa, nắn, miết, nặn đủ kiểu, hơi thở dồn dập mang màu sắc *** phả lên mặt tên ăn mày, ngân nga khe khẽ. Lúc Mặc Liên đạt cao trào, hơi thở lại càng hỗn loạn, “A” một tiếng liền bắn đầy tay mình. Mặc Liên chẳng suy nghĩ được gì cả, hai mắt nhắm nghiền, chỉ thấy trống rỗng trong lòng, muốn hôn, liền đưa môi lên tìm môi người lạ.
Thế nhưng trong khoảnh khắc, tên ăn mày liền xoay người đi tránh né, nụ hôn rơi vào khoảng không làm Mặc Liên mở to mắt ra ngạc nhiên nhìn, phát hiện trong mắt đối phương là mờ mịt, khó hiểu. Vừa rồi chỉ lo cho bản thân mình, hoàn toàn không để ý tên ăn mày kia, giờ Mặc Liên mới thấy ngoài bản thân ra, đối phương một tia phát tình cũng không có, trong mắt trừ không hiểu vẫn là không hiểu.
“Ra là một tên ngốc!”
Mặc Liên lẩm bẩm, cũng thanh tỉnh không ít. Phát hiện bản thân như thế mà lại đi động tình với một tên ăn mày xấu xí, lại ở ngay giữa đường, giữa phố mà làm trò con mèo kia, mặc dù giờ đã là nửa đêm, chẳng có ai nhìn, nhưng vẫn thấy mất mặt, tức giận khó hiểu. Hắn liền chỉnh trang lại y phục của mình, mọt tay đầy thứ *** dịch bẩn thỉu kia cứ thế chùi lên cái áo đã rách tan rách nát của tên ăn xin. Tên ăn xin lại Ú ớ mấy tiếng vô nghĩa, đưa cặp mắt ngu ngốc ra nhìn hắn.
“Hừ, vừa rồi mình còn bị từ chối bởi thứ này.”
Nghĩ nghĩ, Mặc Liên hung ác đá cho tên ăn mày mấy cái. Tên ăn mày cũng không chịu ngồi yên, một tay bắt lấy cái chân đang giơ lên của hắn, mắt hung hăng trừng. Tên này trông như vậy mà khí lực thật lớn, một tên ẻo lả nát rượu như Mặc Liên liền ra tay không được, buồn bực xoay người đi. Lại nghĩ, rượu có lẽ cũng không nên uống nhiều, tránh để rượu say loạn tính.
Nghĩ vậy Mặc Liên liền ném bình rượu uống dở cho tên ăn xin vẫn đang ngồi trên mặt đất kia.
“Cho ngươi! Uống vào cho ấm người, đừng để bị chết rét!”
Nói rồi, Mặc Liên liền tiến vào trong viện, đóng cửa.