Lục Lục

Chương 6: Chương 6




Lục Yến đã chết!

Đối lập với xa hoa trụy lạc ngoài kia, trong hậu viện tối đen một mảng, phút chốc Mặc Liên không biết phải làm thế nào. Xác của Lục Yến vẫn còn đang ở trên giường hắn, máu đỏ dính trên chăn của hắn, một tình huống thật đáng sợ, khiến Mặc Liên sợ đến ngây ngẩn cả người. Trước nay, Mặc Liên vẫn tự coi mình là con người luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt tình, tàn nhẫn, cái gì cần phải làm thì phải làm, cái gì nên làm thì sẽ làm. Lúc này, đáng ra là phải vứt cái xác này đi, vứt đi đâu cũng được, rồi làm như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, tiếp tục dùng số tiền của Lục Yến mà sống. Thế mới là chuyện mà hắn, Mặc Liên sẽ làm. Nhưng Mặc Liên lại không ra tay được.

Ngồi im lặng một lúc lâu, chuyện đầu tiên mà Mặc Liên thấy cần phải làm là giãy tay ra khỏi bàn tay của Lục Yến đang nắm chặt, bàn tay Lục Yến đã mất sự sống buông thong xuống, hoàn toàn không có động tĩnh. Hắn khẽ cười tự giễu mà chính hắn cũng không nhận thức được, trong nụ cười đó có mấy phần thê lương.

“Ngươi xem, ngươi cũng có ngày hôm nay. Bàn tay từng vẽ tranh, đánh đàn, giờ thành dạng gì rồi?!”

Mặc Liên đứng dậy, trước khi đi còn kéo chăn cho Lục Yến đang nằm trên giường. Khẽ yên lặng, đi ra cửa, lại nhìn Lục Yến lần cuối, cười thật dịu dàng.

“Ta đi đây, cũng chẳng thể ở cùng một cái xác được. Đêm nay ngươi cứ ở lại, ngày mai, ta sẽ tìm cho ngươi một phần mộ tốt. Yên tâm, ta sẽ không vứt ngươi ra ngoài đường đâu, ngươi mang cho ta nhiều tiền vậy mà.”

Trước khi đi, Mặc Liên còn cẩn thận khép cửa lại.

“Lạnh a!”

Đi một lúc lâu, Mặc Liên cũng không xác định được mình đi đâu, muốn đến sảnh chính uống rượu thì ngại ồn, liền lẻn xuống dưới nhà bếp trộm một ít rượu quế hoa. Những người dưới nhà bếp đều đã nhẵn mặt hắn rồi, dựa vào cái đức hạnh đó thì vừa nhìn thấy hăn đã đuổi, thế nhưng hôm nay Mặc Liên có điểm khác. Hắn không trang điểm, ăn vận lòe loẹt, cũng không có khó chịu, chửi người, hắn lời nói ra toàn lời ngả ngớn, miệng cười không dứt, còn thực sự trả tiền cho bọn họ rồi mang rượu đi, trước khi đi còn nói.

“Bây giờ ta phát tài rồi, sau này mỗi tối đều phải chuẩn bị cho ta một bình rượu đắt nhất. Ta chỉ uống rượu đắt nhất thôi.” Nói rồi lại mở bình rượu nốc một hơi, rồi cười khanh khác đi mất.

Cứ như thế này thì không làm cho người ta khó chịu, ghét bỏ, nhưng lại làm cho người ta không được tự nhiên.

“ Ngươi xem, cái tên này hôm nay thật khác lạ, lại giở trò gì rồi?”

“Ý ngươi bảo việc hắn phát tài hả?”

“Không phải, đồ ngốc! Là cái thái độ kia kìa. Không phải là rất quái lạ sao?”

Chung quy bọn họ cũng chỉ là người làm bếp, cũng không có thời gian và tâm sức để để ý đến qúa nhiều chuyện, rất nhanh liền đem chuyện này bỏ sau đầu.

Mặc Liên vừa đi vừa uống rượu, lúc bước ra cửa hậu viện đã say đến ngật ngưỡng, chính hắn cũng không rõ là đi đâu, bình rượu cũng chỉ còn một nửa. Hắn loạng choạng đẩy cửa sau, có chút mơ hồ nghi ngoặc bản thân mình, chỉ một việc đơn giản thế thôi liền khiến hắn bị ngã dúi dụi mấy lần. Đêm nay qủa là một buổi tối không bình thường, vậy thì cứ để nó không bình thường đi.

Thế nên, Mặc Liên say lảo đảo, cười khanh khách ngã nhào trên người kẻ ăn mày, mà kẻ ăn mày là Lục Lục nhanh tay lẹ mắt bắt được.

“Đến, đêm nay ta mời ngươi uống rượu, là rượu quế hoa nha!”

Lục Lục dựng người đã say không biết trời trăng gì dậy thì thấy hắn không biết điều, kiên quyết ôm chặt lấy mình, không sợ bẩn, không sợ hôi, cứ thế mà ôm, mặt cũng chôn vào hõm vai, miệng làu bàu nói, có mang chút giọng mũi nức nở.

“Ngươi … Lục Lục … Lục Lục, để ta ôm ngươi một chút nào…”

Vì thế Lục Lục cũng chẳng nói gì nữa, để mặc hắn ôm, một tay giữ lấy eo hắn để hắn không ngã, một tay với lấy bình rượu, cũng bắt đầu uống.

“Hì hì, ta biết là Lục Lục sẽ thích mà, rượu đắt tiền đấy. Hic, sau này có tiền rồi, ta sẽ chăm sóc tối ngươi.”

Mặc Liên càng nói càng mơ hồ, lại bắt đầu khóc, vừa cười vừa khóc, so ra với lúc hắn thực sự khóc lại càng dọa người. Lục Lục nhìn, chân tay có chút luống cuống, không biết làm gì, lại càng ôm hắn thật chặt, siết vào, Mặc Liên cũng rất hưởng thụ, cảm giác như mình muốn được đối phương dung nhập vào cơ thể vậy.

“Ta không sao. Chẳng sao cả. Làm gì có chuyện ta buồn vì người khác, đau lòng vì người khác… Huống chi là hắn.”

Ngừng một lát, Mặc Liên tiếp tục nói. “Ta còn hận hắn nữa cơ mà, hắn cao cao tại thượng như vậy cũng có ngày này… ta có thể từ trên cao nhìn xuống mà nói hắn đáng đời … hơn nữa tất cả là tại hắn, tại hắn thôi. Đang yên đang lành lại chạy đi xen vào chuyện của ta, chạy đi muốn được chuộc thân… Hức… Ha ha, đồ ngu ngốc, chẳng có gì tốt lành cả…”

Đêm nay, Mặc Liên nói thật sự nhiều, càng nói càng không thể dừng được. Lục Lục cũng không cản hắn, chỉ nhìn hắn chăm chăm. Nói đến đây, Mặc Liên cười trào phúng, lại nhớ ra cái gì, ngỏng đầu dậy, lấy tay chà đi chà lại lên cái áo rách nát của người đối diện.

“Nhắc mới nhớ, vừa rồi tay ta còn dính máu hắn, bẩn muốn chết, thật bẩn, phải chùi sạch.”

Bàn tay hắn cố sức chùi đã có chút trầy, trên đó có dính chút máu khô của Lục Yến, vì chùi trên vải thô, chùi mãi cũng chả sạch được. Lục Lục nhìn thấy hành vi của hắn liền dùng cả hai tay bao lấy bàn tay hắn lại, đôi mắt ẩn chứa nghi ngoặc nhìn thẳng đối phương, như muốn hỏi lại có chuyện gì rồi. Mặc Liên đối diện với ánh mắt ấy liền khép mắt lại, đưa môi của mình hôn lên. Không giống như lần đầu tiên, lần này Lục Lục không tránh, để mặc hắn ta muốn ta cứ lấy, phát tiết ra những bất mãn trong lòng.

“Ngươi biết không? Ta không phải là vô tình. Ta chưa bao giờ bảo hắn làm những thứ này vì ta.”

Mặc Liên vì mình mà lý giải. Đúng vậy, ngươi không phải là kẻ vô tình. Lúc này, Lục Lục chủ động đưa môi lên, học theo hắn mà hôn, như ngăn chặn người kia nói ra những lời đau lòng. Mặc Liên bất ngờ, rồi từ bất ngờ chuyển thành cười khanh khách, một đường xuất ra toàn bộ những kĩ xảo của mình.

Miệng hé ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, cạy mở, hàm răng cắn vào môi dưới đối phương, khẽ day nhẹ ra sức lấy lòng, ra sức khẩn cầu, bắt lấy đầu lưỡi của đối phương mà liếm cắn, vỗ về. Lục Lục để mặc cho Mặc Liên tiến công trong khoang miệng mình, muốn làm gì thì làm, tựa như cưng chiều, dung túng cho đứa trẻ. Mà Mặc Liên tựa như giải tỏa, càng điên cuồng càn rỡ.

“Ha … ha..”

Tiếng thở dốc xen lẫn trầm mê. Mặc Liên trong một khắc thoáng tách ra, duy trì khoảng cách giữa môi hai người để cả hai lấy không khí mà hít thở, một sợi chỉ bạc nối giữa hai người. Lần này, không để Mặc Liên tự mình làm chủ, Lục Lục dán môi của mình vào, học theo đối phương mà liếm mút. So với Mặc Liên làm, thì lần hôn môi này thiếu đi vài phần hương diễm, lại nhiều thêm một tia cuồng dã, Lục Lục hôn, chính là gặm cắn, cũng sẽ không dừng, thẳng cho đến khi người kia thở không nổi, trong màn đêm yên lặng, chỉ còn tiếng rên rỉ trầm thấp, kìm nén của một người.

Dục vọng rất nhanh nối lên, phút chốc thiêu cháy tất cả mọi thứ thành tro bụi.

Mặc Liên đã mất đi lý trí, buông tha bản thân, liều mình mà phóng túng dây dưa. Ngay tại khắc phát tiết ra, cả người trống rỗng, ngơ ngác, lại cảm giác được có người nhẹ nhàng mà vuốt tóc mình, ngón tay dài mảnh xẹt qua gò má. Đôi mắt đối diện chăm chú nhìn hắn, trong một khắc đấy, Mặc Liên có lỗi giác rằng tràn ngập ôn nhu cùng an ủi. Đối mặt với một Lục Lục như thế, Mặc Liên cảm giác mình như một đứa trẻ chịu oan ức, tràn ngập thương tâm, liền òa khóc, càng khóc càng không dừng được, liều mạng đưa tay chùi đi nước mắt. Người kia dịu dàng đưa tay ngăn lại, nắm chặt lấy tay hắn, dùng đầu lưỡi vì hắn mà cẩn thận mà tỉ mẩn liếm đi những giọt nước mắt …

Mặc Liên rất nhanh đã mệt mỏi mà ngủ mất, vì say rượu, vì động tình, vừa thương tâm, hắn ngủ mà trong miệng vẫn tràn ra tiếng rên rỉ nho nhỏ tựa như khổ sở, gò má vẫn đọng lại nước mắt vẫn chưa khô. Hắn vốn nên không như vậy, không bao giờ khóc, bao giờ cũng cay nghiệt và vô tình nhìn nhận mọi thứ, hôm nay lại như dồn nén uất ức bao nhiêu năm mà khóc, khóc xong thì ngủ, như một đứa trẻ.

Lục Lục có chút đau lòng, lại thương tiếc nhìn người kia, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho hắn, lại dùng chăn bọc hắn thật kĩ lại, chính mình ôm cả chăn lẫn người vào lòng. Mặc Liên ở trong lòng Lục Lục lúc này, vì thoải mái mà gương mặt thoáng ra, tiếng nức nở cũng im dần, an ổn ngủ, ngón tay dài chạm nhẹ lên viền mắt, cẩn thận vuốt ve. Lục Lục cầm lên bình rượu đã uống gần hết, học theo Mặc Liên mà uống rượu. Vì người khác mà đau lòng đến thế sao? Sau này ngươi liệu sẽ có vì ta chết đi mà đau lòng không?

Cách đó không xa, trong bóng đêm bao phủ, có một bóng đen chăm chú nhìn, thu hết thảy vào tầm mắt.

“Biến đi!”

Một bình rượu chuẩn xác thẳng tắp ném đến vị trí mà ngay khắc trước bóng người còn ở đó. Trong một khắc này, bóng người biến mất vô tung vô ảnh, tựa như mèo hoang, dung nhập vào màn đêm.

Sáng hôm sau, Mặc Liên tỉnh dậy tương đối sớm, đầu óc có chút mơ màng, cái gì cũng không rõ, ngay cả chính mình đang trong tình huống gì cũng không biết được. Dưới hạ thân có chút đau mỏi, hắn từ mấy năm nay đã không có làm, chuyện này thuyết minh hết thẩy cho tối qua xảy ra những chuyện gì. Nhanh chóng tỉnh táo lại, thấy mình đang ở ngoài, ngay trước cửa hậu viện, được bọc kín trong chăn, quần áo cũng mặc nghiêm chỉnh, tựa như bất cứ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Mặc Liên cũng không phải là cái gì cũng không nhớ. Thế nhưng ngoài mong muốn của hắn, người kia đâu rồi? Mặc Nhiên mở to hai mắt của mình, ngơ ngác mà nhìn xung quanh tìm kiếm, một mảng im lặng. Lúc này, không biết trong lòng hắn là tư vị gì.

“Lục Lục! Lục Lục!”

Mặc Liên thấp giọng gọi, giọng nói sau một đêm ở ngoài có chút khàn khàn, càng gọi càng đau lòng.

“Lục Lục! Lục Lục! Lục Lục, ngươi đâu rồi, Lục Lục.”

Không ai đáp lại lời hắn cả. Trong ngõ nhỏ, ngoài hắn ra thì không có một bóng người, tiếng gọi cứ vang vọng lại, lẩn khuất. Mặc Liên cố chấp gọi, không ngừng gọi tên người kia, gọi cho đến khi giọng đã khản đặc…..

Buổi sáng, Lỹ lão bản cho người đi gọi Mặc Liên, dù sao cũng đang trữ một đại phiền phức trong quán, không thể không quản được. Vị tiểu quan kia đến phòng của Mặc Liên, chỉ thấy một người nằm đắp chăn trên giường, tưởng rằng Mặc Liên vẫn chưa dậy liền đến lay hắn tỉnh, kéo chăn ra, liền hoảng sợ đến hét toáng lên. Trên giường không phải là người mà là một xác chết đã qua một đêm, vết thương đã thâm đen lại, gương mặt bị rạch nát đến không ra hình dạng. Khung cảnh đáng sợ tựa như địa ngục.

“Ngươi hét cái gì? Còn không gọi người khiêng cái thứ này đi!”

Mặc Liên đứng dựa ở cửa, gương mặt co quắp lại nhìn không ra cảm xúc, lại có chút mệt mỏi, thiếu lực, giọng nói khản đặc mà trầm thấp lạnh lùng. Tiểu quan vẫn kinh hoàng ngã trên mặt đất, chưa đứng dậy được, lắp bắp nói.

“Nhưng… nhưng mà, …đây là…”

“Ít lắm lời, khiêng thứ này ra!”

Mặc Liên không kiên nhẫn mà nói, liền ném cho tiểu quan chút bạc kêu hắn đi làm việc. Tên kia cũng không muốn ở lại lâu tại chỗ này, đối diện với một xác chết qúa sức dọa người cùng một Mặc Liên như ma qủy liền ôm bạc, im miệng mà chạy đi. Rất nhanh đã có người đến khiêng xác của Lục Yến đi, theo ý của Lý lão bản là tìm đại một chỗ nào đó rồi vứt. Mặc Liên đã sớm đoán được lại bí mật dúi cho bọn họ ít tiền, nhờ họ tìm cho Lục Yến một chỗ tốt rồi chôn cất tử tế.

Xong xuôi, Mặc Liên ngã xuống giường, ngay cả vết máu khô cũng không muốn dọn, trực tiếp mệt mỏi mà nhắm mắt lại. Lục Yến, ta chỉ lo được đến đây, hơn nữa thì ta không muốn quản, cũng không còn sức để quản rồi.

Lúc này chỉ còn lại một mình, suy nghĩ của Mặc Liên hỗn độn, không nghĩ được ra điều gì rõ ràng, hắn mê man ngủ, ngủ thẳng đến buổi chiều, cả cơ thể bị nhiễm lạnh mà vô lực.

Đầu giờ chiều, Hòa phủ cho người hung hăng đến đòi người, đến tột cùng Mặc Liên cũng không hiểu Lục Yến đã mắc tội gì, gặp phải những chuyện gì, còn thực sự cảm thấy may mắn là hắn chết rồi, nếu không cả tiểu quan quán nho nhỏ này, có khả năng gì mà bảo hộ được hắn đây. Đám người đó như một lũ lưu manh bặm trợn, có thể đánh người thì đánh, có thể đập đồ thì đập, xét người, xét phòng đều làm không thiếu, chửi bới loạn xạ. Một đám tiểu quan bọn họ, không có biện pháp chỉ đành tận lực trốn tránh, cuối cùng là đút tiền để đuổi người về. Người vừa ra cửa, Lý lão bản thở phào một hơi, may là đã đem cái xác đưa đi không biết đến chỗ nào rồi. Tiểu quan quán nhỏ vẫn còn giữ được sinh ý, về phần đồ đạc bị đập phá ít nhiều cũng không qúa quan trọng.

Còn một chuyện nữa, Tiếu Liên, vốn dĩ được một vị vương gia bao với giá gấp năm, bao được hơn nửa tháng, rốt cuộc bị trả về. Lúc kiệu của vương phủ đưa người trở lại tiểu quan quán, so với lúc đi một màn oanh vũ, lúc về lại một mảng thảm đạm. Tiếu Liên bước xuống kiệu, đôi mắt ẩn chứa ưu thương mà không ngừng rơi lệ, đau thương đến mức không ai dám tiến lại. Tình ý tại chốn phong lưu vốn ngắn ngủi như vậy, ai trao đi chân tâm cũng sẽ chỉ nhận lại vô tình mà thôi.

Rất nhanh đã đến nửa đêm, tiểu quan quán mở cửa đón khách. Mặc Liên lại uống rươu, chỉ có điều rượu hôm nay so với hôm qua, tư vị có vài phần khác. Hắn cũng không hiểu, tại sao hôm qua có thể tùy ý say, còn hiện tại càng uống càng tỉnh, càng tỉnh càng trống rỗng. Chân bước theo thói quen mà ra tới hậu viện, sau cánh cửa một mảng im lìm. Đến lúc này hắn mới thực sự tin người đã không còn nữa.

Mặc Liên cảm thấy sao mình có thể giống như bọn tiểu quan kia, đều trầm mê rồi. Người mới biết được hơn nửa tháng, có cái gì đáng để quyến luyến đây. Hơn thế nữa, người kia cái gì mình cũng không biết, đến cả tên thật cũng không biết.

“Lục Lục!”

Lục Lục, hắn què quặt như thế, lại chỉ là một tên câm, tên ăn mày cái gì cũng không có, có thể biến mất đi đâu? Hay là do bản thân mình qúa phiền chán, đáng ghét, đến Lục Lục cũng không chịu nổi, dù lê lết cũng phải bỏ đi nơi khác xin ăn. Lúc này, trong lòng Mặc Liên thấy mình rất ấm ức, rất đáng thương, rõ ràng mình đối xử với hắn tốt đến thế, nhưng mà không đủ, hắn vẫn bỏ đi. Lục Lục, hắn sẽ không trở lại nữa sao.

Mặc Liên uống cạn bầu rươu, thân thể khẽ trượt xuống, rúc vào chiếc chăn rách nát mà mình từng cho Lục Lục, vẫn vứt ở chỗ này, một người cô đơn ở chốn này mà ngủ. Trước kia, Lục Lục luôn một mình như thế này?

Mặc Liên không biết mình có để tâm người kia hay không, để tâm nhiều đến mức nào chính mình cũng không rõ. Trong nửa tháng này, tựa như mình luôn tìm hắn để chuyện trò, cái gì cũng kể cho hắn hết rồi, là tại trước đây hắn qúa cô đơn đi. Chỉ trong nửa tháng, đây tất cả đều là thói quen, sau này không gặp nữa, nhanh chóng sẽ quên thôi.

Cứ nghĩ rằng hắn sẽ không rời bỏ mình, đến lúc bị bỏ lại, hóa ra thứ cảm giác này gọi là đau lòng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.