“Cha, mẹ, hai người nhìn xem này.”
Trong sân, một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi vừa hồ hởi chạy đi, vừa không ngừng ríu rít cái miệng nhỏ như một chú chim non. Trên tay đứa bé là một con diều rách nát cũ kỹ, nhưng đã được chắp vá lại một cách vụng về.
“Cha, mẹ!” Đứa bé chạy vào một căn phòng, nở nụ cười ngây thơ nói. “Tiểu Ly sửa lại con diều rồi, cha dẫn Tiểu Ly đi thả diều nhé!”
Thế nhưng, nụ cười trên gương mặt non nớt của đứa bé vụt tắt đi, thay vào đó là một nỗi kinh hãi tột độ. Một ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, tràn đầy sát tính quay sang, nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Trong đôi mắt màu đỏ ấy tựa như chỉ có giết chóc, hủy diệt, không tồn tại chút tình cảm nào của một người cha dành cho hài tử của mình.
Nam tử ngồi trên giường, bên cạnh là một nữ tử sắc mặt trắng bệch, không còn chút hơi thở nào của sự sống. Trông thấy đứa bé, hơi thở của nam tử dần trở nên khó khăn, cổ họng bắt đầu phát ra những âm thanh trầm đục.
Nam tử nhìn đứa bé một lúc lâu rồi nhắm lại đôi mắt, nhưng vẫn không ngăn được vài tia sáng đỏ bắn ra ngoài. Đột nhiên, hắn ngửa đầu rống lên một tiếng, mãnh liệt tựa như tiếng long ngâm, chấn động toàn bộ không gian xung quanh.
Căn phòng ầm ầm vỡ nát thành vô số mảnh vụn, bị đốt cháy thành tro bụi ngay giữa không trung. Ngoại trừ chiếc giường của nữ tử đang nằm, tất cả mọi thứ đều đã tan biến, không còn sót lại bất kỳ thứ gì.
Bầu trời lại lộ ra, nhưng không còn là màu xanh thẳm đẹp đẽ như trước, mà lúc này đã giăng đầy mây đen. Một cơn mưa nhẹ nhàng phủ xuống. Không phải nước, cũng không phải tuyết, mà là tro tàn xám ngắt, nhuộm tất cả những thứ chúng chạm vào thành một màu u ám.
Nam tử ôm chặt thân hình mềm yếu của nữ tử, từ trong khóe mắt chảy xuống một giọt lệ nóng bỏng. Hắn chậm rãi đứng lên, bước từng bước về phía đứa bé đang ngã ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ vẫn còn đang nắm chặt con diều cũ nát.
Đứa bé ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầy trên gương mặt lem luốc. Nó không còn nhìn rõ gương mặt của cha, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ che phủ cả bầu trời, cùng hai con mắt đỏ ngầu đang nhìn trừng trừng về phía mình.
“Ly Nhi, ta xin lỗi.” Màu đỏ trong đôi mắt dần nguội lại, nam tử nhìn đứa bé đầy âu yếm nói. Sau đó, hắn ôm thân thể nữ tử bay lên, xuyên qua tầng mây đen trên bầu trời rồi biến mất.
“Cha!” Đứa bé thút thít nói. “Tiểu Ly xin lỗi! Tiểu Ly không đòi cha làm diều cho Tiểu Ly nữa, không đòi cha dẫn Tiểu Ly đi thả diều nữa. Tiểu Ly biết tự làm diều rồi, Tiểu Ly sẽ tự chơi một mình, để cha có thời gian bảo vệ mẹ…”
“Cha! Đừng đi!”
“Cha!” Lục Ly mở choàng hai mắt, thất thanh gọi lớn. Hắn giật mình nhìn quanh, nhận ra những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Chỉ có điều, giấc mơ này quá chân thật, khiến cho từ trong khóe mắt hắn chảy xuống hai dòng lệ.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Lục Ly ngẩng đầu nhìn người vừa nói chuyện, là Lục Linh Nhi. Nàng lúc này không còn vẻ ngang ngược bá đạo thường ngày nữa, thay vào đó là một nét trầm tư hiếm thấy trong đáy mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Ly nhìn khung cảnh xa lạ ở xung quanh, khẽ nhíu mày.
Trước khi hôn mê, hắn nhớ mình vẫn còn ở Lục thành, nhưng lúc này thì lại đang ngồi trên một cái hồ lô, không biết bay về đâu. Ngoài hắn và Lục Linh Nhi, trên hồ lô còn có tám thân ảnh khác, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, nhưng tựu chung đều cảm thấy lo lắng.
“Ta cũng giống như ngươi, chỉ vừa tỉnh lại không lâu.” Lục Linh Nhi đáp rồi hướng ánh mắt xuống dưới. “Ngươi nhận ra vật này chứ?”
“Là bổn mệnh pháp bảo của gia gia?”
“Đúng vậy.” Lục Linh Nhi nói. “Thứ này đi theo gia gia không ít năm, nhưng giờ nó lại ở đây, lẽ nào…”
Đột nhiên, một tiếng răng rắc vang lên, hồ lô kịch liệt run rẩy thân mình, nứt ra một khe hở lớn bằng nắm tay. Nó lảo đảo giữa không trung, bay thêm một đoạn thì đâm thẳng xuống cánh rừng, cày ra một khe rãnh dài hơn trăm trượng rồi mới dừng lại.
Hồ lô nằm im trên mặt đất, không động đậy, tựa như một vật chết. Liên tục bay hơn bốn ngày, lại không có người điều khiển, nó đã sức cùng lực kiệt. Mà vừa rồi, mối liên hệ với chủ nhân cũng bị cắt đứt, khiến cho bản thân nó phải chịu một sự đả kích vô cùng to lớn.
Đám người Lục Ly văng ra khỏi hồ lô, chia nhau rơi xuống khoảng đất cách đó hơn năm mươi trượng. Lục Ly loạng choạng đứng lên, trên quần áo lẫn mặt mũi đều dính đầy bùn đất lẫn vết máu. Hắn nhìn quanh, vội chạy đến chỗ Lục Linh Nhi.
“Linh Nhi tỷ, không sao chứ?”
“Ta không sao, mau đi xem những tên kia như thế nào đi.”
Sau khi tập hợp mọi người, Lục Ly nhìn sắc trời đã chuyển tối, quyết định tạm thời quay trở lại chỗ hồ lô của tộc trưởng. Hiện tại không biết đang ở nơi nào, di chuyển trong đêm lại thường mang đến nhiều nguy hiểm, chi bằng chờ đến khi trời sáng.
Hồ lô tuy không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng khí tức của tộc trưởng vẫn còn đó, có thể xua đi một số yêu thú cấp thấp. Trong trường hợp xung quanh xuất hiện yêu thú cấp cao, muốn chạy trốn cũng là điều không thể.
Lục Ly giải thích suy nghĩ của mình cho đám người, sau đó bắt đầu phân chia công việc. Kiếm củi, dựng lều, tìm kiếm thức ăn… tùy theo sở trường của mỗi người sẽ đảm nhận nhiệm vụ khác nhau.
Tuy nhiên, đám thanh thiếu niên này đều là thiên tài, ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo, không muốn nghe theo sự sắp xếp của Lục Ly. Nhưng hiện tại đang là lúc ngặt nghèo, lại thêm Lục Linh Nhi hung hăng giáo huấn một phen, không kẻ nào dám tỏ thái độ bất bình nữa.
Bên cạnh hồ lô, Lục Linh Nhi nhanh chóng dựng lên hai túp lều. Lúc nhỏ nàng hay chơi trò này, cho nên cảm giác không quá khó khăn. Nhìn thấy Lục Ly đang loay hoay ở phía xa, nàng liền chạy đến chỗ hắn, hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Trận pháp, dùng để bẫy yêu thú.” Lục Ly đáp, không ngừng lại công việc của mình. “Ngoài mang theo khí tức của gia gia, ta không biết hồ lô này có tác dụng nào nữa không, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Nhưng hình như, những thứ này không được cường đại cho lắm.” Lục Linh Nhi hết nghiêng đầu sang trái rồi lại nghiêng sang phải, bâng quơ nói.
“Đúng vậy.” Lục Ly gật đầu, tiếp tục đi đến một chỗ khác để bố trí trận pháp. “Những trận pháp này chỉ có thể đối phó với yêu thú cấp ba trở xuống, gặp phải yêu thú cao hơn e là không mang đến nhiều tác dụng.”
“Yêu thú cấp ba chỉ ngang với luyện khí hậu kỳ, đối phó với chúng còn phải dùng trận pháp, ngươi có rảnh quá không?” Lục Linh Nhi nhếch môi nói. Tu vi của nàng đã là đỉnh trúc cơ sơ kỳ, vốn không để bọn luyện khí kỳ vào trong mắt.
“Nếu là một trăm con cùng xuất hiện thì sao?” Lục Ly quay sang nhìn nàng, nghiêm túc hỏi lại.
Tu vi của hắn cũng đã bước vào trúc cơ sơ kỳ, đối phó với vài con yêu thú cấp ba là chuyện không quá khó. Tuy nhiên, yêu thú cấp thấp lại thường đi theo bầy đàn, mà với số lượng như hắn vừa nói thì thật sự là một vấn đề không thể giải quyết.
“Ngươi hay thật nha, trong lúc thế này vẫn có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, lại còn biết cả trận pháp nữa.” Lục Linh Nhi suy nghĩ một chút, bắt đầu cảm thấy hắn có lý, liền tấm tắc khen. “Ha ha, cố gắng phát huy, cố gắng phát huy.”
Ở độ tuổi của Lục Ly, suốt ngày vùi đầu vào tu luyện đã là một việc không hề đơn giản rồi, vậy mà hắn còn có thời gian để tìm hiểu thêm những thứ khác nữa. Mặc dù lớn hơn đến bảy tuổi, nhưng Lục Linh Nhi tự cảm thấy bản thân không bằng tiểu đệ đệ trước mắt này của mình.
Những lúc rảnh rỗi sau tu luyện, Lục Ly vẫn thường đọc rất nhiều sách. Không phải hắn ham học, mà bởi vì hắn cần phải tích lũy thật nhiều kiến thức, để sau này có thể tự mình đi tìm cha.
Mặc dù chưa từng rời khỏi Lục thành, nhưng không giống như đám người vô ưu vô lo kia, Lục Ly biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cho dù tu vi cao thâm mà thiếu đầu óc thì cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Đọc sách nhiều một chút là được thôi.” Lục Ly nhàn nhạt nói.
Hắn cảm thấy có chút phiền, nhưng không thể hiện quá rõ điều này trên gương mặt. Dù sao thì có một người cứ lẽo đẽo theo sau, hỏi đủ thứ linh tinh khiến hắn khó lòng mà tập trung được. Nếu đó không phải là Lục Linh Nhi, có lẽ hắn đã quát tháo đuổi đi rồi.
Đêm đến, mười thân ảnh ngồi cạnh nhau thành một vòng tròn, gồm bảy nam ba nữ. Ánh lửa bập bùng soi lên từng gương mặt mệt mỏi, không ai nói với ai điều gì, cũng không biết nói gì.
“E rằng cả gia gia lẫn Lục thành đều đã lành ít dữ nhiều.” Một lúc sau, Lục Linh Nhi chợt lên tiếng. Nàng biết mọi người ở đây đều thông minh, không cần nói cũng sẽ nghĩ đến điều này. Chỉ là, nàng không thích sự yên tĩnh quá mức như hiện tại.
“Là Lam gia với Thiết Nhạc phái ư?” Một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngồi phía đối diện nghi vấn.
“Ta cũng không rõ.” Lục Linh Nhi đáp.
“Chắc chắn có liên quan đến bọn họ.” Lục Ly nói, nhặt một que củi ném vào trong đống lửa.
“Lúc đó, hình như lão tộc trưởng có xích mích với Lam gia lão tổ.” Một nữ tử thốt lên, hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Lục Ly. “Đúng rồi, chính là vì chuyện hôn ước của ngươi với tiểu nha đầu Lam Nguyệt.”
“Hóa ra, vì ngươi mà chúng ta phải rơi vào tình cảnh này.” Một nữ tử ngồi kế bên liền hùa theo.
“Lục Ly, tất cả đều tại ngươi!”
“Lục Ly, ngươi còn mặt mũi ngồi trước mặt chúng ta nữa ư? Mau cút đi!”
“Phải đấy, mau cút đi.”
Từng tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên, mục tiêu công kích không ai khác ngoài Lục Ly. Thường ngày, hắn được Lục gia tộc trưởng yêu thương hết mực, lại không ít lần thiên vị, khiến cho ai nấy đều cảm thấy ghen ghét.
Lục Ly trầm mặc, không biết đang nghĩ gì. Nhưng Lục Linh Nhi ở bên cạnh thì lộ rõ vẻ tức giận. Nàng định dạy dỗ đám người không biết tốt xấu kia một phen, nhưng lại bị hắn kéo cho ngồi xuống.
Tuy nhiên, tưởng chừng sẽ không còn ai bênh vực cho Lục Ly thì một cái bóng chợt đứng bật dậy, tiến đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào những người vừa mở miệng rồi quát lớn:
“Các ngươi im miệng hết cho ta!”
Đó là một thanh niên cao gầy, tuổi khoảng hai mươi, có gương mặt thanh tú, mày kiếm mắt sáng, mũi cao dọc dừa, trông vô cùng tuấn tú. Hắn vận một bộ bạch y, tóc dài phiêu dật bay trong gió, kết hợp với ánh sáng lập lòe của ngọn lửa gần đó, khiến cho khí chất nam nhi trên người hắn càng thêm phần hấp dẫn.
Hắn tên Lục Bằng, là đường huynh của Lục Ly, xét về vai vế ở đây thì chỉ thua mỗi Lục Linh Nhi. Tư chất của hắn khá cao, lại giỏi giao tiếp, ngày thường cũng hay giúp một số trưởng lão xử lý ổn thỏa nhiều công việc. Có thể nói, trước khi Lục Ly bộc lộ tài năng, Lục Bằng chính là cái tên sáng nhất của Lục gia.
Cho nên, tiếng nói của Lục Bằng có vẻ còn nhiều trọng lượng hơn cả Lục Linh Nhi, khiến cho đám người kia đều cúi gằm mặt xuống. Hắn im lặng trong giây lát, không chỉ trích quá nhiều mà chỉ nói một cách ngắn gọn:
“Giờ không phải là lúc gây chia rẽ, các ngươi trở về lều rồi tự suy nghĩ đi. Nhưng ta báo trước, nếu kẻ nào đặt lợi ích của bản thân lên trên lợi ích gia tộc, vậy thì đừng trách ta không nể tình.”
Lục Bằng vừa dứt lời, bảy thân ảnh lần lượt đứng lên, lục tục bước vào trong lều. Chờ cho thân ảnh cuối cùng rời đi, hắn mới thu hồi ánh mắt của mình, quay lại nhìn hai người Lục Ly rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Đa tạ huynh.” Lục Ly nói.
“Không có gì, chuyện ta nên làm mà.” Lục Bằng đáp. “Ngươi cũng đừng trách bọn họ, đều là một đám trẻ tuổi chưa hiểu chuyện.”
“Lục Ly còn ít tuổi hơn bọn chúng!” Lục Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ coi thường.
“Ta không sao, Linh Nhi tỷ đừng quá lo lắng.” Lục Ly thở ra một hơi, ánh mắt hơi đượm buồn. “Hai người nghỉ ngơi đi, một mình ta ở đây canh gác là được rồi.”
“Nằm gần bọn nha đầu không biết điều đó, ta ngủ cũng không ngon.” Lục Linh Nhi khẽ nhún vai. “Để ta ở đây canh gác với ngươi.”
“Ta cũng không buồn ngủ.” Lục Bằng nhìn hai người, nở một nụ cười hào sảng. “Đành ở lại đây quấy rầy tỷ đệ các ngươi rồi.”
Ba người ngồi cạnh nhau, tiếng cười hòa với tiếng nổ lép bép của ngọn lửa, không ngừng bay xa. Xung quanh họ, yêu thú kéo nhau đến rình rập nhưng không dám lao ra, bởi chúng sợ hãi khí tức của Lục gia tộc trưởng còn lưu lại trên hồ lô.
Một đêm nhanh chóng qua đi, mặt trời lại ló dạng, phủ xuống cánh rừng những tia nắng ấm áp. Gió vi vu thổi trong những tán cây, gọi bầy chim thức dậy hót líu lo rồi tung cánh bay lên giữa tầng trời xanh thẳm.
Lục Ly ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhìn ngắm cảnh tượng yên bình của nơi xa lạ này. Nhưng hắn không biết rằng, đây lại là sự yên bình trước khi cơn bão xuất hiện.