Bên ngoài thôn trấn đổ nát, giữa một dãy nhà kho bỏ hoang, có một căn phòng trống trải, không có mái ngói che chắn ở phía trên. Từ giữa không trung, ánh trăng bàng bạc rót thẳng xuống, hình thành một cột sáng trắng.
Nhưng khi chỉ còn cách căn phòng khoảng mười trượng, cột sáng bất chợt tách ra làm hai nửa. Một phần hướng về phía trận pháp của Lâm Thanh Tùng, phần còn lại thì nhắm đến bộ xương của Lục Ly.
Tuy nhiên, ánh trăng nhìn giống như bị bộ xương hấp thu, nhưng thực chất chỉ là khẽ lướt qua, rơi vào trên mặt đất. Ở đó, đống thịt bầy nhầy, không còn chút máu nào của Lục Ly, đang điên cuồng hút lấy từng đợt ánh sáng trắng.
Theo ánh trăng rót xuống mỗi lúc một nhiều, một vòng huyết sắc quang mang nhàn nhạt cũng dần xuất hiện, lập lòe chớp tắt. Đến lúc này, có thể nhìn ra giữa những miếng thịt khô kia, có một thứ không phải là thịt.
Một vật hình trụ, dài khoảng nửa gang tay, sần sùi đen nhánh, trông như một cục phân chó. Tuy nhiên, để thứ này nằm lẫn lộn trong đống thịt, nếu không nhìn kỹ cũng rất khó phân biệt.
Đây chính là hắc ngọc do cha của Lục Ly đã để lại, vẫn luôn được hắn mang theo bên người. Đêm hôm trước, trong lúc hắn bị Lâm Thanh Dịch lột da, thứ này đã bị rơi ra ngoài.
Không tính đến hình thù quái dị, trông hắc ngọc chẳng có điểm gì đặc biệt, cho nên không ai chú ý tới. Nếu không phải từ trên vật này tỏa ra huyết sắc quang mang, có lẽ không thể biết được tự tồn tại của nó.
Mỗi một lần chớp tắt, huyết sắc trên hắc ngọc lại càng rõ nét, ánh trăng bị hút đến cũng nhiều hơn. Tuy nhiên, ánh trăng là do trận pháp hấp dẫn xuống, lúc này lại bị kẻ khác cướp đoạt, khiến nó tựa như vô cùng tức giận.
Đột nhiên, trận pháp bắt đầu run rẩy dữ dội, từng đường nét hoa văn cũng dần sáng lên rực rỡ. Cùng với đó, một cỗ hấp lực cường đại bỗng tràn ra, muốn đem dòng chảy của ánh trăng quay trở lại đúng quỹ đạo vốn có.
Theo thời gian, hai luồng sáng trắng ở phía trên căn phòng bỏ hoang, một bên thì mỗi lúc càng sáng hơn, còn bên kia thì mờ đi trông thấy. Ánh trăng bị phân tách làm hai chậm rãi nhập lại làm một, toàn bộ chảy vào trong trận pháp.
Nhưng đúng vào lúc này, huyết sắc quang mang trên hắc ngọc chợt chớp tắt liên hồi, tựa như nhịp đập của một trái tim. Tiếp đó, một lực hút mạnh mẽ không kém gì của trận pháp ầm ầm bộc phát, lại đem một nửa ánh trăng cướp đi.
Hai cỗ hấp lực đối nghịch nhau, khiến cho không gian cũng trở nên vặn vẹo. Hai luồng ánh sáng trắng tựa như hai con rắn khổng lồ, không ngừng xoắn vào rồi lại tách ra, như đang cắn nuốt lẫn nhau.
Gió thổi ngang qua đây cũng bị đổi hướng, dần hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ, rít gào suốt đêm. Mãi cho đến khi trời sáng, ánh trăng không còn nữa, cảnh tượng kỳ quái kia mới chịu kết thúc.
Tuy nhiên, chỉ cần bóng đêm vừa buông xuống, vầng trăng vừa hiện lên, màn tranh đoạt này lại lập tức diễn ra.
Trong suốt hơn ba tháng, chỉ vào những ngày không trăng, hoặc bầu trời xuất hiện nhiều mây mù, khoảng không phía trên căn phòng bỏ hoang mới có được một chút yên tĩnh.
Nhưng vào một đêm này, trời không có mây, lại còn là đêm rằm, ánh trăng sáng đến độ nhìn lâu cũng thấy đau mắt. Mà trăng càng sáng, cuộc chiến vô hình giữa trận pháp và hắc ngọc lại càng thêm phần kịch liệt.
Dưới ánh trăng, trận pháp ầm ầm chuyển động dữ dội, khiến cho bức tường cũng nghiêng ngả lắc lư. Những đồ án kỳ dị chợt lóe ánh sáng trắng, mà hình vẽ mặt trăng ở giữa càng chói mắt đến cực điểm.
Hấp lực do trận pháp tuôn ra, lúc này tựa như thực chất, mang đến từng trận cuồng phong gầm gừ gào thét. Cuồng phong bốc lên vô số bụi đất, xoay tròn thành một cơn lốc cực kỳ khủng bố, bao vây lấy ánh trăng, ngăn không cho bất cứ thứ gì đến gần.
Từ xa nhìn lại, giữa bầu trời như có một chiếc phễu khổng lồ, đang hứng lấy dòng nguyệt quang rót xuống. Bởi sự xuất hiện của cảnh tượng tráng lệ này, khiến cho phạm vi ngàn dặm xung quanh, mọi sinh vật thấp kém đều phải im hơi lặng tiếng.
Khắp thôn trấn bỏ hoang, những màn kỳ dị vẫn thường diễn ra mỗi đêm, lúc này đều hoàn toàn biến mất. Bên kia khu rừng, vô số cây to bị gió thổi bật lên gốc rễ, ầm ầm đổ rạp xuống, để lại một mảnh hoang tàn rộng đến hơn mười dặm.
Tất cả những điều này, chính là do trận pháp của Lâm Thanh Tùng đã kích phát đến cực điểm. Xuyên qua cơn lốc xoáy, ánh trăng như thác nước đổ ầm xuống trận pháp, điên cuồng bị hút vào.
Trong khi đó, tại phía đối diện, dưới bộ xương của Lục Ly, hắc ngọc vẫn nằm im lìm tại chỗ, hỗn tạp giữa những miếng thịt đã bị phân hủy gần hết. Huyết sắc quang mang vẫn nhàn nhạt tỏa ra, chợt sáng chợt tối.
So với trận pháp, hắc ngọc trông có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều. Không quá mãnh liệt, nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Bên ngoài lốc xoáy khổng lồ, từng tia, từng tia sáng trắng như sữa thi nhau chui ra, hướng về phía hắc ngọc bay đi.
Két!
Từng trận gió ma sát vào nhau, phát ra tiếng rít chói tai. Trận pháp chợt run lên dữ dội, điều khiển cơn lốc xoay tròn càng thêm mãnh liệt, ngăn không cho ánh sáng bị tràn ra. Nguyệt quang nhu hòa mát dịu này là của nó, nó không cho phép kẻ nào có thể cướp đoạt.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường lẫn trận pháp ầm ầm đổ xuống, hóa thành tro bụi. Trận pháp đã đến cực hạn của nó, mà bức tường kia có thể chống đỡ đến hiện tại, cũng là rất kiên cố so với bình thường.
Không còn trận pháp điều khiển, lốc xoáy dần yếu đi rồi tan biến, đem cát bụi trả lại cho mặt đất. Giữa không trung, bức màn cát khổng lồ chậm rãi buông xuống, vùi lấp căn phòng bỏ hoang ở bên dưới.
Dòng chảy ánh sáng cũng không còn, vầng trăng càng trở nên nhu hòa hơn trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau hơn ba tháng, cuối cùng nơi này cũng được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Ngoài một chút xáo trộn nho nhỏ, mọi thứ đều trở lại như cũ. Hoặc có thể coi là như vậy.
Tại căn phòng nơi Lục Ly bị sát hại, lúc này đã là một núi cát nhỏ, từng tia sáng của ánh trăng rơi xuống, chậm rãi thấm vào bên dưới. Xuyên qua tầng cát dày, hắc ngọc vẫn không ngừng hấp thụ ánh sáng nhu hòa của mặt trăng.
Nhưng tốc độ này so với lúc trước có trận pháp trợ giúp, không biết chậm hơn bao nhiêu lần, tựa như một giọt nước so với đại dương. Nếu cứ như vậy, có lẽ cả trăm năm nữa trôi qua, nơi đây vẫn không có biến hóa gì.
Trăng tròn lặn xuống, chờ đến đêm hôm sau mọc lên, cứ thế lặp đi lặp lại không mỏi mệt. Trong rừng, tiếng sói tru âm ỉ lại vang lên. Khắp thôn trấn bỏ hoang, những cảnh tượng không nói rõ thành lời lại xuất hiện.
Mọi thứ bình tĩnh trôi qua, cho đến một buổi sáng, của một tháng sau đó…
Hú!
Một tiếng sói tru tréo cất lên, kéo dài vang vọng khắp nơi. Giữa ban ngày ban mặt, tiếng sói tru xuất hiện như vậy thật không bình thường.
Đột nhiên, mặt đất run lên nhè nhẹ, trong cánh rừng phía xa cũng bốc lên một màn cát bụi mù mịt. Dưới ánh nắng nhạt của bình minh, hàng chục thân ảnh dần hiện ra, không lâu sau thì dừng lại ngay bên ngoài thôn trấn.
Hơn năm mươi người, kẻ nào kẻ nấy đều cưỡi một con sói, tay lăm lăm một thanh đao, vẻ mặt đầy hung ác, đích thị là một toán cướp. Dẫn đầu bọn chúng là một đại hán cao lớn, lưng hùm vai gấu, gương mặt bặm trợn có một vết sẹo dài, trông cực kỳ dữ tợn.
Đại hán ở trần, nửa ngực bên trái xăm hình đầu của một con hắc lang, đang nhe răng gầm gừ. Gã cưỡi trên lưng một con sói lớn, đứng trên bốn chân vẫn cao đến hơn nửa trượng, vô cùng uy mãnh.
Con sói có bộ lông trắng xám, xen lẫn vài vệt loang lổ màu nâu đỏ do máu tươi nhuộm thành. Khắp thân mình con sói mang không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng như vậy càng tôn thêm vẻ hung hãn của nó.
“Đại ca!” Từ bên phải gã đại hán, một tên đại hán trọc đầu cưỡi sói đi lên, ồm ồm nói. “Đây chính là nơi một tháng trước xuất hiện dị tượng. Đệ đã cho người cẩn thận điều tra, quanh đây không có bất kỳ nguy hiểm gì.”
“Tốt lắm, Nhị Lang.” Đại hán mặt sẹo khẽ gật đầu. Gã vuốt ve bộ lông khô cứng của con sói đang cưỡi rồi phất tay. “Tiểu Bảo, lên!”
Con sói ngửa đầu hú dài một tiếng, phóng thẳng vào trong thôn trấn. Ở phía sau, hai mươi tên khác cũng điều khiển con sói của mình, nhanh chóng đuổi theo. Về phần những kẻ còn lại, lúc này lập tức phân tán ra khắp nơi để canh gác.
Trong thôn trấn, những bóng chó sói bắt đầu lùng sục khắp nơi. Chúng gí mũi vào sát mặt đất, thỉnh thoảng đem bộ móng to khỏe của mình đào ra một cái hố. Chỉ có điều là, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Cứ như thế, nửa ngày dần trôi qua, đám chó sói lúc này đã bới tung cả thôn trấn bỏ hoang lên, khiến nơi này càng như là một mảnh phế địa. Tuy nhiên, kết quả chúng vẫn không thu hoạch được bất cứ thứ gì có giá trị, ngay cả một đồng bạc cũng không có.
Khi mặt trời hơi nghiêng về phía tây, đám người tập trung tại một con đường nhỏ trong thôn. Gã đầu lĩnh nhìn từng tên thuộc hạ của mình, thấy ai nấy đều lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói:
“Các ngươi có thấy nơi đây quen mắt không?”
“Hình như nơi này…” Sau một hồi suy nghĩ, gã đại hán trọc đầu tên Nhị Lang lên tiếng. “Đúng là có chút quen mắt.”
Gã đầu lĩnh khẽ nhíu mày, khiến Nhị Lang cúi gằm mặt xuống, im lặng lùi về sau.
“Đại ca!” Từ bên trái tên đầu lĩnh, một gã đại hán mắt chột cưỡi sói đi lên. “Đây chính là Đông Hoa thôn, mười năm trước đã bị chúng ta cướp qua một lần.”
“Những nơi đã bị chúng ta cướp, chắc chắn không còn sót lại thứ đồ gì tốt.” Tên đầu lĩnh nói. “Nhưng ca ca của ta từng kể rằng, mỗi khi trời đất nổi lên dị tượng, chắc chắn có bảo vật xuất hiện. Ca ca của ta là người tu tiên, hiểu biết sâu rộng, sẽ không nói sai.”
Đúng lúc này, một cơn gió từ bên ngoài thôn thổi đến. Tiểu Bảo đang cào nhẹ móng vuốt trên mặt đất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng. Trong đôi mắt hoang dã màu nâu đen, hình ảnh của một núi cát nhỏ hiện lên.