Mộ Dung Phục chưa nói hết câu, thì Vương phu nhân đã ngắt lời:
- Hừ! Hai con hồ ly tinh quấn quít với y một chỗ ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Còn một người đàn bà đã có chồng. Ðiệt nhi nghe họ kêu mụ bằng Chung phu nhân. Dường như mụ cũng ra ngoài để tìm con gái. Mụ Chung này là người nề nếp, không lộ vẻ sờm sì với Trấn Nam vương. Trấn Nam vương đối với mụ cũng rất lịch sự.
Vương phu nhân nói:
- Thế là nó đóng kịch. Nếu nó quả là người nền nếp thì phải ở xa nhau chứ sao lại chung động cùng một chỗ? Còn con tiện nhân thứ tư là ai?
Mộ Dung Phục đáp:
- Người thứ tư thì không phải hạng đê tiện, mà là chánh thất của Trấn Nam vương, tức Trấn Nam vương phi đó.
Ðoàn Dự cùng Vương phu nhân đồng thời giật mình kinh hãi.
Ðoàn Dự tự hỏi:
- Sao mẫu thân mình cũng đến đây?
Vương phu nhân cũng nghĩ thầm:
- Mụ này theo y đến đây tất có chuyện khả nghi.
Mộ Dung Phục cười nói:
- Cô mẫu thư tính xem có lạ không? Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng chẳng có chi là lạ. Trấn Nam vương rời khỏi nước Ðại Lý đã hơn năm nay chưa về, mà đàn bà con gái Trung Nguyên lại đẹp như hoa. Cô mẫu đã vào bực dung nhan khuynh quốc, lại còn con hồ ly tinh Nguyễn Tinh Trúc, thế thì Trấn Nam vương phi yên tâm thế nào được.
Vương phu nhân hứ một tiếng, rồi mắng:
- Ngươi dám ghép ta vào với con hồ ly tinh kia thành một đôi ư? Hiện giờ cả bốn con tiện nhân đó cùng ở với y hay sao?
Mộ Dung Phục cười đáp:
- Cô mẫu hãy yên tâm, toàn quân của Trấn Nam vương đều bị tan tành ở trạm Song Phụng bến Quan Âm. Ðoàn Diên Khánh giăng một mẻ lưới bắt hết cả đàn ông, đàn bà và điểm huyệt không ai nhúc nhích được nữa.
Ngừng một lát gã nói tiếp:
- Ðoàn Diên Khánh chỉ mải đối phó với Trấn Nam vương khác nào con bọ ngựa bắt con ve sầu, dè đâu con sẻ vàng rình ở đằng sau. Ðiệt nhi đã trông thấy hết. Ðiệt nhi ruổi ngựa đuổi theo bọn họ đến phải hai trăm dặm. Cô mẫu! Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta hơn một mặt bố trí \"Tuý nhân phong\" cùng thuốc mê, một mặt phái người đi dẫn dụ Ðoàn Diên Khánh.
Mộ Dung Phục chưa dứt lời, bất thình lình từ đằng xa có thanh âm rất khó nghe vọng lại:
- Ta đã đến rồi đây, bất tất phải dẫn dụ. Chỉ cần bố trí nhiều \"Tuý nhân phong\" và thuốc mê là được!
Thanh âm này cách xa đến ngoài mười trượng, mà lọt vào tai Vương phu nhân cùng Mộ Dung Phục tưởng chừng như trong gang tấc.
Hai người tái mặt.
Bỗng nghe tiếng Phong Ba Ác cùng Bao Bất Ðồng vừa quát tháo, vừa xông về phía phát ra thanh âm.
Mộ Dung Phục vội la lên:
- Lão này võ công thiệt là ghê gớm, chớ nên khinh địch.
Bỗng một bóng xanh xẹt tới, rồi một bóng xám và một bóng vàng từ hai bên xông vào. Chính là Ðặng Bách Xuyên và Công Dã Càn chia bên tả hữu giáp công Ðoàn Diên Khánh.
Ðoàn Diên Khánh chống cây gậy bên trái xuống đất vung cây trượng bên phải quét ngang điểm tới Ðặng Bách Xuyên và Công Dã Càn. Tiếng trượng rít lên veo véo. Chớp mắt đã qua lại đến bảy chiêu.
Ðặng Bách Xuyên gắng gượng đối phó được. Còn Công Dã Càn thì không chống nổi phải lùi lại hai bước.
Giữa lúc ấy, Bao Bất Ðồng cùng Phong Ba ác hai người cũng xông ra giáp công.
Cả bốn người vây Ðoàn Diên Khánh vào giữa. Ðoàn Diên Khánh một người chọi bốn, mà hãy còn thừa sức lực. Chiêu nào cũng chiếm thượng phong.
Mộ Dung Phục biết lão là một tay kình địch, nên khẽ nói với Vương phu nhân:
- Xin cô mẫu cho mượn thanh bảo kiếm.
Vương phu nhân xoay tay lại rút thanh trường kiếm dài ba thước đưa cho gã và dặn:
- Phải cẩn thận nghe! Mộ Dung Phục đón lấy thanh kiếm tinh thần phấn khởi. Gã biết thanh kiếm này chém sắt như bùn. Tay trái cầm kiếm đâm ra. Một luồng thanh quang lạnh lẽo vọt tới đâm Ðoàn Diên Khánh.
Ðoàn Diên Khánh không để cho cây cương trượng đụng vào thanh bảo kiếm. Người lão chuyển động tiếp liền mấy chiêu. Lão bị năm người vây đánh, mà Mộ Dung Phục lại là tay cao thủ vào hạng nhất. Nhưng lạ thay, dường như lão không đì gạt. Bóng trượng mịt mờ, chiêu nào cũng tấn công cực kỳ lợi hại. Mỗi chiêu lão phóng ra là bọn Mộ Dung Phục lại phải thu khí giới về để bảo vệ cho mình.
Võ công Vương phu nhân tuy không lấy gì làm cao cường cho lắm, nhưng bà biết nhiều hiểu rộng. Về võ học bà còn biết nhiều hơn cả Vương Ngọc Yến. Bà thấy Ðoàn Diên Khánh thi triển toàn những môn võ chính tông của họ Ðoàn nước Ðại Lý, thì không khỏi kinh hãi, thương tâm.
Nên nhớ rằng ngày trước Vương phu nhân cùng Ðoàn Chính Thuần luyến ái nhau một cách nhiệt liệt. Trước cảnh hoa lồng bóng nguyệt, ngoài lời chỉ non thề bể, nhiều khi họ còn bàn tới võ công.
Ðoàn Chính Thuần đã đem những môn tuyệt học như \"Nhất dương chỉ\" hay kiếm pháp của họ Ðoàn biểu diễn cho phu nhân coi.
Lúc này Vương phu nhân thấy Ðoàn Diên Khánh ra những chiêu cực kỳ trầm trọng, chẳng khác Ðoàn lang ngày trước, thì làm gì bà chẳng đau lòng? Phu nhân nghĩ tới Ðoàn lang bị lão này bắt và chắc là còn để quanh quẩn đâu đây. Hiện lão bị bọn Mộ Dung Phục bao vây công kích, liền định bụng thừa cơ đi cứu Ðoàn lang.
Vương phu nhân quyết định chủ ý, rồi len lén đi ra. Bà toan ra phía sau núi tìm kiếm, đột nhiên Phong Ba Ác rú lên một tiếng thật to. Cục diện chiến trường đã thay đổi. Phong Ba ác nằm lăn dưới đất. Ðoàn Diên Khánh tay phải cầm cây cương trượng đưa qua đưa lại, cách người chừng một thước, chứ không đánh vào những chỗ yếu iểm.
Bọn Mộ Dung Phục, Ðặng Bách Xuyên vung khí giới chém xuống người lão đều bị cây cương trượng gạt đi.
Trước tình thế này, giả tỷ Ðoàn Diên Khánh muốn đánh chết Phong Ba Ác thực dễ như trở bàn tay, nhưng không hiểu sao lão lại không hạ thủ.
Mộ Dung Phục đột nhiên nhảy lùi lại, la lên:
- Hãy dừng tay! Ðặng Bách Xuyên, Công Dã Càn và Bao Bất Ðồng đều nhảy ra ngoài vòng chiến.
Mộ Dung Phục nói:
- Ðoàn tiên sinh! Ða tạ tiên sinh có lượng bao dung. Tiên sinh cùng bọn tại hạ vốn không thù oán. Từ nay trở đi nhà Mộ Dung ở Cô Tô cam chịu kém thế.
Ðoàn Diên Khánh chưa kịp trả lời, thì Phong Ba Ác đã la lên:
- Công tử gia! Họ Phong này học nghệ không tinh, thì cái tính mạng nhỏ xíu này có chi đáng kể? Công tư chẳng nên vì Phong mỗ mà chịu thua lão.
Ðoàn Diên Khánh cười ằng ặc:
- Ông bạn họ Phong quả là tay hảo hán. Lão thu cây cương trượng về. Phong Ba ác liền theo thế \"Lý Ngư Ðá Ðỉnh\" nhảy vọt lên. ánh đao lấp loáng. Thanh đơn đao từ trên không nhằm chém xuống Ðoàn Diên Khánh.
Phong Ba Ác cảm thấy một luồng đại lực làm rung động cánh tay. Ðồng thời sau lưng cũng đau nhói. Lưỡi đơn đao tuột ra khỏi tay, gã bị hất văng đi mấy trượng.
Ðoàn Diên Khánh nghiêng tay đi một chút. Nội lực từ cây cương trượng truyền đến lưỡi đao phát ra tiếng kêu leng keng. Lưỡi đao bị nội lực chấn động gãy thành hơn mười khúc, đụng chạm vào nhau loảng choảng, rồi bay ra tứ tung.
Vương phu nhân cùng Mộ Dung Phục đều né tránh để những mảnh đao khỏi trúng vào mình.
Hai người thấy Ðoàn Diên Khánh chỉ vung tay một cái đã làm gãy nát thanh đơn đao, thì biết ngay nội lực lão thực là hiếm có ở đời.
Mộ Dung Phục chắp tay nói:
- Ðoàn tiên sinh thần công tuyệt thế. Tại hạ bội phục vô cùng. Bọn tại hạ muốn đổi thù ra bạn để kết giao với Ðoàn tiên sinh được chăng?
Ðoàn Diên Khánh đáp:
- Vừa rồi ngươi định bố trí \"Túy nhân phong\" gì gì đó, hiển nhiên là có ý muốn hại ta. Bây giờ không địch nổi mới đưa ra chủ ý khác phải không?
Mộ Dung Phục nói:
- Ðôi ta hợp sức thì cùng có lợi, mà phân ly thời đều có hại. Diên Khánh thái tư! Thái tử là dòng dõi chính thống nước Ðại Lý. Thế mà ngôi Hoàng đế lại để người ta cướp mất, sao không tìm cách đoạt lại?
- Cái đó liên quan gì đến ngươi? Mộ Dung Phục đáp:
- Nếu Thái tư muốn làm Hoàng đế nước Ðại Lý mà không có Hư Trúc giúp cho tất không nên việc.
Ðoàn Diên Khánh cười lạt nói:
- Ta không tin rằng ngươi chịu giúp ta, mà lo ngươi hận mình không đâm chết được ta.
Mộ Dung Phục nói:
- Tại hạ mà giúp Thái tử lên làm Hoàng đế nước Ðại Lý tức là chính vì mình mà hành động. Một là tại hạ căm hận gã Ðoàn Dự chết đi được. Hôm ở trên núi Thiếu Thất, gã làm cho tại hạ suýt nữa phải tự vẫn. Hắn làm cho nhà Mộ Dung hầu như không có đất đứng trong võ lâm nữa. Tại hạ muốn giúp Thái tử đoạt lại ngôi Hoàng đế cũng là để rưa hận cho mình. Còn điều thứ hai nữa là Thái tử lên ngôi Hoàng đế nước Ðại Lý rồi, tại hạ sẽ có việc nhờ đến Thái tử giúp cho.
Ðoàn Diên Khánh vốn biết Mộ Dung Phục là người tâm linh mau lẹ lại có nhiều mưu trí. Gã đối với mình chẳng tư tế gì. Nhưng lão nghe gã nói vậy thì mười phần cũng tin đến bảy, tám.
Nên biết rằng bữa trước, Ðoàn Dự ở trên núi Thiếu Thất đã dùng phép Lục mạch thần kiếm, đánh cho Mộ Dung Phục thất điên bát đảo. Chính mắt Ðoàn Diên Khánh đã trông thấy. Lão nhớ tới việc đó trong lòng lại hồi hộp không yên.
Nguyên Ðoàn Diên Khánh tuy bắt được Ðoàn Chính Thuần, nhưng lão tự lượng sức mình tất nhiên không thể đối địch được với Lục mạch thần kiếm của Ðoàn Dự. Gặp lúc oan gia chạm trán phát sinh động thủ, thì tất bị chết về vô hình kiếm khí của chàng. Lão chỉ còn một kế đối phó là dùng tính mạng vợ chồng Ðoàn Chính Thuần để uy hiếp chàng, rồi sẽ tìm cách chế phục sau.
Lão nghĩ vậy liền hỏi:
- Ngươi không phải là tay đối thủ với Ðoàn Dự, thì dùng cách gì kiềm chế gã được?
Mộ Dung Phục hơi đỏ mặt lên tiếng đáp:
- Nếu dùng sức không nổi, thì phải dùng mưu. Nói tóm lại việc bắt gã Ðoàn Dự sẽ do tại hạ phụ trách rồi sẽ giao cho điện hạ xư trí với gã.
Ðoàn Diên Khánh cả mừng. Thủy chung lão chỉ lo về võ công của Ðoàn Dự cực kỳ ghê gớm mà lão không địch nổi chàng. Nếu được Mộ Dung Phục bắt giúp tức là trừ khử được mối hậu hoạ rất lớn cho mình. Nhưng Ðoàn Diên Khánh lại nghĩ tới Mộ Dung Phục biết đâu chẳng lừa gạt mình. Nếu không cẩn thận thì sẽ bị mắc bẫy gã ngay.
Lão liền hỏi:
- Công tử bảo bắt được Ðoàn Dự, lão phu tưởng đó là một chuyện rất khó tin. Lời nói suông lấy chi làm bằng cớ?
Mộ Dung Phục tủm tỉm cười đáp:
- Phu nhân đây là cô mẫu của tại hạ. Ðoàn Dự đã bị người bắt rồi. Người đang định đem gã tiểu tư đó đến định đổi với các hạ lấy một người. Sở dĩ bọn tại hạ muốn dẫn các hạ đến đây cũng chỉ vì có ý ấy. Lúc này Vương phu nhân đã dời xa hai người đến mười mấy trượng. Phu nhân đang đưa mắt nhìn bốn phía để kiếm xem Ðoàn Chính Thuần ở đâu. Bà vẳng nghe thấy câu nói của Mộ Dung Phục liền quay lại.
Ðoàn Diên Khánh khom lưng thi lễ. Trong cổ họng lão òng ọc phát ra thanh âm nói:
- Tại hạ bái kiến Vương phu nhân. Chẳng hiểu phu nhân muốn đánh đổi người nào?
Vương phu nhân hai má ửng hồng. Trong lòng bà ngày đêm chỉ nhớ đến Ðoàn Chính Thuần. Nhưng bà là gái goá mà công nhiên thổ lộ tâm tình với người ngoài thì có điều bất tiện, nên bà ngần ngừ không biết nói sao.
Mộ Dung Phục lên tiếng:
- Phụ thân thằng lỏi Ðoàn Dự là Ðoàn Chính Thuần, ngày trước có đắc tội với cô mẫu tại hạ, gây nên mối thù sâu tựa bể. Cô mẫu tại hạ chỉ cần các hạ ưng thuận một lời sau khi các hạ lên ngôi Hoàng đế nước Ðại Lý rồi giao trả Ðoàn Chính Thuần lại cho cô mẫu. Khi đó để mặc cho cô mẫu tại hạ muốn chém muốn mổ y cách nào mặc lòng là được.
Ðoàn Diên Khánh cười ha hả, nghĩ bụng:
- Hắn nhường ngôi cho ta muốn đem hắn ra xử tử, mà lại được bọn ngươi động thủ thay ta thì còn gì hay hơn nữa? Tuy Ðoàn Diên Khánh nghĩ như vậy, nhưng lão là người rất cẩn thận, sợ bên trong có điều giả trá liền hỏi lại:
- Mộ Dung công tử! Sau khi lão phu lên ngôi rồi công tư có việc cầu đến lão phu giúp đở, nhưng lão phu hiểu sức mình có làm nổi chăng? Vậy công tử nên cho lão phu biết trước là việc gì? Kẻo đến bấy giờ mới nói lão phu không làm nổi chẳng hoá ra lão phu là kẻ tiểu nhân vô tín hay sao?
Mộ Dung Phục cười khanh khách đáp:
- Ðoàn điện hạ đã nói vậy, thì tại hạ đủ tin lắm rồi. Tại hạ chẳng giấu gì điện hạ: Họ Mộ Dung ở Cô Tô nguyên là dòng dõi hoàng tộc nước Ðại Yên, vẫn nhớ lời di huấn của tổ tiên phải chăm lo việc phục hưng cơ nghiệp, song nghĩ mình lực lượng đơn bạc, khó thành đại sự. Tại hạ định nhờ đến điện hạ lên ngôi Hoàng đế nước Ðại Lý rồi, xin cho mượn một vạn tinh binh đầy đủ lương thảo để ứng dụng vào việc phục hưng Ðại Yên.
Mộ Dung Phục là hoàng tộc nước Ðại Yên. Ngày ở trên núi Thiếu Thất, Mộ Dung Bác ngăn cản Mộ Dung Phục không cho tự vẫn, Ðoàn Diên Khánh đã biết rồi. Khi ấy lão chỉ đứng bàng quang nhưng mười phần đã đoán ra bảy tám. Bây giờ lão nghe Mộ Dung Phục thổ lộ việc bí mật với mình, thì đủ biết gã rất thành thực.
Lão nghĩ thầm:
- Gã muốn phục hưng nước Ðại Yên thì đồng thời là đại địch của Ðại Tống và Ðại Liêu. Nước Ðại Lý mình nhỏ bé tự bảo vệ cho mình chưa đủ mà còn đi gây hấn với nước lớn sao nên? Huống chi mình mới lên làm vua lòng người chưa định, chẳng nên gây hoạ chiến tranh. Thôi bây giờ mình đành giả vờ ưng thuận, khi đó sẽ liệu cách trừ khử gã đi là xong.
Ðoàn Diên Khánh nghĩ vậy liền đáp:
- Ðại Lý nước nhỏ dân nghèo. Hàng vạn tinh binh thì chưa chắc có đủ, nhưng năm ngàn thì được. Lão phu mong rằng đại sự thành tựu để nước Yên và Ðại Lý vĩnh viễn giao hảo với nhau.
Mộ Dung Phục xá dài sa lệ nói:
- Mộ Dung Phục này mà khôi phục được giang san của tổ tiên đời đời sẽ làm phên dậu cho Ðại Lý chẳng bao giờ dám quên ơn đức của bệ hạ.
Ðoàn Diên Khánh thấy gã đổi giọng xưng hô mình bằng bệ hạ, bất giác cả mừng. Lão lại nghe gã nói mấy câu sau có vẻ nghẹn ngào, tỏ ra cực kỳ cảm động muốn khóc, lão vội nâng gã dậy, nói:
- Công tử chẳng nên câu nệ lễ nghi thái quá! Không hiểu thằng lỏi Ðoàn Dự hiện giờ ở đâu?
Mộ Dung Phục chưa kịp trả lời, thì Vương phu nhân đã tiến đến gần hai bước, hỏi lại:
- Ðoàn Chính Thuần hiện ở đâu?
Mộ Dung Phục xen vào:
- Tâu bệ hạ! Xin bệ hạ cùng đoàn tuỳ tùng vào nhà cô mẫu tạm nghỉ. Ðoàn Dự đã bị trói lại sẳn sàng lập tức xin dâng.
Ðoàn Diên Khánh nói:
- Thế thì hay lắm!
Ðột nhiên có tiếng hú lanh lảnh từ trong bụng lão phát ra.
Vương phu nhân còn đang kinh hãi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng xe lừa ruổi tới.
Chẳng mấy chốc đã thấy bốn người cưỡi ngựa và ba cỗ xe lừa theo đường lớn chạy lại.
Vương phu nhân lạng người đi một cái tiến lên lướt qua hai còn ngựa giơ tay mở rèm xe. Ðột nhiên bà nhìn thấy trước mắt một người miệng rộng, mắt nhỏ, tai lớn, đầu trọc. Người này lớn tiếng quát hỏi:
- Làm gì vậy?
Vương phu nhân kinh hãi tung mình nhảy vọt sang bên. Bà nhìn kỹ lại thì thấy người này mặt mũi xấu xa, mình mặc áo chẽn, vải vàng, trong tay cầm một chiếc roi ngựa. Hắn chỉ là một gã phu xe ruổi ngựa.
Ðoàn Diên Khánh nói:
- Tam đệ! Vị này là Vương phu nhân. Chúng ta đưa nhau vào nhà phu nhân nghỉ ngơi. Cả những khách trong xe cũng đưa vào đó hết.
Nguyên người dong xe này chính là Nam Hải Ngạc Thần. Cỗ xe lớn vừa vén màn lên, một người run lẩy bẩy bước xuống. Vương phu nhân trong lòng đau xót, nước mắt trào ra. Người này hình dung tiều tuỵ, mái đầu đốm bạc, mình mặc áo bào gấm. Y chính là Ðoàn Chính Thuần mà phu nhân hàng ngày tưởng nhớ.
Vương phu nhân tính nóng như lữa, không chờ được nữa liền tiến lại gần kêu lên:
- Ðoàn... Ðoàn lang đấy ư?
Ðoàn Chính Thuần vừa nghe thanh âm trong lòng đã cực kỳ kinh hãi. Y quay đầu nhìn lại thấy Vương phu nhân thì sắc mặt biến đổi.
Nguyên Ðoàn Chính Thuần chỗ nào cũng có nợ phong tình. Trong các hàng chủ nợ thì Vương phu nhân lại là người khó chịu hơn hết. Bọn Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc chỉ cần sao được y kề cận bên mình là lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Nhưng vị phu nhân này bức bách y phải giết bà nguyên phối là Dao Ðoan Tiên Tư Thư Bạch Phụng để lấy bà làm vợ. Việc này Ðoàn Chính Thuần ưng lời thế nào được? Y đành bỏ đi không một lời từ biệt. Ngờ đâu hiện giờ y đang bị quẫn thì lại gặp phu nhân.
Ðoàn Chính Thuần tuy là người lãng mạn không chuyên chú vào một ai, nhưng đối với tình nhân nào y cũng cư xư một lòng thành thực. Y vừa nhìn thấy Vương phu nhân thì sợ thay cho bà vội la lên:
- A La! Chạy mau đi! Lão áo xanh kia là con người đại ác chớ để lọt vào tay hắn.
Y nói xong lạng người ra chẹn trước mặt Ðoàn Diên Khánh rồi lại thúc giục Vương phu nhân:
- Chạy mau đi! Chạy mau đi!
Thực ra Ðoàn Chính Thuần đã bị Ðoàn Diên Khánh điểm huyệt cất bước cũng khó khăn thì còn sức lực đâu để bảo hộ cho Vương phu nhân. Y chỉ la lên một tiếng \"A La\" đã bộc lộ hết mối ái hoà rất thành thực. Vương phu nhân đang tức đầy ruột mà phút chốc mối hờn giận đã tan ra mây khói. Nhưng Ðoàn Diên Khánh cùng Mộ Dung Phục đứng đó, nên bà không dám thổ lộ can trường, chỉ lạnh lùng đáp:
- Tượng đất bảo vệ cho mình chưa xong, còn nói chi đến chuyện lo cho người ngoài. Ngươi bảo y là người đại ác, thế thì ngươi là người thiện hay sao?
Phu nhân quay lại nói với Ðoàn Diên Khánh:
- Nào! Xin mời điện hạ! Ðoàn Diên Khánh thấy Ðoàn Chính Thuần đối với Vương phu nhân hiển nhiên có lòng thương yêu, mà không oán hận, còn Vương phu nhân đối với y lại ra chiều trách móc, song cũng tình nhiều hơn thù.
Lão lẩm bẩm:
- Giữa hai người này nhất định có quan hệ phi thường. Mình chớ nên để mắc vào cạm bẫy của họ.