Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 22: Chương 22: Tháng tư bất ngờ (6)




“Ông Lâm có muốn biết hành vi không phép tắc của Liên Gia Chú biểu hiện ở đâu không?” Ánh mắt của Lâm Phức Trăn rơi vào trên người của Lâm Mặc, càng thêm hứng thú hỏi.

Một lúc lâu sau cô cũng không đợi được câu trả lời, rất rõ ràng người ta cũng không muốn biết đáp án, có lẽ là không dám. Cô nhếch miệng cười, nét mặt của người đàn ông trung niên càng gượng gạo thêm vài phần.

Thời gian lại trôi qua một lúc.

“À...” Ông vội vàng dừng lại, suy nghĩ một chút, dường như đã hạ quyết tâm “Mặc dù con và Gia Chú đã quen biết từ nhỏ nhưng... nếu như con cứ ở suốt trong nhà cậu ấy vậy thì sẽ dẫn tới một vài hiểu lầm không cần thiết, hơn nữa cứ ở nhà người khác không phải là chuyện tốt gì, lại nói như thế nào thì ở nhà của mình vẫn cứ thoải mái hơn“.

Cuộc sống bình thường có lẽ đã làm cho người đàn ông này mất đi tài ăn nói khéo léo.

Cô nhếch miệng: “Bây giờ ông Lâm đang nhớ tới trách nhiệm nên có của một người cha sao?”

Tiếng sấm sét đánh vào buổi tối, người phụ nữ tên Lan Tú Cẩm kia phải mặc áo mưa trèo lên mái nhà, nhánh cây bị gió quật ngã đập lên nóc nhà của họ, làm nóc nhà bị thủng một lỗ, nước mưa ào ào chảy từ trần nhà thấm vào trong nhà, con gái của bà trong cơn mơ ngủ thoáng tỉnh lại lập tức bị một màn trước mắt này hù dọa, miệng không ngừng gọi ba.

Vì thế người phụ nữ ấy đã mặc áo mưa trèo lên nóc nhà, vừa mới trèo lên trên nóc nhà thì cùng lúc đó tia chớp xoẹt qua sau gáy của người phụ nữ ấy.

Mẹ ---

Cô thét lớn. Trong khoảnh khắc đó trong lòng Lâm Phức Trăn hận người tên Lâm Mặc kia.

Lúc này, bàn tay cầm ly cà phê của người đàn ông trung niên đã tiết lộ ra sự chột da của ông ta.

“Ông cảm thấy chói mắt với chiếc áo trên người tôi sao? Ông Lâm đã quên lúc đó tôi đã nói thế nào với ông à. Tôi nói, Ba, nếu như ba lựa chọn rời đi thì con sẽ trở thành loại con gái mà ba ghét. Lúc ông lựa chọn bỏ tôi và mẹ thì ông không nghĩ tới tất cả sẽ trở thành như thế này sao?”

Nhìn xem, lời này đã khiến cho sắc mặt của ông ấy đã trở nên trắng bệch rồi, cà phê uống cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong.

Lâm Phức Trăn đứng thẳng người, che miệng cười: “Ông Lâm không cần lo lắng, tôi đã hai mươi tuổi rồi, hành vi bây giờ của tôi chỉ là tận hưởng niền vui trước mắt, không có quan hệ gì tới ông, ông cũng không cần phải áy náy, hơn nữa tôi cũng không thấy dáng vẻ hiện tại này của mình có gì không tốt. Cũng như, xin ông đừng mang việc nhìn thấy sáng nay nói cho mẹ tôi biết, không có ý gì khác, công việc của mẹ tôi đã quá bận rồi, tôi không muốn để cho mẹ lo lắng vì những chuyện nhỏ nhặt thế này“.

“A Trăn“.

Cô không nể nang: “Người ông cũng thấy rồi, cà phê ông cũng đã uống xong rồi, ông có thể đi được rồi“.

“A Trăn“.

Lại vỗ trán lần nữa, người đàn ông lời lẽ sắc bén ngày xưa bây giờ chỉ có thể không ngừng gọi A Trăn thôi sao? Cũng đúng, người sai thì luôn luôn bị cạn lời.

“Ông Lâm còn chuyện muốn nói?” Giọng điệu đã rất không còn kiên nhẫn được rồi.

Ly cà phê lại bị đặt trở lại.

Ông ấy đứng lên, nhìn cô, nói: “Không, cho dù là có nhưng ở trước mặt con ba cũng đã mất đi tư cách nói rồi, chỉ là ba muốn nhìn con, lúc trước ba chỉ có thể thông qua tạp chí, báo chí để nhìn con, bây giờ rốt cuộc ba cũng đã được tận mắt thấy con, không phải trên báo chí cũng không phải trên tạp chí, điều này làm ba rất vui, làm ba vui hơn chính là A Trăn của ba vừa nhìn đã thấy là một cô gái khỏe mạnh, vậy đã quá đủ rồi“.

“Cuối cùng ông Lâm đã tìm lại được tâm trạng ngày trước, thật đáng mừng, nhưng những lời này đối với tôi mà nói lại càng giống như nội dung bài giảng của thầy cô giáo hơn“. Lâm Phức Trăn vuốt tóc, tránh người ra, để cho toàn bộ cửa phòng lộ ra không bị che lại.

Cô nhướn mày, ý tứ đã rất rõ ràng: Này, cửa ở chỗ này.

Lâm Mặc đặt một chiếc hộp nhỏ lên trên bàn: “Nó là Lâm Tử Nham, năm nay vừa tròn sáu tuổi, lớn lên mắt rất giống con, biết ba muốn tới tìm con nó đã viết thư cho con, còn không ngừng dặn ba không được lén xem thư nó viết cho con“.

Lúc này Lâm Phức Trăn mới nhớ tới, trên đời này còn có một số nhân vật như vậy, buồn cười hơn là loại nhân vật này vừa xuất hiện thì cách xuất hiện như vậy đã tỏ rõ sự tồn tại của nó.

Người đàn ông tên Lâm Mặc kia bây giờ có thể tốt đẹp rồi, trai gái một cặp, đương nhiên trai gái một cặp mà con gái không phải là chỉ cô, mà là con gái riêng của ông ấy.

“Ông Lâm“. Cô lười biếng nói “Nếu ông không đi thì tôi phải gọi điện bảo Pierre tới mời ông đi“.

Cuối cùng người đàn ông ấy cũng di chuyển bước chân, bước chân chậm chạp đi về phía cửa, lúc cách cửa còn hai bước thì dừng chân lại, Lâm Phức Trăn nhíu mày.

“A Trăn, còn nhớ Tiểu Kiều không? Lúc nhỏ con đã tặng rất nhiều đồ cho con bé“. Dừng lại một chút: “Đầu năm nay Tiểu Kiều tới Pháp, bây giờ đang là học viên của công xưởng nước hoa Fragonard, nơi học cách học viện của bọn con không xa, hai trạm xe buýt là tới rồi“.

Thật kỳ lạ, người đàn ông này lại còn nói tới tình hình gần đây của con gái riêng của ông ta nữa.

“Mấy thứ mà con tặng cho con bé lúc nhỏ con bé vẫn luôn giữ lại, nó vẫn vì chưa có cơ hội bày bỏ sự cảm ơn với con mà cánh cánh trong lòng, cho nên...”

“Cho nên nghe nói ông muốn tới tìm tôi, cô ta đã bảo ông thay cô ta bày tỏ sự cảm ơn, ông bảo cô ta khỏi cần. Ông cũng biết đấy, mỗi năm sinh nhật quà tôi nhận được cũng không ít hơn một xe tải, những món quà gọi là tặng cho cô ta kia với ý nghĩa khi tâm trạng của tôi tốt bỏ tiền xu vào trong bát của những người lang thang cũng không khác nhau là mấy“. Lâm Phức Trăn nâng cao giọng: “Hơn nữa, phiền ông nhắc cô ta, sau này lúc trông thấy tôi thì tốt nhất là phải tránh đi, chẳng may cô ta gặp phải đúng lúc tâm tình tôi không tốt vậy thì không xong rồi, nếu như cô ta ngốc nghếch dâng lên tới cửa thì tôi cũng không ngại mà tìm một chút chuyện vui ở chỗ cô ta đâu“.

“A Trăn...”

“Im miệng!”

“A Trăn..”

“Ông Lâm, lúc rời đi phiền ông đi ra từ cổng sau, cổng chính ở đây chỉ dành cho khách qúy, chuẩn bị cho bạn bè của chủ nhà, người không được chào đón chỉ có thể rời đi từ cửa khác“. Lâm Phức Trăn lạnh lùng nói.

Cuối cùng người đàn ông đó đã đi rồi.

Gỡ lông mi giả bên kia xuống, Lâm Phức Trăn đi tới trước cửa sổ.

Lâm Mặc theo người giúp việc đã đi ngang qua cửa sổ, đã không còn thấy dáng vẻ hang hái của ngày xưa, trên cổ tay vẫn đeo đồng hồ Rolex trước kia, dây đồng hồ đã đổi, dây đồng hồ mới sáu mươi phần trăm với chiếc đồng hồ trước đây giống như làm từ chỗ sửa chữa đồ cũ nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy chói mắt.

Trong lúc lơ đãng không nhớ ra là khi nào, có người nói với cô tình hình chỗ môi giới du học của ba con kinh doanh không được tốt lắm.

Hai người kia đã đi qua con đường nhỏ ở giữa vườn thực vật.

Vườn thực vât trồng đều là giống hoa cực kỳ quý, dưới sự nhắc nhở của người làm, bước chân của người đàn ông ấy cẩn thận từng chút, dường như rất sợ đụng vào làm hỏng mất giống hoa quý trong vườn. Bất thình lình xuất hiện con mòng biển đỏ làm cho âng ấy bất ngờ trong lúc không kịp phòng bị người đã bị mất thăng bằng, may là ở giây cuối cùng người của ông ấy đã lấy lại được thăng bằng.

Cân bằng lại người, lau giọt mồ hôi rịn ở trên trán.

Nhìn xem, cuộc sống bình thường đã làm người đàn ông ấy trở thành một người nhát gan như vậy. Cũng đúng, cho dù đụng hỏng bất kỳ loại hoa nào trong vườn thực vật thì ông ấy cũng phải bồi thường, đi qua đi lại từ Trung Quốc tới Pháp thì vé máy bay ăn ở gần như cũng đã phải mất một khoản tiền rồi.

Thực ra không cần phải đi qua vườn thực vật kia cũng có thể đi tới cổng sau, nhưng cô đã gọi một cú điện thoại cho quản gia, mục đích chính là để chứng kiến một màn trước mắt này.

Cô nhếch miệng cười.

Nhưng, loại thoải mái ấy lại chỉ đạt được tới khóe miệng, lại chậm chạp không thể tràn vào trong lòng, trái lại bóng dáng đang lau mồ hôi kia lại khiến cho lòng Lâm Phức Trăn dấy lên một nỗi khó chịu.

Cô nổi giận đùng đùng quay trở lại phòng, tìm điện thoại.

Lúc điện thoại được kết nối cô đã hét lớn vào mặt người ở bên kia điện thoại: “Vì sao lại muốn xen vào việc của người khác, vì sao lại đưa địa chỉ của con cho ông ấy“.

Cũng chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch Lan Tú Cẩm kia mới có thể để ý tới người đàn ông đã trở thành chồng trước. À, đúng rồi, loại ngốc nghếch kia được Lan Tú Cẩm gọi là lý trí.

Sau khi cô vừa hét to vào điện thoại Lan Cẩm Tú lại dùng lý trí: “Lâm Phức Trăn, không phải con vẫn nhấn mạnh rằng mình đã trưởng thành rồi sao? Mẹ chỉ muốn biết có phải là con đã trưởng thành rồi không“.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi!

Cô tức giận đùng đùng ngắt điện thoại, ném chiếc di động lên trên giường.

Vị trí chiếc di động rơi trúng làm cho Lâm Phức Trăn nhíu mày, làm thế nào mà cô lại mang thứ xui xẻo kia vào phòng rồi, cô cũng không có hứng thú gì để xem thư của thằng nhóc sáu tuổi kia viết.

Với lại, màu sắc của cái hộp cũng chọc cho người ta nhìn tới phát bực.

Mở cửa sổ ra, ở giây cuối cùng tay cô lại thu về, nhìn cái hộp trong lòng bàn tay, dưới sự thôi thúc có một loại tâm tình nào đó mờ mịt không thể nói rõ cô đã mở chiếc hộp ra.

Trong hộp có đặt một tấm hình của một cậu nhóc còn có một tấm thiệp.

Cậu nhóc trong hình mang một cặp mắt kính, cặp kính vừa nhìn là biết dùng để điều chỉnh thị lực. Thằng bé có một mái tóc vô cùng mềm mại, mái tóc mềm mại kết hợp với cặp kính cận, thoạt nhìn...

Thoạt nhìn cô còn cho rằng đó là bức ảnh của mình lúc nhỏ.

Nhận thấy ở một nơi nào đó trong lòng mình đang trở nên mềm mại ngay tức tức thời có một hồi chuông mãnh liệt nhắc nhở. Cô quẳng chiếc hộp vào trong ngăn kéo, rồi nhanh chóng đóng hộc ngăn kéo lại.

Cái ngăn kéo đó đóng cho tới tận lúc nửa đêm mới được mở ra, tấm thiệp trong chiếc hộp màu trắng be, chữ trên tấm thiệp rất nắn nót.

Tấm thiệp viết: Chị à, mặc dù em chưa từng gặp chị nhưng chị ở trong lòng em đã vô cùng quen thuộc. Ba luôn nói với em về chuyện của chị, sau này em lớn lên cũng muốn trở thành một người ưu tú như chị vậy. Chị à, đợi tới khi em trở thành người ưu tú em nhất định sẽ đi tìm chị.

Thật nực cười, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua thì dựa vào cái gì lại gọi cô là chị, sự tồn tại của thằng nhóc đó đúng là một loại kỳ lạ.

Bỏ lại chiếc hộp vào trong ngăn kéo.

Mười phút sau Lâm Phức Trăn lại bấm số điện thoại của Lan Tú Cẩm một lần nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Phức Trăn thức dậy rất sớm, lúc ra cửa quản gia hỏi cô có muốn chuẩn bị xe không. Cô lắc đầu, đội mũ che nắng lên.

Lúc xuất hiện ở trạm xe cô cũng không khác gì những khách du lịch bình thường, áo T- shirt, quần jean phối với đôi giày thể thao nhẹ nhàng. Chín giờ tuyến xe đi về hướng Nice.

Dường như lời tối qua mẹ nói “Thứ khó giữ nhất trên đời này chính là tình cảm, khi tình cảm đã không còn nữa thì điều chúng ta có thể làm chính là thuận theo tự nhiên“. Tối qua khi suy nghĩ cặn kẽ Lâm Phức Trăn cảm thấy lời của mẹ đúng là cũng có lý, tựa như lời mẹ nói vậy “Không phải là con vẫn luôn nhấn mạnh rằng mình đã lớn rồi sao?”

Đúng vậy, cô đã lớn rồi, người trưởng thành hẳn là nên làm chuyện của người trưởng thành, chẳng hạn như nói cô nên tới gặp mặt người đàn ông tên là Lâm Mặc kia, xin lỗi vì hành vi ngày hôm qua của mình.

Nhưng xin lỗi cũng không có nghĩa là tha thứ.

Mười giờ hai mươi phút, Lâm Mặc cầm vé máy bay bay từ Nice tới Frankfort, Lâm Phức Trăn phải đuổi theo trước khi máy bay cất cánh, cô muốn đứng trước mặt người đàn ông kia để cho ông ấy biết mẹ cũng không đánh mất trách nhiệm mà một người mẹ nên có, cô sẽ không để mẹ có bất cứ cái gì để nói nữa.

Mười giờ mười lăm phút Lâm Phức Trăn chạy tới sân bay Nice.

Mười giờ hai mươi lăm phút Lâm Phức Trăn tựa lưng trên cái cột vuông lớn, đưa mắt nhìn theo cô gái có mái tóc dài đen nhánh đi qua trước mặt cô.

Ánh mắt vô thức bám theo bước chân của cô gái tóc dài này, vang vọng lại bên tai tiếng “Ba” giòn tan kia làm cho màng nhĩ của cô chấn động ù ù khó chịu.

Tiếng “Ba” giòn tan kia cũng làm cho Lâm Phức Trăn ý thức được mình lại lần nữa làm chuyện vô cùng ngu ngốc.

Gia Chú, kể cho cậu nghe một chuyện cũ nha.

Rất rất lâu trước đây có một cô bé, lúc trước khi ba của cô bé ấy sắp rời đi, cô bé ấy yêu cầu ba phải hứa “Ba, ba không được để cho người không liên quan gọi ba là Ba, ba chỉ có thể để cho cô ấy gọi ba là chú“. Đó là một cô bé hơi cố chấp, nói cô chấp chi bằng nói là muốn chiến giữ.

Gia Chú, trong lý giải của cô gái ấy muốn chiếm giữ cũng là một loại yêu, chỉ cần là của cô ấy, chỉ cần là của cô ấy thích cô ấy sẽ không buông tay, sau tất cả cô ấy cũng muốn giành lấy, cho nên cô ấy không thể chịu đựng được người không liên quan cũng gọi ba của mình là “Ba“.

Cô gái nhỏ không nói với ba của mình: Ba, nếu như mẹ gặp được người khác con cũng sẽ không gọi người đó là ba, người đó mãi mãi chỉ có thể là chú, vì vậy ba à, xin ba nhất định phải giữ lời hứa, nếu không con sẽ dùng cách của con để trừng phạt ba.

Gia Chú, lại kể cho cậu một câu chuyện cũ nha.

Rất rất lâu trước kia có một cô bé trong luôn lòng ghen tị với một cô bé khác, ghen tị cô bé kia luôn có thể được làm bạn cùng mẹ, ghen tị một cô bé kia luôn thường xuyên được ăn món bánh quy khoái khẩu, ghen tị một cô bé kia luôn được mẹ kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

Cho nên cô bé ấy đã tặng đi từng chồng quà lớn của mình cho cô bé mà cô ấy thầm ghen tị để làm như cô ấy được rất rất nhiều người yêu quý.

Gia Chú, bây giờ mình nghe thấy ở trong lòng mình có một ý nghĩ điên cuồng, mình phải dạy cho cô bé mà Lâm Mặc luôn miệng kêu thân mật là “Tiểu Kiều” kia một bài học.

Đúng rồi, tên đầy đủ của cô ta là Phương Lục Kiều, cô ta vừa mới đi qua trước mặt mình, mẹ của cô ta đã cướp mất ba của mình, còn cô ta thì phá hủy giao ước lúc trước của mình với ba.

Gia Chú, “Tháng tư bất ngờ” mà cậu tặng cho Liên Thánh Kiệt đã gần tới lúc kết thúc, còn “Tháng tư bất ngờ” mình tặng cho Phương Lục Kiều mới chỉ sắp kéo bức màn lên thôi.

Điều đáng nhắc tới chính là, Gia Chú à, là Phương Lục Kiều tự đưa mình tới cửa.

Sinh viên làm thêm?

Bây giờ Lâm Phức Trăn đã biết “Sinh viên cần cù tiết kiệm” trong miệng của Linda tại sao lại có một gương mặt như từng quen biết rồi, lông mày kia, con mắt kia có tới tám phần rất giống với một khuôn mặt khác.

Đưa mắt nhìn bóng người lướt qua kia, Lâm Phức Trăn cong khóe môi.

Dưới sự thôi thúc của một sức mạnh nào đó, bước chân của Phương Lục Kiều càng bước càng chậm.

Sân bay Nice sát biển, bốn bề đều là nước biển xanh biếc, Gần buổi trưa quang cảnh biển trước mắt làm cho cả bãi đất trống ở sân bay như được trải lên từng lớp ánh sáng nhàn nhạt.

Ở nơi chùm sáng rực rỡ nhất, Phương Lục Kiều dừng lại bước chân.

Cô ấy dừng lại bước chân, theo bản năng đưa tay chạm vào sau gáy của mình, vừa rồi cô ấy cảm thấy dường như có một con dao dướng vào sau ót của cô ấy, đầu nhọn của con dao làm cho lớp da bên ngoài của cô ấy trở nên lạnh lẽo, chỉ có dừng lại bước chân mới có ngăn lại cảm giác lạnh lẽo kia lại.

Cô ấy nhìn lại, chú Lâm đang ở chỗ nào rồi.

Hôm nay rốt cục cô ấy cũng lấy hết dũng khí để gọi ra từ “Ba” kia, mặc dù mẹ đã từng nhiều lần ám chỉ qua với cô rằng không được gọi theo cách của Lâm Tử Nham, nhưng rất lâu trước đây chú Lâm ở trong lòng cô đã thay thế được vị trí của ba rồi, cô ấy nằm mơ cũng muốn được gọi ra tiếng “ba” kia.

Có lẽ tiếng “Ba” kia gọi ra quá bất ngờ đã làm cho biểu cảm của chú Lâm... Suy nghĩ cẩn thận lại, Phương Lục Kiều cũng không thể nói được biểu cảm trên mặt của chú Lâm lúc đó.

Thôi quên đi, gọi cũng đã gọi rồi, Phương Lục Kiều xoa xoa mặt.

Cô gái đội nón che nắng ngăn tầm mắt của cô ấy lại, làm cho bóng dáng của chú Lâm bị che mất, cô gái kia có bóng lưng rất đẹp, dưới mũ che nắng kia lộ ra hơn nửa mái tóc dài giống như tơ lụa, đôi chân thẳng tắp được chiếc quần bò màu xanh bao lấy lại càng thêm thẳng đều tăm tắp.

Dáng vẻ bước đi của cô gái nhìn cũng đẹp, đẹp đẽ mà điềm tĩnh, rất dễ làm cho người ta liên tưởng tới cô gái này nhất định có một gương mặt tự tin mà còn thanh thoát.

Phương Lục Kiều quay đầu lại nhìn bóng của mình ở trên đất, là một bóng dáng nhỏ bé.

Thực ra thì cô ấy cũng không lùn nhưng do khung xương nhỏ làm cho cô ấy dậy thì vẫn luôn chậm hơn người khác, nhớ tới thời trung học lúc nào cũng bị tưởng nhầm là học sinh tiểu học, lúc cấp ba thì mọi người nói cô ấy là học sinh cấp hai, ở đại học sau khi cơ thể được tăng cường rèn luyện thì tình hình có tốt hơn một chút.

Lại xoa khuôn mặt, đi về phía cửa ra sân bay, trong khoảng thời gian tiếp theo Phương Lục Kiều có một chuyện cần phải làm, đó chính là tìm ra Liên Gia Chú.

Cô phải hỏi Liên Gia Chú là rốt cuộc đã mang Janina tới nơi nào rồi.

Đi tới học viện Ryder, đó là biện pháp ngốc nghếch mà Phương Lục Kiều nghĩ có thể gặp được Liên Gia Chú.

MM

Hết chương 22!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.