“Mọi người cứ nói chuyện trước đi, chúng tôi đi trước”
Rất may liền phát hiện sự bất thường của bầu không khí, mấy vị quan viên đều đưa mắt nhìn nhau nói vài câu khách sáo với Diệp Vân Thao rồi lảng đi nơi khác
tán gẫu.
Diệp Vân
Thao cũng không nhắc tới Mẫn thị, chào tạm biệt đồng nghiệp, ánh mắt
thân thiết nhìn Mẫn Nhu, nhìn cách ăn mặc không phù hợp của cô ông cũng
không nói gì.
“Mang thai nên chú ý, về sau cố gắng đừng đến nơi quá đông người”
“Dạ, cháu sẽ cẩn thận, cậu đừng lo mà!”
Mẫn Nhu tựa
vào ngực Lục Thiếu Phàm, giọng nói cười khe nũng nịu, dáng vẻ hạnh phúc
của một người con gái. Lục Thiếu Phàm dung túng cúi đầu nhìn cô, gương
mặt anh tuấn hết sức sung sướng, cứ như vậy ôm lấy Mẫn Nhu xem như một
sự hưởng thụ.
Diệp Vân
Thao vui mừng nhìn hai người, chỉ nhắc nhở Lục Thiếu Phàm vài câu, khi
thấy có người muốn tới cùng ông nói chuyện liền đi trước nghênh đón, để
lại không gian cho hai người Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.
“Lần sau phải kêu cậu em giáo dục Đậu Đậu, đem cách suy nghĩ thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người) phát dương quang đại”
Lục Thiếu Phàm nghiêm túc nói ra ý định của mình, Mẫn Nhu cười giận đánh vào ngực anh, trêu đùa nói:
“Em cảm thấy anh gọi một tiếng cậu so với em nghe còn thân mật hơn”
“Cậy em bây giờ là đại hồng nhân, anh cũng nên nịnh nọt chứ?”
Mẫn Nhu cười không ngừng nhìn Lục Thiếu Phàm, không để ý tới những ánh mắt khác
thường ở yến tiệc, để mặc anh vây chặt lấy cô, đưa cô đến một góc an
tĩnh.
“Đi sang đó nghỉ ngơi một chút”
Lục Thiếu
Phàm bảo nhân viên phục vụ kiếm một tấm nệm êm kê sau ghế, rồi mới an
tâm để Mẫn Nhu ngồi xuống. Cảm giác được che chở thật khiến Mẫn Nhu rung động, một người ở trong mắt những người bên ngoài là cao cao tại thương kỳ thật cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sự bình thường này
mang đến niềm hạnh phúc mà chỉ mình cô biết
“anh lấy giúp em chút điểm tâm, ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh”
Trước khi
xoay người bỏ đi, anh không quên vuốt tóc dài của cô như cấp cho cô một
lời hứa, rồi đi xuyên qua đám đông đi tới bàn điểm tâm để các loại bánh
ngọt.
Mắt Mẫn Nhu
vẫn không rời khỏi Lục Thiếu Phàm, nhìn xuyên qua đám đông ồn ào cô đuổi theo dáng người cao to của anh, nhìn anh thanh tao lịch sự gắp lấy
chiếc bánh bỏ vào dĩa, để thêm chiếc muỗng nhỏ rồi quay lại.
Đôi mắt đen
sâu hoắm xuyên qua đám người chạm vào ánh mắt cô, khóe môi anh cong lên
vui mừng, dáng vẻ ung dung lịch sự bao phủ sự dịu dàng, hàng loạt ánh
mắt ái mộ nhìn anh chăm chú nhưng Lục Thiếu Phàm không quan tâm liếc
nhìn, mà lại giống như cô cứ đưa mắt nhìn nhau.
Nhớ rõ chân
Ni từng nói, người tuyệt vời như Lục Thiếu Phàm đừng nói là anh ấy cho
cậu đi theo làm người hầu, cho dù chỉ cần cười với cậu, cậu cũng đã cảm
thấy nó thật xa xỉ.
Khi đó Mẫn
Nhu chưa mở rộng lòng mình dành cho Lục Thiếu Phàm, cũng hiểu người đàn
ông như vương tử quý tộc này dù có mong muốn cũng không thể thành, dù
sống cùng nhau cũng không thể tùy tâm sở dục, mọi chuyện phải cân nhắc
trước sau, mới duy trì được mối quan hệ hôn nhân này.
Cô nghĩ cuộc hôn nhân như thế sẽ vất vả, nhưng khi thật sự bước vào thế giới của Lục Thiếu Phàm, cô mới hiểu ra sự bình yên này là niềm hạnh phúc mà khi xưa cô cầu mong mà không có được.
“Cái này mang theo vị trà xanh và chocolate, ăn lót bụng một chút, nếu còn đói anh đi lấy thêm.
Lục Thiếu
Phàm ngồi xuống bên Mẫn Nhu, thanh nhã ngồi xổm xuống, tươi cười đem
chiếc bánh ngọt đưa cho cô, sau đó cầm lấy khăn ăn thay cô để lên đầu
gối, dặn dò phục vụ lấy một ít sữa nóng. An bài xong mọi thứ, Lục Thiếu
Phàm mới đứng dậy nói chuyện với những người khác cách cô không xa, ánh
mắt lâu lâu vẫn nhìn sang Mẫn Nhu.
Hạnh phúc
của hai người không cần phải tuyên bố, gần như mọi động tác của Lục
Thiếu Phàm đều khiến người khác trợn mắt há hốc miệng, cũng khiến cho
người khác có cái nhìn khác với cuộc hôn nhân này.
Mẫn Nhu mở
miệng ăn ít bánh ngọt, khóe miệng nở nụ cười. Cô điềm tĩnh ngồi trong
góc khác hẳn với sự ồn ào của bữa tiệc, lại không có vẻ kì lạ. Ở trong
mắt phụ nữ, Lục Thiếu Phàm như vị thần uy nghiêm, vậy thì ở trong mắt
đàn ông Mẫn Nhu lại bức phong cảnh êm ái khiến người ta nhìn ngắm.
Nhìn chiếc
dĩa trống Mẫn Nhu lắc đầu, phụ nữ có thai quả nhiên ăn rất nhiều, đã ăn
hai miếng bánh mà vẫn chưa no, nếu là trước kia chỉ cần ăn một cái là đủ ngán. Mẫn Nhu đem dĩa để lên bàn ăn thì thấy phục vụ đi về phía cô,
trong tay bưng chiếc bánh ngọt.
“Tiểu thư đây là bánh ngọt của cô, mời dùng”
Người phục
vụ để bánh xuống, không đợi Mẫn Nhu hỏi liền rời đi. Mẫn Nhu nhìn chiếc
bánh ngọt thứ ba trên bàn ngửi ra có mùi hương thảo và dâu tay, lông mày nhíu lại, đây là vị cô rất thích khi học đại học.
Mấy năm nay, cô bận rộn trong giới giải trí, tưởng rằng bản thân đã quên đi mùi vị
này, lúc này cầm trong tay, Mẫn Nhu sinh ra cảm giác bồi hồi. Múc một
muỗng bỏ vào miệng, vẫn là mùi vị quen thuộc nhưng cũng không còn thấy
thoải mái thích thú như trước.
Cảm nhận
được ánh mắt dịu dàng nhìn mình, Mẫn Nhu hơi nghiêng đầu. Khi nhìn thấy
ánh mắt quan tâm của Lục Thiếu Phàm, cô cong môi, hai người ăn ý cười,
những người đang nói chuyện với Lục Thiếu Phàm đều đưa mắt nhìn sang Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu xấu
hổ cúi đầu, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, khóe mắt vẫn còn nhìn thấy Lục
Thiếu Phàm bị trêu ghẹo còn Lục Thiếu Phàm vẫn cười tự nhiên, ánh mắt
không hề kiêng dè quẩn quanh cô.
Uống thêm ít sữa, Mẫn Nhu thấy no rồi mới đưa phần bánh ngọt còn thừa cho nhân viên
phục vụ, sau đó đứng dậy đi gần xung quanh, xúc tiến tiêu hóa.
“Chuyện của mấy đứa trẻ tụi nó sẽ có cách giải quyết, chúng ta là thế hệ đi
trước không cần quan tâm. Mẫn tổng yên tâm, Mạch Hằng nếu là việc gì
sai, cho dù là cha, tôi cũng tuyệt đối không bao che cho con mình”
Mẫn Nhu cũng không tính nghe lén, khi nghe hai chữ Mẫn Tổng thì tính xoay người đi.
Nhưng không còn kịp nữa, hai người đang nói chuyện cũng phát hiện có
người tới gần, cả hai cùng quay đầu lại thấy dáng Mẫn Nhu bối rối không
biết có nên đi hay không.
Mẫn Chí HẢi kinh ngạc thấy nét mặt không được tự nhiên của Mẫn Nhu thì nghi ngờ hỏi:
“Tiểu Nhu sao con lại tới đây có một mình, Thiếu Phàm đâu?”
Vẻ mặt thân
thiết của Mẫn Chí Hải không có gì là giả dối, dù Mẫn Nhu muốn lấy lại
50% cổ phần ông cũng không giận Mẫn Nhu, nhưng sự quan tâm tự nhiên đó
càng khiến Mẫn Nhu muốn tránh né.
“Cha”
Mẫn Nhu kiên trì, vài giây sau mới gượng ép kêu một tiếng cha, tuy giọng nói cứng
ngắc không tự nhiên nhưng Mẫn Chí Hải nghe thấy lại rất vui, người đàn
ông bên cạnh cũng quan sát kỹ Mẫn Nhu, Mẫn Nhu không thể không chào hỏi.
“Chủ tịch Kỷ, xin chào”
Kỷ Nguyên
Bình cũng mang theo sự lạnh lùng như Kỷ Mạch Hằng, theo năm tháng, sự
lạnh lùng đó và khí chất của ông hòa làm một, khiến cho ông nhìn qua có
vẻ bình tĩnh.
Ánh mắt thâm sâu dừng lại trên mặt Mẫn Nhu. Khi Mẫn Nhu cảm thấy như mình bị nhìn
thấu, ông ta lại nhìn ra sau cô, nhíu mày, im lặng trong giây lát rồi
ông ta thu hồi ánh mắt nhìn Mẫn Nhu nói:
“Chú một lòng tập trung vào chuyện làm ăn, chạy khắp nơi trên thế giới, lần này về không ngờ Tiểu Nhu đã lấy chồng rồi”
Kỷ Nguyên
Bình cảm thán, có vẻ tiếc nuối và áy náy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mẫn Nhu
cũng trở nên hiền hòa. Mẫn Nhu cũng không phải không nghe ra huyền cơ
trong câu nói của ông ta, nhưng mọi việc cho tới lúc này đã không cần
nhắc lại.
Những cảm
tình bằng mặt mà không bằng lòng đã sớm vỡ tan, ngay cả cô cũng đã bị
vắt kiệt sức không thể cứu vãn, nếu như trái tim của Kỷ Mạch Hằng không ở bên cô thì nó có ý nghĩa gì chứ?
Ba năm, cô
quên bản thân làm đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, nếu là cả đời cô sợ
mình không chịu nổi sự lạnh lùng đó, sẽ trở thành Diệp Thư Khinh thứ
hai, cuối cùng chết đi trong im lặng.
May mắn, cô
gặp Lục Thiếu Phàm, có lúc cô cảm thấy may mắn, may mắn vì Kỷ Mạch Hằng
không yêu, may mắn anh ta chỉ yêu Mẫn Tiệp, mới giúp cô quyết tâm đem
mình giao cho Lục Thiếu Phàm, còn quý trọng hạnh phúc bây giờ hơn.
Ba người ai cũng không nói gì, Mẫn Nhu tính tìm cớ bỏ đi thì nghe giọng Lục Thiếu Phàm vang lên sau lưng:
“Tiểu Nhu, sao em lại đi vào đây?’”
Bàn tay
trắng nõn để lên vai, Mẫn Nhu quay đầu, nương theo mùi hương bạc hà thơm ngát cô tựa người vào sau Lục Thiếu Phàm, không mai theo vẻ làm dáng.
Lục Thiếu Phàm nở nụ cười nhạt khiêm tốn, chào hỏi Mẫn Chí Hải, Kỷ Nguyên Bình sau đó dồn mọi chú ý lên người Mẫn Nhu.
“Vợ chồng Dario tới rồi, chúng ta đi qua đó đi”
“Nếu thấy mệt thì nói cho anh biết, anh sẽ nói với ông Dario một tiếng để chúng ta đi trước”
Mẫn Nhu cong môi, nghe Lục Thiếu Phàm nói thầm dặn dò, trong mắt một dòng suối ngọt
ngào chảy qua, không cần nói cũng biết cô rất hạnh phúc. Ở trong mắt
không có người khác, không có những cảm xúc khác, không để ý tới người
khác, Mẫn Chí Hải và Kỷ Nguyên Bình lại bất thường nhìn nhau.
Kỷ Mạch Hằng vì yêu mà mờ mắt, Kỷ Nguyên Bình là người thông minh cũng sao lại không biết tình cảm của Mẫn Nhu dành cho con mình. Lúc trước ông đồng ý cho
hai người ở bên nhau, nhưng cũng chẳng ngờ được, ông mới ra nước ngoài
tình thế liền xoay chuyển, con dâu mình chọn được lại lấy người khác, vị hôn thê còn trai mình muốn lấy lại là đối tượng hẹn hò trước kia.
Cái này chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?
Nhớ lại sự
bất thường của Kỷ Mạch Hằng, trốn tránh thiên kim Mẫn gia không gặp,
điều đó cũng khiến cho ông không thể không nhức đầu, và ông cũng lo lắng một sự thật là con trai mình hồi tâm chuyển ý yêu Mẫn Nhu, chuyện này
sẽ thật buồn cười.
Mẫn Chí Hải
và Lục Thiếu Phàm cũng không nhắc tới chuyện làm ăn, nhìn hai người bỏ
đi, ông than khổ, lúc ngước đầu lên cũng thấy vẻ mặt hối tiếc của Kỷ
Nguyên Bình khi nhớ lại mối quan hệ giữa Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng, Mẫn
Chí Hải đưa mắt nhìn theo bóng lưng Mẫn Nhu.