Tình yêu khi tới không ai ngờ, cuộc sống không còn do con người nắm giữ tay lái. Vì
sự xuất hiện của người kia, sự hiện hữu của anh ta đã phá vỡ quy luật
vốn có của bạn, dĩ nhiên tất cả chỉ phát sinh với một điều kiện tiên
quyết là bạn cũng yêu anh ta…
Trong thế
giới đàn ông, tình yêu như một cuộc đánh lén, ra tay nhanh chính xác,
nhất là khi gặp được người phụ nữ khiến mình rung động, anh ta sẽ không
từ thủ đoạn để chiếm được tình cảm của giai nhân
Chiếc rèm
che cửa sổ dày cộm bị cô dùng sức kéo lên. Ánh nắng sớm lẩn vào sương mờ đổ vào phòng, nhìn lên bầu trời cao và xanh. Mẫn Nhu hít lấy không khí
trong lành, vừa định xoay người đi lại thấy ở xa xa bên ban công kia một cô gái mặc áo choàng tắm tóc ngắn giật mình dừng bước.
Kia là Chân Ni mà? Chân Ni không phải đã được Thẩm Tấn Hàm đưa về nhà rồi sao?
Mẫn Nhu đầy
nghi vấn trong đầu, đi về trước một bước. Dù hai mắt mơ hồ, nhưng cô lại nhận ra người đó là Chân Ni chung sống mấy năm cô không thể nhìn nhầm
Chân Ni được.
Cửa kính sau lưng Chân Ni mở ra, một bóng người người cao to xuất hiện bên cạnh Chân Ni. Mẫn Nhu mở to mắt, tim đập mạnh khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú
kia, miệng hóa thành chữ o vì kinh ngạc.
Thẩm Tấn Hàm cũng mặc áo tắm, dường như vừa tắm xong, tóc cũng ướt đẫm, trong tay anh ta cầm ly sữa cùng Chân Ni nói gì đó.
Mẫn Nhu
không nhìn thấy rõ Chân Ni, nhưng từ cách Chân Ni không nhận lấy ly sữa
mà xoay người nhìn ra ngoài chứng tỏ chân Ni không vui, lông mày nhíu
lại, Mẫn Nhu liếc mắt nhìn Thẩm Tấn Hàm còn đứng trên ban công, sau đó
cô ôm sự tò mò này đi vào phòng tắm.
Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm qua đêm với nhau?
Mẫn Nhu cười buồn nhìn mình trong sương, miệng đầy kem, cằm dưới thon nhọn cũng trở
nên đầy đặn hơn nhờ ăn đồ bổ mỗi ngày, cô đưa tay vỗ vỗ mặt xem ra phụ
nữ mang thai hay suy nghĩ lung tung.
Trên thức
tế, Mẫn Nhu không suy nghĩ lung tung. Khi Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm cùng
xuất hiện ở Lục gia thì nó đã thành bằng chứng tốt nhất, Chân Ni nhìn
Thẩm Tấn Hàm nhăn nhó, còn Thẩm Tấn Hàm thì vui vẻ cười, tất cả đều đập
rõ vào mắt Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu nhớ
tới nguyên nhân Chân Ni say rượu liền thầm than, tình yêu của Chân Ni và A Nham sau khi chạy bền suốt 5 năm cuối cùng cũng đi tới điểm cuối
cùng, kết quả không phải là vỗ tay thắng lợi, mà mỗi người đều cô đơn..
Mẫn Nhu
tưởng Chân Ni sẽ bình tĩnh lại sau khi kích động, khóc lóc nức nở, trầm
mặc ít nói, cô đơn không ngờ nhanh như vậy đã bày ra vẻ mặt xấu hổ, liếc mắt đưa tình với Thẩm Tấn Hàm như cô gái mới yêu lần đầu
Mẫn Nhu nhìn đôi nam nữ ngồi tách biệt trên ghế sô pha, nhận ra sự khác biệt giữa hai người, cô quan sát Chân Ni nói: “Chân Ni, tối qua cậu…”
“Tối qua không có gì cả!”
Mẫn Nhu chỉ
quan tâm hỏi không ngờ Chân Ni lại khẩn trương, vội lên tiếng phủ nhân,
đứng ngồi không yên, có tật giật mình. Mẫn Nhu mím môi cười, đứng dậy
lấy cớ đi pha trà, khi cô bưng trà lên trong phòng khách chỉ có Chân Ni, còn Thẩm Tấn Hàm không thấy đâu
“Bác sĩ Thẩm đâu rồi?”
Mẫn Nhu nhìn khắp nơi cũng không thấy Thẩm Tấn Hàm đâu, còn Chân Ni vừa nghe Mẫn Nhu hỏi tới vẻ mặt liền u ám, hừ hừ tựa vào ghế sô pha, không thèm để ý trả lời: “Đúng là hỏa tinh”
“Tối qua cậu và bác sĩ Thẩm ở cùng nhau?”
Mẫn Nhu tuy
hỏi nhưng lại dùng giọng khẳng định, cô không quên hình ảnh mình nhìn
thấy sáng nay, Chân Ni đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, môi nhếch lên không thừa
nhận cũng không phủ nhân.
“Mình chia tay A Nham rồi!”
Im lặng một
lát, Chân Ni liền mở miệng, vẻ mặt bình thản, Mẫn Nhu không cách nào
nhìn thấu Chân Ni, Chân Ni nói tựa như đang ăn sáng.
Khi nghe tin này, hành động uống nước của Mẫn Nhu có khựng lại, sớm đã đoán được
nhưng lúc chính tai nghe Chân Ni nói vẫn giật mình, nhất là lại dùng
giọng nói bình thản như thế.
“Anh ta đã cùng thanh mai trúc mã ở dưới quê kết hôn, còn có đứa con hai
tuổi. Nhưng… anh ta chưa từng nói cho mình biết, mình cho là anh ta sẽ
cùng mình mua nhà rồi kết hôn. Nhưng, khi mình nhìn thấy anh ta tay ôm
con, tay dắt người phụ nữ kia, mình mới biết hôm đó mình sẽ cùng anh ta
nói lời tạm biệt”
Chân Ni tự
giễu bản thân, cầm lấy tách trà, uống ực vào miệng, nước sôi nóng như
lửa đổ vào cổ họng, nhưng ngay cả cái nhíu mày cũng không có, Chân Ni
như con rối gỗ vô cảm khiến người ta lo lắng.
“Chân Ni, so với việc cậu khóc to làm náo loạn thì cậu bây giờ lại càng khiến mình lo lắng.
Mẫn Nhu cầm
cánh tay lạnh lẽo của Chân Ni, ngồi vào bên cạnh, ôm lấy vai Chân Ni, an ủi nói: “Tình yêu mất đi không có nghĩa cậu sẽ không yêu nữa, cậu vẫn
có thể đi tìm hạnh phúc của mình. Mình tin tưởng, Chân Ni xứng đáng có
người đàn ông tốt hơn”
Nghe Mẫn Nhu khích lệ, Chân Ni cười hì một tiếng: “Nhu, sao mấy lời này lại nghe quen thế? Mình nhớ là lúc trước mình dùng nó để an ủi cậu, sao cậu lại nhớ kĩ như thế?
“Bởi vì những lời này rất đáng tin cho nên mình nhớ rất kĩ”
Mẫn Nhu thấy Chân Ni cười cũng thả lỏng tâm trạng, cũng không quên khai đạo Chân Ni, dù lấy thân thuyết giáo cũng không ngại.
“Cậu nói mình xứng đánh có người đàn ông tốt hơn, lúc đầu rời bỏ Kỷ Mạch
Hằng mình rất đau nhưng may thay mình đã gặp Lục Thiếu Phàm. Một người
đàn ông yêu mình mang đến cho mình hạnh phúc, tất cả những oán hận đều
thành mây trôi. Vì vậy Chân Ni, thay vì cứ đau khổ, yêu hận lẫn lộn
chẳng bằng nhìn về trước, người thật thích hợp với cậu chưa chắc là
người ban đầu cậu yêu.
Lúc Mẫn Nhu
nói những lời này cô lại nhớ Lục Thiếu Phàm, nhớ lại những thứ Lục Thiếu Phàm cho cô, mọi ngọt ngào đều hiện lên, nhìn vẻ hâm mộ của Chân Ni: “Nhưng đâu phải tất cả đàn ông đều như Lục Thiếu Phàm, cũng không phải ai cũng là hoàng tử cởi ngựa trắng, cũng có thể là đường tăng a. Mẫn Nhu cậu có thể gặp được người đàn ông tốt, còn mình nói không chừng lại là cọng cỏ đuôi chó”
“Cũng có thể là hắc mã kỵ sĩ”
Mẫn Nhu
quay lại thấy Thẩm Tấn Hàm cười híp mắt đứng ở cửa. Trong tay không biết cầm cái gì, ánh mắt dán chặt Chân Ni, vẻ mặt Chân Ni liền trở nên cứng
ngắc.
“Nhu, mình về trước, hai ngày nữa sẽ qua thăm cậu”
Chân Ni
không hề nhìn Thẩm Tấn Hàm, chào tạm biệt Mẫn Nhu, lúc đứng dậy nụ cười
trên mặt cũng gỡ xuống, trong mắt lóe lên sự trốn tránh, bước chân cũng
vội vàng.
Lúc đi tới
cửa, Chân Ni cầm lấy hộp thuốc trong tay Thẩm Tấn Hàm, khác hẳn với vẻ
vui đùa của Thẩm Tấn Hàm, vẻ mặt Chân Ni cực kì khó chịu đem viên thuốc
bỏ vào miệng, lại quay lại phòng khách uống hớp nước mới chịu đi
“Chân Ni”
Mẫn Nhu nhìn Chân Ni thong thả đi xa, nỗi lo lắng vẫn chưa tan biến đi. Lúc này, Thẩm Tấn Hàm đi vào, lễ phép kêu Mẫn Nhu: “Chị dâu”
Mẫn Nhu nhìn chằm chằm Thẩm Tấn Hàm cười như hồ ly, môi cong lên, vô tội chau mày, biết mà còn hỏi: “Bác sĩ Thẩm tối qua đưa Chân Ni về nha sao?”
“Đúng a”- Thẩm Tấn Hàm cười tủm tỉm ngồi đối diện Mẫn Nhu. Trước ánh mắt quan sát của Mẫn Nhu coi như không thấy, câu trả lời gọn gàng dứt khoát, bản
lĩnh giả vờ ngốc nhếch đã liền thành hỏa thuần thanh.
Mẫn Nhu
không hề kích động, nhưng cũng nhận ra Thẩm Tấn Hàm cố ý xuyên tạc hai
chữ “về nhà” của cô, đem nhà mà cô nói thành nhà của Thẩm Tấn Hàm, hơi
mím môi cười, cô nâng chum trà uống nước, lấy tĩnh chế động.
“Chị Dâu, Chân Ni là người phụ nữ của em”
“Khụ khụ,,”- Mẫn Nhu bị Thẩm Tấn Hàm làm cho thất kinh, nước đang uống vào liền sặc
ho khan không ngừng, hai mắt mở to, vẻ mặt không dám tin: “Khụ khụ… hai người… khụ khụ… mới gặp… khụ khụ có vài lần…”
“Đàn ông đều nên bảo vệ người phụ nữ mình yêu, cho nên không xem mặt tăng
cũng xin nể mặt phật, xem như là Lục lão đại nhờ, chị dâu giúp em đi”
Thẩm Tấn Hàm nói rất hớp tình khiến Mẫn Nhu cứng họng, nhìn gương mặt hồ ly cười
tươi, nhớ lại hàng loạt biểu hiện của Chân Ni, Chân Ni không phải ghét
Thẩm Tấn Hàm sao? Với tính cách của Chân Ni, làm sao có thể để Thẩm Tấn
Hàm bình yên vô sự ngồi đây
“Tình yêu không có tốc độ, chỉ có sớm hay muộn, chị dâu và lão đại cũng như
vậy mà, xin hãy tin em em sẽ cho Chân Ni một tương lại hạnh phúc”
Thẩm Tấn Hàm tự tin mở miệng. Khi nhắc tới Thẩm Tấn Hàm, ánh mắt trở nên lấp lánh,
Mẫn Nhu hiểu ý cười. Nếu Mẫn Nhu cô lúc đầu còn nghi ngờ, bây giờ khi
thấy ánh mắt Thẩm Tấn Hàm thì cô chắc chắn anh ta thật lòng. Vì khi nhắc tới người yêu người ta mới có vẻ mặt đó, chỉ là tình cảm của hai người
có mãnh liệt đến sóng trào biển động không thôi?
Chân Ni cũng bị tổn thương về mặt tình cảm, dù ngoài mặt tỏ ra kiên cường. Thẩm Tấn
Hàm lợi dụng lúc Chân Ni đang ở thời kì nhạy cảm nhảy vào thật sự là
không thể chờ được nữa.
Mẫn Nhu đối
với chuyện này cũng không có ý kiến, có đón nhận Thẩm Tấn Hàm hay không
còn phải xem Chân Ni, dưa hái khi còn xanh sẽ không ngọt, cô cũng hy
vọng Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm ở bên nhau thì hãy thật lòng trăm phần
trăm.
Buổi tối Lục Thiếu Phàm về, Mẫn Nhu đem chuyện Thẩm Tấn Hàm và chân Ni nói lại, nói
xong anh chỉ ừ không có thêm câu nữa, nhìn dáng vẻ không để tâm đó Mẫn
Nhu liền kéo anh lại hỏi: “Sao anh không quan tâm đến chuyện anh em mình vậy?”
Lục Thiếu
Phàm nhướng mày nhìn vẻ mặt Mẫn Nhu đang nhìn mình với thái độ không
nghĩa khí, cười một tiếng, kéo vai Mẫn Nhu, xoa cằm cô nói: “Với thực lực của tiểu nhị thì đánh sập được tòa thành Chân Ni là chuyện
không nói chơi, ba năm học tâm lý học xem ra cũng không mất trắng”
“Tâm lý học”- Mẫn Nhu học Lục Thiếu Phàm chợt nhíu mày, dừng trong ngực anh, kéo áo sơ mi nói: “Không biết em có được xem là may mắn khi lấy được người chồng làm chính trị
không? Nếu giống như bác sĩ Thấm, mỗi ngày đều giải phẫu phân tích nội
tâm một lần trong lòng sẽ không thấy an toàn a”
Lục Thiếu
Phàm vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh của cô, khóe miệng nở nụ cười ranh
mãnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô để sát vào, dùng trán chống đỡ
gương mặt cô, cúi đầu lẩm bẩm: “Năm đó, giáo sư nói tiểu nhị vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt của tâm lý học, vì vậy em cũng đừng lo cho Chân Ni”
Mẫn Nhu nghe Lục Thiếu Phàm tính nói gì nữa, ánh mắt mong chờ nghe tiếp
“Năm đó, anh nhàn rỗi cũng có qua lớp tiểu nhị dự thính, sau đó giáo sư vô
tình gọi anh lên trả lời câu hỏi, thầy ấy đã tặng anh một câu…”
Mẫn Nhu kinh ngạc nghe, trên má liền rơi xuống một nụ hôn phớt, bên tai là giọng nói đắc ý của Lục Thiếu Phàm: “Đã thấu hiểu tất cả tinh hoa của bộ môn tâm lý học này”