Âu Nhiễm Phong nghe Lục Thiếu Phàm trả lời lòng sửng sốt, Âu Nhiễm Phong
dùng đôi mắt phượng đầy ý cười chống lại cặp mắt đen đang mỉm cười của
Lục Thiếu Phàm, giữa hai người một luồng khí không ngừng di chuyển.
Mẫn Nhu nhìn hai người đàn ông bốn mắt gián chặt vào nhau, cô cảm thấy có
một áp lực vô hình đè nặng, dù hai gương mặt đều đang mỉm cười không có
gì bất thường, lòng thầm ngạc nhiên: Hai người này đang đánh nhau bằng
mắt sao?
“Thì ra mọi người đều ở đây”
Giọng cười a a thô
lỗ từ một bên truyền tới. Mẫn Nhu quay đầu nhìn thấy Trương Minh mặc bộ
quân trang phẳng phiu đi cùng với người phụ trách đội biểu diễn và người quản lý của Âu Nhiễm Phong bước tới.
“Vị này chính là Âu Nhiễm Phong, tới đây biểu diễn thật là làm khổ cho anh rồi”
Trương Minh khách sáo nói vài câu cùng Âu Nhiễm Phong, không ngừng liếc về
phía cô và Lục Thiếu Phàm. Gương mặt tươi cười, Mẫn Nhu cảm thấy nụ cười vui sướng đó giống như là cười vì người ta gặp họa và đang có âm mưu
Dự cảm đó khiến Mẫn Nhu nhíu mày, ngửa đầu nhìn Lục Thiếu Phàm vẫn im lặng đứng bên cạnh cô. Cô thấy anh cười ung dung, khí thế mạnh mẽ áp bức lúc nãy đã biến mất giống như là ảo giác vậy.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm nghiêng mặt, nhìn xuống mắt cô. Đôi mắt đen sâu thẳm lăn tăn gợn sóng, cánh tay không để lại dấu vết kéo
lấy eo cô, thừa dịp người khác không chú ý, nghiêng người ghé vào tai cô nói nhỏ.
“Cứ nhìn như thế mặt anh cũng không nở hoa”
Mẫn
Nhu xấu hổ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy đám
người Âu Nhiễm Phong đang đứng chờ, không biết liệu họ có nghe thấy
những lời hàm hồ của Lục Thiếu Phàm không, mỉm cười lịch sự, cô nói nhẹ
nhàng với Lục Thiếu Phàm.
“Anh đang có âm mưu gì đúng không, em cứ cảm thấy thấp thỏm”
“Thấp thỏm”
Lục Thiếu Phàm lặp lại hai từ cuối của Mẫn Nhu, tay ôm lấy eo cô siết chặt, gương mặt anh tuấn cười đến xuân phong ấm áp, mắt sáng ngời nhìn chằm
chằm trong khi Mẫn Nhu sợ hãi. Sau đó, anh toét miệng cười, dưới ánh mặt trời để lộ hàm răng trắng ngà.
“Anh chẳng lẽ không ăn dấm?”
Nếu không sao cô ngửi thấy toàn mùi dấm chua, tuy rằng cổ dấm chua này vẫn
kiêng kị Trương Minh đang đứng phía sau, dù im lặng không hề lên tiếng,
nhưng từ hành động bá đạo của anh cô đã nhìn thấu, bây giờ còn giả vờ.
“Anh biểu hiện rõ thế sao?”
Lục Thiếu Phàm cố gắng tỏ ra bình thản, mi dài nhướng lên, ngón tay trắng
thon dài lướt qua gương mặt kiên nghị của mình, giống như giật mình nhận ra sự thật sa khi bị Mẫn Nhu vạch trần.
Trong lòng gào thét, nét mặt vẫn như cũ tinh không vạn lý, ngửa đầu nhìn bộ dạng giả vờ của Lục
Thiếu Phàm, Mẫn Nhu tuyệt không thấy buồn cười , cô ôm lấy eo anh, kề
sát vào vành tai.
“Thật ra cũng không rõ như vậy, anh cứ giữ như thế đến khi buổi biểu diễn kết thúc đi”
“Được rồi, vợ chồng hai người muốn thân mật cũng nên chọn chỗ chứ”
Trương Minh nhìn bằng nửa con mắt khẽ nhắc Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu đang dán
sát vào nhau, mắt nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn gương mặt ửng đỏ
của Mẫn Nhu cùng vẻ mặt ung dung của Lục Thiếu Phàm nói:
“Tiểu
Nhu cô đi chuẩn bị đi, lát nữa còn phải lên diễn, huấn luyện viên Lục
cậu cũng đi tập hợp đội của cậu lại, đưa họ tới sân bãi đi”
Lúc
Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm chuẩn bị chia tay, Âu Nhiễm Phong đang đứng an phận một bên đột nhiên mở miệng, đôi mắt mơ màng nhìn Mẫn Nhu, mắt
phượng khẽ chóp, dịu dàng nói:
“Tiểu Nhu, lát nữa chúng ta hát bài trước đây đi, anh ra sau hậu trường chờ em”
Bài hát trước đây? Khóe mắt Mẫn Nhu giựt giựt, nhìn Âu Nhiễm Phong thong
thả rời đi, mắt vẫn lưu lại ánh mắt ái muội của anh ta, cùng lúc đó
người đàn ông bên cạnh cô bỗng mạnh mẽ ôm chặt lấy, mang cô đi về hậu
trường.
“Năm trước lúc tuyên truyền bộ phim “xa nhau”, em và anh
ta từng hát song ca một bài, sau đó lại chẳng có cơ hội hát cùng nhau
nữa”
Mẫn Nhu len lén nhìn sắc thái của Lục Thiếu Phàm không quên
giải thích. Tuy rằng hai người tin tưởng nhau, nhưng cô không nghĩ Lục
Thiếu Phàm sẽ không ghen, bất kỳ người đàn ông nào khi đối mặt với tình
địch khó có thể tỏ ra bình thản, Lục Thiếu Phàm cũng không ngoại lệ.
Mẫn Nhu nhớ dáng vẻ đối đầu lúc nãy của hai người, không khỏi nâng khóe môi, hai từ tình địch này không sai chút nào.
Lục Thiếu Phàm nghe Mẫn Nhu giải thích chỉ cười có lệ, anh giữ lấy vai cô,
nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, chân thành nói.
“Em
không cần phải giải thích với anh, chẳng lẽ em cảm thấy tình yêu của
chúng ta dễ dàng bị dao động thế sao, Tiểu Nhu, anh tin em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay lòng”
Mẫn Nhu chăm chú quan sát đôi mắt trong veo không nhiễm chút tạp chất, môi cong lên hạnh phúc, gương mặt xinh
xắn mị hoặc hiện lên lúm đồng tiền, cảm giác thấp thỏm vì sự tin tưởng
của Lục Thiếu Phàm mà biến mất.
Lúc ý thức được ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn xuống môi mình, Mẫn Nhu thẹn đỏ mặt, không hề trốn tránh,
chăm chú nhìn theo ánh mắt nóng bỏng của anh, cô khép mắt, cánh môi ửng
đỏ, phảng phất như có cánh bướm đang bay nhảy dừng lại trên môi anh,
mang theo mùi hương mê say.
Lục Thiếu Phàm cười một tiếng, đáp
lại áp sát môi cô, mắt rủ xuống, đôi mắt đen trong suốt lóe lên tia bỡn
cợt chớp tắt nhưng sau đó lại chuyên tâm chìm vào cảm giác bồng bềnh
lãng mạn.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng,
Mẫn Nhu dần dần hồi phục tinh thần, từ từ mở hé mắt, không để ý đến giác va chạm ngọt ngào nơi bờ môi, cô đẩy Lục Thiếu Phàm ra, nghe tiếng điện thoại.
“Thiếu Phàm, điện thoại kêu kìa”
Lời nhắc nhở
không báo trước lại biến thành tiếng hờn dỗi đáng yêu. Mẫn Nhu mắc cỡ đỏ mặt, hai tay không ngừng đẩy người đàn ông vẫn chìm đắm hôn mình, cô
quay đầu đi, ánh mắt tìm kiếm điện thoại di động không ngừng reo.
“Thiếu Phàm”
Tiếng điện thoại hòa lẫn với tiếng thở dồn dập, Mẫn Nhu không cách nào kéo
cánh tay dài đang siết chặt bên eo, cơ thể nhỏ nhắn nhẫn không được đành ngã người ra sau, mong muốn kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.
Đôi
chân thon dài dịch về sau, bước chân hỗn độn, Lục Thiếu Phàm lại không
có ý buông ra, quyết bám chặt theo, mất đi phong thái nho nhã hằng ngày, chiếm hữu giữ lấy hông cô, mãi đến khi cô không thể lùi được nữa, tay
phải chống lên tủ quần áo, môi chưa từng rời khỏi.
Trong căn
phòng, cửa khép chặt, chẳng biết từ khi nào xuất hiện khe hỡ hẹp, trong
khung cảnh âm u từng đôi mắt lóe sáng, mỗi hành động đều rất nhẹ nhàng
tránh không quấy rấy đến đôi nam nữ đang hôn nhau.
“A a, không hổ là huấn luyện viên, nóng đến chín mươi độ mà, mỗi động tác đều thật nghệ thuật”
“Tất nhiên, cũng không nhìn xem huấn luyện viên chúng ta là ai, thân kinh bách chiến”
“Ai có điện thoại di động không, lấy ra chụp nhanh, lần sau có người yêu thì lấy ra tham khảo”
Không biết ai nhỏ giọng nói, mấy người khác giật mình hiểu ra, cũng cố gắng
chen chúc trong khu vực chật chội, tay nhét vào túi áo lấy di động ra
sau đó..
“Phanh….
“Kẽo kẹt”
Cửa phòng mở toan, mất
điểm tựa vào cánh cửa, mọi người đầu ngã vào cũng đồng thời kinh động
người trong phòng. Mẫn Nhu vừa giật mình vừa xấu hổ, Lục Thiếu Phàm thì
ngạc nhiên nhìn ra cửa, cô đẩy anh ra, bản thân lúng úng xoay người vờ
nghe điện thoại, đối diện là đám quan nhân nghe lén, cô cảm thấy dở khóc dở cười.
Mẫn Nhu không biết đây là lần thứ mấy, nhưng cô xác
định không phải lần thứ nhất cũng là lần thứ hai ba, mà là lần thứ tám
chín. CÔ không thể không cảm thán, đám bộ đội đặc chủng này có khả năng
quan sát thật tốt.
Vì đạt được mục tiêu, bất cứ khi nào ở đâu cô
cũng thấy bóng áo ngụy trang, ngay cả khi mở cửa sổ vào buổi tối, cũng
có thể thấy đám binh sĩ ở bên ngoài, mặt mày tươi rói vẫy tay ra hiệu
chào hỏi cô, lúc thấy Lục Thiếu Phàm xuất hiện thì như con thỏ nhỏ, chạy đi không quên mang công cụ gây án.
“Nhìn đã không?”
Lục
Thiếu Phàm tươi cười nhưng khiến đám người ở sau đổ cả mồ hôi lưng, bước chân ung dung chậm rãi đi về phía cánh cửa. Đám binh sĩ nằm ngã dưới
đất biết mình đã bị lộ, vội vàng bỏ dậy, dùng hết sức co cẳng chạy.
Mẫn Nhu quay người lại, thấy không còn ai, liếc nhìn gương mặt sa sầm đen
xì của Lục Thiếu Phàm, cô cười lắc đầu, cũng không trách cứ Lục Thiếu
Phàm hồi nãy hôn mãnh liệt như vậy, sau khi đọc xong tin nhắn trong di
động, cô nhìn Lục Thiếu Phàm nói:
“Không còn sớm nữa, em cũng phải chuẩn bị lên diễn, anh đi tập hợp đội của mình đi”
Lục Thiếu Phàm quay đầu lại, gương mặt đỏ ửng của Mẫn Nhu lấp lánh bên
trong đôi đồng tử đen tựa như đóa hoa hồng nở rộ kiều diễm chờ anh đến
hái xuống, đi đến bên cạnh Mẫn Nhu, anh nâng cằm cô lên, lại mạnh mẽ đè
xuống một nụ hôn rồi luyến tiếc thả ra.
“Anh đi trước, lát nữa diễn tốt”
Mẫn Nhu nhìn theo Lục Thiếu Phàm ra khỏi cửa, cô xoay người đến trước
gương, đầu ngón tay miết nhẹ đôi môi đỏ sưng mọng, nhìn bản thân mình
thẹn thùng, đây chính là cái gọi đùa với lửa sao?
Tại khu vực
luyện tập, hàng ngũ sắp xếp chỉnh tề bóng quân nhân cao to đứng im, lúc
Mẫn Nhu đi ngang qua thì nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đang phát hiểu. Vì cự ly khá xa, nên cô không nghe rõ, nhưng với nhãn lực nhạy bén của bộ đội đặc chủng thì dĩ nhiên dễ dàng phát hiện cô, họ còn có lòng tốt nhắc
Lục Thiếu Phàm
Cách xa mấy chục mét, Mẫn Nhu không thể thấy rõ
nét mặt Lục Thiếu Phàm, theo trực giác, cô có thể cảm thấy anh đang dịu
dàng mỉm cười, cô không kìm lòng được nên cười đáp, sau đó đi về phía
khu vực diễn.
Đám bộ đội đặc chủng bị huấn luyện viên lợi dụng
việc công trả thù đứng dưới ánh nắng mặt trời. Khi Mẫn Nhu biến mất, ánh mắt của họ cũng trở nên ai oán, nghe điều kiện miễn phạt của huấn luyện viên Lục bọn họ ai cũng ngơ ngác nhìn nhau.
“Huấn luyện viên không tin tưởng vợ mình sao?”
Mỗ nam cười cười, nheo nheo mắt, nhìn ra xa, ý tứ sâu xa:
“Tôi đương nhiên tin tưởng vợ mình, chỉ là không thể tin tưởng kẻ khác”
Đám bộ đội đặc chủng sau khi đấu tranh tư tưởng xong thì đảo mắt nhìn nhau, cắn môi, nhắm mắt dù thế nào cũng đồng ý với đề xuất của huấn luyện
viên:
“Đồng ý”