Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Lục thủy thanh sơn

-Đại Phong Quát Quá-

Đệ ngũ chương

Đệ ngũ chương

Sáng hôm sau, Vương Lăng tới ti bộ nha môn, việc hắn luôn tới sớm nhất đã trở thành thông lệ, tạp dịch trông coi quét tước ti bộ lúc này đang quét dọn các phòng đều ngừng tay khom người vấn an hắn, cười nói: “Vương phó giám sát hôm nay cũng tới sớm!”

Vương Lăng đáp lời: “Cũng là thói quen thôi”, thuận miệng hỏi các vị tạp dịch ăn sáng chưa, rồi mới thong thả đi vào viện tử của ti bộ, nhìn một vòng xem hoa hoa cỏ cỏ mọc có tốt không. Lúc đi ra phía sau, vô tình nghe được mấy người tạp dịch đang thì thầm với nhau.

“. . . Suốt ngày như vậy, chẳng biết có mệt hay không.”

“Ha ha, nếu không thế thì làm sao Vương đại nhân lại có biệt hiệu “Vương hay lo” chứ, đến chuyện chúng ta mỗi ngày có ăn sáng chưa hắn cũng nhớ tới kìa. Cũng không biết người ta thấy thế nào, mặc kệ ngươi muốn hay không, chỉ cần là người lọt vào tầm mắt hắn, hắn đều nhớ tới, đúng là phiền chết được.”

“Ai… Hôm trước ta còn nghe một vị đại nhân nói, không biết lúc nào lão thiên mở mắt, Vương hay lo biến thành Vương bớt lo, tất cả mọi người nhất định đốt nhang niệm A di đà phật hết.”

“Ta thấy khó nha, Vương đại nhân hay lo lắng đã thành bệnh rồi, giống như người ta mỗi ngày phải uống nước vậy, không lo hắn chịu không nổi đâu.”

“Nhưng cái tật xấu này khiến mọi người ngày nào cũng bị lăn đi lăn lại, chẳng phải rất mệt sao…”

… . . .

Vương Lăng đứng ở đầu hồi nghe một lát, xoay người không tiếng động chậm rãi quay vào trong. Mấy người tạp dịch thấy hắn từ góc khác đi tới, đều bày ra vẻ tươi cười: “Vương đại nhân tinh thần thật tốt, mỗi ngày đều đi một vòng quanh viện. Nếu thấy hoa cỏ có chỗ nào chưa được cứ nói với chúng ta nha, chúng ta nhất định sẽ sửa sang lại thật tốt”.

Vương Lăng gật đầu nhìn bọn họ ra ngoài rồi khoanh tay đi vào nội sảnh, phía sau bỗng có người lên tiếng: “Đan Chu ca tới thật sớm”.

Vương Lăng vừa quay đầu đã nhìn thấy Ứng Cảnh Lan nhanh nhẹn đi vào nha môn, nắng sớm xiên xiên chiếu quanh thiếu niên tao nhã, Ứng Cảnh Lan nhìn Vương Lăng nở nụ cười tươi sáng như bầu trời xanh biếc, thần thái phi dương.

Ứng Cảnh Lan hỏi: “Đan Chu ca mỗi ngày đều tới sớm như vậy?”

Vương Lăng nói: “Ta luôn đi sớm đã quen rồi, ngươi cũng sớm đó thôi”.

Ứng Cảnh Lan lập tức nói: “Ta vừa tới đốc an ti, tất nhiên phải chịu khó chút, cưới vợ còn phải cẩn thận ba ngày đầu, huống chi là làm kẻ dưới trong triều”.

Vương Lăng mỉm cười: “Cũng có lý”, Ứng Cảnh Lan lại nói: “ A đúng rồi Đan Chu ca, huynh đừng vì biểu huynh nhờ chiếu ứng ta mà không phân cho ta việc, cứ cho ta làm càng nhiều càng tốt”.

Vương Lăng trong lòng lại thêm vài phần khen ngợi Ứng Cảnh Lan, y đương tuổi thiếu niên nhiệt huyết tất nhiên nóng lòng biểu hiện bản thân, nhưng thân là con cháu thế gia được nuông chiều từ bé khẳng định không dễ dàng thích nghi với cực khổ. Vương Lăng nói: “Ngươi cầu sai người rồi, phân công sai phái ta không quản, ta ở đây chỉ lo mấy chuyện vụn vặt thôi. Chờ Cơ giám sát và Tạ phó giám sát tới ngươi nói với hai người họ đi”.

Ứng Cảnh Lan cười hì hì: “Được”. Nhìn Vương Lăng đi tới trước bàn mở sổ điểm danh, cần mực viết nhưng không có, Ứng Cảnh Lan tự mình đi tới bên bàn, cầm một thỏi mực đưa tới, Vương Lăng đối với Ứng Cảnh Lan càng thêm nhiều hảo cảm, giơ tay định cầm lấy thỏi mực thì có một người bước vào, Ứng Cảnh Lan chắp tay nói: “Cơ giám sát”.

Vương Lăng thi lễ: “Cơ giám sát hôm nay đến sớm”.

Cơ Dung Quân nhìn hai người một chút rồi nói: “Ừm, cũng không sớm bằng hai người”.

Sau một lúc, các vị đồng liêu lần lượt tới đủ. Buổi sáng triều đình không có sai phái gì, tất cả mọi người đều tự làm đủ thứ chuyện cho qua thời gian. Vương Lăng đứng dậy pha một ấm trà, Cơ Dung Quân ở trong sảnh nhìn thấy liền bưng chung trà của mình đi tới.

Bình thường mỗi khi Vương Lăng pha trà đều hỏi một tiếng xem có ai muốn uống trà không để tiện tay pha luôn.

Nhưng hôm nay, Vương Lăng pha trà mà chẳng nói lời nào, pha xong liền đem về bàn mình, sau đó ngồi xuống mở hồ sơ ra xem. Cơ Dung Quân bưng chung trà đứng ở cửa nội sảnh nửa ngày, Vương Lăng từ đầu tới cuối cũng chẳng liếc nhìn một cái, Cơ Dung Quân đứng một hồi, nhíu mày nhìn Vương Lăng rồi tự mình đi pha trà.

Vương Lăng bưng trà uống hai hớp, đứng lên đi tới trước bàn Ứng Cảnh Lan, đặt xuống bàn một thỏi mực. Ứng Cảnh Lan lập tức ngẩng đầu nói: “Đan Chu ca thật là có mượn có trả”. Vương Lăng đáp: “Như vậy lần sau có mượn cũng tiện hơn”. Ứng Cảnh Lan lặng lẽ cười. Vương Lăng trở lại bàn mình, đang muốn ngồi xuống, Ứng Cảnh Lan bưng chung trà bước nhanh tới cười hì hì: “Có chút khát nước mà lười pha trà quá, cho ta mượn chung trà được không? Lần sau ta pha trà khác trả lại huynh”.

Cơ Dung Quân bước vào mang theo trà vừa pha, thấy Vương Lăng đang ôn tồn nói với Ứng Cảnh Lan: “Chỉ là một ly trà thôi mà, khách khí như vậy làm gì, có điều ta pha là trà Long Tĩnh, ta thích uống trà nhạt, không biết ngươi uống có được không.”

Ứng Cảnh Lan đáp: “Vừa vặn ta cũng thích uống trà nhạt”. Đem chung trà đặt lên bàn, Vương Lăng nâng tay thay y rót đầy. Ứng Cảnh Lan đa tạ, bưng chung trà tiêu sái rời đi.

Cơ Dung Quân bưng trà tự mình pha trở lại nội sảnh, Tạ Lạc Bạch nhìn y nói: “Dung Quân ngươi hôm qua hay sáng nay có cãi nhau với Đan Chu huynh không vậy?”

Cơ Dung Quân tự hỏi trong chốc lát, sau đó nói: “Không có.”

Tạ Lạc Bạch vẻ mặt nghi hoặc nói: “Vậy thật kỳ quái”.

Bởi vì buổi sáng không có việc gì, qua giờ Tỵ mọi người liền tự mình đi về nhà, đến buổi chiều gần tới giờ Mùi mới trở lại để xem có gì phát sinh không.

Hôm nay dường như không phải ngày tốt của Giám sát đốc an ti, đầu tiên là đốc an lang Hứa Trật buổi trưa phóng ngựa qua phố xá sầm uất đúng trúng một sạp bán quất, phải đền cho người ta, sau đó Cơ Dung Quân trên đường đến ti bộ nha môn gặp ngựa chứng, Cơ công tử trong nguy khắc hiển hiện phong lưu, phi thân lên chế trụ con ngựa, trong lúc vô ý bị thương cánh tay.

Tạ Lạc Bạch bàng quan kể lại: “Dung Quân vốn có thể tùy tiện ném mấy cục đá là cắt đứt được chân ngựa, thế nhưng lúc đó phố xá sầm uất, lại có mấy tiểu cô nương xinh đẹp đang đứng nép bên đường xem náo nhiệt, nên hắn mới phi thân nhảy lên, giẫm chân trên lưng ngựa, muốn đánh vào đầu ngựa cho nó xỉu luôn, vốn dĩ chỉ cần nhảy xuống nữa là đại công cáo thành, đằng này Cơ công tử nhà chúng ta còn bay qua bay lại, lúc phiêu nhiên sắp đáp xuống thì không biết tên thiếu đạo đức nào ném nửa quả cam trên đường… Vì vậy… ai…” – gõ gõ cây quạt trong tay, giương mắt nhìn trời cảm thán.

Vương Lăng đang bưng trà uống, suýt thì phun hết ra, Cơ Dung Quân nghiêm mặt từ bên ngoài bước vào, coi như chưa nghe thấy gì, kéo ghế ngồi xuống. Vương Lăng nâng tay áo che khóe miệng đang cười, chỉnh lại vẻ mặt đồng tình, Cơ Dung Quân cắn môi, thần sắc nghiêm nghị xem công văn, mặt hơi hồng lên.

Tạ Lạc Bạch lấy khăn tay che mũi, liên tiếp hắt xì mấy cái, nước mắt lưng tròng cất giọng khàn khàn: “Hình như ta bị cảm rồi”.

Vương Lăng lập tức muốn nói cảm mạo phải tĩnh dưỡng cẩn thận trước tiên về nhà nhanh chóng mời đại phu bắt mạch uống thuốc, ở Nam Đường quán có vị Hà đại phu trị thương hàn rất giỏi, mấy ngày này ăn uống kỵ cay dầu mỡ nấu canh cho thêm gừng thêm chút dấm chua để xua hàn khí mà lại không bị nhiệt…

Nhưng nhớ tới những lời sáng nay nghe được ở hậu viện, Vương Lăng cứng rắn đem thiên ngôn vạn ngữ nuốt lại vào bụng, cắn chặt răng. Tạ Lạc Bạch lau nước mũi, hai mắt đỏ bừng nhìn lại nhìn, Vương Lăng trong lòng ép mình tự kiềm chế, miễn cưỡng hé răng khô khan phun ra mấy chữ: “Mau đi thỉnh đại phu bắt mạch.”

Tạ Lạc Bạch vẫn nhìn, nhưng Vương Lăng không nói tiếp, thần tình đạm nhiên mở sổ công vụ ra xem.

Cơ Dung Quân tay trái bị thương, hoạt động bất tiện, Vương Lăng đem ghi chép công sự gần đây cho y xem, Cơ Dung Quân muốn nhận lấy, động tới cánh tay bị thương, trên mặt lộ ra thần sắc ẩn nhẫn đau đớn, Vương Lăng không tự chủ được nhìn cánh tay trái của y.

Cơ Dung Quân lập tức cười nói: “Ngươi đừng lo lắng, chỉ là thương tích nhỏ, không có việc gì, hai ba ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Vương Lăng âm thầm cười khổ, có thể thấy tạp dịch nha môn nói không sai, vô duyên vô cớ lo lắng loạn lên chỉ làm cho người khác không được tự nhiên, nhân tiện nói: “Cơ giám sát không cần hoảng, tại hạ không có ý xen vào việc của người khác. Những ghi chép này nếu thấy có chỗ nào không ổn thì cứ gọi ta, ta cáo lui trước.”

Cơ Dung Quân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn đi ra ngoài, Tạ Lạc Bạch lại hắt xì một cái, Cơ Dung Quân nói: “Vương Lăng đây là làm sao vậy?”

Tạ Lạc Bạch lắc đầu: “Không biết nữa, thật là kỳ quái”.

Chạng vạng, Tạ Lạc Bạch sớm chạy về phủ uống thuốc tĩnh dưỡng, Cơ Dung Quân ở trong phòng đợi mọi người đi hết, nhưng Ứng Cảnh Lan hết lần này tới lần khác cứ chần chừ bên cạnh Vương Lăng, Vương Lăng không đi y cũng không đi.

Cơ Dung Quân chỉ còn cách bước tới, trước cùng Vương Lăng và Ứng Cảnh Lan hàn huyên mấy câu, sau đó nói: “Được rồi, ta vẫn muốn thỉnh giáo Vương Lăng, cánh tay ta bị thương, trong lúc này ăn uống hay sinh hoạt có gì cần lưu ý hay kiêng kị không?”

Vương Lăng trầm mặc trong chốc lát, thành khẩn nói: “Cơ giám sát hồi phủ rồi tìm một đại phu tới hỏi là tốt rồi.”

Ánh mắt Cơ Dung Quân ngừng trên mặt Vương Lăng trong chốc lát, ừm một tiếng thu hồi tầm nhìn, nói đa tạ rồi cáo từ rời đi.

Phía sau Ứng Cảnh Lan đang cùng Vương Lăng nói: “Đan Chu ca, lúc nào rảnh rỗi huynh có thể dẫn ta đi mấy chỗ náo nhiệt học hỏi chút được không, ta tới kinh thành còn chưa đi đâu hết”.

Vương Lăng trả lời, âm thanh tràn ngập sự quan tâm hòa ái: “Ừm, ta cũng không rành lắm nhưng cũng biết vài chỗ. Lâu rồi không đi, hôm nay chúng ta đi giải sầu đi.”

Cơ Dung Quân một mình ra hoàng thành, tay y bị thương nên không thể cưỡi ngựa, trong nhà phái xe ngựa chờ ở ngoài thành, Cơ Dung Quân lên xe, xốc màn lên nhìn, mặt trời đang lặn xuống phía tây, khắp nơi chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.