Trên
mặt đất mọi thứ rối tung , máu đen giàn giụa, Thẩm Thạch ôm Tiểu Hắc
đứng lên, đi đến bên cạnh bìa rừng cách xa chân núi, rồi tìm một chỗ
sạch sẽ ngồi xổm xuống, sau đó cẩn thận đem Tiểu Hắc đặt trên mặt đất,
lúc này mới bắt đầu cẩn thận xem xét vết thương của nó.
Tiểu Hắc nằm yên, gần như không có bất kỳ động tĩnh,không giãy dụa vặn
vẹo, bộ dáng của nó rất ư thê thảm, có lẽ căn bản là nó không có khí lực để nhúc nhích. Thẩm Thạch kiểm tra lại các vết thương trên người Tiểu
Hắc,lông mày liền nhíu lại, ngoại thương thì có một ít, nhưng nó trời
sinh thiên phú giáp dày cộng thêm da thịt cứng cỏi vô cùng, những ngoại
thương đó cũng không đáng lo ngại. Mà trước mắt vết thương trí mạng vẫn
đang không ngừng chảy ra máu đen quỷ dị, nhưng so sánh với lúc trước,
máu đen chảy với tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Hắc đã sắp không
kiên trì nổi rồi.
Đây thật sự là kịch độc gì, độc tính có thể lợi hại như vậy?
Thẩm Thạch cắn chặt răng, lúc trước hắn vẫn mang theo Tiểu Hắc mạo hiểm
lịch lãm bên ngoài, gặp qua không ít yếu thú mang độc tính trong người,
nhưng những độc vật ấy không thể tổn hại đến nó, ngay cả Thiên Niên Thi
Vương ở Trấn Hồn Uyên phun liệt thi độc kịch độc nhưng cũng chỉ làm Tiểu Hắc không khỏe một lúc, sau đó liền khỏe mạnh bình thường trở lại chạy
tới chạy lui. Từ đó có thể nhìn ra huyết mạch dị biến của Tiểu Hắc, nó
vốn có có thể kháng lại độc vật rất lợi hại, nhưng không hiểu đây là độc gì lại có thể khiến Tiểu Hắc rơi vào quỷ môn quan, hiển nhiên đây tuyệt đối không thể là vật bình thường được mà e là có lai lịch rất lớn
Nhất thời nội tâm Thẩm Thạch có chút hối hận nếu không ra tay quá nhanh
quá nặng trực tiếp diệt sát ba tên tu sĩ kia thì có lẽ từ bọn chúng có
thể ép chúng lấy ra giải dược. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà
thôi, vừa rồi trong tràng cảnh đối mặt với ba kẻ đồng giai Ngưng Nguyên
Cảnh, đặc biệt là tên nhỏ con đã đạt tới trung giai. Thẩm Thạch liền một làn hạ sát thủ vì không thể chịu đựng nỗi khi trông thấy Tiểu Hắc bị
tra tấn sắp chết. Mặt khác nếu lúc đó hắn do dự để cho ba tu sĩ đó hồi
phục tinh thần, chỉ sợ hơn phân nữa người chết lúc này là mình
Thẩm Thạch từ nhỏ đã đọc nhiều sách, kiến thức uyên thâm lại được lớn
lên trong Thiên Nhất Lâu, kinh nghiệm đối với các loại linh tài rất
phong phú, nhưng đối với loại độc vật âm hiểm, biến hóa kì lạ này lại
không biết nhiều lắm. Trên thực tế đối với Tu chân ở Hồng Mông giới độc
thuật chỉ là thiểu số, vừa nguy hiểm vừa bàng môn tả đạo, hiếm khi giao
tiếp vói tu sĩ khác, phàm là những người tu luyện độc thuật thường bị
xem là tà ma ngoại đạo, thường xuyên bị người của chính đạo vây công.
Nhìn bộ dạng của Tiếu Hắc, Thẩm Thạch do dự một lát rồi thu ánh mắt lại, đứng dậy đi tới ba cái xác cẩn thận tìm tòi. Trên người Giải Phi Quang
cùng tên tu sĩ có khuôn mặt âm độc không có quá nhiều đồ, ngoại trừ một
ít linh tài nằm vương vãi bên ngoài với mười viên linh tinh, tuy nhiên
trên người tên nhỏ con Thẩm Thạch lại tìm được một cái túi như ý.
Cái túi như ý này lớn bằng một bàn tay, nhưng kiểu dáng lại có chút bất
đồng với cái của Thẩm Thạch, xét về độ lớn nhỏ thì lại đồng dạng với
hắn, có thể có túi trữ vật nhân vật này cũng không kém mình quá xa, xem
ra tên này là thủ lĩnh trong ba tên, có lẽ sẽ tìm ra manh mối trên người tên tu sĩ này.
Trong đầu suy nghĩ vậy, Thẩm Thạch cũng không do dự, hắn đã kiểm tra
trên túi như ý này không có cấm chế gì, liền đưa linh thức chìm vào
trong đó, cẩn thận tìm tòi.
Một lúc lâu sau, hắn ngước nhìn lên với vẻ mặt khó coi, tay vung lên
trước mặt liền xuất hiện sáu bảy chai lo với hình dáng bất đồng, bên
trong có chứa rất nhiều chất lỏng và bột phấn, còn có một viên đan dược
cổ quái màu xanh đen tản ra mùi tanh hôi vô cùng, nhưng hắn không biết
cuối cùng cái nào mới có thể được kịch độc trên người Tiểu Hắc, hay tất
cả ở đây đều là độc dược căn bản không có bình nào là giải dược.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào những cái bình nhỏ này, bỗng nhiên một tay nắm hết những cái bình đó cùng với túi như ý chạy lại chỗ Tiểu Hắc rồi
sắp thành một hàng dài trước đầu Tiểu Hắc, thấp giọng nói: "Tiểu Hắc,
ngươi có thể đoán được cái nào là giải dược không?"
Đầu Tiểu Hắc hơi động đậy, nhưng không có phản ứng nhiều
Thẩm Thạch nhìn xuống Tiểu Hắc vẫn đang không ngừng chảy máu, trong lòng đau xót, trầm ngâm một lúc rồi thu hồi tất cả những thứ không biết là
gì lại rồi nói với Tiểu Hắc: “Ngươi cứ nằm ở đây ta lên núi tìm một
chút, biết đâu tìm được một hai loại linh thảo có tác dụng giải độc
Trong lúc nói chuyện, thần sắc hắn lộ ra vẻ sầu thảm, mơ hồ có thể thấy
được vẻ tuyệt vọng. Không nói đến hắn vốn không có sở trường tìm kiếm
thu thập linh thảo, bình thường đều là dựa vào Tiểu Hắc có khứu giác hơn người, cái phiến rừng núi bao la, cây cỏ um tùm, muốn nhanh chóng tìm
được linh thảo chẳng khác gì mò kim đáy bể. Cho dù là tìm được linh thảo cũng chưa chắc giải được độc. Cho dù có giải được độc liệu có tác dụng
với độc trong người Tiểu Hắc, là một sự cá cược không thể biết trước
điều gì
Hy vọng mong manh không khác gì tuyên án tử cho Tiểu Hắc, chỉ là mình và Tiểu Hắc nhiều năm qua sống nương tựa lẫn nhau, cho dù thế nào Thẩm
Thạch cũng không thể buông bỏ, cắn răng đứng lên, hướng vào rừng tìm
kiếm linh thảo.
Chỉ là ngay lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên hắn thất dưới chân mình có động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, là Tiểu Hắc duỗi một cái
chân ra một cách vô lực, thậm chí còn có chút run rẩy, nhẹ nhàng đụng
mắt cá chân hắn.
Thẩm Thạch trong lòng run lên, cúi xuống sờ đầu nó, đang tính an ủi nó
một vài câu, bỗng nhiên giật mình vì bên cạnh Tiểu Hắc rõ ràng có một
gốc linh thảo
Hắn ngây người một chút, hoài nghi mình có phải vì tâm tình vội vàng mà
hoa mắt, bởi vì lúc hắn ôm Tiểu Hắc đến đây rõ ràng không có linh thảo.
Thẩm Thạch dụi mắt, phát hiện trước mắt mình thật sự có một gốc linh
thảo
Lá đỏ hoa trắng, cao khoảng một xích
Thẩm Thạch cầm lên mở to hai mắt nhìn kĩ, một lát sau nhăn mày lại, nhẹ
nhàng thở dài một tiếng, cái này Liên Phong Thảo, phẩm giai không thấp,
là nhị phẩm linh thảo giá trị xa xỉ, nhưng không có công hiệu giải độc,
đối với vết thương của Tiếu Hắc không có bất kì tác dụng gì
Trên này quả nhiên không có chuyện may mắn có miếng bánh nào từ trên trời tự nhiên rơi xuống.
Nội tâm Thẩm Thạch mờ mịt, sờ đầu Tiểu Hắc nói: “Được rồi ngươi cứ nằm
đi, ta sẽ đi tìm ít linh thảo cho ngươi. Vừa rồi trên mặt đất có một gốc linh thảo nhưng không chữa được cho ngươi, nhưng có lẽ trong rừng này
linh khí phúc địa, có vô số linh thảo…” Nói đến đây âm thanh nhỏ dần,
bởi chính hắn cũng không tin những lời kia.
Cười cười với vẻ sầu thảm, Thẩm Thạch đứng dậy. lúc này Tiểu Hắc hơi thở mỏng manh khẽ hừ một tiếng.
Nhưng mà ngay trong lúc đó, thân thể hắn chấn động, hai mắt mở to khó
tin, nhìn chằm chằm trên mặt đất lại thình lình xuất hiện một gốc linh
thảo khác.
Cứ như có ma quỷ, trước mắt hắn linh thảo như từ trong không khó hiện ra
Thẩm Thạch mắt chữ A miệng chữ O, ngạc nhiên nhìn xuống đất rồi lại nhìn vào tay mình, Liên Phong Thảo vẫn còn đây mà rõ ràng trên mặt đất lại
thêm một gốc linh thảo, quả vàng sáu lá đúng là linh thảo cấp một Đồng
Dương Quả
Đồng Dương Quả là linh thảo cấp một quý hiếm, tác dụng to lớn, chỉ dùng
trong một loại đan phương bình thường hơn nữa lại có thể thay thế, cũng
không thể giải độc…nhưng..nhưng quan trọng không phải cái này…
Thẩm Thạch ôm lấy Tiểu Hắc, mở to mắt nhìn chỗ nó nằm, cỏ dại sum xuê,
không có điều gì lạ thường, không giống như là nới có thể mọc ra linh
thảo
Nhưng linh thảo kia từ đâu mà có?
Thẩm Thạch ngây người chốc lát cuối cùng nhìn xuống Tiểu Hắc trong tay mình
“Là của ngươi sao, Tiểu Hắc?” Hắn hỏi với vẻ khó tin, thanh âm có vài
phần run rẩy nói: “ Những linh thảo này là do ngươi lấy ra?”
Tiểu Hắc trong lòng ngực hắn, không còn khí lực để gật đầu, phải qua rất lâu sau mới phát ra âm thanh hừ hừ rất nhỏ
Thẩm Thạch cuồng hỉ, vội vàng để Tiểu Hắc trở lại mặt đất, vội vã nói:
“Nhanh, nhanh, lấy linh thảo ra nào, hai loại vừa rồi không phải, không có công hiệu giải độc”
Tiểu Hắc tựa đầu trên mặt đất, thân thể nhúc nhích một chút, không ngừng nghe bên tai tiếng chủ nhân kích động nói:
“Ngươi đừng cầm mấy thứ vô dụng kia nữa có hay không Khu Âm Đằng, Phượng Huyết Liên, ách, nếu có Huyền Viêm Quả là tốt nhất, nó giải độc rất
tốt, nếu không có, để ta nghĩ, ta nghĩ…a, nếu không có, … Đúng rồi Tịch
Độc Hoa, Tịch Độc Hoa cũng được!”
Tiểu Hắc mờ mịt, không nhúc nhích trên mặt đất, phảng phất chỉ còn hơi
thở, Thẩm Thạch trong lòng đầy hi vọng, nhưng trên mặt đất không có linh thảo xuất hiện tiếp. Hắn cả kinh, chua chát nói: “ không có sao, tất cả đều không có à…Ách, không đúng là ngươi không biết hình dáng của nó
đúng không?”
Tiểu Hắc gật đầu nhẹ một cái.
Thẩm Thạch cực kì vui mừng, thấp giọng la lên: “ Ngươi nhìn xem, nhìn kĩ xem, Khu Âm Đằng sống ở nơi ẩm thấp, cành lá khô héo không giống bình
thường, có mùi hôi nhẹ; Phượng Huyết Liên thì cánh trắng hoa sen, phía
trong đỏ thẫm như máu phượng, còn Huyền Viêm Quả…”
Một loại linh thảo có vẻ ngoài đặc biệt, Thẩm Thạch thuộc như lòng bàn
tay, một hơi nói với Tiểu Hắc, gần như là không ngừng nghỉ, không biết
Tiểu Hắc có nghe rõ không vì nó vẫn trong tình trạng kiệt lực nằm rạp
trên mặt đất, không có chút động đậy
Nói xong toàn bộ hắn nhìn Tiểu Hắc đầy chờ mong, Tiểu Hắc vẫn nằm đó không có nửa điểm dị biến
Không có linh thảo, không có thứ gì
Hắn chờ, chờ, trong lòng hắn như có lửa đốt, phảng phất như muốn hét
lên, hy vọng mơ hồ kia, nhưng hiện tại sinh tử đang ở trước mắt
Là sinh hay tử?
Lòng hắn như quặn thắt, vô thức ngay cả hô hấp cũng dừng lại
Núi rừng yên tĩnh, gió núi từ từ thổi qua
Cỏ dại sum xuê đong đưa qua người Tiểu Hắc, đầu của nó nư cảm nhận được gì, rất lâu về sau khẽ nhúc nhích
Một gốc linh thảo, trên có linh quả, màu sắc hoàng kim như một đoàn hỏa
diễm đang cháy rừng rực, một cỗ khí tức nóng bức phả bào mặt
Thẩm Thạch khẽ run lên, ánh mắt vui mừng như điên, nhanh chong nắm lấy
gốc linh thảo, thanh âm có chút run rẩy, nói: "Huyền Viêm Quả! Quả nhiên là là Huyền Viêm Quả. . ."