Tiểu
Hắc đang đứng trên vực cao mà ngó đầu nhìn xuống, quả thật là nó cũng
rất là sợ hãi, cái con Thiết Lang Vương Chu to như là cái mô đất, đây
chính xác là một con yêu thú rất cường đại, chắc chắn sẽ có Yêu Đan
nhưng chỉ là không biết Yêu Đan của nó sẽ có khả năng thiên phú gì đây?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta đau đầu rồi
Nó nghe lời nói muốn thoái lui của Thẩm Thạch nhưng vẫn tỏ vẻ không muốn rời đi, hình như là trong sơn cốc của con nhện này có một thứ gì đó rất hấp dẫn nó, điều đó khiến cho nó vẫn cứ chây ỳ không chịu rời đi.
Thẩm Thạch lắc đầu ngao ngán, chính là biết đánh không lại còn lao vào
tìm cái chết là hành vi rất ngu ngốc mà hắn sẽ không làm, cho nên hắn
đang từ từ mà kéo Tiểu Hắc mà đi ra sau phía vách núi.
Nhưng bất thình lình một tiếng động vang lên phát ra từ trong sơn cốc
kia, tiếng động đó là cho Thẩm Thạch và Tiểu Hắc giật nảy minh mà vội vã nhìn lại, chỉ thấy cái con Thiết Lang Vương Chu kia thân hình đang run
rẩy vài cái, cái bụng khổng lồ trên mặt đất từ từ nện xuống, thậm chí
mấy cái chân duỗi ra mà cào cào trên mặt đất, trông bộ dạng của nó xem
ra rất là thống khổ.
Điều này hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Thạch, khiến cho hắn đang suy tư liền nhanh chóng nhìn kỹ lại, do thị giác của tu sĩ tốt hơn của phàm nhân
cho nên hắn đã phát hiện ra chính xác con Thiết Lang Vương Chu này có
biểu hiện rất dị thường.
Cứ được một lúc lại có hình đầu người nổi lên dọc theo phần bụng của nó, hơn nữa mỗi lần xuất hiện lại ở một chỗ khác nhau xem ra rất quỷ dị,
hình như là trong cơ thể của Thiết Lang Vương Chu có người, mà người đó
đang dùng những cự quyền mà nện vào bụng của nó từ bên trong.
Phát hiện tình huống quỷ dị này làm cho Thiết Lang Vương Chu rất là
thống khổ đau đớn, nhưng tuy như vậy Thẩm Thạch vẫn nhận ra rằng cái con nhện này vẫn một mực che một chỗ kín mà không hiện lộ ra ngoài, nhưng
mà xem ra nó đang kiệt sức, tình huống quỷ dị này như là đang tra tấn
nó, không biết lúc nào sẽ dừng lại.
Chứng kiến tận mắt những hình ảnh cổ quái này mỗi lúc xuất hiện càng
nhiều Thẩm Thạch nhìn ra mỗi lần như vậy đầu khiến cho thân thể của con
Thiết Lang Vương Chu run lên từng trận, xem ra nó chịu không nổi rồi,
muốn chấm dứt cơn đau tại bụng này, nó liền gầm lên một tiếng rồi từ
trong miệng phóng ra một quả viên châu màu trắng sữa to bằng nắm tay,
rất nhiên viên châu đó xoay tít trên đầu nó rồi hướng đến phần bụng của
nó mà đập xuống.
Một đạo hào quang màu trắng đục nhè nhẹ từ trên viên châu kia tỏa ra đánh trực tiếp vào chỗ phần bụng đang nhô lên trên.
Ở trên vách núi phía xa kia trong hai mắt của Thẩm Thạch có phần sáng
rực, lập tức nhìn ra lai lịch của viên châu này chính là: "Yêu Đan!”
Sau một tiếng trầm thấp, nương theo phần di chuyển ở phía trên bụng của
Thiết Lang Vương Chu vang lên, xem ra thứ gì đó trong bụng nó đã bị một
đòn đau, nhưng con Thiết Lang Vương Chu này bị chính Yêu Đan của mình
nện vào bụng cũng chả khá hơn tí nào, thân thể kịch liệt run rẩy xem ra
cũng nhận lấy không ít đau đớn.
Một khi Yêu Đan của yêu thú cấp cao đã ra đòn thì quả nhiên là rất bất
phàm, chịu một kích nặng nề này thì không thấy cái vật trong bụng của
Thiết Lang Vương Chu có động tĩnh gì nữa, cũng không thấy dấu hiệu nhô
lên như lúc trước. Thẩm Thạch nhìn xem và đoán chắc chắn là bí ẩn nhô
lên trong cơ thể con nhện đã an phận mà ổn định trở lại rồi.Nhưng điều
đó chỉ duy trì được trong khoảng thời gian nửa nén hương, đột nhiên ở
phía phần bụng dưới của con Thiết Lang Vương Chu lại có một thứ gì đó
nhô hẳn ra khiến cho con nhện đau đớn cực độ và gầm rú phẫn nộ kèm theo
đau đớn tột cùng.
Theo những tiếng gầm rú của con nhện thì ta còn thấy xung quanh của nó
tuôn ra một đoàn nhện con, quả thật cũng chính là hậu duệ của con Thiết
Lang Vương Chu này, những con nhện con này tuy không có bao nhiêu linh
trí nhưng nhìn một mảng lớn đông nghìn nghịt thế này thì không khỏi làm
cho người xem ớn lạnh, ngay lập tức nó bâu lại bên cạnh con nhện to mà
kêu lên những tiếng xèo xèo rồi chạy lộn xộn xung quanh, xem ra đang
muốn làm cái gì đó mà không làm được.
Trái với sự lộn xộn của đám nhện con này thì con Thiết Lang Vương Chu
lại bình tĩnh hơn, tuy vẫn tỏ ra đau khổ nhưng nó vẫn cắn răng gầm nhẹ
một tiếng rồi điều khiển cái Yêu Đan lại trực tiếp nện vào cái phần nhô
lên trên bụng nó, lại giống như trước là một tiếng trầm thấp vang lên,
thân thể con nhện to này lại run lên một cái rồi càng trở nên mệt mỏi rã rời, nhưng mà lại có hiệu quả, cái vật trong cơ thể của nó lại ngoan
ngoãn mà yên tĩnh trở lại.
Lần này thời gian chờ đợi lại dài hơn lúc trước, phải gần đến một nén
nhang qua đi thì trên cơ thể của con Thiết Lang Vương Chu mới lại tiếp
tục xuất hiện tình trạng quỷ dị, lại một quyền hung hăng của người nào
đó trong thân thể con nhện nã ra. Ngay lúc này đây, con Thiết Lang Vương Chu điên tiết lên không hề nấn ná gì mà Yêu Đan nện xuống, sau đó mọi
thứ lại trở lại yên tĩnh lúc trước.
Hành động như vậy cứ lập đi lập lại nhiều lần, xem ra sau nhiều lần sử
dụng Yêu Đan của con Thiết Lang Vương Chu này mà vật trong bụng có chút
bị áp chế mà thời gian phát tác lại chậm hơn, có lẽ là vật đó đang tuyệt vọng và dần dần bỏ cuộc rồi.
Thẩm Thạch đứng ở vách đá phía xa mà quan xát tình huống, nhìn xem thân
thể đang mệt mỏi uể oải của con Thiết Lang Vương Chu mà ánh mắt sáng rực lên.
Một lát sau,hắn quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc mà nhỏ giọng nói: "Tiểu Hắc,
ngươi đem ta chạy đến nơi này không phải là vì muốn đồ vật gì đó sao?”
Tiểu Hắc nghe hiểu mà liên tục gật đầu, một chân duỗi ra mà chỉ xuống
phía dưới không ngừng, nhưng Thẩm Thạch lạnh lùng nói: "Yêu Đan này
ngươi không có phần, đừng hòng mà đụng đến nó.”
Tiểu Hắc có phần cụt hứng mà hừ hừ kêu lên hai tiếng, rồi nó lặng lẽ
nhìn con Thiết Lang Vương Chu có thâm ý khác, Thẩm Thạch không hiểu thái độ của nó nhưng mà chỉ cần nó không động đến Yêu Đan thì cái gì cũng có thể xem xét tiếp.
Hắn cười phá lên rồi bế Tiểu Hắc hướng phía sau vách núi mà đi đến,
trong miệng nhẹ nói: ”Ta đã nghĩ ra một cách, có thể có hy vọng đánh bại được con yêu thú này, nhưng mà ta có hai bước, chỉ mong trời phù hộ,
thứ nhất này là xem địa hình có phù hợp hay không, còn cái kia thì...”
Hắn cười hắc hắc mà vỗ đầu Tiểu Hắc rồi nói tiếp: ”Cái thứ hai đó là xem da của ngươi có đủ dày hay không thôi ha ha.”
Tiểu Hắc có phần chột dạ, có một cảm giác lạnh lạnh từ sau lưng hiện lên, sau đó nhìn Thẩm Thạch mà hừ hừ kêu lên hai tiếng.
***
Bên trong sơn cốc, cứ mỗi lần Yêu Đan nện xuống thì vật trong cơ thể
Thiết Lang Vương Chu lại nhanh chóng bị chế trụ, đã rất lâu rồi không
lại phát ra động tĩnh, nhưng mà Thiết Lang Vương Chu thì bộ dáng lại cực kỳ thảm hại, nó nằm rạp trên đất mà không hề nhúc nhích, xem ra việc cử động giờ đây cũng là quá khó đối với nó.
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài sơn cốc chỗ khe núi nhỏ đi ra một bóng hình, đó chính là Tiểu Hắc. Nhìn xem bộ dạng lén la lén lút của nó mà cẩn thận bò vào sơn cốc này, nhưng chỉ là nó vừa mới bò được lên
phía ngoài sơn cốc, nơi đây bên ngoài nhưng xung quanh đầy rẫy những
mạng nhện màu trắng, vừa đạp vào những mạng nhện này, lập tức như chuông báo động khiến cho rất nhiều con nhện to bằng chậu nước nhanh chóng
chui ra từ các hướng giương nanh múa vuốt mà đánh tới Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thấy vậy liền lập tức bỏ chạy.
Tốc độ như bay mà khi qua khe hở chỉ nghe tiếng vèo vèo mà thôi, những
con nhện con dòng Thiết Lang Chu này đang thèm khát thịt nên liền đuổi
theo không dừng, miệng vang lên những tiếng xèo xèo mà hồ hởi đuổi tới.
Khi ra ngoài sơn cốc, Tiểu Hắc liền chạy đến một vách đá khác, mấy chục
con Thiết Lang Chu thấy vậy liền chen chúc nhau mà chạy tới, đúng là vừa mới sinh nên không biết trời cao đất rộng là gì trong mắt chỉ có thịt
thịt và thịt mà lao tới thôi.
Tiểu Hắc cứ chạy thẳng một đường với tốc độ cực nhanh, khoảng cách với
đàn nhện con đã xa hơn mười trượng, sau đó tìm thấy một chỗ lõm vào trên vách núi đã mà nhảy vào, chỗ này chật hẹp chỉ có rộng tầm gần một
trượng thôi, bên trong đều là vách đá cứng rắn, Tiểu Hắc chạy đến chỗ
này thì quay đầu lại.
Những con Thiết Lang Chu này vẫn gào thét mà lao tới, chúng chen chúc
nhau mà đi vào, khi nhìn thấy bên trong rất là bằng phẳng, ngoài ra còn
có một số ngóc ngách những lỗ nhỏ đi thông ra ngoài, các lỗ nhỏ cao chỉ
một xích, xung quanh còn rơi ra những hòn đá như là vết tích của việc
đào bới, xem ra cái hang nhỏ này đã được xắp đặt từ trước rồi.
Tiểu Hắc mặc kệ những con nhện con hung ác phía sau khi mà cứ thế tiến
vào, việc đầu tiên sau khi vào là nó kêu lên một tiếng, sau đó nhanh
chóng chui tọt vào một cái lỗ nhỏ. Huyệt động rất nhỏ chỉ vừa với cái
thân thể của nó, nó vừa đến nỗi lỗ nhỏ sau khi chui vào chỉ nhìn thấy da thịt của nó mà thôi. Phía sau mấy con Thiết Lang Chu vẫn kêu gào mà lao đến.
Nhưng kỳ lạ là khi chúng giơ răng định ngoạm chết con mồi này thì mới
phát hiện ra rằng da con Hắc Trư này sao mà dày và cứng thế? Răng nhọn
của bọn chúng không thể nào cắn nát được, chúng cứ cắn mãi là cho Tiểu
Hắc trong động kêu lên hừ hừ, cùng lúc đó bỗng nhiên phía trên cái vách
đá nhỏ hẹp này xuất hiện một đoàn hơi nóng.
Những con Thiết Lang Chu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía
trên cao là vách đá phẳng lì có một người đang đứng tại đó, hai tay của y phất động ánh lửa thoáng hiện ra ẩn chứa bên trong, một cái vòng tròn
lửa nhanh chóng hóa thành mấy chục cái hỏa cầu đang hừng hực thiêu đốt,
chúng dừng lại giữa không trung rồi nhanh chóng lập tức rơi xuống như
mưa sao băng hạ trần.
Đây chính là Ngũ hành thuật pháp Cuồng Diễm Thuật.
Cuồng Diễm Thuật là Ngũ Hành thuật pháp cấp hai, uy lực tuy không nói là rất mạnh nhưng mỗi một cái vòng lửa đều chỉ mạnh hơn một cái Hỏa Cầu
thuật chút ít.Lợi thế của thuật pháp này đó là đồng thời có thể triệu
hồi ra mấy chục cái Hỏa Cầu, mỗi một cái lại mạnh mẽ ngang ngửa với Hỏa
Cầu Thuật, mà phạm vi công kích của nó lại là phạm vi trên hai trượng
cơ.
Cái hang thạch bích này chính là cái bẫy mà Thẩm Thạch cố ý dàn xếp, giờ phút này vô số Hỏa Cầu dồn dồn mà rơi xuống, trong thạch bích chật hẹp
mấy chục con Thiết Lang Chu đều không thể né tránh, chỉ nghe thấy tiếng
hét chói tai của chúng sau khi bị hỏa cầu nện trúng, bọn chúng liền rối
loạn mà tìm mọi đường mà chạy trốn, nhưng mà không còn kịp nữa rồi không có bất kỳ một con Thiết Lang Chu có thể chạy thoát, chúng toàn bộ đều
bị Hỏa Cầu thiêu chết.
Thẩm Thạch thi triển Ngũ Hành thuật pháp khác hẳn với mọi người thi
triển, bởi vì hắn có Thiên Minh Chú gia tri thêm uy lực mà đánh
xuống,Cuồng Diễm Thuật được đánh xuống trông như mang theo khí thế cường hãn muốn hủy thiên diệt địa, đối phó với những con Thiết Lang Chu còn
non đều là quá thừa thãi rồi.
Không bao lâu sau, dưới vách đá, tất cả những con Thiết Lang Chu đều
chết cháy, trong không khí bốc lên mùi khét lẹt, rồi Tiểu Hắc trong cái
lỗ nhỏ từ từ mà bò ra, thân thể có chút run run, nó nhìn xem tình hình
xung quanh rồi sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên vách đá cao kia, thấy Thẩm Thạch đang an nhàn mà đứng đó thì kêu lên ô ô tức giận như là phản đối
hành động lấy nó làm mồi này.
Thẩm Thạch đứng trên cao mà cười ha hả rồi nói: ”Nhanh nhanh nào, ta
chính là muốn dẫn toàn bộ những con nhện con kia đến đây mà nướng hết,
còn lại con nhện to đang kiệt sức kia thì còn lại thoải mái cho chúng ta thích làm gì thì làm rồi.”
Tiểu Hắc kêu hừ hừ một tiếng rồi sau đó lại chạy ra ngoài, Thẩm Thạch
đứng trên cao chờ đợi một lúc lâu rồi nhanh chóng lại là một hồi vèo..
vèo vang lên, âm thanh này khiến cho Thẩm Thạch vui mừng mà giơ cao tay
tung ra những hỏa quang sáng chói rồi nhanh chóng lại ném xuống.