Sau
cái chết của Thiết Lang Vương Chu thì trên thi thể của nó hiện lên một
cái cánh tay chảy đầm đìa máu huyết, cảnh tượng này trông thật là ghê
rợn và kinh hãi, người thường mà trông thấy cảnh này thì hơn nửa sẽ nôn
ọe không thôi, còn nửa kia thì chính thức bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Thẩm Thạch đã sống trong tràng cảnh máu tanh trong Yêu giới suốt
ba năm liền, cũng đã có một thời gian lạc giữa bầy âm hồn quỷ vật dưới
Trấn Hồn Uyên, những gì khủng bố hung ác hắn đã trải qua đều không phải
là những thứ tầm thường cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại cũng
chỉ ngạc nhiên mà nói nhỏ điều gì đó, hắn cũng không hề kinh hãi hay
hoảng sợ mà lập tức lui về sau hai bước chuẩn bị tư thế đề phòng biến
cố.
Cái cánh tay đầy máu đang cố giãy dụa, xem ra đang dùng sức mà xé rách
phần bụng của Thiết Lang Vương Chu, lực xé này làm cho vết thương trên
bụng con nhện lại lớn hơn một chút, sau khi tầng máu thịt được hé mở thì bất thình lình trên mình con Thiết Lang Vương Chu lại thò ra một cánh
tay đầy máu khác, sau đó cánh tay này nắm chặt một bên mà kết hợp với
cánh tay kia mà ra sức xé mở, âm thanh nghe như xé vải vang lên, thoáng
nhìn bụng con nhện đã lộ ra một lỗ hổng thật lớn, nhìn chừng có thể đủ
cho một thân thể bình thường chui qua.
Máu tươi phun tứ tung, rồi một thân hình đầy máu hiện ra, khắp toàn thân không chỗ nào không dính máu, thân hình đó đang cố sức từ miệng vết xé
mà chui ra, sau đó nghe phù phù một tiếng như là đã cố gắng dùng hết sức lực, thân hình sau đó loạng choạng mà ngã nhào trên mặt đất, sau nửa
ngày đều không thấy đứng lên.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào thân hình đầy máu này, trên mặt càng thêm
nghiêm trọng, thậm chí lại tiếp tục lui về phía sau vài bước, trong lòng bàn tay lặng lẽ đã kẹp chặt một tấm phù lục ở ngón tay giữa.
Sau một lúc lâu sau, cái thân hình đầy máu kia đang cố gắng thở dốc, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy máu tươi từ trên đầu của gã
chậm rãi chảy xuống từng giọt sền sệt, cũng không rõ đây là máu của gã
hay là máu của con Thiết Lang Vương Chu nữa, mà ở trên khuôn mặt dính
đầy máu đặc kia đột nhiên mở ra hai đường, đó là hai mắt của gã đang mở
ra.
Thẩm Thạch lập tức chấn động, bởi vì hắn thấy được trong đôi mắt đó đang có bóng dáng của quỷ hỏa, bất thình lình sao mà giống những ánh mắt của quỷ vật nơi Trấn Hồn Uyên lúc trước đến như thế.
Theo bản năng hắn liền giơ cao tay lên, tấm phù lục Thiên Lôi Kích đang
lập tức muốn kích hoạt, nhưng trong lúc này hắn lại thấy ngọn quỷ hỏa
trong mắt gã kia lại vô cùng yếu ớt, phảng phất như sắp bị dập tắt vậy.
Thiên Lôi Kích là thuật pháp cấp hai, nó đương nhiên chính là một loại
phù lục cấp cao rồi, chỉ cần tung ra một cái chính là đã ném đi một đống lớn Linh tinh cho nên điều đó mới khiến Thẩm Thạch hơi do dự mà kìm
nén được ý muốn kích hoạt nó mà vẫn kẹp ở nơi cánh tay, sau đó ánh mắt
lạnh lùng mà tiếp tục quan sát cái quỷ vật toàn thân nhuốm đầy huyết
dịch này.
Có thể bị Huyết Lang Vương Chu nuốt vào trong bụng mà vẫn không chết mà
còn đủ sức phản kháng rồi đem giày vò yêu thú cấp bốn đến lên bờ xuống
ruộng này thì thực lực của quỷ vật này xem ra rất mạnh, mà xem trong mắt ngọn quỷ hỏa leo lắt đang muốn tắt thì xem ra con quỷ vật này khí lực
cũng không còn nhiều mà đem lại nguy hiểm gì.
Nhưng mà trong hai khóe mắt ngọn quỷ hỏa yếu ớt đang dính đầy huyết dịch vẫn cố gắng nhìn tới Thẩm Thạch, ánh mắt này khiến cho Thẩm Thạch lạnh
hết cả người, cặp quỷ hỏa trong mắt tuy có suy yếu nhưng vẫn toát ra một cỗ ý tứ hờ hững, như là một thứ ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà quan
sát một con sâu cái kiến vậy.
Sau một hồi nội tâm xúc động như thế thiếu chút nữa là Thẩm Thạch không
kìm nén được mà đem kích phát tấm phù lục Thiên Lôi Kích này ra, nhưng
may là tại cái ánh mắt lạnh lùng kia ngọn quỷ hỏa rốt cục đã bị dập tắt.
Ngập trong vũng máu, con mắt đó đang từ từ khép lại, sau đó khuôn mặt
của gã trúc xuống dưới đất và cứ như vậy không có động tĩnh gì tiếp
theo.
***
Trong Lưu Vân thành cách đó hàng ngàn dặm.
Tại Nam Bảo Phường bên ngoài Nam Thiên Môn, một con phố luôn ồn ào náo
nhiệt, vô số tán tu đang tấp nập lui tới, nơi đây đa số là đến để bán
hàng đến tìm kiếm bảo vật cũng có thể mang hàng giả để trộn lẫn với các
loại linh tài, cũng chứa đựng không biết bao nhiêu mộng tưởng săn được
vật tốt của tu sĩ.
Có người nghĩ một đêm mà phất nhanh, có người nghĩ đến một bước lên trời.
Dã tâm, dục vọng, tham lam, khao khát chứa đựng lừa lọc dối trá, nơi đây là nơi thăng trầm muôn màu của chốn nhân gian một cõi.
Và Lão Hậu cũng là một thành viên trong số đó.
Tuổi của lão cũng không còn nhỏ nữa, quầy hàng của lão bày bán tại Nam
Thiên Môn này cũng đã rất nhiều năm rồi,lão ỷ vào họ của mình có một chữ Hậu cùng với Hậu gia có ít máu mủ quan hệ, cuộc sống của lão xem ra
cũng an nhàn bằng phẳng, nhưng điều đó không làm cho bản thân lão có thể hưởng vinh hoa phú quý được nhờ vậy mà lão cũng không nếm qua sóng gió
hiểm ác.
Trong thời trai trẻ, lão cũng mang trong mình nhiều mộng tưởng cùng dã
tâm, cũng đã hình dung ra bản thân là một kỳ tài ngút trời về tu đạo
đang phăng phăng bước trên tu chân giới mà uy chấn thiên hạ, mỹ nữ cùng
tài phú vây quanh cùng với khát vọng trường sinh bất tử, lão cũng mơ
thấy bản thân mình được các chưởng môn của Tứ Chính danh môn đang khom
lưng cúi đầu mà tươi cười với mình.
Ước mơ lớn lao như vậy thật là quá mức ngây thơ và phi thực tế và rất
nhanh thôi sự thật tàn khốc đã biến ước mơ đó trở thành làn khói hư vô
mờ mịt.
Thiên tư của lão không tốt, đến nỗi không thể đột phá được Luyện Khí
cảnh, vì thế cũng không thể nói đến những cảnh giới tiếp theo. Mà mang
tiếng là máu mủ Hậu gia nhưng mà lão xuất thân từ chi thứ xa thôi cho
nên cũng không nhận được trợ giúp gì cả, vì vậy lão Hậu nhanh chóng nhận ra sự thật tàn khốc đề nặng lên lão, mà áp lực đó mang lại theo lão
suốt cả một đời.
Vì miếng cơm manh áo nên lão không thể không đi đến Nam Thiên Môn này mà mở quầy hàng nhỏ, lão buôn bán chút ít linh tài cũng có thu nhập ít ỏi, mà những mơ tưởng về những tên hào phú tiền nhiều như nước dễ bị lừa
gạt mà đến mua hàng của lão cũng chưa thấy tăm hơi đâu cả, ngược lại là
gặp phải những kẻ cao tay giảo hoạt đa đoan. Ví như là năm đó lão gặp
phải một tên nhóc con mặt hiền lành mà bụng đầy ý xấu, đấy đứa nhỏ như
vậy mà cũng mang lại rủi ro cho lão.
Cuộc đời thật sự là quá gian nan..
Nhưng mà may sao, sau nửa đời vất vả và chịu nhiều áp lực, cuối cùng lão cũng thấy được một tia hy vọng, lão đã có một đứa con trai rất xuất
sắc.
Vợ lão mệnh khổ chết sớm, lão ngậm đắng nuốt cay mà đem nuôi con khôn
lớn, nhưng hài nhi này đều không mang lại thất vọng cho lão, nó một
đường thuận lợi phát triển, sau khi bái nhập vào Lăng Tiêu Tông rồi sau
năm năm lại đột phá Luyện Khí bước vào Ngưng Nguyên đã trở thành đệ tử
thân truyền của môn phái, điều đó khiến cho những nhân vật Hậu gia xưa
kia luôn lạnh nhạt coi rẻ lão mà trở lên tôn trọng và khách khí vài
phần.
Điều đó khiến cho lão Hậu phi thường mừng vui, cực kỳ mừng rỡ, nửa đời
khổ sở của lão không còn oán hận ông trời cũng không trách Thần Phật
Tiên Linh,lão cảm thấy số mệnh thật là công bình, có đứa con tốt như thế còn thiếu gì nữa sao?
Lão rất yêu thương đứa con trai của mình, lão cảm thấy con của lão chính là nhân tài kiệt suất nhất trong đám trẻ, tuy chỉ dám nói nhỏ sau lưng con trai lão một vài câu, còn thường xuyên bị con lão nói là chuyện
phiếm, nhưng lão vẫn cao hứng không thôi suốt ngày luôn mở miệng cười,
lúc nào bán hàng cũng trong tâm trạng thật là tốt.
Ở chỗ này mỗi ngày kiếm từng viên Linh tinh lão đều không nỡ sử dụng,
lão cho rằng bản thân đã không còn tiền đồ nên đều gom góp tất cả lại mà gửi lên cho con trai lão trên Kim Hồng Sơn. Nhưng con trai lão rất hiếu thuận, đều không muốn lão vất vả khổ cực như vậy mà làm thế, nhưng lão
vẫn cảm thấy điều đó là đúng là điều tốt đẹp nhất mà lão làm được.
Nhưng mà mấy ngày hôm nay tâm trạng của Lão Hậu không còn tốt như vậy
nữa rồi. Ngoại trừ hơn một một tháng nay lão chưa hề gặp được con trai
của mình ra còn có Hậu gia bên kia đã sảy ra chuyện.
Hậu gia cũng lão không có nhiều quan hệ mật thiết, mặc dù con trai lão
cùng đại công tử Hậu gia quan hệ rất thân thiết, nhưng trong mắt Hậu gia thì con lão cũng chỉ là tùy tùng mà thôi, tuy thái độ của Hậu gia với
lão không còn mắt cao hơn đầu như trước nhưng mà cũng hiếm khi tươi cười niềm nở đối với lão. Cho nên sự tình nội bộ Hậu gia lão đều không quá
rõ, chỉ biết là có một ngày toàn bộ các thế gia trong Lưu Vân thành toàn bộ chấn động mà đua nhau chen chúc đến Hậu gia.
Hiện thực tàn khốc lại một lần nữa được bày ra trước mặt lão, trong
khoảng khắc đó Hậu gia hoàn toàn sụp đổ, tất cả tinh anh nhuệ khí đều
mất hết, còn lại các tộc nhân tầm thường không có lực mà ngăn cản bữa
tiệc ăn chia của các gia tộc,mà người đi đầu trong cuộc chia chác này
lại chính là gia đình thân thiết nhất của Hậu gia là Tôn thị nhất tộc,
kẻ đang đứng đầu ở Lưu Vân thành.
Tôn gia không chút nể nang ai mà hốt luôn một nửa sản nghiệp của Hậu
gia, tiếp theo đó cũng là một thế gia có thế lực trong Lưu Vân thành,
gia đình này cũng có nhiều thành viên tại Lăng Tiêu tông đó là Hứa gia,
gia đình này cũng được ba thành của Hậu gia, còn lại là các gia tộc khác cũng theo mà đến chia phần.Trừ sự kiện đó ra, tại sự thật tàn khốc
trong việc chia chác này còn có một sự kiện khiến cho mọi người hết sức
kinh ngạc, đó là sự kiện một trong tứ đại thế gia. Sau khi Hậu gia bại
vong, Tôn gia cùng Hứa gia trai cò tranh nhau thì Chung gia muốn ngư ông đắc lợi mà đến chia đồ nhưng mà lại bị Tôn gia và Hứa gia liên thủ cản
lại khiến cho tay trắng mà trở về, cuối cùng đành cay đắng mà lui, đến
chút canh cặn cũng không có thậm chí còn kém cả một số tiểu thế gia nữa.
Mà Chung gia đối với việc này hết sức tức giận và xấu hổ, nhưng cuối
cùng cũng không có cách gì khác mà đành nhẫn nhục mà quay về, thế là sự
thật phơi bày ra một gia tộc đang suy yếu chỉ có miệng cọp gan thỏ trước mặt mọi người. Thậm chí việc đó trong mắt các gia tộc ở Lưu Vân thành
này thì Chung gia cũng sớm sẽ nối gót Hậu gia, chả mấy chốc vận mệnh
cũng đến hồi kết.
Những tranh chấp này là việc của tầng lớp cao tầng, lão Hậu đương nhiên
không thể biết được, nhưng bản thân cũng mang một chữ Hậu trên người mà
xưa nay cũng quen biết rất nhiều người cho nên cũng dò hỏi được một ít
thông tin, dường như là Hậu gia sảy ra biến cố đó là do gia chủ gặp phải tai nạn cho nên mới khiến cho gia tộc đang thịnh vượng lập tức bại
vong.
Lão Hậu đối với Hậu gia không có quá nhiều cảm tình, tuy có hơi tiếc
nuối về việc không thể cáo mượn oai hùm chỗ dựa nhưng chỉ như vậy thôi
cũng không hề tỏ ra thương tiếc trước tình cảnh của Hậu gia. Nhưng có
một việc khiến lão vô cùng lo lắng, bởi vì trong những tin tức nghe được có một tin dữ khiến cho lão cảm thấy như trời đất đang sụp xuống trước
mặt đó là :nghe nói thời điểm mọi người trong Hậu gia gặp nạn, trong đội ngũ cùng đi với gia chủ có cả con trai của lão là Hậu Thắng.
Mà nhanh chóng lão lại liên tưởng tới gần đây không có liên lạc với Hậu
Thắng, lão Hậu cảm giác như trời đang sụp xuống rồi. Sau khi nghe được
tin tức từ ngày đó đến nay lão Hậu không thấy bầy bán hàng tại Nam Thiên Môn nữa mà cả ngày ngồi chực chờ tại bên ngoài đại trạch Hậu gia, hy
vọng từ nơi nào đó có thể nhìn thấy những người qua lại mà biết thêm
được chút thông tin nào đó.
Nhưng không có một ai lại để ý tới lão làm gì, Hậu gia bại vong một cái
Hậu gia chi thứ xa xôi đạo hạnh lại thấp kém coi như phàm nhân, một nhân vật nhỏ bé như vậy ai thèm quan tâm? Mà tòa đại trạch của Hậu gia này
ngày hôm nay trên danh nghĩa đã thuộc về Tôn gia cho nên lão Hậu thậm
chí bị người ta đánh đuổi ra đường, thậm chí còn cảnh cáo lão về sau
không được phép tiến tới cửa làm chướng mắt bằng không lão sẽ bị đánh
gãy hai chân và ném ra ngoài Lưu Vân thành cho chó hoang rỉa.
Ngày đó lão Hậu bị người ta thấy được miệng phun ra máu ở bên đường, sau khi bị người ta đánh đuổi cũng không một ai chút ý đến lão một cái,
cũng không ai thấy được vẻ tuyệt vọng trên mặt lão.
Ông trời hay Thần Phật Tiên Linh công chính giờ đây không một ai thấy
không một ai hay một thân già còm cõi yếu đuối đang tuyệt vọng nơi này.
Lão Hậu trên góc khuất con đường chỉ biết gào khóc, lão khóc không phải
vì nỗi đau thể xác mà lão khóc vì đứa con không biết sống chết ra sao,
đang ở nơi nào.
Vì sau có một nữ nhân qua đường, không hiểu tại sao mà đầy lòng trắc ẩn
cũng không có gì nhiều, người đó chỉ là ném cho lão một chiếc khăn tay
mà thôi.
Lão Hậu thấy bên dưới chiếc khăn tay kia hình như có một viên Linh tinh, nhưng đối với con buôn ngày thường tham tiền như mạng giờ đây trong
lòng lão như chết lặng, trong lòng không hề có ý muốn nhặt lên, mà vị nữ nhân mỹ lệ kia có khuôn mặt kiều mỵ một đôi mắt mềm mại ướt át tĩnh
lặng như nước mùa thu cũng lặng lẽ thở dài, sau đó liền đứng dậy mà cất
bước đi.
Nàng đi đến một góc đường, từ phía xa mà ngắm nhìn tòa đại trạch trong
mắt có một chút thần sắc khác thường, chả mấy chốc trong đầu nàng nhớ
đến một điều bí mật đó là có một nam nhân lặng lẽ tìm thời gian hoàn hảo mà tiến vào bên trong tòa đại trạch này. Thế nhưng hiện nay nàng đứng
nơi đây nhìn cảnh còn mà người không biết nơi đâu.
Mặt nàng mang thêm vài phần đùa cợt mà lắc đầu cười nhẹ.
Nàng chính là Lăng Xuân Nê.
Nàng tại nơi tòa thành trì to lớn này cùng lão Hậu cũng không quá nhiều
khác biệt, đều là nhỏ bé như thân phận con sâu cái kiến mà thôi.
Mộng tưởng của lão Hậu xem ra đã tan tành mây khói, mà đối với nàng thì tương lai vẫn còn một chút hy vọng.
Dung mạo của nàng ngày càng thêm diễm lệ, chỉ cần một chút hờn dỗi thôi
cũng toát ra một chỗ kinh người mị lực, cùng lúc trước gặp gỡ Thẩm Thạch vẻ đẹp lại tăng thêm một phần, cho dù nàng không nói câu gì chỉ lặng
yên đứng đó thôi cũng khiến cho tu sĩ qua lại đều sửng sốt mà ngoái lại
vụng trộm mà ngắm nhìn nàng.
Biết được điều đó nàng nhanh chóng bỏ đi rồi biến mất trong dòng người hối hả.
Bên trong biển người tại chốn thành trì rộng lớn này, có lẽ mỗi cá nhân
đều như con sâu cái kiến nhỏ bé mà thôi, liệu trên đời có ai có thể tự
mình nắm bắt vận mệnh của bản thân đây?