Lăng
Xuân Nê nửa quỳ trên mặt đất, nôn ọe hồi lâu mới dần dần chậm lại, mặt
cắt không còn giọt máu, trắng bệch đến mức dọa người. Nàng ngây ngốc một chút rồi như đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng quay đầu lại nhìn
thoáng qua, chỉ thấy Thẩm Thạch vốn vẫn đang đứng dựa vào vách tường đã
có phần suy yếu, sắc mặt vô cùng khó coi như sắp ngã xuống đến nơi.
Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên, đi được vài bước thì
bỗng chợt nhận ra vết máu lớn trên người mình. Nàng nhíu mày một cái rồi lập tức chạy nhanh về phía căn nhà đổ nát để thay đồ, bằng không với cơ thể đầy vết máu như vậy mà đi ra ngoài thì chẳng mấy chốc ai cũng có
thể đoán được ở nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, nàng lần thứ hai bước ra khỏi căn nhà, bước nhanh đến bên
cạnh Thẩm Thạch, bộ quần áo dính đầy vết máu đã thay ra, khuôn mặt cũng
được sửa sang đôi chút, tuy rằng mái tóc vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng điều quan trọng là những vết máu kia đã biến mất không còn, khiến nàng có
thể ra ngoài được.
Lăng Xuân Nê bỗng trở nên trầm mặc không nói một lời, bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Thạch rồi lặng lẽ nâng đỡ cánh tay của hắn. Hai người nương
tựa lẫn nhau cùng đi ra ngoài căn hẻm nhỏ, để lại sau lưng một thảm cảnh đầy máu tanh, hỗn độn và thê lương.
Không lâu sau, hai người đã ra đến bên ngoài hẻm. Ánh sáng rạng ngời
chiếu vào hai thân ảnh, trên đường cái người xe tấp nập, tựa như không
hề có ai chú ý đến bọn họ.
Lăng Xuân Nê cắn răng, chống đỡ lấy thân thể Thẩm Thạch đang dần dần gục xuống. Mí mắt hắn ngày càng trĩu nặng, cảm giác không chống đỡ nổi lại
từng đợt, từng đợt liên tục kéo về. Thẩm Thạch đành bất đắc dĩ thấp
giọng nói: “ Mau đi tìm một nơi nào đó yên tĩnh, có thể nghỉ ngơi được”
Lăng Xuân Nê ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt Thẩm Thạch khó coi đến mức dọa người, lại càng hoảng sợ. Nàng bối rối đưa mắt nhìn bốn
phía, tại một địa phương rộng lớn như thành Lưu Vân này, nàng chỉ là một tiểu nhân vật, thân phận hèn mọn như là con sâu cái kiến, chỉ cố gắng
giãy giụa để sinh tồn mà thôi. Nơi duy nhất có thể được xem là nhà cũng
chỉ có căn phòng đổ nát ở nơi hẻm nhỏ vừa nãy, còn những căn phòng ở tạm bên ngoài, tất cả đều do người khác thuê cho nàng, dưới tình hình hiện
tại cũng không thể nào về được.
Tới ngã tư, nàng chợt thấy ở trước mặt, phía bên kia đường cái có một
khách sạn đứng sừng sững, trên biển hiệu viết bốn chữ lớn: “Khách Sạn An Sơn”.
Lăng Xuân Nê hít sâu một hơi, khẽ cắn môi rồi quyết định thật nhanh.
Nàng liền dìu Thẩm Thạch đi về phía đó. Thẩm Thạch mệt mỏi ngẩng đầu
lên nhìn thoáng qua, trong đáy mắt xẹt qua một tia do dự, những cuối
cùng cũng chẳng nói lời nào.
Hai người vừa tiến vào khách sạn đã sớm có người chạy ra chào đón, chỉ
là hiện tại bộ dáng Thậm Thạch cùng Lăng Xuân Nê có vài phần dị thường,
khiến cho chưởng quỹ một mặt không ngừng nói những lời khách sáo, mặt
khác lại dùng ánh mắt dò xét để đánh giá hai người bọn họ.
Lăng Xuân Nê mở miệng nói: “Chúng ta muốn ở trọ tại một gian phòng sạch
sẽ”. Chưỡng quỹ liền gật đầu đáp ứng, nhưng trong ánh mắt tựa hồ như vẫn còn có mấy phần nghi hoặc. Lăng Xuân Nê chần chừ một lát rồi hạ giọng
nói: “ Ta …. Tướng công của ta đi ra khỏi thành hái thuốc, trên đường đi lại gặp Yêu thú khiến hắn phải kịch chiến đến bị thương, giờ cần một
chỗ để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Chưởng quỹ liền “ À “ lên một tiếng, sắc mặt lập tức dịu xuống. Thành
Lưu Vân này chính là một thành thị lớn của giới tu chân, nơi đây mỗi
ngày tu sĩ đến đi nhiều không đếm xuể, những sự tình như đi ra ngoài bị
thương phải trở về tĩnh dưỡng cũng không phải là hiếm. Hắn liền sắp xếp
cho hai người một gian phòng tại lầu hai của khách sạn, rồi phân phó
tiểu nhị dẫn Lăng Xuân Nê và Thẩm Thạch đi lên.
Đến nơi rồi, tiểu nhị liền lập tức cáo lui. Lăng Xuân Nê vừa mới đóng
cửa phòng lại đã nghe thấy đằng sau lưng vang lên một tiếng "Bịch", Thẩm Thạch không còn chống đỡ nổi nữa liền ngã lăn ra đất.
Lăng Xuân Nê thất kinh, chợt biến sắc mặt, tưởng hắn đã xảy ra chuyện
gì. Nàng vội vàng chạy tới dìu hắn dậy, nhưng hai mắt Thẩm Thạch đã nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự. Lăng Xuân Nê lại càng hoảng loạn, vội vàng
xem xét trên người Thẩm Thạch, nhưng kiểm tra qua có vẻ như thân thể
của hắn cũng không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng. Nhìn kỹ lại, nàng thấy chàng trai này tuy rằng đang hôn mê nhưng hô hấp vẫn đều đặn
bình hòa, tựa như không có gì nguy cấp.
Lăng Xuân Nê cảm thấy an tâm hơn chút, liền thở phào một hơi. Bất quá
hiện giờ cũng không thể để Thẩm Thạch cứ nằm trên mặt đất như vậy, nàng liền nhìn thoáng qua căn phòng, thấy có một chiếc giường lớn dựa vào
tường nằm cách cửa sổ không xa. Nàng cúi người, gắng dùng hết sức nâng
thân thể Thẩm Thạch lên, khó nhọc chuyển hắn lên giường.
Lăng Xuân Nê tuy là một tu sĩ, nhưng nàng lại chỉ là một tán tu có cảnh
giới thấp kém, đến giờ vẫn chỉ là Luyện Khí Cảnh. Hơn nữa, pháp quyết tu luyện ngộ ra được từ Mộng Đàm Đồ của nàng lại vô cùng kỳ quái. Loại
công pháp này cùng với Mộng Đàm Đồ vốn năm xưa đều là do mẹ nuôi của
nàng vô tình lấy được, sau này truyền lại cho nàng.
Loại công pháp vô danh này, được nàng lén lút đặt tên là Mộng Đàm Quyết. Mộng Đàm Quyết thập phần quỷ dị, không hề giống như tuyệt đại đa số các pháp quyết tu luyện khác có khả năng tăng cường và rèn luyện thân thể
của tu sĩ. Nó có lẽ chỉ có đúng một công hiệu, nhưng cũng không rõ ràng, đó là khiến cho dung mạo và thân hình của những cô gái tu luyện pháp
quyết này trở nên ngày càng xinh đẹp và mê hoặc, quyến rũ đến lạ kỳ.
Tuy vậy, khi ban đầu mới tu luyện hai mẹ con nàng không hề phát hiện ra
điều dị thường, chỉ cho là trên thế giới bao la này những kiểu công pháp tu hành kì quái có nhiều đến vô số kể. Nữ nhân như các nàng vốn lại đều thích dung mạo đẹp, cộng thêm việc các nàng cũng chỉ là người thường,
chẳng thể gặp được một cơ duyên nào khác, nên vẫn cứ thế tiếp tục tu
luyện nó.
Nhưng mấy năm sau, thân thể của mẹ nuôi Lăng Xuân Nê bỗng nhiên trở nên
khác thường. Từ một cô gái xinh đẹp đáng yêu, trong một thời gian ngắn
ngủi sinh khí toàn thân của nàng nhanh chóng bị hút khô, khiến nàng bị
biến thành một bà lão da bọc xương. Các nàng lúc này mới tỉnh ngộ, hiểu
ra pháp quyết này có lẽ là một công pháp vô cùng quỷ dị và tà ác, để làm cho dung mạo trở nên xinh đẹp đã tiêu hao toàn bộ sinh khí cả đời của
các nàng.
Sau chuyện đó, nhìn vào vết xe đổ của mẹ nuôi nàng, Lăng Xuân Nê đương
nhiên là không còn dám tiếp tục tu luyện nữa. Dù vậy, dung nhan và thân
hình nàng vẫn ngày càng trở nên xinh đẹp và dụ hoặc. Nhưng trừ điều đó
ra thì thân thể của nàng cũng không mạnh mẽ được như đa số các tu sĩ
khác.
Đây cũng là lý do khiến cho nàng khi đối chiến với những tu sĩ khác đều
gần như không có sức chống cự, bởi lẽ sức lực bản thân nàng cũng chỉ gần giống với người bình thường. Chính vì vậy, giờ phút này đây nàng cần
phải cố hết sức mới có thể di chuyển được thân hình Thẩm Thạch.
Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn cắn chặt răng, từng chút, từng chút một mà
dìu được Thẩm Thạch nằm lên giường. Sau một hồi vất vả, mồ hôi thấm đầy
tóc, nàng thở dốc một lát rồi kéo chăn lên đắp kín người Thẩm Thạch, lại đi ra ngoài lấy về một chậu nước trong, dùng khăn mặt thấm ướt rồi vắt
đi, nhè nhẹ lau người cho hắn.
Chàng trai trẻ vẫn đang hô hấp yên bình ,trên mặt từng vết từng vết máu bẩn đều được Lăng Xuân Nê lần lượt lau đi.
Nàng lau vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, ánh mắt đã dần dần trở nên nhu hòa.
Chẳng biết từ lúc nào, thế giới trong phòng dường như đã bị ngăn cách
hoàn toàn với bên ngoài, nhân gian như chỉ còn lại có nàng và một người - một chàng trai đang say ngủ.
Sắc trời thay đổi, nhật nguyệt tuần hoàn, từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ
chạng vạng qua đêm dài, dưới trăng dưới sao, ngọn gió kia vờn tung lọn
tóc ai, thổi vào giữa hai hàng mi?
Tất cả, cứ tựa như một giấc mộng.
Đắm đuối say mê, nguyện không tỉnh lại!
Vậy nên, đôi mắt chưa hề khép lại ,vẫn một mực ngóng trông.
Vậy nên, bàn tay không sao đừng được, nắm chặt lấy tay người.
Có chút ôn hòa dịu nhẹ.
Một đêm lạnh đến, ai vẫn thức đây ?
Thẳng đến hừng đông, ôn nhu còn đọng …
* * *
Bình minh lên,nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào khuôn mặt của
Thẩm Thạch. Thân thể hắn khẽ nhúc nhích, như là giấc mộng còn đang kéo
dài. Rồi sau đó, hắn từ từ tỉnh lại, mở to đôi mắt.
“A, ngươi đã tỉnh?” một âm thanh dịu dàng pha lẫn thêm vài phần vui sướng từ bên cạnh truyền đến.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, trông thấy Lăng Xuân Nê đang ngồi ở cạnh mép giường nhìn mình, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Hắn cười cười, nhớ tới cuộc chiến đấu đã qua trong con hẻm nhỏ cùng với
gian phòng khách sạn. Quan sát xung quanh, Thẩm Thạch nhanh chóng nhận
ra đó chính là căn phòng này. Hắn nhẹ nhàng thở ra,vừa chống tay xuống
giường muốn ngồi dậy vừa mở miệng hỏi: “ Ta đã ngủ mất bao lâu rồi ...?
A?”
Mới nói được một nửa thì hắn bỗng nhiên trở nên ngơ ngác vì phát hiện
tay phải của mình đang được bàn tay của Lăng Xuân Nê nắm chặt. Lăng Xuân Nê lại càng hoảng hốt hơn, cứ như chính nàng cũng vừa mới phát hiện ra
điều đó vậy, hai má chợt hồng lên, vội vàng rút bàn tay kia về rồi cúi
đầu khẽ nói:
“Ngươi đã hôn mê…À không, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi”
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới mình vì mỏi mệt lại mê đi
lâu đến như vậy. Hắn trầm ngâm một chút rồi rất nhanh đã chú ý đến vẻ
mặt mệt mỏi của Lăng Xuân Nê, liền ngạc nhiên hỏi “ Đêm qua ngươi không
hề ngủ sao?”
Lăng Xuân Nê cười cười, lắc đầu nói: “ Không có việc gì, ta không mệt đâu”
Thẩm Thạch im lặng, lại nhìn xuống người mình, phát hiện ra dưới lớp
chăn, áo ngoài của mình đã được cởi ra, treo ngay ngắn ở một bên giá.
Vài vật phẩm tùy thân, kể cả túi Như Ý trên lưng cũng không hề có dấu
vết suy chuyển. Qua trận chiến kia, trên người hắn vốn có vài vệt máu
bẩn cùng vết thương, giờ đây đã trở nên sạch sẽ, thập phần khoan khoái,
hiển nhiên là do Lăng Xuân Nê đã tỉ mỉ chăm sóc khi hắn hôn mê.
Thẩm Thạch nhớ lại, cho dù là thời thơ ấu hắn cũng chưa từng được chăm
sóc như vậy, trong lòng liền mơ hồ dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn quay
đầu về phía Lăng Xuân Nê, do dự một lát rồi nói: “ Đa tạ ngươi”
Lăng Xuân Nê lắc đầu : "Không có gì, thật ra ta cũng muốn nói cảm ơn
ngươi hôm đó đã cứu ta, ơn này dù cho ta có báo đáp thế nào không đủ”
Nói xong, Lăng Xuân Nê đỡ Thẩm Thạch ngồi dậy, lại ân cần khẽ nói: “ Ngươi không sao đấy chứ?”
Thẩm Thạch khép hờ hai mắt tự kiểm tra, rất nhanh đã phát ra những vết
ngoại thương trên người mình đều không đáng ngại. Vấn đề lớn nhất vẫn là Linh lực tiêu hao quá độ thì sau một đêm ngủ say, cả trên khiếu huyệt ở mi tâm lẫn dưới đan điền Khí Hải, Linh lực đều đã khôi phục được hai,
ba thành.
Tuy vậy, cảm giác đau nhức trong cơ thể hắn vẫn mơ hồ tồn tại. Hắn trầm
ngâm một lát rồi nói với Lăng Xuân Nê: “ Ta cũng cần ngồi điều tức một
lát, nếu như không có việc gì quan trọng thì đừng quấy rầy ta, được
chứ?”
Lăng Xuân Nê lập tức nhẹ gật đầu, trả lời: “ Được, ngươi cứ làm đi, không cần phải để ý đến ta.”
Thẩm Thạch cũng gật đầu, sau đó thoáng suy tư, rồi lấy ra một viên Linh
tinh từ trong túi Như Ý. Nắm viên Linh Tinh trong tay, hắn nhắm hai mắt
lại rồi bắt đầu vận khí điều tức, đồng thời thử dẫn linh khí nhập vào cơ thể.
Cảnh giới của hắn hiện giờ đã là Ngưng Nguyên Cảnh, so với lúc bắt đầu
tu luyện ở Luyện Khí Cảnh thực sự là cách biệt đến một trời một vực,
không cần mất nhiều thì giờ đã có thể cảm nhận được luồng linh lực ẩn
chứa trong Linh Tinh. Sau đó, một dòng linh lực ôn hòa chạy dọc theo
kinh mạch cánh tay, chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.
Linh lực đi đến đâu liền tu bổ chăm sóc kinh mạch đến đấy, khiến cảm
giác đau nhức mơ hồ của Thẩm Thạch tiêu tan đi rất nhanh. Thẩm Thạch âm
thầm suy nghĩ, hồi tưởng lại trận chiến hôm trước. Lần chiến đấu này, di chứng ngoài ý muốn của Long Văn Kim Giáp để lại thật sự quá lớn. Những
lần sử dụng thần thông này trước đây, kể cả lần trong Cao Lăng sơn mạch
hắn vì cứu Tiểu Hắc mà một mình phải chống lại ba tu sĩ Sơn Hùng Đường,
hậu quả để lại đều không nghiêm trọng như lần này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thạch vẫn không tìm được nguyên nhân rõ ràng,
cuối cùng chỉ có thể dựa vào tình huống lúc đó mà suy đoán, có lẽ là do
trong lúc chiến đấu, Giang Hắc Hổ đã xuất ra một kiện pháp khí hình búa
nhỏ. Kể từ lúc cái búa đó bổ vào người Thẩm Thạch khiến hắn phải dùng
cứng đối cứng, Long Văn Kim Giáp liền phát ra một vầng hào quang chói
lóa, cũng chính từ lúc đó, linh lực của hắn đã tiêu hao vô cùng mạnh
khiến hắn rất nhanh đã lâm vào tình trạng đèn cạn dầu.
Chẳng lẽ cái pháp khí hình búa đó có gì cổ quái chăng?
Thẩm Thạch vừa thầm suy đoán, vừa tĩnh tâm vận khí điều dưỡng. Có thêm
công hiệu của Linh Tinh, tốc độ khôi phục linh lực trong cơ thể hắn lập
tức tăng lên rất nhanh, tình trạng cơ thể cũng mau chóng chuyển biến tốt đẹp. Cuối cùng, Thẩm Thạch đắm chìm hoàn toàn vào việc tu luyện.
Sau một hồi tu luyện trong vô thức thật lâu, Thẩm Thạch bỗng cảm thấy
Linh Tinh trong bàn tay đã trở nên khô kiệt, không thể tiếp tục dẫn nhập thêm linh lực vào cơ thể nữa, hắn liền giật mình tỉnh lại, chậm rãi thổ khí rồi mở mắt ra.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng leo lắt tựa hồ như hoàng hôn đã buông xuống. Thẩm Thạch cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Lăng Xuân Nê.
Cô gái dịu dàng, xinh đẹp và đáng yêu này, vẫn đang ngồi bên giường của
hắn. Có lẽ bởi quá mỏi mệt, đầu nàng nhè nhẹ tựa vào mép giường, bình
yên chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi thon dài, thanh tú đôi lúc khẽ lay động nhè nhẹ, phảng phất như mơ thấy điều gì. Có lẽ, nơi này đã làm cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm, khóe miệng nàng mơ hồ
lộ ra vẻ thoải mái.
Một tay nàng buông thõng, tay kia thả rơi trên giường, trong lúc mơ ngủ, chẳng biết từ lúc nào đã vô tình khoác lên cánh tay hắn. Những ngón tay trắng nõn, dịu dàng đến vô cùng.
Tựa như đang quyến luyến hơi ấm của nhau, làm cho nàng dù là mơ cũng muốn giữ chặt lấy.
Cứ như vậy, khe khẽ nắm lấy bàn tay của hắn …