Giống như hai con cá bơi lội dưới biển sâu, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, Hải Tinh mang theo Thẩm Thạch lao về phía trước. Tốc độ trên đường đi nhanh vô
cùng, tựa như chỉ một lần khỏa nước đã có thể vọt đi rất xa. Thẩm Thạch
bị nàng nắm lấy một cách tay, thoáng rớt lại phía sau nửa thân hình
nàng, có thể nhìn thấy tay chân Hải Tinh giãn ra, vận động khoan thai,
đồng thời vỏ sò trên lưng nàng cứ cách một khoảng thời gian lại đóng mở
một lần.
Vào mỗi lúc vỏ sò mở ra, Thẩm Thạch có thể cảm thấy được một luồng nước vô cùng mạnh mẽ, dũng mãnh lao về phía sau, tạo thành lực đẩy đẩy hắn
và Hải Tinh lên phía trước, nhờ lực lượng và sức cản của nước biển mà
nhẹ nhàng phóng đi. Có lẽ đây chính là thiên phú của Hồng Bạng nhất tộc, Thẩm Thạch âm thầm sợ hãi thán phục ở trong lòng.
So với phần đông các chủng tộc khác, thì hầu như các loại chủng tộc kỳ
dị của Yêu tộc đều có một ít thần thông thiên phú đặc thù, quả thật là
lợi thế không ít so với tu sĩ Nhân tộc.
Ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu, động tác của hắn liền có vài phần
chậm lại. Hải tinh gần như cảm thấy ngay lập tức, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt đẹp thoáng trừng lên, mang theo một tia nghi vấn. Thẩm Thạch
vội vàng lắc đầu, mở một nụ cười nhẹ, tỏ vẻ không có gì khác thường đâu. Hải Tinh cũng lập tức mỉm cười đáp lại, sau đó vỏ sò lại một lần nữa
chuyển động, một luồng nước xiết liền xẹt qua. Phía trước truyền đến một tiếng cười khẽ, nghe như một khúc ca du dương trong lòng biển sâu.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thẩm Thạch bỗng nắm chặt thêm vài phần,
Hải Tinh đột nhiên hướng thẳng xuống phía dưới. Thẩm Thạch bị nàng kéo
theo như cá bay, tốc độ tăng nhanh, thoắt cái đã gần xuống tới đáy biển. Nhìn về phía trước, liền thấy một tảng đá ngầm lớn chắn trước mặt, Thẩm Thạch liền chấn động. Đang lo lắng không biết nên tránh né thế nào, thì thân thể của Hải Tinh đã sớm uốn éo như đuôi cá chép, kéo hắn lướt vòng qua tảng đá kia.
Một vùng san hô nở rộ như hoa, mỗi khi bọn hắn lướt qua đều vội vã co
lại. Phía đằng trước, địa thế bốc nhiên trở nên rộng rãi, hơi dốc nhẹ
xuống dưới, giống như một rừng đá ngầm bỗng nhiên xuất hiện dưới đáy
biển.
Vài con cá đang bơi lội, từng chuỗi những bong bóng khí từ khe đá bốc
lên phù phù. Xem cách bơi lội nhanh chóng của Hải Tinh thì có lẽ nàng vô cùng quen thuộc với nơi này, một mạch lôi kéo Thẩm Thạch đi sâu vào
trong rừng đá, sau đó lượn quanh bốn phía một chút, tạo nên tầng tầng
sóng nước, hù dọa vô số san hô trước sau thu mình lại, rồi lại lập tức
nở rộ ra phía sau lưng hai người. Một vẻ đẹp mỹ lệ đến lạ thường, không
sao tả xiết.
Thẩm Thạch theo thật sát phía sau lưng Hải Tinh, chỉ cảm thấy đầu váng
mắt hoa. Đủ loại cảnh sắc kỳ dị dưới đáy biển lướt qua, nhanh đến không
kịp nhìn, khiến cho lòng hắn tràn đầy ngạc nhiên. Lát sau, cũng không
biết đã bơi trong rừng đá này bao lâu, thân thể Hải Tinh bỗng nhiên
ngừng lại. Sau đó, nàng chỉ tay vào một nơi nào đó phía trước, nói với
Thẩm Thạch: “ Chính là chỗ đó.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, lập tức giương mắt nhìn theo. Chỉ thấy phía
trước mặt, ở sâu trong rừng đá là một vách núi cao vút nằm dưới đáy
biển. Ở chính giữa núi đá có một khe nứt nhỏ, nhìn có vẻ âm u. Hải Tinh
chính là đang chỉ tay vào phía sâu trong khe nứt đó.
Thẩm Thạch quay đầu lại hỏi Hải Tinh: “ Ngân quang hải quỳ ở bên trong đó sao?”
Hải Tinh gật đầu cười, rồi lại một lần nữa kéo cơ thể hắn bơi về phía
trước, tuy nhiên tốc độ đã chậm lại rất nhiều. Hai người dần dần tiến
tới gần khe nứt trên vách núi kia. Thẩm Thạch nhanh chóng phát hiện ra,
có lẽ do vách núi cao ngất này đã che mất đại bộ phận ánh sáng từ bên
ngoài mà nước biển u lam ở đây trông lại càng thâm sâu, mà xung quanh
khe hở kia lại không hề có bóng dáng của san hô.
Có tiếng nước ùng ục khe khẽ vang lên từ phía sâu trong khe hở, giống
như có thứ gì đang nhẹ nhàng hô hấp, hoặc như có bong bóng bay lên từ
sâu trong lòng núi. Đi đến vùng tranh tối tranh sáng, hai người bọn họ
chậm rãi tiến tới, trong nội tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên có chút khẩn
trương. Nhưng hắn chợt nhận ra, bàn tay của Hải Tinh bỗng xiết chặt lấy
cánh tay mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Hải Tinh không biết từ lúc nào đã quay đầu lại, nhìn hắn, trên mặt mang theo một nụ cười ôn nhu. Tay còn lại
của nàng xua xua:
“Đi theo ta, đừng sợ.”
Nàng như đang dỗ một đứa trẻ, dù chính bản thân mình vẫn còn vài phần
ngây thơ. Thẩm Thạch an tâm trở lại, nhịn không được liền cười thành
tiếng.
Hạ người xuống khe sâu, bóng tối dần dần che phủ. Sâu trong khe hở là
một vùng hắc ám, biển khơi đột nhiên cũng như yên lặng lại, trầm mặc đến lạnh băng. Bóng tối vô tận, quỷ dị và hung ác, như đang lạnh lùng, chăm chú quan sát hai người.
Sau đó, có một luồng ánh sáng bạc ôn hòa, từ sâu trong bóng tối chiếu ra.
Phía sâu dưới khe hở trên vách núi, một cành san hô kích thước cỡ cánh
tay lặng yên xuất hiện, cả thân mình phát ra ánh sáng bạc như sao trời,
thắp sáng cho vùng biển tối tăm chật hẹp này.
Hải Tinh và Thẩm Thạch khỏa nước, từ từ tiến đến phía trước cành san hô. Thẩm Thạch quan sát cẩn thận một hồi, liền nhanh chóng phát hiện ra một con nhuyễn thể kỳ dị tại đỉnh cành san hô.
Được ngân quang chiếu vào, trông nó to như một cái đầu người, trên thân
thể có hàng trăm hàng ngàn sợi râu màu vàng, mỗi sợi trông như một ngón
út kéo dài, khe khẽ lắc lư đung đưa theo dòng nước. Giống như một đóa
hoa nở rộ trong lòng đại dương, có một vẻ đẹp vô cùng kỳ dị.
Thẩm Thạch nhìn một lúc, rồi hỏi Hải Tinh: “Đây chính là Ngân quang Hải Quỳ sao?”
Hải Tinh nhẹ gật đầu, nói: "Phải."
Thẩm Thạch gật đầu lại, trong lòng khẽ an tâm hơn một chút. Mặc kệ có ra sao, có thể tìm được thứ này là tốt rồi. Nhưng rồi hắn lập tức lại trầm ngâm, Ngân Quang hải quỳ đích thực là vẻ ngoài đẹp như tên gọi, nhưng
trông nó mảnh mai xinh đẹp như vậy, mà thực ra là bên trong có ẩn chứa
kịch độc, Bồ trưởng lão trước khi đi đã dặn dò hắn kỹ càng.
Đã có độc, hơn nữa lại là kịch độc, thì tất nhiên là Thẩm Thạch không
dám dùng tay trần trực tiếp động vào. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi dứt
khoát giơ tay lên, một mũi thủy tiễn bỗng nhiên thành hình, chuẩn bị tấn công. Nhưng đúng vào lúc hắn chuẩn bị thi pháp, thì một cánh tay bên
cạnh bỗng ngăn hắn lại, đó chính là Hải Tinh.
Thẩm Thạch có chút ngoài ý muốn, hỏi: “ Sao vậy?”
Hải Tinh nhìn thoáng qua Ngân quang Hải Quỳ rồi đáp lời: “ Hai thứ bọn
chúng vốn sống nương tựa lẫn nhau, Ngân quang San Hô phát sáng để hấp
dẫn con mồi, hải quỳ sẽ bắt giết, đồng thời chia sẻ đồ ăn cho san hô.
Ngươi giết đi hải quỳ thì Ngân Quang San Hô cũng không sống nổi.
Thẩm Thạch ngây ngốc một hồi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên
nói gì cho phải. Nếu nơi này chỉ có một mình hắn, chỉ sợ hắn sẽ chẳng
mảy may bận tâm những chuyện này, đem việc khảo thí nhập môn làm trọng,
cần giết thì sẽ giết. Thế nhưng suốt dọc đường là Hải Tinh mang theo hắn tới đây, giờ nàng lại ra tay ngăn cản, thì Thẩm Thạch sao có thể xuất
thủ.
Trong chốc lát, Thẩm Thạch nhất thời cảm thấy lòng rối như tơ vò. Bất
quá cũng không lâu sau, hắn liền thấy Hải Tinh bước ra, bơi sang cạnh
đó, lục lọi tìm kiếm dưới đáy biển một hồi, sau khi trở lại thì trên tay đã có thêm bảy, tám hòn đá nhỏ.
Thẩm Thạch ngạc nhiên hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Hải Tinh dịu dàng cười cười, nói: “ Ngươi cứ nhìn xem đi.” Nói xong,
nàng tới gần Ngân quang Hải Quỳ kia, ngừng lại quan sát một hồi, sau đó
nhẹ nhàng cầm lấy một cục đá đặt lên đầu của con hải quỳ rồi buông tay,
cục đá liền lắc lư, chầm chậm rơi xuống.
Hải quỳ vẫn hệt như thường, nhưng trong giây lát ngay khi cục đá rơi
xuống chạm vào đỉnh đầu nó, đột nhiên có mấy chục xúc tu mềm mại liền
vươn tới, bao vây bốn phía xung quanh, rồi trực tiếp cuốn lấy viên đá
nuốt vào trong cơ thể hải quỳ.
Động tác này mau lẹ vô cùng, cơ hồ như trong tích tắc đã lập tức hoàn
thành, khiến khóe mắt của Thẩm Thạch khẽ giật giật. Trong nước biển,
thân thể Ngân quang Hải Quỳ bắt đầu chậm rãi uốn éo chuyển động. Sau đó
một lát, xúc tu của hải quỳ mạnh mẽ xòe ra. Hai tiếng ỌC ỌC trầm thấp
vang lên, tảng đá kia liền bị phun ra. Hải quỳ tựa hồ như vừa phát hiện
ra hòn đá này không phải là đồ ăn ngon, liền phát ra một chuỗi âm thanh
kỳ dị như mang theo vài phần ý tứ xúi quẩy.
Nhưng đúng vào lúc này, Thẩm Thạch lại nhìn thấy hòn đá kia đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Hắn khẽ biến sắc, độc lực này so với suy nghĩ của hắn thậm chí còn mạnh mẽ hơn một chút.
Bất quá trông Hải Tinh cũng không có vẻ kinh ngạc gì nhiều, chỉ kiên
nhẫn trừng mắt nhìn tảng đá bị nôn ra. Nàng đợi bên cạnh một hồi, rồi
ném ra cục đá thứ hai.
Quá trình kia lại lặp lại như cũ, âm thanh như căm tức sự xúi quẩy của hải quỳ lại vang lên.
Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư. .
Thẩm Thạch liền nhanh chóng phát hiện ra, theo số lượng tăng lên của
những cục đá bị Ngân quang Hải Quỳ nhổ ra, màu đen trên đó cũng nhạt đi
dần. Đến khi hòn đá thứ sáu bị nôn ra, màu đen này đã nhạt đến mức gần
như không thể nhìn thấy.
Hải Tinh gật đầu, khẽ mỉm cười với hắn. Thẩm Thạch cũng đã hiểu ra, gật đầu cười lại.
Hải Tinh lập tức rút từ trên người ra một thanh chủy thủ trông khá quen mắt. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hắn liền nhớ ra thanh chủy thủ này rất
giống với thanh mà hắn dùng để bóc vỏ tôm ở thôn Hồng Bàng trên Thanh
Ngư Đảo năm nào.
Hải Tinh cẩn thận đến gần con hải quỳ, sau đó chậm rãi dùng chủy thủ
lách vào bên trong những xúc tu của nó. Những xúc tu mềm mại này trông
cũng có vẻ đã mệt mỏi đến không chịu nổi, chỉ phản kháng qua loa tượng
trưng. Sau đó, Hải Tinh tỉ mỉ, tinh tế khía trong thân thể con Hải Quỳ
vài nhát. Một lát sau, trên mặt nàng hiện lên vẻ mừng rỡ, liền nhấc cánh tay ra, chủy thủ chếch lên mang theo một viên ngọc trong suốt sáng ngời
Thẩm Thạch liền mừng rỡ đón lấy viên Minh Châu. Hải Tinh thu hồi thanh chủy thủ lại, cười nói: “Đại công cáo thành!”
Thẩm Thạch cười ha ha, nói: “Đa tạ ngươi.”
Hải Tinh mỉm cười lắc đầu. Thẩm Thạch lại hỏi: “ Giờ ta phải đi về rồi, ngươi thì sao?”
Hải Tinh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “ Ta không theo ngươi được, ta
không muốn gặp người lạ.” Dừng một chút, nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm
Thạch rồi hỏi: “ Thạch Đầu, bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn trên Kim
Hồng Sơn rồi, sau này có trở lại Thanh Ngư Đảo thăm ta nữa không?”
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: "Đương nhiên là có rồi."
Hải Tinh nở một nụ cười nói: “ Vậy tốt rồi, lần sau ta lại dẫn ngươi tới đây, trong biển san hô còn nhiều nơi rất đẹp mà ngươi chưa thấy đâu,
chúng ta cùng tham quan.”
Thẩm Thạch gật mạnh đầu, nhìn nụ cười tươi tắn xinh đẹp của Hải Tinh,
nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng, hắn chỉ nói: “ Tóm lại là lần này phải cám ơn ngươi rồi.”
Hải Tinh đẩy hắn một phát, như cảm thấy kỳ lạ vì sự khách khí của hắn,
liền cười nói: “ Không có gì đâu…, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”
***
Trên biển xanh trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu sáng sưởi ấm mặt
biển và đảo hoang. Mọi nơi đều vô cùng tĩnh lặng, kể cả ở những đảo nhỏ
nằm quây quần trên mặt biển.
Nhưng trên mặt biển, bỗng nhiên xuất hiện một đám bọt nước mạnh mẽ bắn
lên tung tóe. Sau đó một bóng người từ dưới đáy biển trồi lên, đó chính
là Thẩm Thạch. Mặt hắn tràn ngập vẻ vui mừng, chạy nhanh vào bờ, cười
reo: “ Trưởng lão, trưởng lão, ta đã tìm được…. Hả?”
Bóng hình vui mừng của hắn bỗng kinh ngạc dừng lại, kinh ngạc, chỉ thấy
trước mặt, trên đảo hoang, chỉ có một mình Vân Nghê đang ngồi xếp bằng
dưới gốc cây, sắc mặt không để lộ biểu tình. Bồ trưởng lão và Tôn trưởng lão chẳng biết đã đi đâu mất.
Hắn ngạc nhiên tiến lại gần, chần chừ một lúc rồi nghi hoặc hỏi Vân
Nghê: “ Vân trưởng lão, xin hỏi Bồ trưởng lão cùng Tôn trưởng lão đã đi
đâu vậy?”
Vân Nghê trưởng lão chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy viên quỳ châu
được hắn cầm bằng tay phải, sắc mặt chỉ khẽ nhúc nhích rồi thôi, thản
nhiên nói:
“ Bọn hắn ăn no quá, khó tiêu.”
Thẩm Thạch ngỡ ngàng không hiểu, đang không biết phải làm sao thì đột
nhiên nghe thấy một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên trên bầu trời, ở ngay phía trên đầu mình.
"Ầm!"
Thật vậy, trên bầu trời đang nắng ráo, sáng sủa, bỗng nhiên lại vang lên một tiếng sấm rền.