Thẩm
Thạch khẽ giật mình, cái tên Sơn Hùng Đường đối với hắn vốn chẳng xa lạ
gì, mấy ngày nay đã tiếp xúc mấy lần. Thậm chí lần trước tại Cao Lăng
sơn mạch, hắn vì cứu Tiểu Hắc mà đã trực tiếp ra tay giết chết ba đệ tử
của Sơn Hùng Đường, gần đây nhất hắn cùng Lăng XUân Nê trốn đông tránh
tây cũng là bởi sự truy nã của Mãnh Thú Minh, mà Sơn Hùng Đường cũng
chính là một trong năm môn phái của Mãnh Thú Minh đó.
Từng chuyện từng chuyện gộp lại, khiến cho Thẩm Thạch đối với Sơn Hùng
Đường tất nhiên chẳng hề có hảo cảm, tuy nhiên cũng không đến mức huyết
hải thâm cừu, chẳng đội trời chung. Vậy nên ban đầu hắn chỉ nhíu mày,
định quay người rời đi. Thế nhưng ngay sau khi nam tử trong rừng sâu kia vừa nói dứt lời, bước chân của Thẩm Thạch liền chậm đi rồi dừng hẳn
lại.
Hứa gia?
Là một trong tứ đại thế gia phụ thuộc trong Lưu Vân Thành sao?
Trong Tôn, Hứa, Hậu, Chung tứ đại thế gia, Hậu gia thì đã suy tàn tiêu
vong, Tôn gia cùng Chung gia Thẩm Thạch đều có tiếp xúc tại Lăng Tiêu
Tông, giao tình có chỗ tốt cũng có chỗ xấu, duy chỉ có Hứa gia tựa như
vẫn luôn có một khoảng cách đối với hắn, trước giờ cũng có chút cảm giác thần bí. Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, thì Hứa gia chính là nhà
ngoại của Tôn Hữu, cũng có thể nói là cùng hắn có một chút quan hệ.
Nghĩ đến Tôn Hữu và giao tình của mình với hắn, Thẩm Thạch liền do dự
một lát rồi lặng lẽ đi vào sâu phía trong khu rừng, ý muốn xem rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, coi như là vì nể mặt Tôn Hữu, và cũng vì hắn vẫn có cảm giác chán ghét đối với cái môn phái Sơn Hùng Đường kia.
Thẩm Thạch dùng tay làm một dấu hiệu đằng sau lưng, Tiểu Hắc liền biết
điều theo sát bên chân hắn, thoắt cái đã trở nên yên lặng, thậm chí ngay cả tiếng bước đi cũng vô cùng nhỏ bé, nếu không cẩn thận để ý thì
không thể nào phát hiện ra. Đi được vài bước, Thẩm Thạch nhịn không được liền liếc Tiểu Hắc một cái, nghĩ thầm cái đầu heo này sao lại thông
minh như vậy chứ ...
Khu rừng rậm này có diện tích khá lớn, nhưng tiếng xô xát vừa truyền đến có vẻ như cũng không ở quá xa, Thẩm Thạch dẫn theo Tiểu Hắc cẩn thận
tiến về phía trước. Sắc trời lại tối thêm vài phần, hoàng hôn cũng đã
sắp đi qua, màn đêm sắp kéo đến, khiến cho khu rừng vốn bị cành lá rậm
rạp che phủ này lại càng trở nên âm trầm, u ám.
Qua một hồi tiến tới, âm thanh phía trước thỉnh thoảng vẫn truyền lại,
mơ hồ chỉ dẫn phương hướng cho Thẩm Thạch. Trái với nam tử kia ngoại trừ tiếng gào to lúc đầu thì thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh tức giận quát mắng, ngược lại phía Sơn Hùng Đường trước sau đều im lặng trầm
mặc, lộ ra một vẻ thần bí khó lường.
Rất nhanh sau đó, một tiếng quát lớn vang lên, sau đó là vài tiếng kêu
thảm thiết, thanh âm thê lương, giống như một lưỡi dao sắc bén xé tan sự im lặng của màn đêm đen trong núi sâu, làm cho người ta sởn gai ốc.
Sắc mặt Thẩm Thạch khẽ biến đổi, trở nên lạnh lùng. Hắn rảo bước nhanh
hơn, đi thẳng về phía trước. Chẳng biết tại sao, hắn chợt nhớ tới lần
đầu tiên bước vào Cao Lăng Sơn mạch, trên đường đi bỗng gặp phải hai
người thanh niên nam nữ trẻ tuổi, nhìn có vài phần kiêu căng, hình như
cũng tự xưng là Hứa gia đệ tử, khi đó lại đụng phải một nhóm tu sĩ Sơn
Hùng Đường. Nhưng lúc đó hắn không muốn nhiều chuyện nên đã rời đi
trước, còn gặp phải một kẻ nhìn rất giống thầy tướng giang hồ lừa đảo.
Hắn nhớ rõ sau đó còn nghe ngóng được chút động tĩnh, nhưng sự việc cụ
thể thế nào thì từng đợt từng đợt những nguy hiểm đến sau đó đã nhanh
chóng làm hắn quên lãng đi rồi.
Cũng không biết đôi thanh niên nam nữ kia cuối cùng là có thân phận gì,
giờ nghĩ lại, có khi lại là thân thích của Tôn Hữu cũng nên.
Thẩm Thạch đứng trong bóng tối tại rừng cây, khẽ lắc đầu.
Tốc độ của hắn cũng khá nhanh, đi một mạch tới đây thoáng cái đã tiếp
cận nơi có tiếng quát tháo tranh chấp . Tuy vậy Thẩm Thạch cũng không có ý định trực tiếp lao ra, mà đầu tiên hắn tìm một nơi ẩn nấp để che giấu thân hình, sau đó nhìn sang phía bên kia thăm dò.
Dưới ánh sáng lờ mờ, trong rừng cây quả nhiên có hình dáng bảy tám
người, chia thành hai phe, một phe ít hơn chỉ vỏn vẹn có hai người, phe
kia gồm năm người còn lại. Nhưng lúc này nhóm ít người lại đang chiếm
thượng phong, trong khi bên đa số kia chỉ còn sót lại đúng một người là
có thể miễn cưỡng đứng vững, còn lại tất cả đều ngã lăn trên mặt đất,
trông bộ dạng lành ít dữ nhiều.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lại mơ hồ pha lẫn một mùi hương
quỷ dị, không thể diễn tả là mùi gì, nhưng lại làm người ta khó chịu.
Tiểu Hắc vốn vẫn theo sát bên chân Thẩm Thạch đột nhiên hừ một tiếng
trầm thấp, như là phát hiện ra điều gì, răng nanh chìa ra phẫn nộ, trông có vài phần tức giận.
Thẩm Thạch khẽ giật mình, đầu óc xoay chuyển, liền nhè nhẹ ngồi xổm
xuống, xoa đầu Tiểu Hắc, thấp giọng hỏi: " Là loại độc lần trước ngươi
đã trúng phải?"
Tiểu Hắc thấp giọng lầm bầm hai tiếng trong miệng như xác nhận.
Sắc mặt Thẩm Thạch lạnh xuống, cuộc tao ngộ trong Cao Lăng Sơn mạch kia
cũng chẳng vui vẻ gì. Hồi tưởng lại cảnh tình ngày hôm đó, xác bầy heo
rừng trúng độc chất như núi, một biển lửa hừng hực thiêu đốt hiện về
trong tâm trí của Tiểu Hắc cùng Thẩm Thạch.
"Xoẹt!"
Một âm thanh trầm đục truyền tới,hai người đang chiếm thượng phong đã
quẹt một cái đánh lửa, thắp lên một bó đuốc, xung quanh lập tức sáng
lên. Dưới ánh lửa, thần sắc hai người kia ung dung lại mang theo vài
phần khinh miệt, quần áo trên người đúng là phục sức của Sơn Hùng Đường. Ngược lại, bốn trong năm người kia vẻ mặt đen kịt, có lẽ là đã không
xong rồi. Duy chỉ có một người sắc mặt tuy có chút đen lại nhưng đỡ hơn
những người khác rất nhiều, có vẻ như hắn sở hữu một vật gì đó có thể
kháng lại độc tính, cho nên còn có thể miễn cưỡng chống đỡ đến tận bây
giờ.
Nhờ ánh lửa, Thẩm Thạch có thể nhìn thấy được khuôn mặt nam tử của Hứa
gia kia. Bỗng nhiên hắn khẽ giật mình, phát hiện ra khuôn mặt của người
đó có phần quen thuộc, hình như năm đó đã từng gặp mấy lần, chính là
người cậu nhỏ của Tôn Hữu – Hứa Hưng.
Giao tình của Thẩm Thạch và Tôn Hữu không phải là nông cạn, qua nhiều
năm hắn cũng nắm được chút ít tình hình của Tôn Hữu, đặc biệt là hoàn
cảnh của hắn tại Tôn gia. Nhưng không giống với Tôn gia, phía nhà ngoại
của hắn – Hứa gia lại vô cùng coi trọng hắn. Vị Hứa Hưng này chính là em ruột của mẹ Tôn Hữu, từ trước đến nay rất thân thiết với hắn. Lại nói
khi xưa ở trên Thanh Ngư đảo, Hứa Hưng đã từng giúp đỡ bọn hắn mấy lần.
Thẩm Thạch liền lập tức có chủ ý, không chần chừ nữa, lặng lẽ lẩn ra
phía sau lưng của hai tu sĩ Sơn Hùng Đường. Hai tên Sơn Hùng Đường này
hiện giờ đang vô cùng kinh ngạc, một tên trong đó hỏi: “Ồ, trong người
ngươi có bảo vật gì phải không, sao đến tận bây giờ vẫn còn chưa chết?”
Hứa Hưng tựa lưng vào một thân cây đại thụ, mặt đầy sắc đen, thở dốc,
khàn giọng nói: “ Các người chớ nên đắc ý, ngày sau Hứa gia bọn ta chắc
chắn sẽ nhổ tận gốc Sơn Hùng Đường các ngươi.”
Hai tên tu sĩ Sơn Hùng Đường kia đồng thời cười thành tiếng, tên bên
trái cười khẩy nói: “ Hôm nay ta giết chết ngươi, lát nữa lại phóng hỏa
đốt mất thi thể các ngươi, ai có thể lần ra được là do chúng ta làm?”
Tên bên phải cũng cười lạnh nói: “ Muốn trách thì hãy trách các ngươi
không có mắt, lại dám đoạt ‘Hỏa Liên Xà’ đã được Hùng trưởng lão của
chúng ta nhìn trúng, lại gây động tĩnh khiến cho con súc sinh kia chạy
một mạch vào sâu trong Ngô Công Sơn. Hiện giờ Hùng trưởng lão đã đuổi
theo tìm, nếu tìm được thì tốt, nếu không được, khi lão nhân gia trở
lại, sẽ cho các ngươi sống không được chết cũng không xong.”
Hứa Hưng “Phì” một tiếng, cả giận nói: “ Nói bậy, con Hỏa Liên Xà kia rõ ràng là do người của Hứa gia chúng ta phát hiện ra trước.”
Tên tu sĩ Sơn Hùng Đường còn đang định nói tiếp, thì tên bên cạnh đã
không kiên nhẫn cắt lời: “ Người nói chuyện tào lao với hắn nhiều như
vậy làm gì, để lâu chẳng may đến khi Hùng trưởng lão trở lại liền trách
tội chúng ta làm việc bất lực thì nguy, trước tiên hãy cho hắn mấy đao
rồi nói tiếp.”
Tên tu sĩ kia cũng nhẹ gật đầu rồi nói: “ Đúng vậy, trước tiên hãy cứ để cho hắn còn sống để đợi Hùng trưởng lão trở về, nhưng cũng có thể chém
đứt chân tay của hắn trước cũng được.” Nói xong hắn cười một tiếng dữ
tợn, rồi rút ra một thanh trường đao sáng trong như tuyết, đi về phía
Hứa Hưng.
Khóe mắt Hứa Hưng như muốn nứt ra, thân thể khẽ run nhè nhẹ, giận dữ hét lên: “ Khốn nạn, ngươi có gan thì cứ giết ta đi.”
Tên tu sĩ đang đi tới liền cười khằng khặc, dáng vẻ khinh thường như
đang đợi xem một con cừu non bị làm thịt, nói: “ Lão tử xem thường nhất
chính là những danh môn thế gia như các ngươi, con mẹ nó ngày thường các ngươi cao cao tại thượng, giờ sống chết ở ngay trước mắt, dưới lưỡi đao của lão tử còn không phải cũng sợ đến té đái vãi phân sao. Lại đây, kêu một tiếng gia gia cho ta nghe, gọi nhiều một chút, không chừng lão tử
vui vẻ lên có thể chém ít đi một đao đấy!”
Hứa Hưng sắc mặt tái nhợt, cánh tay rung rung như muốn vận nốt chút sức
lực cuối cùng lên phản kháng, nhưng thân thể vừa mới khẽ động, sắc đen
trên mặt liền tăng lên, hai mắt của hắn lập tức trở nên trắng dã, liền
ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tên tu sĩ Sơn Hùng Đường kia lại bị hắn làm cho giật mình hoảng sợ, liền vô thức cầm đao lui về phía sau một bước mới nhìn rõ được bộ dạng của
Hứa Hưng. Hắn lập tức thẹn quá hóa giận mà mắng một câu, đi thẳng về
phía trước chuẩn bị chém một đao, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút
quá yên tĩnh, trong lòng chợt có một tia dự cảm xấu, liền lập tức quay
người nhìn lại.
Vừa nhìn lại, dưới ánh lửa, hắn đã thấy tên đồng bạn kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Tên tu sĩ cầm đao liền cả kinh, biết không phải chuyện đùa, vội vàng
tiến về phía trước hai bước, liền phát hiện ra không phải tên đồng bạn
của mình mất tích mà là chẳng biết tại sao đã ngã lăn xuống đất, khiến
cho hắn thoáng không nhìn thấy. Tên tu sĩ cầm đao nhẹ nhàng thở ra,
nhưng rồi da dầu lại lập tức run lên tê dại. Làm thế nào mà một người
đang yên đang lành lại tự nhiên ngã xuống đất như vậy, vẻ mặt hắn liền
trở nên khẩn trương, chậm rãi đi về phía tên đồng bạn kia, miệng kêu lên hai tiếng, đồng thời ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rừng cây lặng ngắt như tờ, bóng tối âm trầm, đêm đen đã kéo tới.
Sâu trong ánh lửa, bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên. Tên tu sĩ cầm đao cả
kinh quay người lại, đã phát hiện ra có một hỏa cầu đột nhiên vọt tới
trước mặt mình. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nâng đao ngăn cản, nhưng ngay khi hỏa cầu đụng vào lưỡi đao, thân thể của hắn bỗng nhiên
đại chấn. Xung lượng này quả thật là lớn đến không thể tưởng tượng,
trong nhất thời nội tâm của hắn vô cùng kinh hãi, nghĩ thầm từ lúc nào
Nhất giai thuật pháp Hỏa Cầu thuật lại có uy lực lớn đến như vậy chứ.
Một bóng người từ phía trước mãnh liệt lướt tới, đánh về phía tên tu sĩ
cầm đao. Tên tu sĩ cầm đao vừa định đối phó lại thì đã trông thấy đó lại là một hỏa cầu nữa đang lao đến, thời gian cách hỏa cầu vừa nãy chưa
đến một hơi thở, làm cho hắn căn bản không thể nào có hành động gì khác, chỉ có thể lại một lần nữa nâng đao lên đón đỡ.
Hắn liền lập tức bị lui về phía sau một bước, thân thế chấn động một
hồi. Trong chốc lát, bóng người kia đã tiếp cận rất gần, sau đó hơi
khoát tay, một hỏa cầu nữa lại vọt ra.
Ba lần Hỏa Cầu Thuật luân phiên đánh tới, tên tu sĩ cầm đao của Sơn Hùng Đường này căn bản không kịp làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục lùi thêm
ba bước, mà bóng người kia nhân cơ hội này đã vọt ngay tới trước mặt của hắn.
Đó là một nam tử có khuôn mặt trẻ tuổi, thần sắc nghiêm nghị trầm tĩnh,
trong ánh lửa ánh mắt hiện lên lạnh như băng, không hề mang chút cảm
tình. Đó chính là Thẩm Thạch.
Trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau ba thước, trên vẻ mặt kinh hãi của tên tu sĩ cầm đao đã lộ ra một tia tuyệt vọng.
Tay phải Thẩm Thạch lại nhấc lên, một hỏa cầu lập tức ngưng tụ thành
hình, một lần nữa phát ra. Lúc này, tên tu sĩ cầm đao chẳng còn cách nào ngăn cản Thẩm Thạch bất thình lình dùng thuật pháp công kích tới như
cuồng phong bạo vũ, liền bị hỏa cầu kia trực tiếp đập vào ngực, toàn bộ
thân hình liền bay ra ngoài, nặng nề đụng vào một cây đại thụ gần đó.
Thẩm Thạch đứng thẳng người, chậm rãi thở ra một hơi.