Quyển 2: Trúc Diệp Thanh
Dịch: Zellius, kethattinhthu7
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Đề tự - gacanhcut.oo7
Nguồn: bachngocsach.com
Âm thanh hơi run rẩy và hoảng sợ từ bên cạnh
truyền sang, là tiếng của lão Hậu. Cùng lúc, Thẩm Thạch và Hậu Thắng
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào lão Hậu tỉnh lại, mặt
lộ vẻ sợ hãi nhưng ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm không rời mắt vào
quái vật đang đứng cạnh Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch, Hậu Thắng ngơ ngẩn trong chốc lát, phản ứng của Hậu Thắng nhanh hơn, hắn vô thức lùi ra sau vài bước, dường như một kẻ có thể xé
nát quái vật cường hãn Khô Lâu như hắn lại cảm thấy đặc biệt sợ hãi
trước lão già sắp chết.
Thẩm Thạch im lặng, nhìn cảnh hai cha con này đã không còn chung
đường, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại cảm thấy cảm động khác
thường. Trên đời này, người thân duy nhất của hắn chỉ còn lại phụ thân
Thẩm Thái, cũng cùng tình cảnh phụ tử chia lìa nhiều năm, đến nay thậm
chí còn không biết được phụ thân còn sống trên đời hay không, cho dù
trước đây thông qua Cố Linh Vân biết được chút tin tức nhưng hắn không
chắc tin tức đó có bao nhiêu phần tin cậy.
Hắn thở dài đi đến cạnh lão Hậu, đỡ lão ngồi thẳng người, sau đó nói
khẽ: "Hắn là Hậu Thắng, lúc trước, trong Cao Lăng Sơn, hắn gặp một con
Thượng Cổ quỷ vật đạo pháp rất mạnh, bị nó đánh trúng một loại chú pháp
quỷ dị nên mới biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra
quỷ."
Thân thể lão Hậu run lên bần bật, bờ môi run rẩy, hai mắt nhìn chằm
chằm vào quái vật hung ác dữ tợn đang trầm mặc phía trước, vẻ sợ hãi
giảm bớt, nhìn kỹ quái vật chỉ còn nửa mặt người, lão mơ hồ nhận ra hình dáng quen thuộc, nước mắt đục ngầu chậm rãi trào ra.
Thẩm Thạch một bên nói tiếp: “Hôm trước ta đến Ngô Công sơn du lịch
gặp phải một đám quỷ vật, đang lúc kịch chiến giữa chừng thì Hậu Thắng
xuất hiện quát bảo những quái vật kia ngừng lại. Ta và hắn cũng xem như
có chút quen biết, hắn nói trước đây và sau này không có chuyện gì khiến hắn lưu luyến, chỉ còn lại lão phụ ngươi ở Lưu Vân Thành là thật sự
không yên lòng. Có điều, hình dáng hiện giờ của hắn thế này, trong Lưu
Vân Thành lại là nơi tụ tập vô số tu sĩ cao thủ, nên mới cầu ta giúp hắn đưa ngươi ra ngoài thành gặp mặt một lần."
Miệng lão Hậu phát ra vài tiếng khàn khàn không rõ thanh âm, lời nói
của lão đã không còn rõ ràng, Hậu Thắng nhìn lại có chút sợ hãi, tựa hồ
nghĩ đến bộ dạng đáng sợ của mình hù đọa lão phụ. Nhưng sau một lúc, hắn thấy lão Hậu chậm rãi đưa hai tay vươn về phía hắn.
Hai cánh tay khô gầy và dơ bẩn, run rẩy và yếu ớt nhưng rất đỗi quen thuộc, ấm áp, chứa đựng bao yêu thương.
Từ nhỏ đến lớn, giờ đây vẫn vậy.
Quái vật run rẩy rống lên một tiếng, sau đó quỳ xuống đất, bò tới
phía trước ôm lấy đùi lão Hậu, thanh âm chói tai như tiếng quỷ khóc,
phát tiết hết cảm xúc bi thương trong lòng.
Lão Hậu nước mắt tuôn trào, nói không ra lời, nhưng đáy mắt ẩn hiện
tia vui mừng, nhẹ nhàng dùng bàn tay khô gầy âu yếm, mò mẫm đầu quái
vật.
Thẩm Thạch yên lặng nhìn cảnh này mà lòng chua xót, không nói gì. Một lát sau, hắn quay đầu đi chỗ khác, đứng một bên an tĩnh nhìn mảnh núi
rừng, đất trời, trầm mặc chờ đợi.
※※※
Cũng không biết qua bao lâu, bên kia tiếng khóc nghẹn ngào một hồi
mới dần yên tĩnh, thanh âm thầm thì mơ hồ truyền đến. Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, quái vật nửa người nửa quỷ Hậu Thắng đi tới bên
cạnh hắn.
Thẩm Thạch xoay người lại, nhìn hắn một cái, lập tức nhìn qua phía
sau, thấy giờ phút này thần sắc lão Hậu buồn ngủ, giống như như là đã
mỏi mệt đến cực điểm nên nhắm mắt lại ngủ mê man. Nhìn lão ngủ, lần đầu
tiên hắn thấy trên khuôn mặt đã già yếu của lão lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Thạch do dự một chút, nhìn khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Hậu Thắng, thấp giọng nói: "Bá phụ hắn..."
Hậu Thắng lắc đầu, nói: "Cha sẽ theo ta về Ngô Công sơn."
Thẩm Thạch im lặng một lát, nghĩ thầm không biết lão Hậu có thể thích nghi được cuộc sống ở nơi mà xung quanh toàn là Vong Linh quỷ vật hay
không. Song, nhìn thấy Hậu Thắng đã quyết định mà tất nhiên lão Hậu cũng không muốn xa nhi tử, hắn là người ngoài, cũng chỉ có thể gật đầu đáp
lại.
Hậu Thắng hít sâu một hơi, nói: "Đa tạ ngươi, Thẩm Thạch." Nói xong,
không biết từ đâu, tay hắn lấy ra một vật giống Như Ý Đại (túi Như Ý –
người dịch) ném cho Thẩm Thạch, đồng thời nói: "Đây là thù lao chúng ta
đã nói trước kia."
Thẩm Thạch tiếp lấy, chỉ là có lẽ một màn vừa rồi làm cho hắn xúc
động nên sau một lát do dự, nhìn Hậu Thắng nói: "Hậu... sư đệ, thật sự
ngươi không muốn thử về tông môn một lần sao, trong tông có rất nhiều
trưởng lão tiền bối thần thông quảng đại, có lẽ bọn hắn sẽ có biện pháp
giải quyết?"
Hậu Thắng lắc đầu, thanh âm trầm thấp nói: "Vô dụng thôi."
Thẩm Thạch ngẫm lại cũng xác thực như vậy, cho tới bây giờ Quỷ đạo
quỷ dị vô cùng, hễ có quỷ vật hiện thế, tu sĩ khắp nơi trong thiên hạ sẽ cùng hợp lực tấn công, mặt khác, cũng chưa từng nghe qua có cách cứu
chữa. Hôm nay Hậu Thắng có bộ dạng này, nếu thật muốn trở về tông môn,
sợ là không đợi hắn nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện đã bị chết thảm tại
chỗ. (Đoạn này khó dịch)
Nghĩ tới đây, hắn khẽ thở dài, nói: "Vậy ngươi có còn gì muốn nói với ta không?"
Hậu Thắng trầm mặc một lát, bỗng ánh mắt có chút phiêu hốt, nói: "Sau khi ta tỉnh táo lại, liền phát hiện khu vực xung quanh mình tồn tại rất nhiều âm linh quỷ vật. Lúc ấy ta rất sợ hãi nhưng thời gian dần trôi
qua, ta phát hiện hình như những quỷ vật cấp thấp kia rất sợ ta, mặt
khác ta còn có thể sai khiến bọn chúng."
Thẩm Thạch nhíu mày, loại tình huống này chưa có người nói qua nhưng
nhìn thần sắc Hậu Thắng, rõ ràng không phải hắn thuận miệng (nói thiếu
suy nghĩ – người dịch) nói chơi. Mà kế đó quả nhiên Hậu Thắng lại nói
tiếp: "Ta rất dễ dàng khống chế bọn quỷ vật, sau cùng ta trốn trong Ngô
Công sơn. Nhưng cùng lúc đó, ta mơ hồ cảm thấy hình như trong người ta
đang ẩn dấu một cái gì đó bất thường, ta không rõ là vật gì, như thể
là... như thể là thứ gì đó nằm trên đỉnh đầu và có thể nắm giữ quyền
sinh sát đối với ta ấy." (Đoạn này khó dịch)
Thẩm Thạch biến sắc, liếc mắt nhìn Hậu Thắng, Hậu Thắng gật đầu, nói: "Ta cảm thấy có lẽ là Vu Quỷ."
"Nàng không chết, hiện tại còn trốn ở nơi nào đó, có lẽ đến một ngày, nàng sẽ lại lần nữa xuất hiện."
※※※
Sắc mặt Thẩm Thạch trở nên khó coi, nhớ lại ngày đó, dưới Trấn Hồn
Uyên, Thượng Cổ quỷ vật kia hung uy ngập trời, mà hắn là một trong những kẻ hãm hại ám toán nàng, vô luận như thế nào cảm giác này cũng có chút
không chịu nổi.
Hậu Thắng đã quay lại bên cạnh lão Hậu, nhẹ nhàng ôm lão đặt trên
lưng, quay người cất bước đi về hướng núi rừng. Khi hắn đi qua Thẩm
Thạch, bỗng Thẩm Thạch mở miệng nói:
"Ngươi cố gắng bảo trọng."
Cơ mặt dữ tợn đáng sợ của Hậu Thắng vặn vẹo một cái, không biết là
đang mỉm cười hay là hù dọa người khác, hăn nhe răng cười, gật đầu nói:
"Ngươi cũng thế, chỉ là chung quy ta có cảm giác ngày sau chúng ta còn
có thể gặp lại."
Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, Hậu Thắng nhìn hắn, nói: "Ta đã rơi vào kết cục này, đương nhiên là không thể ngờ được, tâm nguyện duy nhất lúc này là phụng dưỡng phụ thân trước khi qua đời. Ngày sau, nếu ngươi có
chuyện tìm ta, cứ đi vào sâu Ngô Công sơn. Trừ phi... Trừ phi Vu Quỷ kia một lần nữa xuất hiện, bằng không ta nghĩ tốt nhất chúng ta không nên
gặp lại."
Thẩm Thạch gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hậu Thắng nhìn thoáng qua lão phụ đang nằm sấp, ngủ say trên đầu vai
mình, hắn thở dài, lộ vẻ sầu thảm, cười nói: "Đi thôi, tóm lại phải biết quý trọng người bên cạnh a."
Nói xong, liền đi về hướng mảnh núi rừng âm u, bên trong gió núi, mị
ảnh (bóng ma quỷ - người dịch) chớp động không ngừng, không biết đang
che dấu trong đó bao nhiêu quỷ vật, một đoàn sương mù dày đặc bay tới,
dần dần đem thân ảnh hai người che đi.
Thẩm Thạch cũng quay người đi về theo con đường cũ. Lúc đến hai
người, khi về chỉ còn mình hắn, trời cao đất rộng, cảm giác có vài phần
tịch liêu, hắn chậm rãi mà đi, trong mắt như có chút mờ mịt, không biết
có phải hay không nghĩ tới điều gì, một lát sau, hắn thì thầm một câu:
"Quý trọng..."
Lúc trở lại Lưu Vân Thành thì đã cuối ngày, Thẩm Thạch nhìn sắc trời cũng không có ý đi chỗ nào khác, trực tiếp đến nhà Hứa gia.
Lúc hắn về tới Tây Uyển (dãy phòng phía Tây – người dịch), bước vào
trong phòng, liền nhìn thấy Lăng Xuân Nê đang một mình ngồi trước gương
đồng, dường như đang trầm mặc nhìn gì đó. Sau một lúc, hình như tiếng
bước chân của hắn kinh động đến nữ tử “nhìn ảnh thương mình” này, Lăng
Xuân Nê thoáng cái đứng lên, bộ dạng có vài phần bối rối, ngay lúc nhìn
thấy hắn, cô không cẩn thận, lỡ tay hất gương đồng trên mặt bàn xuống.
"Ba!"
Một tiếng giòn vang, tấm gương vỡ vụn trên mặt đất, bể thành hơn mười mảnh vụn, Lăng Xuân Nê và Thẩm Thạch đều giật mình, Lăng Xuân Nê "A"
một tiếng kinh hãi, vội vàng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ đang rơi vãi.
Thẩm Thạch đi đến giữ Lăng Xuân Nê lại, nhìn kỹ một chút, thấy sắc
mặt cô tái nhợt, lời nói thêm vài phần ân cần: "Ngươi có làm sao không?"
Bờ môi Lăng Xuân Nê khẽ run run, đôi mắt trong sáng nhu nhược nhìn
Thẩm Thạch thật sâu, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không
mở miệng, mang thêm vài phần buồn bã, áy náy thấp giọng nói: "Ta không
sao, xin lỗi, vừa rồi ta mới..."
Thẩm Thạch cắt ngang lời cô, cười một cái, nói: "Chỉ là làm rớt bể
một cái gương, không có chuyện gì lớn, để ta bảo người tới quét dọn một
lát là xong."
Lăng Xuân Nê cười nói: "Ta nào có yếu ớt như vậy, chuyện nhỏ này cần
gì làm phiền đến người khác." Nói xong đứng dậy, qua bên kia lấy một tờ
giấy, sau đó ngồi xổm nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất, cẩn thận gói kỹ
lại rồi bỏ qua một bên.
Thẩm Thạch mỉm cười, nghĩ thầm xuất thân cô thấp hèn, quả thực không
phải là loại tiểu thư kiêu ngạo, đợi cô làm xong liền kéo nàng ngồi
xuống cạnh mình, nói: "Xuân Nê, mấy ngày hôm nay trôi qua thế nào?"
Lăng Xuân Nê suy nghĩ một chút, nói: "Coi như cũng được a, rảnh rỗi
ta tới sương phòng phía đông tìm Thanh Trúc cô nương trò chuyện, nàng là người rất tốt, cũng không chê xuất thân ta thấp hèn nên cũng không thấy tịch mịch."
Nói xong, cô như nghĩ tới điều gì, nở nụ cười nói với Thẩm Thạch:
"Đúng rồi, ngươi biết không, về kiến thức, Thanh Trúc còn hiểu biết hơn
ta nhiều. Tuy nàng nói mình không đi qua bao nhiêu địa phương, nhưng rất nhiều danh thắng, di tích cổ nàng đều có thể nói ra một chút, đặc
biệt là Thiên Hồng thành, nàng kể cho ta hết Thiên Hồng thập cảnh, thật
là một người tốt."
Thẩm Thạch mỉm cười gật đầu, nhưng lập tức khẽ giật mình, nói: "Thiên Hồng thập cảnh? Hai nàng trò chuyện về Thiên Hồng thành sao?"
Lăng Xuân Nê như ý thức được cái gì, vội vàng lắc đầu, nói: "Ách,
không phải... không phải ta cố ý, chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự. Ta biết
ngươi trên núi có việc, ta chính là... Chỉ là ta muốn nghe xem, không có ý gì khác..."
Lời nói phía sau, hình như cô có chút hoảng hốt, sắc mặt trở nên khó nhìn, sợ hãi nhìn về phía Thẩm Thạch chờ hắn tức giận. Trái lại, trước
phản ứng kịch liệt của cô, Thẩm Thạch lại bị làm cho hoảng sợ, hắn ngơ
ngác một chút rồi trầm mặc lại.
Lăng Xuân Nê nhìn trộm hắn một cái, e lệ nhút nhát kéo nhẹ tay áo hắn.
Thẩm Thạch ngẩng đầu, bỗng thở dài một cái, nở nụ cười, nói: "Ta
không sao a, ngươi không cần phải như vậy." Nói xong, dừng lại một chút
rồi nói tiếp:
"Đúng rồi, vừa rồi ta chợt nghĩ tới, khoảng thời gian ta trở về núi
còn khoảng năm sáu ngày, tuy có chút gấp gáp nhưng thời gian như vậy
cũng miễn cưỡng xem là đủ rồi, hay là hai người chúng ta đi Thiên Hồng
thành một chuyến?"
===============
Cha con gặp mặt tủi mừng
Hậu Thắng nhắc nhở coi chừng Quỷ Vu
Thạch Đầu xao động tâm tư
“ Quý Trọng…” thầm nói là như nhắc lòng