Phía trên trường thành, trong khoảnh khắc, bốn bề
im lặng tạo thành một mảnh yên tĩnh. Nhất thời, mấy người Tống gia, kể
cả Tống Phi đều ngây người, thậm chí đến tên tùy tùng trẻ tuổi bị tát và ném đi vừa rồi cũng có vài phần kinh ngạc, khó mà tin chuyện gì vừa xảy ra. Cứ như vậy trong một lúc, bỗng một tiếng kinh hô vang lên, đứng bên cạnh Tống Phi, Tống Văn lộ vẻ khẩn thiết, nhìn người vừa mới bị đánh,
kêu lên:
"Tống Vũ, ngươi không sao chứ?"
Đứng một bên, sắc mặt Tống Phi đột nhiên trầm xuống, trong mắt một cỗ lệ khí xẹt qua, hắn xem cái tát chát chúa bất thình lình này không khác gì như đánh vào mặt mình. Hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, Tống
Phi giẫm chân xuống đất, ý muốn tiến về phía trước.
Chỉ là vừa lúc đó một thân ảnh chắn trước mặt hắn, Tống Phi vừa thấy, cặp lông mày đã nhăn lại, quát: "Ngươi... Ngũ Thành, đây là ý gì?"
Người tên Ngũ Thành là một trong những người đi cùng Tống Phi, trong
đám người này, thoạt nhìn Ngũ Thành trông có vẻ lớn tuổi và trầm ổn
nhất, hơn nữa, trung niên nam tử này là người duy nhất không mang họ
Tống. Trên thực tế, trong Nguyên Thủy Môn Tống thị thế gia, Tống Phi là
con cháu chi trưởng, đối với Tống Văn, Tống Vũ cũng có bà con nhưng hai
người này chỉ là con cháu thuộc chi nhánh, từ nhỏ đi theo bên cạnh Tống
Phi. Chỉ có Ngũ Thành là không liên quan đến Tống gia, xuất thân hắn
bình thường, may nhờ cơ duyên bái nhập được Nguyên Thủy Môn, từ đó một
đường tu luyện đến nay, tính tình hắn cẩn thận trầm ổn, làm việc tận tâm tận lực, được một ít tiền bối Trưởng lão trong Nguyên Thủy Môn coi
trọng.
Lần này đi Lăng Tiêu tông đưa tin, chuyện này cũng không coi là lớn
nên Tống gia phái Tống Phi đi, mục đích chính là để hắn tăng thêm vài
phần rèn luyện, mở mang tầm mắt, về phần Ngũ Thành cùng đi là có ý chăm
sóc cho hắn.
Trong bốn người, đạo hạnh cảnh giới của Ngũ Thành là cao nhất nhưng
ngày thường đám người Tống Phi ỷ vào gia thế, từ trước đến nay đều ngang ngược, kiêu ngạo đã quen, bình thường, Tống Phi ưa thích giả bộ tiêu
sái ôn hòa, cử chỉ nhẹ nhàng, thái độ bình thản, làm ra vẻ công tử ta
đây không giống người thường nhưng giờ phút này hắn đang nổi nóng nên
mặc kệ tất cả, trực tiếp quát Ngũ Thành.
Ngũ Thành không để ý tới bộ dáng nổi trận lôi đình của Tống Phi ở sau lưng, so với đám người Tống Phi đang lửa giận ngập trời hắn có phần bất đồng, ánh mắt hắn nhìn đến người vừa mới bị đánh, thấy trên ngực Tống
Vũ có một vùng cháy đen, lập tức mặt hắn nhiều thêm một tia cẩn thận, bộ dạng so với xung đột hồi sáng trên Long kiều lại càng thận trọng hơn.
Ngũ Thành ngăn Tống Phi lại, tiện tay bắt lấy Tống Văn gào khóc đang
muốn tiến lên trả thù, mắt chằm chằm nhìn Thẩm Thạch, trầm giọng nói:
"Vị bằng hữu kia, tại sao tùy tiện ra tay đả thương người?"
Thẩm Thạch đưa tay kéo Lăng Xuân Nê mặt mày đang biến sắc ra phía sau, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Là hắn động thủ trước."
"Phì!" Một tiếng gầm lên từ bên cạnh Ngũ Thành truyền đến, Tống Vũ
lảo đảo lui lại mấy bước, lúc này thân hình hắn có chút chậm lại, cảm
thấy trên ngực kịch liệt đau nhức, phía dưới quần áo cháy đen một mảnh,
có vẻ hắn bị thương không nhẹ. Từ nhỏ hắn đã đi theo Tống Phi, nhờ có
tên tuổi Nguyên Thủy Môn Tống gia bảo kê, người ta thường nói “không
nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật” nên từ trước đến nay, người khác đối
với bọn họ đều nhún nhường vài phần, chưa khi nào hắn nếm qua thiệt thòi như lần này. Trong lúc nhất thời, hắn vừa đau vừa giận vừa xấu hổ, thậm chí cũng không kịp nghĩ đến vì sao một cái Hỏa Cầu Thuật bình thường,
hầu như không có chút uy hiếp nào lại có thể làm bị thương mình, Tống Vũ phẫn nộ quát:
"Thằng khốn không có mắt, nhận lấy cái chết!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã lần nữa vọt tới, chẳng qua thân thể còn có
chút lay động, xem ra chỗ bị thương ở lồng ngực vẫn còn ảnh hưởng đến
hắn. Tống Văn đứng bên cạnh thấy vậy cũng liền hét to nhào tới. Ngũ
Thành còn muốn nói thêm thì thoáng cái sự việc đã không còn níu kéo lại
được, mắt hắn lộ vẻ lo lắng.
Bọn chúng hùng hổ đánh tới, sắc mặt Thẩm Thạch trở nên âm trầm, thực
sự mà nói, danh tiếng Nguyên Thủy Môn đứng đầu Tứ chính, có thể xem là
thiên hạ đệ nhất môn phái. Hơn nữa, Tống gia lại là hậu nhân của một
trong Lục Thánh, nói như thế nào hắn cũng không muốn đi trêu chọc loại
thế gia này.
Chỉ là người khác trực tiếp muốn đánh lên mặt hắn, lại còn ngấp nghé
đoạt nữ nhân bên cạnh, dáng vẻ bọn chúng bất chấp nể nang, kiêu ngạo,
càn quấy như thế còn cho hắn đường lui sao?
Tay hắn khẽ đẩy Lăng Xuân Nê về phía sau vài bước, sau đó nhìn về
phía trước hai huynh đệ Tống Văn, Tống Vũ đang đánh tới, kình phong trên tay chúng lạnh thấu xương, nhiều hơn hắn một đôi bảo kiếm, kiếm quang
trong trẻo lợi hại, nhìn qua không phải vật phàm, rõ ràng là Linh Khí
Pháp bảo thượng hạng, hơn nữa còn giống nhau như đúc, hình như còn là
một đôi kiếm.
Mà ở phía xa, Tống Phi chứng kiến Tống Văn, Tống Vũ hướng Thẩm Thạch
đánh tới, thân hình liền ngừng lại, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh,
im lặng không nói chuyện gì chỉ ho khan một tiếng. Thanh âm này truyền
ra, Ngũ Thành cũng không có phản ứng, Tống Văn, Tống Vũ đồng thời lộ ra
một tia cười gằn, trên tay kiếm quang lấp lóe như gió táp đâm tới, chiếu sáng hai gương mặt trẻ tuổi có vài phần dữ tợn, trong nháy mắt cả hai
đã không còn để ý đến chút phòng ngự nào.
Từ khi Thẩm Thạch bắt đầu tu đạo đến nay, hầu như hắn đều trong chém
giết, chiến đấu mà tiến bộ, không cần nói đến ba năm ma luyện tại Yêu
giới, sớm hơn một chút, lúc còn ở Thanh Ngư Đảo hắn cũng thường đi Yêu
đảo săn bắt yêu thú kiếm Linh Tinh, còn nữa, từ khi trở về từ Yêu giới
đến nay, trong lúc tu luyện hắn đều dùng dành phân nửa thời gian để ra
bên ngoài mạo hiểm săn bắt. Từ những căn cứ trên mà nói, tuy rằng hiện
tại cảnh giới đạo hạnh Thẩm Thạch cũng không tính là đặc biệt cao thâm
nhưng về đấu pháp chém giết, kinh nghiệm của hắn lại phong phú hơn nhiều so với đại đa số danh môn thế gia đệ tử bình thường, thậm chí đến các
tán tu cả ngày ‘thè lưỡi liếm máu’ cũng chưa chắc bằng hắn.
Chỉ liếc một cái Thẩm Thạch liền cảm giác khí thế của hai người Tống
Văn, Tống Vũ đã hoàn toàn khác trước, cỗ sát ý mơ hồ này không qua khỏi
ánh mắt của hắn, sắc mặt Thẩm Thạch trầm xuống, cánh tay khẽ động, giữa
ngón tay đột nhiên hiện ra vài trương giấy màu vàng.
Ngũ Thành ngăn cản Tống Phi nhưng không ngăn được hai huynh đệ Tống
Văn, Tống Vũ, mặc dù cảm thấy có chút do dự nhưng cũng không lo lắng bao nhiêu, mặc kệ như thế nào hắn cũng xuất thân là đệ tử Nguyên Thủy Môn,
qua nhiều năm, ý niệm trong đầu bổn môn là đệ nhất thiên hạ cũng đã sớm
thấm vào suy nghĩ, bất quá vừa rồi là do tính tình hắn trầm ổn, vô thức
nghĩ nên hỏi rõ ràng lai lịch Thẩm Thạch. Chứng kiến Tống Văn, Tống Vũ
nhào tới, hắn sau lưng cũng chỉ biết lắc đầu, nghĩ thầm trong bụng các
công tử thế gia này thật quá mức ương ngạnh rồi, tốt xấu gì cũng nên mở
miệng hỏi trước rồi hãy nói a.
Cho nên, ngay từ đầu hắn đã không ngăn hai huynh đệ họ Tống lại thì
bây giờ cũng không có động tác gì, nhưng đột nhiên hắn chứng kiến trên
tay Thẩm Thạch lúc này có mấy tấm bùa màu vàng, nhất thời sắc mặt liền
biến đổi, thấp giọng thở nhẹ một câu, nói:
"Phù Lục!"
Lời còn chưa dứt, thậm chí hắn vừa có ý định nhắc nhở hai huynh đệ
Tống gia cẩn thận thì đã phát sinh sự tình mới, Ngũ Thành chứng kiến
trên tay Thẩm Thạch xuất hiện một ngọn lửa mãnh liệt, một cỗ Linh lực
mạnh mẽ phát ra.
Tốc độ thi pháp cực nhanh kia làm nội tâm hắn đột nhiên nhảy dựng,
thậm chí trong chốc lát hắn có chút hoài nghi có hay không chính mình
hoa mắt.
Lúc nàotốc độ thi pháp Ngũ Hành thuật pháp lại nhanh như vậy? Khi nào tốc độ thúc dục của trương Phù Lục kia lại mau lẹ đến bực này?
Nói thì chậm mà thực tế xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt cánh tay
Thẩm Thạch nâng lên, Tống Văn, Tống Vũ nhe răng cười, mắt thấy hai bên
cách nhau không đến vài thước bỗng thân hình Tống Văn chợt ngừng lại,
vốn hắn đang cùng Tống Vũ cùng tấn công thì thoáng cái cảm thấy thân
hình như bị hãm vào vũng bùn,đầu vai như đang gánh nặng đến ngàn cân,
trong nháy mắt hắn đã rớt lại phía sau Tống Vũ mấy bước.
Ngũ Hành thuật pháp? Trầm Thổ Thuật!
Tống Vũ còn chưa phát giác ra chuyện gì thì đã đến gần Thẩm Thạch,
mắt hắn nóng bỏng, tràn đầy vẻ háo sát vung kiếm về phía Thẩm Thạch chém tới, bình thường tại Trung Châu, thế lực Nguyên Thủy Môn mạnh đến bực
nào, danh tiếng Tống gia như mặt trời ban trưa, từ lúc đi theo công tử
Tống Phi đến giờ chưa khi nào hắn nếm qua thiệt thòi như vậy, bị kẻ ở
trước mặt tát, đánh ngã một cái, thật là vô cùng nhục nhã!
Dưới kiếm quang, nhất định phải đem người này phanh thây xé xác, dù
sao có công tử ở đây, nhất định sẽ không có hậu quả gì. Chính là vì xả
cục tức trong lòng, đợi tí nữa sau khi đem ác đồ không có mắt này giết
đi, đợi công tử chơi chán nữ nhân kia rồi mình cũng muốn tới‘hảo hảo
hung hăng’ chơi mấy lần, khi đó mới phát tiết hết tức giận trong lòng
ta!
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng hắn lại càng vui vẻ nên hét lớn đem kiếm quang bổ xuống.
Chỉ là giữa lúc động thủ, nội tâm hắn đột nhiên khẽ động, cảm giác bên người mình hình như thiếu cái gì đó?
Tống Văn đâu?
Đáp lại hắn, từ chỗ sâu trong đêm tối, một đạo thủy tiễn ngưng kết
thành hình không biết từ đâu xuyên phá bay tới, bén nhọn như đao kiếm
phá nát hư không chuẩn xác đánh lên mũi kiếm.
"Đinh!"
Một tiếng thanh thúy sắc nhọn rít lên, thân hình Tống Vũ đại chấn,
khí huyết nơi ngực tán loạn một hồi, uy lực Thủy Tiễn Thuật cường đại dị thường, trực tiếp đem thân hình hắn đánh lui mấy bước, trong chốc lát
hắn thấy hoa mắt, lại thấy thân ảnh Thẩm Thạch chẳng biết lúc nào đã đến gần bên cạnh.
Vài đạo ánh sáng xé gió léo lên,sau lưng, Ngũ Thành kinh sợ, hét lớn một tiếng: "Hạ thủ lưu tình!"
Tình huống sẽ như thế nào. . .
Trước tốc độ nhanh như chớp, Tống Vũ không kịp phản ứng, cảm thấy
trước mắt tối sầm, nhìn lại Thẩm Thạch đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt
lạnh như băng không lộ cảm xúc gì, lúc này, tay trái Thẩm Thạch vung
lên, như một tảng đá lớn nặng nề đập vào lồng ngực hắn.
Chỗ đó có vết thương cũ, cách đây không lâu bị một cái hỏa cầu đánh
trúng, còn lần này, nắm đấm kia không chút khách khí lần nữa đập vào chỗ cũ, vang lên vài tiếng xương gãy làm người ta sởn hết cả gai ốc.
Trong nháy mắt, Tống Vũ đau đớn gào thét, thanh âm giống như tiếng rú của một con chó điên tuyệt vọng kêu thê lương, thân thể tựa như một con tôm theo bản năng cuộn tròn mình lại, nỗi đau đớn kịch liệt đáng sợ này nhanh chóng đánh gục tên con cháu Tống gia từ nhỏ hầu như chưa bao giờ
nếm qua đau khổ này, đau đến mức nước mắt không rơi ra được, lúc này,
đầu óc hắn đã hoàn toàn trống rỗng, quên mất mình đang ở chỗ nào.
Sau một lát, trong cơn đau đớn kịch liệt, đột nhiên Tống Vũ cảm giác
thân thể mình chợt nhẹ bỗng, như là đang bay lên, sau đó mê muội đi,
trước đó hình như hắn còn nghe được hai tiếng rống giận dữ quen thuộc.
Thanh âm của Ngũ Thành và Tống Phi.
Vừa nhìn tình thế có gì đó không đúng, lập tức hai người bọn họ định
ra tay cứu giúp, nhưng tốc độ thi pháp của Thẩm Thạch quá nhanh, không
những thế, hành động lại còn tàn nhẫn quyết đoán, làm cho người ta phải
ngạc nhiên, líu lưỡi.
Vừa mới ra tay với đối phương, Tống Vũ đã liền bị trọng thương mất đi chiến lực, trong khi sắc mặt bọn hắn đại biến,định lao ra cứu người thì bỗng thấy thân thể Tống Vũ bị Thẩm Thạch xách lên như xách gà, trực
tiếp hướng hai người bọn họ ném tới.
Tiếng gió rít lên, thoáng cái Tống Vũ bị ném qua, thân hình Ngũ Thành và Tống Phi dừng lại vội đưa tay tiếp lấy, nhưng không đợi bọn hắn làm
ra động tác gì, đột nhiên trong lòng Ngũ Thành co lại bởi hắn thấy thân
ảnh Thẩm Thạch nhanh như gió vọt tới bên cạnh Tống Văn lúc nãy rớt lại
phía sau vài bước.
Kinh biến liên tiếp nảy sinh, trong lòng Tống Văn vô cùng kinh hãi,
khi thấy Thẩm Thạch lao tới, nội tâm bối rối một hồi nhưng hắn vốn xuất
thân danh môn, trải qua nhiều phen huấn luyện nên nhanh chóng bình tĩnh
lại,đưa linh kiếm trong tay quét ngang ngăn cản trước người, linh mang
sáng lên bảo vệ toàn thân.
Thẫm Thạch làm như không thấy vẫn tiếp tục lao đến, Tống Văn nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn tế ra kiếm quang ngăn địch thì đột nhiên
miệng hắn hét thảm một tiếng, thoáng cái thân thể nghiêng hẳn về một
bên.
Chẳng biết từ lúc nào một đạo hắc ảnh như quỷ mị xuất hiện bên chân
hắn, như bóng quỷ thần bí trong đêm đen hiện ra một con Hắc Trư, miệng
nó lộ ra một cặp răng nanh lành lạnh, trắng như tuyết, chẳng ngờ nó
giống với chủ nhân như đúc, không khách khí chút nào há miệng cắn một
cái.
Tiếng xương gãy, máu văng tung tóe thậm chí còn đáng sợ hơn thanh âm thanh thúy hồi nãy!
Sắc mặt Thẫm Thạch không chút nào cải biến, động tác lại càng không chần chờ, một tay trực tiếp đánh vào bụng dưới Tống Văn.
"Đông, đông, đông!"
Phía trên Trường Thành, sau khi Ngũ Thành, Tống Phi đỡ được Tống Vũ
liền chứng kiến một màn kia, cơ hồ mọi chuyện đều xảy ra liên tục trong
ngắn ngủn thời gian một hơi thở, âm thanh trầm thấp khó khịu từ thân
dưới Tống Văn phát ra khiến cho người ta không khỏi ê răng, da đầu tê
dại. Mỗi một tiếng trầm đục vang lên là một đạo hỏa quang hoặc một đạo
thủy tiễn lạnh như băng đánh vào thân thể Tống Văn, người hắn như dây
cung, mỗi một lần bị đánh là cả người run rẩy.
Chỉ vẻn vẹn mấy lần, thân thể Tống Văn rũ xuống, sắc mặt trắng bệch
như người chết, đầu nghiêng một bên ngất đi. Sau một lát, âm thanh trầm
thấp khó chịu dần dần yên lặng, thân thể hắn từ trên tay Thẩm Thạch chậm rãi ngã lăn xuống đất không kêu một tiếng động.
Thẫm Thạch im lặng không nói, chậm rãi xoay người, nhìn sang hai
người còn đứng đấy, thần sắc lạnh lùng, mà lúc này trên mặt Ngũ Thành và Tống Phi vẫn còn một tia ngạc nhiên.
Phía trên Trường Thành, gió đêm vi vu, sao trời thưa thớt, cảnh ban đêm đúng là một mảnh tiêu nhiên(*).
(*) Tiêu nhiên: Cảnh tiêu điều, vắng vẻ.
===============
Một tát đánh bay tên Tống Vũ
Tống Phi tức giận, Ngũ Thành ngăn
Thạch Đầu chẳng chút băn khoăn
Ngũ hành thuật pháp, bủa văng ra đòn.