Trong màn đêm âm u, có vài tia sáng nhạt dao động
tại nơi góc tối này như âm ảnh, có lẽ cũng giống như vận mệnh, trầm mặc
mà cô độc.
Con chim nhỏ trên đỉnh thùng xe nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên kêu
lên hai tiếng "Oa oa". Lông vũ bên ngoài của nó tươi đẹp kiều diễm là
thế, nhưng tiếng kêu lại giống như loài quạ, trong âm thanh trầm thấp
khàn khàn dường như còn có tầng ý nghĩa mà ta không tài nào hiểu được.
Thân hình Lăng Xuân Nê không hiểu vì sao mà run rẩy trong thoáng chốc. Nhìn con chim kỳ quái kia, lòng nàng có chút khẩn trương.
Lộc cộc lộc cộc, chiếc xe ngựa chạy trên đường đá xanh phát ra những
hồi âm thanh liên tiếp. Nó vẫn vững vàng đi về phía trước, trong xe hoàn toàn im ắng, nam tử đánh xe dường như chẳng có chút quan tâm tới tính
huống trong góc tối bên này. Ngược lại, con chim nhỏ kia chỉ ngừng chốc
lát bỗng nhiên lại bay lên, rồi đậu xuống phía trước thùng xe, sau đó
thò đầu ra nhìn, bắt đầu dò xét tấm màn phủ xuống phía trước xe, thậm
chí giơ ra một cái móng vuốt như muốn chụp cái gì đó.
Chỉ là nhìn lại động tác của con chim từ đầu đến cuối vẫn có chút ngu ngốc, chụp bên này bắt bên kia, lực đạo thì có nhưng lại chẳng biết
cách dùng, con chim nhìn trừng trừng mản vải, xem ra có chút tức giận
rồi. Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong xe truyền ra một tiếng cười
nhẹ, tiếng cười ôn hòa mà trầm thấp, sau đó một cánh tay đưa ra ngoài,
nhẹ nhàng vén màn vải sang bên một đoạn, lộ ra một khe hở nhỏ.
Con chim nhỏ ngẩng cao đầu, lộ ra mấy phần ngạo khí, tựa hồ có chút
coi thường sự giúp đỡ của người ngồi trong xe, bộ dáng giống như kể cả
ngươi không giúp ta cũng có thể tùy ý đi vào, sau đó hai cái chân nhảy
nhảy vài bước, vèo một tiếng liền chui vào trong xe.
Màn vải một lần nữa hạ xuống, ngăn cách bên trong và bên ngoài xe,
tất cả như cũng khôi phục yên tĩnh. Trung niên nam tử đánh xe đảo mắt
nhìn thoáng qua cảnh đêm tối tăm bốn phía, tiếp theo liền lập tức điều
khiển xe ngựa đi về phía trước, dần dần biến mất trên đoạn đường hắc ám dài ngoằng.
Nhìn cỗ xe ngựa dần dần rời xa, sự lo lắng trong lòng Lăng Xuân Nê
lúc này mới chậm rãi buông lỏng, coi như xong việc rồi, lập tức nàng
phát hiện trong đoạn thời gian ngắn vừa qua lòng bàn tay mình đã rịn ra
rất nhiều mồ hôi lạnh.
Gió đêm thổi qua, trên con đường dài ấy Lăng Xuân Nê rùng mình một cái, dường như lại có thêm phần lạnh lẽo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hừ nhẹ trầm thấp mà rõ ràng từ
phía sau nàng truyền đến, Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay
người lại, chỉ thấy Thẩm Thạch ngồi ở góc tường trên mặt đất chậm rãi mở mắt, sau một lát đứng lên.
Lăng Xuân Nê vốn là khẽ giật mình, lập tức đại hỉ, nửa mừng nửa lo mà nói: "Thạch đầu, chàng khỏe chưa?"
Thẩm Thạch cười cười, sắc mặt có một tia do dự lướt qua, chẳng qua lát sau vẫn gật đầu, nói: "Hẳn là không có gì đáng ngại rồi."
Lăng Xuân Nê hai tay ôm trước ngực, giống như cả người đều thả lỏng,
nói: "May quá may quá, bộ dáng chàng lúc nãy thật sự là dọa chết ta
thôi."
Thẩm Thạch cười cười, bước tới nhẹ nhàng ôm nàng thoáng chốc, sau khi trầm ngâm một lát liền nói: "Xuân Nê, sự việc đến nước này, thân phận
mấy người kia hơn phân nửa thật sự là đệ tử Nguyên Thủy Môn, chúng ta
không thể nói trước được gì... Đành phải tạm thời quay về thôi." Nói
đoạn trên mặt hắn cũng vô cùng áy náy, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lăng
Xuân Nê, ôn nhu nói.
"Xuân Nê, thật sự xin lỗi, ta biết nàng thực ra rất muốn vui chơi một cách vui vẻ tại nơi này..."
"Không, không cần!" Lăng Xuân Nê một hơi dồn dập cắt ngang lời nói
của Thẩm Thạch, thấy Thẩm Thạch có chút ngạc nhiên, Lăng Xuân Nê cắn cắn môi cúi cúi đầu thấp giọng nói: "Đều tại ta, nếu không phải vì ta chàng cũng sẽ không cần tranh chấp cùng mấy người kia, nói không chừng về sau hậu hoạn vô cùng, điều đó... sau lưng bọn hắn là Thánh nhân… Ta, ta, ta không muốn chơi chút nào nữa, sớm biết như vậy, thì chúng ta không cần
đến đây rồi..."
Nói xong, hai mắt Lăng Xuân Nê đều đã ửng đỏ, Thẩm Thạch lắc đầu,
nhưng là bật cười, ôm nàng, vỗ vỗ đôi má mềm mại của nàng, mỉm cười
nói: "Liên quan gì tới nàng, bọn ác đồ ấy hoành hành ngang ngược, chẳng
lẽ ngược lại sai lầm là do chúng ta hay sao? Nàng nói vậy là không đúng
rồi. Hơn nữa, Thánh Nhân đứng đằng sau thì như thế nào? Nếu như ta nhớ
không lầm, ngoại trừ sư môn ta Lăng Tiêu tông Cam Gia nhân khẩu không
vượng, thế gia của ngũ đại Thánh Nhân khác đều là con đàn cháu đống, sau vạn năm, sợ là mỗi gia tộc đều có xấp xỉ vạn người, Tống Phi kia chắc
gì đã là một nhân vật địa vị quý trọng."
Nói đến đây, hắn dừng một lát, trên mặt khẽ mỉm cười, nói: "Lui thêm
bước nữa nói, coi như là bọn hắn lợi hại, chúng ta không thể trêu vào
thì chúng ta liền trốn đến chân trời góc biển, thiên hạ rộng lớn như
vậy, bọn hắn cũng chưa chắc có thể tìm tới chúng ta."
Lăng Xuân Nê "Ừ..." một tiếng, xem ra cơ bản đã an tâm. Thẩm Thạch
kéo nàng đi, đồng thời nói: "Việc này không nên chậm trễ, cho dù thế nào Nguyên Thủy Môn cũng là một trong tứ chính, không thể khinh thường,
chúng ta vẫn là nên đi ngay trong đêm thôi, tránh phát sinh thêm sự cố."
Lăng Xuân Nê nhẹ gật đầu, đi cùng hắn, chẳng qua bỗng nhiên như nghĩ
ra điều gì đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nghĩ rằng
trước đây lúc Thẩm Thạch báo ra sư môn lai lịch với đám người kia, vì
cái gì không nói là Lăng Tiêu tông, ngược lại là nói 'Thiên Kiếm Cung',
mà cái người gọi là Nam Cung Oánh là ai, vì sao danh tự nghe có chút
giống như tên con gái?
Nàng từ phía sau nhìn bóng lưng Thẩm Thạch, bờ môi nhẹ nhúc nhích, nhưng là muốn nói lại thôi.
Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần bây giờ ở cùng nhau, vui mừng hạnh phúc, còn đỏi hỏi gì nữa?
Nàng nghĩ như vậy, sau đó hơi cười rộ lên, nắm tay hắn, ánh mắt hướng về hắn, bước theo bước chân của hắn, dần dần rời xa khỏi chỗ tối đen
ban đầu.
※※※
Rời khỏi Thiên Hồng Thành, trực tiếp lên trận đảo thông qua Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận mà đi, sau hai lần truyền tống liên tục Thẩm
Thạch rốt cuộc cũng yên lòng. Coi như Nguyên Thủy Môn hoặc là Tống Phi
thần thông quảng đại đến mức nào, muốn tìm tòi địa bàn sau hai lần
Truyền Tống suốt đêm, cũng không thể nào được.
Nếu là không có Lăng Xuân Nê bên cạnh, Thẩm Thạch có lẽ sẽ không cẩn
thận như vậy, nhưng đạo hạnh Lăng Xuân Nê thực sự quá kém, một khi gặp
chuyện phải đối mặt với những tu sĩ mạnh mẽ hầu như không có khả năng tự bảo vệ bản thân mình, cho nên hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí. Cũng bởi vậy, sau khi hắn hồi phục liền lập tức quyết định mang
theo Lăng Xuân Nê suốt đêm rời khỏi Thiên Hồng Thành, thậm chí tình
huống cơ thể mình vừa mới bình phục lại như thế nào cũng không xem xét
kỹ.
Chẳng qua sau khi xác định hai người đã an toàn, Thẩm Thạch thả lỏng, liền một lần nữa kiểm tra kỹ tình hình thể nội, sau hai ba lần kiểm tra kỹ, tâm tình Thẩm Thạch nửa mừng nửa lo, phát hiện phán đoán sơ bộ sau
khi mình tỉnh lại lúc kia không có sai.
Hắn thế mà đã lên cấp.
Từ Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai đã đột phá đã đến Ngưng Nguyên Cảnh trung giai.
Tu sĩ tu hành, trừ bước đầu tiên Luyện Khí, còn lại Ngưng Nguyên,
Thần ý, Nguyên Đan ba đại cảnh giới, đan điền Khí Hải cũng không có biến hóa quá lớn, chỗ cốt yếu nhất, chính là linh lực đều tụ về đan điền như trăm sông đổ về một biển.
Ngưng Nguyên cảnh giới, Linh lực như sương khói, mờ mờ ảo ảo tụ tập
xung quanh đan điền, từ sơ giai đến trung giai rồi đến cao giai, Linh
lực cô đọng từng tầng một, độ tinh thuần đạt đến mức đột phá, liền ầm ầm hóa thành kim dịch thủy lưu, đó chính là Thần ý cảnh. Đạt tới cảnh giới đó, độ tinh thuần của linh lực gấp mười lần lúc còn ngưng Nguyên cảnh,
tu sĩ có thể tu luyện thần thông mạnh mẽ, đạo pháp tinh tiến, đã có thể
có uy lực Kinh Thiên Động Địa.
Người có thiên phú dị bẩm dũng mãnh tinh tiến, lại tiếp tục hướng tới Nguyên Đan cảnh giới. Lúc tu hành đến mức thâm sâu, linh thủy tại đan
điền tinh thuần vô cùng bắt đầu ngưng kết, hóa thành một khối Nguyên
Thần Linh Đan ảo diệu vô cùng, bấy giờ đã có thể phi thiên độn địa, có
thần uy quỷ thần mạc trắc.
Cảnh giới cao thâm thần kỳ đó đối với Thẩm Thạch bây giờ mà nói vẫn
là quá mức xa xôi. Giờ phút này sự việc phát sinh trên thân hắn, chính
là sau khi Thanh Tâm Chú thúc giục cỗ linh lực thần bí và cô đọng trong
mi tâm khiếu huyệt, đầu tiên là đột nhiên trấn an những phần linh lực đã mất đi khống chế trong cơ thể, tiếp theo là thôn phệ, hợp lưu tất cả
linh lực, sau đó chẳng biết tại sao lại chảy ngược mà vọt tới bên trong
đan điền khí hải.
Trong thời khắc vô số linh lực quán chú đến đan điền, Thẩm Thạch chỉ
cảm thấy toàn thân đại chấn, toàn bộ thân hình như lập tức bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại xé rách theo bốn phương tám hướng, mắt nhìn kết cục lát nữa sẽ là mình bị ngũ mã phanh thây, thế nhưng vào thời khắc
mấu chốt, trong Đan Điền hắn bỗng nhiên có một đạo kim quang lập loè
dựng lên, đúng là Long văn kim giáp đang chậm rãi lóe sáng, trong chốc
lát bảo vệ bốn phía xung quanh đan điền khí hải của hắn, như mang theo
mình khí thế cứng rắn không tài nào phá vỡ được mà bảo hộ đan điền hắn.
Linh lực điên cuồng dũng nhập đan điền, nhưng không cách nào tìm được chỗ phát tiết, hơn nữa sau khi tiến vào đan điền cỗ linh lực tại mi tâm không ngừng điên cuồng cắn nuốt Linh lực xung quanh, thời gian dần qua, Thẩm Thạch cảm giác được áp lực tại đan điền chậm rãi giảm bớt, sau đó
từ bộ dáng như sóng thần như nước lũ từ từ biến thành một hồ nước bằng
phẳng, cuối cùng gợn sóng cũng biến mất, hoàn toàn ổn định lại.
Mà tới lúc này, khi nhìn kỹ lại, hắn liền phát hiện phẩm chất linh
lực trong cơ thể đã tiến thêm một bước, bất kể là độ tinh thuần hay độ
cô đọng đều hơn xa Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai, đạt đến tiêu chuẩn Ngưng
Nguyên Cảnh trung giai. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là, Thẩm Thạch rất nhanh liền phát hiện phần linh lực bản thân tu luyện từ trước đến
nay tồn tại ở thần bí khiếu huyệt mi tâm gần như hoàn toàn tiêu tán hết.
Hắn cẩn thận nội thị kiểm tra một hồi lâu, mới phát hiện tại mi tâm chỉ lưu lại một tia linh lực không đáng kể.
Là phúc là họa, Thẩm Thạch cũng không rõ ràng lắm.
Chẳng qua hắn vốn dĩ cho rằng phải tu luyện thêm mấy năm nữa thì mới
có thể nghĩ đến Ngưng Nguyên cảnh trung giai, không ngờ bây giờ đã đạt
đến, thật sự khiến hắn không thể tin được. Tưởng nhớ lại quá trình vừa
rồi, nội tâm Thẩm Thạch tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ quá trình vừa rồi
đều nhờ tới công hiệu của thiên công pháp yêu tộc thần bí Âm dương chú
kia?
Mang theo sự nghi hoặc tràn đầy, vào lúc sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê đã về tới Lưu Vân Thành.
Trong lòng Thẩm Thạch có rất nhiều nghi vấn, bao gồm cảnh giới còn
cần ổn định, lại thêm việc tiến giai quỷ dị như vậy liệu có ảnh hưởng
tới đạo hạnh hoặc việc thi triển ngũ hành thuật pháp của bản thân hay
không, tầng tầng suy nghĩ khiến hắn không cách nào an tâm. Cho nên cuối
cùng Thẩm Thạch vẫn là đưa Lăng Xuân Nê đến Hứa gia đại trạch, để nàng
lại trú tạm ở đây thêm một đoạn thời gian nữa, bản thân thì nhanh chóng
quay về Kim Hồng sơn.
Trước khi rời đi, hắn cười mà ước định với Lăng Xuân Nê, sau này sẽ đi Thiên Hồng Thành du ngoạn một chuyến thật tận hứng.
Lăng Xuân Nê cười đáp ứng, kể cả hai bình Trúc Diệp Thanh, Thẩm Thạch cũng để lại cho nàng một vò. Chẳng qua lúc nàng xoay người đi về, ôm vò rượu kia chậm rãi trở lại gian phòng của mình, chẳng biết tại sao, nàng lại đột nhiên có cảm giác rất muốn khóc.
Có lẽ là nghe được động tĩnh gì đó, thời điểm Lăng Xuân Nê yên lặng
trở lại phòng, cánh cửa sau lưng nàng bỗng nhiên lại bị người đẩy ra,
thì ra là Chung Thanh Trúc. Ánh mắt Chung Thanh Trúc yên tĩnh mà mộc
mạc, nhìn nhìn nàng, lập tức ánh mắt lại nhìn sang bầu rượu trúc diệp
thanh, đột nhiên nói:
"Đây là cái gì?"
Lăng Xuân Nê xoa xoa khóe mắt, giống như thoáng chốc liền cao hứng, vẫy tay với Chung Thanh Trúc, mỉm cười nói:
"Thanh Trúc, tới đây. Đây là một loại rượu ngon, tên là Trúc Diệp Thanh, ngươi muốn uống không?"
"Trúc Diệp Thanh..." Chung Thanh Trúc lẩm bẩm trong miệng, lông mày khẽ nhướng.