Tinh quang thanh lãnh, trên sơn đạo, ba người im
lặng nhìn nhau. Một lát sau, Chung Thanh Trúc trầm mặc bước tới, Chung
Thanh Lộ nhìn cô, hơi kinh ngạc, mỉm cười nói: "Thanh Trúc, trễ vậy rồi
mà ngươi còn đi đâu thế?"
Chung Thanh Trúc không có trả lời câu hỏi này, ánh mắt nhẹ lướt qua
gương mặt Chung Thanh Lộ, rồi rơi vào Thẩm Thạch, gương mặt lại lộ ra vẻ kì lạ, nói: "Hai ngươi thì sao, đêm khuya như vậy còn ở chỗ này?"
"À, là ta mời Thanh Lộ đến động phủ của ta có việc." Thẩm Thạch mở
miệng, nhưng không ngờ lại nói thẳng, Chung Thanh Trúc sắc mặt hơi đổi,
chỉ nghe Thẩm Thạch nói tiếp: "Ta lần này xuống núi tìm được một ít linh thảo, muốn nhờ Thanh Lộ luyện chế một ít Linh đan, cũng là chuẩn bị cho Bách Sơn Giới thí luyện sắp tới, không ngờ là linh thảo tương đối
nhiều, sắp xếp một tí mà đã nửa đêm. Ta thấy bầu trời tối đen, động phủ
của ta trong u cốc này cũng không dễ tìm, thế nên ta đưa cô ấy tới đây.
Đúng rồi, Thanh Trúc, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi, hay là để ta chia
ngươi một ít đan dược nhé?"
Chung Thanh Trúc khẽ cúi đầu, vẻ mặt giống như hòa hoãn chút ít, bất
quá vẫn là lắc đầu, nói: "Không cần, ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi."
Thẩm Thạch "Ồ" một tiếng, gật gật đầu, không nói gì nữa. Ngược lại,
Chung Thanh Lộ đứng bên cạnh nhìn Chung Thanh Trúc thật lâu, lúc này
bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Thanh Trúc, ta thấy khí sắc của ngươi có chút không tốt lắm, là bị thương sao?"
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đều khẽ giật mình, Thẩm Thạch muốn
nói lại thôi, Chung Thanh Trúc nhìn Thẩm Thạch, sau đó khẽ lộ ra dáng
cười nhẹ nhàng, nhìn Chung Thanh Lộ, lắc đầu nói: "Chỉ là chút bệnh vặt, không có gì đáng ngại. Mấy ngày nữa liền đi Bách Sơn Giới thí luyện
rồi, hai người các ngươi có ý nghĩ gì không?"
Chung Thanh Lộ mỉm cười nói: "Bách Sơn Giới bên kia có cái gì đáng để suy nghĩ sao? Chỉ là một lần khảo thí rèn luyện mà thôi. Sư phụ ta nói, mấy đệ tử chúng ta đến đó, điều quan trọng nhất chính là quen thuộc cái bầu không khí thí luyện này, quen thuộc rồi thì ngày sau có khả năng
một mình đối diện với tình hình nguy hiểm trong Vấn Thiên Bí Cảnh, từ đó tranh thủ chiếm lấy cơ duyên."
Chung Thanh Trúc "Ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Sư phụ ta cơ bản cũng
nói như vậy. Đúng rồi, Thạch Đầu, sư phụ ngươi có nói gì không?"
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ, nói: "Sư phụ ta không nói quá nhiều, chỉ một câu."
Chung Thanh Lộ có chút tò mò, nói: "Câu gì?"
Thẩm Thạch bỗng nhiên có chút quẫn bách và xấu hổ, chẳng qua sau một
lát, dưới ánh mắt hiếu kỳ của hai cô gái bên kia, hắn vẫn là thành thật
nói:
"Lão nhân gia ông ấy nói: Tính mạng là quan trọng nhất, còn sống là tốt rồi."
Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc đều là đồng thời giật mình, nghĩ
thầm vị Thuật Đường trưởng lão kia suy nghĩ thật không giống bình
thường, môn hạ đệ tử tiến vào Vấn Thiên bí cảnh, không tận lực cổ vũ đệ
tử thám hiểm, tìm kiếm cơ duyên, ngược lại chỉ nói mấy lời bảo vệ tính
mạng, còn sống là tốt, ngữ khí thật tiêu cực quá.
Một lát sau, Chung Thanh Trúc như nghĩ tới điều gì, nói: "Kỳ thật Bồ
trưởng lão nói những lời này cũng không phải không có lý. Xưa nay trong
Vấn Thiên bí cảnh có rất nhiều cơ duyên, đã tạo nên vô số nhân vật tài
năng kiệt xuất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi một lần tiến vào Vấn Thiên bí cảnh, số lượng tinh anh đệ tử của Tứ chính đã vẫn lạc cùng
không hề ít."
Chung Thanh Lộ cũng khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, Vấn Thiên bí cảnh vô cùng thần kỳ, nghe nói mỗi một lần tiến vào bí cảnh đều gặp được một
thế giới bất đồng, hoàn toàn không thể biết được bên trong có những gì.
Hơn nữa bên trong bí cảnh có rất nhiều nguy hiểm chờ đợi, chỗ tuyệt địa
hiểm yếu yêu thú hoành hành, thông thường đều là tầng tầng lớp lớp. Nếu
vận may kém, đúng là có khả năng chết ở bên trong bí cảnh." Nói đến
đây, nàng thoáng dừng một lát, trầm ngâm nhớ lại giây lát, lập tức lại
nói, "Nếu như ta nhớ không lầm, mỗi mười năm một lần Vấn Thiên bí cảnh,
Thần Ý Cảnh đệ tử không nói, đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh của mỗi môn phái
trong Tứ Chính tham gia khoảng tám mươi người, tổng cộng là ba trăm hai
mươi người tiến vào bí cảnh. Nhưng đến lúc đi ra, luôn có một số người
vĩnh viễn nằm lại bên trong bí cảnh, không bao giờ có thể gặp lại được
nữa."
Thẩm Thạch lông mày khẽ nhướng, nhìn về phía Chung Thanh Lộ, nói: "Một số?"
Chung Thanh Lộ có chút bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Việc này rất ít
người chủ động nói ra, nhưng sự thực là vậy. Về phần một số là bao
nhiêu. . . Hai người cũng là một số, hai mươi người cũng là một số,
không nói chính xác được."
Ba người trong khoảng thời gian ngắn đều có chút trầm mặc, xưa nay
Vấn Thiên bí cảnh vẫn luôn là thánh địa vô thượng mà tất cả mọi người
đều khát vọng, xưa là thế, lúc này cũng thế. Trăm ngàn năm qua không
biết có bao nhiêu Tứ Chính đệ tử ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh đã nhận được
truyền thừa đạo thống không thể tưởng tượng được, tu vi mãnh tiến, viết
nên vô số truyền kỳ đầy sắc màu trong Hồng Mông tu chân giới.
Những thứ khác không nói, chỉ tính trong ba ngàn năm gần đây, tất
cả chưởng giáo chân nhân cua Tứ chính, toàn bộ đều đã nhận được cơ
duyên cường đại trong Vấn Thiên bí cảnh, trở thành nhân vật tuấn kiệt
một thời. Lăng Tiêu Tông Hoài Viễn Chân Nhân môn hạ đệ tử Đỗ Thiết Kiếm
vì sao có danh khí lớn như vậy? Có danh vọng cao như thế? Nguyên nhân
phần lớn là do hắn là kẻ may mắn nhận được cơ duyên lớn lao khi tiến vào vấn thiên bí cảnh. So sánh với mấy trường hợp tương tự từ trước đến
nay, con đường của Đỗ Thiết Kiếm cơ bản sẽ trở thành chưởng môn một
phái. Con đường đó chính là con đường mà vô số anh tài thế hệ trước đã
đi và thành công.
Tóm lại, trong trời đất này, trong mắt tất cả tu sĩ kể cả Tứ Chính
danh môn đệ tử, Vấn Thiên bí cảnh là một tiên gia thắng cảnh mà ai ai
cũng ngưỡng mộ, mặc dù trong đó có sự nguy hiểm, thậm chí khả năng chết
người, nhưng so sánh với khả năng thu được lợi ích mà nói, , chút xác
suất nguy hiểm nhỏ nhoi kia không tính là gì, hoàn toàn đáng giá đi một
chuyến.
Vô luận là Thẩm Thạch, Chung Thanh Lộ hay là Chung Thanh Trúc, ý nghĩ trong lòng ba người bọn họ đều là như thế.
"Gặp lại tại Bách Sơn Giới nhé."
Trầm mặc chốc lát, Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó
xoay người rời đi. Chung Thanh Lộ nhìn bóng lưng của cô, lập tức khẽ gật đầu với Thẩm Thạch, cũng rời đi theo một hướng khác trên đường núi.
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy tinh quang thanh lãnh,
chợt có vài phần trống vắng không nói nên lời, không biết có phải có
chút cảm khái với bí cảnh thần kỳ sắp đối mặt trong tương lai kia không. Chẳng qua hắn cũng không than vãn điều gì, ánh mắt lướt qua bóng lưng
của hai cô gái dưới bầu trời sao, rốt cuộc quay lưng trở về chỗ của hắn.
Gió đêm thổi qua, dường như mang theo cả tiếng sóng biển xa thẳm, trên Kim Hồng sơn, đường núi đã trở nên cô tịch.
Ba người mỗi người một ngả, quay về chốn riêng của mình. Trên đỉnh đầu bọn hắn, dạ sắc vẫn thâm trầm vô biên.
※※※
Nháy mắt lại qua thêm mấy ngày, trong bầu không khí trầm ngưng nghiêm túc và trang trọng, trên dưới Lăng Tiêu Tông rốt cục cũng chờ được
tới ngày để đi Bách sơn giới thí luyện.
Một ngày này, bầu trời trong xanh trải dài vạn dặm, trời cao biển
rộng, một ngày thời tiết tốt với ánh mặt trời rực rỡ. Trên Kim Hồng Sơn, gió biển nhẹ nhàng mà mát lành, cây thêmxanh, hoa thêm hương, ngày bình thường trên Quan Hải Đài cũng đã vô cùng náo nhiệt, giờ phút này chỉ
thấy một mảng lớn người đứng đông nghịt, khắp nơi đều là đệ tử thân
truyền Lăng Tiêu Tông.
Lần này đến Bách Sơn Giới thí luyện, vốn là có hai mục đích. Một là
chọn lựa đệ tử tinh anh tham gia Tứ Chính đại hội, tiến vào Vấn Thiên bí cảnh nửa năm sau, hai là vì Vấn Thiên bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, tại
một chỗ có hoàn cảnh đặc biệt như Bách Sơn Giới cho đệ tử ma luyện một
phen.
Hai mục đích liên quan lẫn nhau, nhất cử lưỡng tiện.
Trong đám người, vẻ mặt mỗi người đều là khác nhau, có hưng phấn, có
chờ mong, có nghiêm trọng, có căng thẳng, hai ba người làm thành nhóm,
cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhưng tóm lại, trong đám người trên quảng
trường, cơ bản phân ra thành hai nhóm lớn.
Một bên nhân số rất nhiều, chiếm khoảng 9 phần trở lên. Bên còn lại nhân số rất ít, thậm chí không quá hai mươi người.
Nhưng mà chỉ luận khí thế, hai mươi đệ tử nơi đó không những không lộ vẻ thế đơn lực bạc, ngược lại thậm chí mơ hồ có xu thế có thể chống đỡ
nhóm lớn người bên kia. Hai mươi đệ tử bên này sắc mặt đều vô cùng bình
tĩnh, khí chất và phong độ đều ở trình độ phía trên, ngược lại trong đám người nhân số rất lớn bên kia, thỉnh thoảng có không ít ánh mắt vụng
trộm nhìn về phía này, đủ loại ánh mắt như hâm mộ, ghen ghét hướng về.
Nhóm hai mươi người, chính là nhóm đệ tử đặc thù, là trưởng lão tọa
hạ đệ tử, bọn họ không cần khảo thí cũng có được tư cách tham gia Tứ
Chính đại hội và tiến vào Vấn Thiên bí cảnh. Trong ánh mắt của phần lớn
Lăng Tiêu Tông đệ tử, những người này có lẽ đã có địa vị hoàn toàn khác
với chính bản thân mình, có lẽ lại qua vài chục năm hay trăm năm, trong
những đệ tử đứng bên kia liền có thể xuất hiện những tu sĩ phi thường
cường đại.
Thẩm Thạch giờ phút này đương nhiên cũng đứng trong nhóm ít người,
chẳng qua so sánh với những đồng môn có vẻ mặt tự tin, thậm chí có chút
tự ngạo xung quanh hắn, tâm tình của hắn hơi chút phức tạp. Nhiều năm
qua, từ lúc hắn vừa mới bắt đầu tu luyện cho đến không lâu trước đây,
hắn vẫn luôn tu hành trong tình cảnh bình thường, thậm chí là tình cảnh
bị người coi thường. Hắn gần chẳng có cơ hội nào để trở nên nổi bật,
cũng không có quá nhiều tình huống được mọi người tán thưởng, thậm chí
có thể nói Thẩm Thạch hắn đã quen ở trong một đám người bình thường rồi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới rằng hôm nay, ngay lúc này, hắn bỗng nhiên lại có thể đứng chính giữa trong hai mươi người này.
Cũng chính là lúc này, hắn mới cảm giác rõ ràng được Bồ lão đầu thu
làm đồ đệ là phúc duyên cỡ nào. Ngày chính mình bái sư hắn cũng không có được cảm giác mãnh liệt như ngày hôm nay.
Chung Thanh Trúc và Chung Thanh Lộ cũng đứng ở nơi này, còn có Tôn
Hữu. Cũng là lúc này, khi nhìn thấy thân ảnh của bọn hắn, tâm tình Thẩm
Thạch mới hòa hoãn chút ít, đồng thời cũng có vài phần an ủi không tên.
Năm đó một nhóm đệ tử mới bái nhập Thanh Ngư Đảo, quả nhiên một nhóm
người mạnh mẽ, có thiên phú tối cao trong những năm gần đây.
Chẳng qua lúc mọi người mỉm cười chào hắn, người đầu tiên bước tới
phía trước chào hỏi Thẩm Thạch không phải là ba vị bằng hữu thân quen
của hắn, người bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn là một nam tử trẻ
tuổi khác.
Hắn ôn hòa nhìn Thẩm Thạch, sau đó nở nụ cười, giơ tay ra, nói với Thẩm Thạch:
"Đã lâu không gặp, Thẩm Thạch."
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, thoạt nhìn người này có chút xa lạ thế
nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có vài phần quen mặt, từ từ nhớ lại, sau một
lát, hắn bỗng nhiên ngơ ngác một chút, lập tức kinh ngạc cũng kinh hỉ mà bật cười, nói:
"Cam Trạch?"
Cam Trạch gật đầu cười, cái tay kia còn đứng ở trước người của hắn,
Thẩm Thạch nhìn hắn một cái thật sâu, ánh mắt của hai người đối mặt,
dường như trong chốc lát thấy được sự thanh tĩnh phản chiếu trong ánh
mắt của đối phương. Trong tầng sâu trí nhớ, nhớ về đoạn thời gian lúc
bọn hắn còn thiếu niên, còn yếu nhược đã từng ngồi chung thuyền lớn đi
Yêu Đảo rèn luyện.
Sau một lát, hai cánh tay nắm chung một chỗ, hai người nhìn nhau cười cười.