"Hả?" Thẩm Thạch giật mình, kinh ngạc nhìn Chung
Thanh Trúc. Hắn vừa định mở miệng hỏi nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều
gì đó nên thôi. Cúi xuống xem xét, chỉ thấy thi thể của Tàn Kim Hùng
đang nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ vết thương đã nhuộm đỏ một
vùng đất xung quanh . Mảnh đất kia vốn có màu tím đen, giờ phút này
dường như bị thu hút bởi máu tươi, màu sắc của nó lại trở nên vô cùng
quỷ dị. Tối tăm và đậm đặc, máu tươi màu đỏ thẫm không ngừng thẩm thấu
vào trong đất, giống như có một con ác quỷ đói khát đang nhai nuốt ngấu
nghiến bên dưới lòng đất, mà cùng lúc này, cỗ khí tức kì dị vốn rất mỏng manh trong khu rừng bỗng nhiên càng thêm đậm đặc.
Thẩm Thạch cau mày, nhẹ nhàng kéo tay Chung Thanh Trúc, nói: "Nơi này không nên ở lâu, trước rời khỏi đây đã, trên đường chúng ta từ từ nói
chuyện."
Chung Thanh Trúc nhìn lướt qua tình huống trên mặt đất, nhẹ gật đầu,
hai người thu thập một chút liền lập tức rời đi. Tiểu Hắc chạy sau lưng
hai người bọn hắn, lúc rời khỏi mảnh rừng này nó vẫn quay đầu lại nhìn
một cái cuối cùng, chẳng qua khi ánh mắt của nó đảo qua vùng đất bị máu
tươi nhuộm thành màu đen kia, rất nhanh liền lộ ra một tia chán ghét,
sau đó cũng không quay đầu lại lần nào nữa mà chạy nhanh đuổi theo Thẩm
Thạch.
Men theo con đường rời khỏi cánh rừng vừa nãy, sau khi đi được một
đoạn đường tương đối xa, bầu không khí khiến người ta buồn nôn và phiền
muộn kia đã nhạt đi không ít, giờ phút này cảm giác của bọn hắn mới
thoải mái một chút. Thẩm Thạch đến chỗ này mới có thể thả lỏng người,
hắn nói với Chung Thanh Trúc đang đứng bên cạnh: "Thanh Trúc, ngươi vừa
nãy nói định đi tới chỗ nào của Hắc Nha Lĩnh?"
Chung Thanh Trúc suy nghĩ, thần sắc lại thêm phần cẩn thận, sau khi
xác nhận kỹ rằng xung quanh không có người, cô mới nói khẽ với Thẩm
Thạch: " Hắc Nha Lĩnh địa thế phức tạp, sơn mạch rộng lớn, yêu thú và
linh thảo đúng là có không ít, nhưng nói tóm lại, phẩm giai không tính
là cao, cũng chỉ cỡ tam giai. Như cây Hồng Phật Chi mà chúng ta lấy được lúc trước, liền có thể coi như là một thu hoạch rất tốt tại Hắc Nha
Lĩnh rồi. Cao giai linh thảo hay yêu thú đương nhiên không phải không
có, nhưng vô cùng hiếm thấy, nói chỉ có thể ngộ mà không thể cầu cũng là chưa đủ chứng minh."
Thẩm Thạch gật đầu, lông mày lập tức chau lại, hắn nhìn Chung Thanh
Trúc, hơi kinh ngạc mà nói: "Ngươi thế nào lại hiểu rõ Hắc Nha Lĩnh như
thế?" Hắn ngừng lại một lát, nghĩ gì đó, rồi nói với cô: "Trừ phi ngươi
trước kia đã từng tới đây?"
Chung Thanh Trúc cười cười, nói: "Đúng vậy đó."
Thẩm Thạch liền hiểu rõ hết thảy vấn đề, nghĩ thầm khó trách cô nàng
quen thuộc với tình huống nơi này như thế, đồng thời lại nghe tiếng nói
của Chung Thanh Trúc bên tai: "Lúc trước ta đã đi đến Bách Sơn giới rèn
luyện mấy lần rồi, hơn nữa trong một lần thám hiểm, ta vô tình phát hiện một hang động bí mật, ngươi đoán thử xem bên trong có gì?"
Thẩm Thạch thoáng nhìn sắc mặt Chung Thanh Trúc, chỉ thấy trên gương
mặt trắng nõn thanh lệ hiện ra một nụ cười, dường như lại có thêm phần
ôn nhu mà ngày thường không hề có, tim hắn đập hơi nhanh, hắn cố ý di
chuyển ánh mắt đi nơi khác một chút, bất quá trong lòng vẫn có chút suy
tưởng lạ thường. Một lát sau, hắn hỏi dò: "Chẳng lẽ là thượng phẩm linh
thảo quý hiếm? Không đúng, nếu như chỉ là linh thảo, ngươi nhất định đã
hái mất rồi, nghĩa là không còn nữa. Nói như vậy, chẳng lẽ là cao giai
yêu thú, hơn nữa còn là loại yêu thú lợi hại đã có yêu đan? "
Thượng phẩm linh thảo, yêu thú cấp cao, vô luận là cái gì đều khiến
cho tu sĩ thèm muốn cả. Mà cụ thể đối với lần thí luyện này tại Bách Sơn giới của đệ tử Lăng Tiêu tông, bất kể là cái gì trong hai loại đó, nếu
như có thể lấy được mà nói, tất nhiên sẽ khiến bạn nổi bật lên giữa phần đông đệ tử tham gia thí luyện. Phải biết rằng, tài nguyên trong Tu Chân giới, trước nay đều là đều là quý tinh không quý đa, những linh tài cao giai hiếm có đổi lấy hàng trăm, hàng ngàn loại linh tài cấp thấp hơn
đều là chuyện thường thấy, thậm chí đôi khi gặp được thiên tài địa bảo
cực kỳ trân quý thì có tiền cũng chưa chắc đã có được.
Thế nên khi Thẩm Thạch nghe đến đó, lại nghĩ đến vẻ mặt của Chung Thanh Trúc, nhịn không được liền hiếu kỳ mà nhìn cô.
Chung Thanh Trúc mỉm cười, lặng yên nhìn hắn, sau đó ôn nhu nói: "Thật ra là hai thứ đó đều có."
Thẩm Thạch vẻ mặt cả kinh, thất thanh nói: "Cái gì?"
Chung Thanh Trúc giống như sớm đã dự liệu được phản ứng của Thẩm
Thạch, trên mặt không toát ra chút gì khác thường, chỉ mỉm cười nhìn nam tử trước mặt mình, trong khoảnh khắc, nội tâm nàng bỗng nhiên nhớ về
câu chuyện trước đây, trước đây rất lâu, hắn và cô hai người đã có những ngày tháng ở chung một chỗ trong một cái huyệt động im lặng, tuyệt vọng như đã chết dưới lòng đất.
Đôi mắt cô lại càng thêm ôn nhu, cô nói: "Ngày đó sau khi phát hiện
cái động kia, trong lúc tra xét ta phát hiện tại chỗ đáy động có sinh
trưởng một cây 'Thiên Nhân Chu Quả' ."
Thẩm Thạch thân thể chấn động, cả kinh nói: "Thiên Nhân Chu Quả, đó là linh dược lục phẩm cực kỳ trân quý đó… "
Chung Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nói: "Đúng thế, chỉ là trừ Thiên Nhân
Chu Quả ra, trong động lại còn có một con 'Thiết Dực Hắc Hạt' vô cùng
lợi hại."
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, hít một hơi khí lạnh, nói: "Ngũ giai Yêu thú, Thiết Dực Hắc Hạt?"
Trên gương mặt của Chung Thanh Trúc có một tầng thần sắc lo lắng lướt qua, cô gật đầu nói: "Đúng vậy. Ngày đó lúc ta phát hiện ra chúng,
Thiết Dực Hắc Hạt đang thủ hộ bên cạnh cây Thiên Nhân Chu Quả, một tấc
cũng không rời. Ta dùng tất cả biện pháp cũng không cách nào dụ nó rời
đi, hơn nữa Thiết Dực Hắc Hạt lại là một ngũ giai yêu thú có kết xuất
yêu đan, nếu chính diện chống chọi, ta căn bản không có phần thắng. Nói
thật lòng, ngày đó nếu không phải là con Thiết Dực Hắc Hạt kia thủy
chung không chịu rời xa cây Thiên Nhân Chu Quả quá xa, chỉ sợ ta cũng
khó có thể bảo toàn tính mạng, tóm lại đến phút cuối ta cũng chỉ có thể
bất đắc dĩ rút đi."
Thẩm Thạch sắc mặt biến đổi, trong ánh mắt nhìn cô khẽ hiện sự ân
cần. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên nói: "Cái huyệt động mà
ngươi nói kia cách xa nơi đây đúng không? Có phải nằm tại một mảng địa
vực hung hiểm nhất của Hắc Nha Lĩnh đúng không?"
Chung Thanh Trúc có chút cúi đầu, trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Thạch há miệng như muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, một lát sau cười khổ một tiếng, hắn nói: "Thanh Trúc, một mình ngươi việc gì
phải mạo hiểm như thế, lỡ như, lỡ như..."
Câu kế tiếp, hắn lắc đầu ngậm miệng không nói, chỉ là trong sóng mắt
của Chung Thanh Trúc có chút chuyển động, cô mở mắt thật to nhìn hắn,
đến âm thanh cũng trở nên phiêu hốt, cô ôn nhu nói: "Ngươi muốn nói gì,
lỡ như ta thế nào?"
Thẩm Thạch lắc đầu, nói: "Những nơi hung hiểm như vầy, một mình ngươi lui tới thật sự quá nguy hiểm, nếu thật sự gặp phải cái gì yêu thú hung hãn hoặc là độc vật hiểm địa, liền sẽ chẳng có ai giúp đỡ ngươi được.
Tốt nhất...tốt nhất là tìm một hai người đồng hành, ít nhất cũng có thể
hỗ trợ lẫn nhau mới phải"
Hai mắt Chung Thanh Trúc như nhìn xuống mặt đất, cô nói khẽ: "Thế
nhưng ta không thể nghĩ ra trên Kim Hồng Sơn liệu có ai có thể để cho ta an tâm phó thác tính mạng được."
Thẩm Thạch ngơ ngác, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải,
trong lòng hắn có gì đó lập tức khẽ động đậy, lại nghĩ tới mới ngày hôm
trước đây thôi, trong lúc hắn nói chuyện với Chung Thanh Trúc, hai người nửa thật nửa đùa cùng đưa ra một ước định, hẹn rằng về sau nếu như có
cơ hội, hai người liền cùng đi đến Bách Sơn giới thám hiểm một lần.
Chung Thanh Trúc lúc đó đã mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, bộ dạng giống như không có chút do dự, cuối cùng đã nói một chữ "Tốt".
Không có ai có thể phó thác tính mạng sao...
Thẩm Thạch đáy lòng có một lát mờ mịt, vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn
về phía cô, chỉ thấy Chung Thanh Trúc vẫn yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, trong đôi mắt ánh lên tia sáng thuần khiết, đang lẳng lặng nhìn mình.
Ánh mặt trời trong rừng bao lấy gương mặt Chung Thanh Trúc, làm rực
lên gương mặt xinh đẹp và ôn nhu như chưa từng ôn nhu như thế của cô.
Ánh mắt ấy như phản chiếu ra một vầng sáng lung linh, giống như ánh cầu
vồng trong truyền thuyết trên đỉnh Kim Hồng sơn, là ánh cầu vồng thần bí khiến người ta say mê, còn cô, cô chính là chủ nhân của cầu vồng, là
thanh lệ nử tử bay giữa những sắc màu cầu vồng ấy.
Nội tâm Thẩm Thạch chấn động mạnh liệt, thời khắc ấy hắn tựa hồ đột
nhiên cảm thấy được điều gì, gương mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
Mà Chung Thanh Trúc khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa không mang theo chút hối hận dừng ở trên người hắn, khóe môi nhếch lên cái kia nụ cười thỏa
mãn nhẹ nhàng.
....
Lưu Vân Thành, Hứa gia đại trạch.
Mặt trời đã lên cao, cảnh tượng trong Lưu Vân thành đã sớm tấp nập,
chẳng qua tại một nơi truyền thừa nhiều năm, nội tình thâm hậu như Hứa
gia, tại chỗ sâu trong sân vườn lại giống như hoàn toàn tách biệt với
bên ngoài, cảnh tượng vẫn là rất yên tĩnh.
Khu Tây Uyển, trong phòng không gian hơi tối một chút, Lăng Xuân Nê
còn nằm ở trên giường, chăn êm nệm ấm dường như có sức hút vô cùng mãnh
liệt, khiến cho cô không muốn thức dậy, thậm chí đôi mắt cũng không muốn mở ra.
Trong không gian có chút u tối ấy, trên bầu ngực đẫy đà của cô, có
một viên hắc tinh đính chặt trên da thịt, từng tia sáng bạc lập lòe trên bề mặt viên hắc tinh, hơi giống như ánh sao giữa màn đêm, lại giống như những con mắt quỷ dị đang lặng lẽ nhìn lấy thế giới bên ngoài tinh thể.
"Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch"
Bỗng nhiên, một tràng tiếng đập cửa vang dội từ ngoài truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh trong sương phòng. Những tia sáng bạc trên bề mặt viên
hắc tinh lập tức ảm đạm đi rất nhiều, còn Lăng Xuân Nê dường như có chút hoảng sợ, giật mình từ trên giường ngồi dậy.
Từ phía ngoài cửa truyền đến âm thanh tiếng cười của một cô gái vui
vẻ hoạt bát, nói: "Xuân Nê tỷ tỷ, ta là Tuyết Ảnh, ta tới thăm tỷ, tỷ
nhanh nhanh mở cửa cho muội."
Trong bóng tối hôn ám, Lăng Xuân Nê phát ngốc một hồi, từ từ tỉnh táo lại sau một phen mờ mịt, sau đó vội vàng xuống giường, sửa sang lại
xiêm y, rồi đi đến chỗ cửa lớn, đồng thời thuận tay mở luôn cửa sổ bên
cạnh ra.
Ánh sáng sáng ngời theo hướng cửa sổ chiếu vào trong phòng, lập tức
xua đuổi hết bầu không khí có chút âm u trong phòng, làm cho cả gian
phòng đều trở nên sáng sủa. Hứa Tuyết Ảnh dù tuổi còn nhỏ song đã thấy
trên gương mặt những nét ban đầu của một mĩ nữ trong tương lai khẽ cười, đi đến chỗ Lăng Xuân Nê, nói: "Tỷ tỷ, trễ như vậy rồi mà sao tỷ vẫn
chưa thức dậy vậy?"
Hai má Lăng Xuân Nê ửng hồng, có chút xấu hổ, le lưỡi nhẹ một cái,
cười nói: "Tỷ..tỷ cũng không biết tại sao, dạo này rất buồn ngủ, luôn
không muốn rời giường, khiến cho muội muội ngươi chê cười rồi."
Nói xong lại bảo Hứa Tuyết Ảnh ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn
trong phòng, sau đó chính bản thân thì rửa mặt, xong rồi mới đến bên
cạnh Tuyết Ảnh.
Mặc dù có chút vội vàng, cũng không có chăm chú ăn mặc hay trang
điểm, nhưng lúc Lăng Xuân Nê đến ngồi trước mặt Hứa Tuyết Ảnh, Hứa Tuyết Ảnh vẫn liền chấn động. Người con gái trước mắt này, cô ấy giống xinh
đẹp từ trong máu thịt, không cần điểm tô thêm cũng đã có mị lực câu hồn
đoạt phách, dường như không còn là một người phàm nữa, mị lực tồn tại
khắp trong từng cử chỉ nét mặt của cô, dù là Hứa Tuyết Ảnh cũng là một
cô gái, lại chỉ mới mười mấy tuổi đầu, giờ phút này, trong nháy mắt thấy vậy mà cũng phải giật mình, hồn phách như bị đoạt mất.
Lăng Xuân Nê thấy Hứa Tuyết Ảnh im lặng hồi lâu, chỉ kinh ngạc mà
nhìn mình, không khỏi hé miệng cười, thò tay nhẹ nhàng nhéo lên gò má
trắng nõn của Hứa Tuyết Ảnh một cái, cười nói: "Muội còn chờ cái gì nữa
vậy?"
Hứa Tuyết Ảnh thân thể run lên, giống như lúc này mới giật mình tỉnh
lại, vừa kinh ngạc lại vừa thẹn thùng, đôi má đỏ ửng, có chút ngại
ngùng mà nói: "Ui chao, tỷ tỷ thật xinh đẹp, đến một cô gái như muội
cũng phải ngây ngất."
Lăng Xuân Nê bật cười, những ngày này sống nhờ tại Hứa gia, bình
thường chỉ có Hứa Tuyết Ảnh cùng bầu bạn, thường thường chạy đến tìm cô
nói chuyện, coi như là người có giao tình tốt nhât với cô, mà cô cũng
rất yêu thích tiểu cô nương thông minh xinh đẹp này. Giờ phút này nhìn
gương mặt nhỏ nhắn trắng trong có chút xấu hồ mà hồng hào, xinh đẹp của
Tuyết Ảnh, lòng cô cũng trở nên mềm yếu, không nhịn được mà ôm lấy Tuyết Ảnh, bỗng nhiên hôn lên đôi má Hứa Tuyết Ảnh một cái, cười ranh mãnh:
"Muội muội tốt, ngươi cũng rất xinh đẹp, không biết ngày sau nam tử
nào may mắn có thể cùng ngươi thề non hẹn biển, làm bạn suốt đời."