Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc dừng bước đồng thời, liếc nhìn nhau, đều thấy rõ kinh ngạc trong mắt đối phương, Thẩm Thạch
sợ hãi nói:
“Thanh âm này….không lẽ là của con Thiết Dực Hắc Hạt?”
Nhíu mày suy tư một lúc, sắc mặt Chung Thanh Trúc có chút khó coi, chần chừ một lát, lắc đầu nói
"Hẳn là không phải."
Nếu không phải là Thiết Dực Hắc Hạt, như vậy hiện giờ trong sơn động
bí ẩn ít nhất có một con yêu thú đã đi vào đó, hơn nữa vừa rồi tuy tiếng gầm nhẹ nhưng mang đầy khí thế, chỉ sợ là đẳng cấp của con Yêu thú này
cũng không thấp, ít ra cũng là một con Yêu thú tứ giai trở lên.
Nhìn về phía sơn động kia, Thẩm Thạch chỉ thấy xung quang cửa động
đều là cây cối dây leo lâu năm, hầu như không nhìn được dấu vết gì ở cửa động. Nếu không phải Chung Thanh Trúc đã quen thuộc ở đây chỉ ra, cho
dù hắn có đi ngang qua, chỉ sợ rằng khó lòng tìm thấy. Lúc trước, Chung
Thanh Trúc cũng đã nói rõ ràng tình hình ở nơi này, chỗ nào có Thiên
Nhân Chu Quả sinh trưởng thì chỗ đó nhất định sẽ có Thiết Dực Hắc Hạt
sinh sống, mà chung quanh hang động này căn bản không có Linh thảo cùng
Yêu thú.
Tại chung quanh cửa động không có một Linh thảo nào sinh trưởng, chắc chắn nguyên nhân bởi Thiên Nhân Chu Quả trời sinh là Lục phẩm Linh
thảo, đã hấp thụ Địa mạch Linh lực trăm trượng chung quanh, làm cho Linh thảo khác không thể sinh tồn; về Yêu thú không dám đến gần, tự nhiên do lực chấn nhiếp bá đạo của Thiết Dực Hắc Hạt, cường đại Ngũ giai Yêu thú đủ để trở thành bá chủ một phương rồi.
Nhưng lúc này lại có một Yêu thú cấp cao vào trong động, điều này làm cho Chung Thanh Trúc thoáng chốc suy tư, rốt cuộc trong động đã xảy ra
chuyện gì?
“Không lẽ Thiết Dực Hắc Hạt bị trọng thương mà chết, cho nên lúc này
mới có tình trạng Yêu thú khác tiến vào động?” Nhịn không được Thẩm
Thạch khẽ hỏi Chung Thanh Trúc.
Chung Thanh Trúc thân mình tức thì cũng rung động, sắc mặt cũng trở
nên khó coi, nếu quả thật như lời hắn, chỉ sợ lần này đến đoạt hai bảo
vật sẽ gặp phải nguy hiểm. Thiên Nhân Chu Quả tự nhiên là vật sẽ bị
tranh đoạt bởi các Yêu thú, mà Thiết Dực Hắc Hạt thân là Ngũ giai Yêu
thú cho dù có hung ác bá đạo thế nào nhưng sau khi chết bất luận là thân thể hay Yêu Đan cũng là vật đại bổ đối với các Yêu thú khác cũng sẽ dẫn tới tranh giành cắn xé lẫn nhau.
Sau khi trầm tư một lúc Thẩm Thạch vừa lắc đầu vừa nói:
“Theo như lời ngươi nói lúc trước, Thiết Dực Hắc Hạt mặc dù bị trọng
thương nhưng vẫn bảo vệ gốc Thiên Nhân Chủ Quả, việc này nói rõ lên tầm
quan trọng Lục phẩm Linh thảo đối với nó. Sở dĩ tại sao không lập tức
ăn, chắc có một nguyên do nào đó mà chúng ta chưa biết. Bất quá ta nghĩ
nếu như gặp phải thời điểm đối mặt với sinh tử, Thiết Dực Hắc Hạt chắc
sẽ không do dự mà ăn hết Thiên Nhân Chu Quả, dùng dược lực bá đạo trong
Lục phẩm Linh thảo đủ khiến cho nó tấn cấp, vậy càng không có khả năng
bị chết. Do đó…” Hắn thoáng dừng một chút, nhìn Chung Thanh Trúc nói:
“Theo ta nghĩ, Thiết Nhân Chu Quả cùng với Thiết Dực Hắc Hạt lúc này
vẫn đang còn trong động, chỉ là hiện giờ bên trong động nhất định đang
có chuyện gì đó đặc biệt nên mới dẫn tới sự dòm ngó của các Yêu thú
khác”
Nghe vậy, sắc mặt Chung Thanh Trúc liền hòa hoãn, đối với nàng mà nói thì Thiên Nhân Chu Quả cùng với Thiết Dực Hắc Hạt là hai bảo vật thập
phần quan trọng, sau một hồi trầm ngâm liền hướng về Thẩm Thạch, trong
mắt mang theo trưng cầu ý kiến, khẽ hỏi:
“Thạch Đầu, vậy theo ngươi, chúng ta có nên tiếp tục đi vào hay không?”
Thẩm Thạch im lặng không nói gì, nhìn tình hình trước mắt, trong sơn
động bí mật này nhất định đã có Yêu thú đẳng cấp cao khác tiến vào, hơn
nữa số lượng cùng chủng loại đều không rõ, không nghi ngờ hiện giờ trong huyện động này đã nguy hiểm hơn so với dự đoán lúc trước.
Vì tính tình hắn thận trọng, thật ra bây giờ đối với tình hình trong
động không có nắm chắc nên có phần do dự không thể tùy tiện tiến vào,
chỉ vì khi nhìn thấy thần thái của Chung Thanh Trúc lúc nãy, trong lòng
lại không thể từ chối khẽ thở dài nói:
“Ngươi muốn đi vào sao?”
Do dự một chút, Chung Thanh Trúc cắn răng nói:
“Thạch Đầu, trong động là những bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể
cầu, cho dù Nguyên Đan Cảnh Đại Chân Nhân ở đây nhìn thấy cũng sẽ ra
tay, nói một phần đại cơ duyên cũng không đủ. Chúng ta nhiều năm tu đạo, liệu có cơ hội như thế này không là đều khó nói, ta … Muốn đi vào”
Nói xong lời mấy chữ cuối cùng, sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt, chỉ
là thần sắc kiên quyết cùng ngữ khí kiên định, lại không có nửa điểm dao động. Mà sau khi nói xong, ánh mắt của nàng cũng nhìn trên mặt Thẫm
Thạch, ánh mắt có phần chờ mong khao khát.
Thẩm Thạch trầm mặc, một lát sau, hắn muốn nói gì, nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của Chung Thanh Trúc lại thôi, sau đó thần sắc bình tĩnh
nhẹ gật đầu nói:
“Hảo, chúng ta cùng đi.”
Chung Thanh Trúc có chút bất ngờ, mặc dù trong tâm của nàng muốn có
đáp án này, nhưng khi nghe chính thức lời nói ra của Thẩm Thạch, trong
lòng nàng có sự rung động không nhỏ.
Cùng đi sao. . .
Dù là ở đây nguy hiểm như thế, sinh tử chưa biết?
Cứ như vậy cùng đi sao?
Gió núi từ từ thổi qua rừng cây, cành lá lay nhẹ, dây leo màu xanh
phủ xuống như Âm Ảnh, mà nam tử quen thuộc đã đi tới, đứng tại bên cạnh
của mình.
Gió thổi qua bên tóc mai, sinh ra cảm giác có hơi lạnh, còn có một chút ngứa ngứa, ở chỗ sâu trong khóe mắt.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hít thở thật sâu.
Nhằm ngăn cố gắng điều chỉnh nhịp tim do sự kích động đột ngột bình
phục lại, dù sao mình cũng không nên quá xúc động, cố gắng không trở
thành một nữ tử khờ chỉ biết khóc.
Hắn đứng ngay bên cạnh, tưởng như chỉ cần đưa tay là với tới, lúc này trông thân ảnh kia vẫn khoan hậu như thế, dường như từ nhiều năm trước
tới nay hắn chưa bao giờ rời đi, như lúc cả hai hoảng hốt trên đường đến Bái Tiên Nham, lại giống như khi còn ở trong huyệt động, dưới mặt đất
tối đen, lạnh vô cùng.
Tại thời điểm này, với hắn đây là cơ hội thuận lợi biểu thị sự ôn nhu?
Nàng chậm rãi cúi đầu thật lâu, nhìn hắn với ánh mắt thật sâu, một
cái nhìn có ôn nhu lại có chứa hàng vạn tình ý, tại đây lại làm cho
người ta vô thanh vô tức, lặng yên trầm lắng.
Trong ánh mắt, lại thấy nam tử quay đầu lại, hướng về nàng cười dịu dàng mộc mạc nói:
“Không sao chứ, chúng ta đi thôi?”
“Ân.” Nàng cúi đầu rồi đáp một tiếng
※※※
“Ngoài vài trận pháp dùng để khi đối phó với ‘Thiết Dực Hắc Hạt’ ra,
ta còn bày bố trận pháp khác là ‘Không Huyễn trận’. Loại trận pháp này
không có khả năng công kích cùng phòng ngự, nhưng có khả năng làm mắt
không thể nhận biết chung quanh kể cả người và Yêu thú, chỉ cần cảnh
giới tu luyện không chênh lệch quá lớn hoặc là có bảo vật đặc thù, mà
khi chúng ta che giấu đi hơn thở thì cho dù ở khoảng cách gần cũng không bị phát hiện”
Khi hai người đang tiến hành thận trọng từng bước tiến về phía cửa
động kia. Chung Thanh Trúc nói những lời này cho Thẩm Thạch bên cạnh
mình nghe, sau khi nghe Thẩm Thạch khẽ gật đầu, lúc trước hắn cũng đã
từng nghe nói qua Không Huyễn Trận, nghe nói là một tận pháp thập phần
thâm thúy trong trận pháp chi đạo, bởi vì không có công hiệu công kích
lẫn phòng ngự, chỉ để làm trận để ẩn nấp, hơn nữa có sự hạn chế không
ít, vì không thể di động trong trận pháp, rất dễ bị người có cảnh giới
cao hơn phát hiện, ngoài ra cũng dễ bị pháp bảo đặc thù nhắm vào …., cho nên từ trước đến nay rất ít người học.
Chỉ là không thể ngờ được Chung Thanh Trúc lại có thể học được trận
pháp này, khiến Thẩm Thạch thay đổi cách nhìn đối với nàng, theo kinh
nghiệm từng trải của hắn, đương nhiên hiểu một số đồ bình thường không
lạ gì nhưng sẽ có lúc phát huy tác dụng thật lớn, ví như hắn học được
thuật pháp bình thường “Hỏa Chướng Thuật” nhìn không xem ra gì. Tại Cao
Lăng Sơn Trân Long Cổ Điện, trong những thời gian lúc bị ngàn vạn Quỷ
điên cuồng đuổi giết hắn và Tiểu Hắc trong thông đạo, nếu không phải nhờ vào thuật pháp này liên tiếp làm chậm bước chân vạn Quỷ, chỉ sợ hôm nay hắn đã sớm biến thành một đạo Quỷ Linh ở dưới Trấn Hồn Uyên rồi.
Hình như cùng loại này, còn có Ngự Phong Thuật, cũng là một trận pháp không có khả năng công kích lẫn phòng ngự, nhưng mà trong một thời
điểm, Ngự Phong Thuật có thể mang lại tác dụng làm cho người khác khó có thể tưởng tượng được.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Thạch chợt nghĩ đến nếu như bố trí
mấy cái Không Huyễn Trận, dĩ nhiên cái kia trong động hiện nay không rõ, mọi thứ cũng không tốt, có điều làm cho Thẩm Thạch cảm giác tự tin hơn
vài phần. Hắn quay đầu lại, đối với Chung Thanh Trúc cười một chút, gật
đầu nhẹ
Chung Thanh Trúc đón ánh mắt của hắn, không nói chuyện, thần sắc cũng là bình tĩnh, chỉ có một đôi trong mắt sáng, ánh mắt trong veo dịu dàng như nước.
Cũng không lâu lắm, hai người thuật lợi đến chỗ bên ngoài cửa động.
Trước đó cẩn thận quan sát bốn phía bên ngoài cửa động, xác thực
chung quanh không có Yêu thú ẩn nấp, ánh mắt hai người liền nhìn về phía cửa động. Kéo (lôi) ra mấy cái dây leo rủ xuống từ các cây đại thụ, hai người nhận thấy cửa động cũng rất lớn, nhưng ánh sáng chỉ có thể chiếu
đến một khoảng cách nhỏ, chỗ càng sâu càng tối lại.
Thẫm Thạch cùng Chung Thanh Trúc liếc mắt nhìn nhau, sau một lát,
Chung Thanh Trúc khẽ gật đầu một cái, thần sắc kiên quyết, không có nửa
phần do dự.
Thẫm Thạch trầm ngâm một lát, nhưng lại xoay người trước ôm lấy Tiểu
Hắc, sau đó đối với nó nói khẽ: "Tiểu Hắc, khả năng trong động này hết
sức nguy hiểm, đợi tí nữa ngươi đi theo chúng ta không nên chạy loạn, dù là ngươi. . . ừ, ngửi được hương khí của linh thảo, biết không?"
Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Thẫm Thạch, dường như suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.
" Trừ cái đó ra, " Thẫm Thạch tiếp tục nói với nó, " Ngươi thính mũi, đi phía trước chúng ta, nếu như phát hiện có Yêu thú chặn đường, hãy
mau nói cho ta biết."
Tiểu Hắc hừ hừ hai tiếng, thoạt nhìn cũng không khẩn trương, tối thiểu so với nó hai người bên cạnh nhẹ nhõm nhiều hơn.
Thẫm Thạch nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay đầu nhìn Chung Thanh Trúc, nói: "Chúng ta cùng đi vào nào"
Chung Thanh Trúc hít sâu một hơi, nói: "Tốt."
Dây leo màu xanh nhấc lên lại rơi xuống, hai bóng người thả nhẹ cước
bộ, chậm rãi bước chân vào sơn động thần bí, mà không biết, tại phía
trước của bọn hắn, thân ảnh Tiểu Hắc đâu tiên chui vào rồi Hắc Ám.
. . .
"Hừ hừ hừ hừ!"
Lúc thời điểm dây leo ở cửa động vẫn còn lay động, Thẩm Thạch cùng
Chung Thanh Trúc cũng vừa mới bước vào không lâu, cảm giác đây là một
nơi hoang vắng, liền nhớ tới có tiếng hừ nhẹ đột ngột của Tiểu Hắc.