Thâm sơn hoang lĩnh, đêm quá dài, một vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao, ánh trăng như nước chảy tràn nên đỉnh núi hoang vắng.
Trên gò đất ở đỉnh núi cao, khắp nơi đều là những tảng đá lớn, cây
rừng thưa thớt, gió đêm lạnh lẽo thổi qua xào xạc, bóng cây lay động như quỷ ảnh, khắp nơi phát ra một bầu không khí u ám. Hai mắt Thẩm Thạch
nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt nằm bên cạnh một tảng đá lớn. Không xa bên
cạnh hắn, Tiểu Hắc cẩn thận đứng cảnh giác xung quanh, nó nhìn núi rừng
chìm trong bóng đêm dường như có chút khẩn trương và vô cùng lo lắng.
Một trận gió núi thổi qua vù vù, lướt nhẹ qua bộ lông trên thân Tiểu
Hắc, chợt nó quay đầu và liếc nhìn Thẩm Thạch, chỉ thấy thân thể hắn
bỗng nhiên nhúc nhích giống như đang run lên vì gió lạnh nhưng rất nhanh hắn lại nằm im, không động đậy gì nữa.
Tiểu Hắc ngẩn ngơ một chút rồi vội vàng chạy đến, nó dùng mũi hưởi
trên mặt và quanh cổ Thẩm Thạch một lúc nhưng hắn không có một chút phản ứng nào, đợi một lúc nữa, Tiểu Hắc dùng đầu đẩy mạnh vào mặt Thẩm Thạch một cái, chỉ thấy đầu hắn lệch về bên cạnh một chút nhưng cũng không có vẻ gì sẽ tỉnh lại.
Tiểu Hắc im lặng một lát, cũng không làm thử cái gì nữa mà từ từ đi
đến nằm trên mặt đất cạnh Thẩm Thạch dựa vào thân thể hắn như là muốn
sưởi ấm cho hắn lại giống như đang che chắn hắn khỏi cái thê lương cùa
cảnh đêm.
Cảnh đêm vắng vẻ, im lìm, cũng không biết đã trôi qua bao lâu nữa,
dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng núi rừng chập chờn, đung đưa trong gió như những bóng ma đang dập dờn theo sóng, từng đợt từng đợt, vĩnh viễn
không ngừng.
Bỗng nhiên, cái mũi Tiểu Hắc khẽ nhăn nhăn lại một cái, dường như gió núi thổi qua người nó mang theo một hơi thở khác thường. Tiểu Hắc có
chút khẩn trương, nó chợt đứng lên, xoay người nhìn đăm đăm về phía dưới núi, nơi bóng núi lắc lư ma quái, nơi u ám đến cả ánh trăng cũng không
soi rõ được.
Cảnh đêm càng lạnh hơn, trong gió đêm, núi rừng như ác quỷ đang hướng về bầu trời mà gào thét mang theo khí tức rét lạnh đến tận xương tuỷ,
những cơn gió thổi từng đợt từng đợt không ngừng, mà hơi thở khác thường kia dường như đang đậm đặc hơn, từ từ rõ ràng hơn.
Đó là mùi máu tanh.
Gió như đã thổi qua núi thây biển máu rồi mang theo mùi máu tanh đậm
đặc như khuấy động màn đêm u ám, vốn bầu không khí lành lạnh, yên ắng
nhưng vì mùi máu tanh này mà trở mình cuồn cuộn như sóng thật đáng sợ.
Tiểu Hắc nhìn chằm chằm dưới núi, bóng đêm như đang múa một vũ điệu
hắc ám cuồng loạn, nó chắn trước người Thẩm Thạch, không hề động đậy,
không hề sợ hãi mãi mãi không lùi bước.
Một lát sau, ở nơi tối nhất của bóng đêm vang lên một hồi tiếng bước
chân khẽ khàng, dường như còn xen kẽ vài tiếng thở dốc, một thân ảnh
thon thả từ sâu trong bóng đêm bước ra, chính là Chung Thanh Trúc.
Ánh trăng như nước, tràn trên thân thể nàng, gương mặt tái nhợt mà
xinh đẹp, nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy được vẻ xinh đẹp như tiên
nữ trên Nguyệt cung trong tích xưa mà trái lại thân ảnh nàng như hòa
cùng đêm đen lộ ra một cổ khí tức cực kì chướng mắt và đáng sợ.
Bởi vì lúc này, từ đầu đến chân trên người Chung Thanh Trúc đều dính
máu tươi, vết máu loang lỗ giống như nàng vừa bước ra từ núi thây biển
máu. Dáng vẻ này kèm theo mùi máu tanh đậm đặc toã ra làm Chung Thanh
Trúc cũng có chút không chịu nỗi.
Một đường đi tới, từ đầu đến cuối sắc mặt của nàng luôn trắng bệch
như tờ giấy, thân thể cũng có chút run rẩy, chới với. Khi Tiểu Hắc thấy
rõ là nàng dù là không có vui mừng đến độ phải chạy ào đến nhưng cũng
yên tâm thở ra một hơi.
Chung Thanh Trúc chậm rãi đi tới, màu máu đỏ tươi đáng sợ phủ lên
quần áo nàng, vài giọt máu tươi đang chầm chậm nhỏ xuống từ hai ống tay
áo, nhuộm đỏ cả phần đất dưới chân nàng. Nhìn về phía kia còn thấy những dấu chân đầy máu đang nhạt dần theo bước nàng đi tới.
Khi đến nơi, Chung Thanh Trúc nhìn thoáng qua Tiểu Hắc sau đó ánh mắt đã rơi trên người Thẩm Thạch đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, trong mắt
nàng ánh lên vẻ thân thiết khi thấy mặt hắn cũng xanh xao như mình.
Chỉ là sau một lúc, nàng chợt nhướng mày, thân thể giống như không
khoẻ hay như đang nghĩ đến điều gì đó mà đảo mắt nhìn về mảng máu thịt
dưới kia, sắc mặt đột nhiên trắng bệch sau đó nàng chợt chạy qua một
bên, làm cho Tiểu Hắc cũng hoảng sợ mà nhảy qua bên cạnh, có chút nghi
hoặc nhìn về phía Chung Thanh Trúc.
Trong đêm khuya lạnh lẽo ở nơi này, có một nữ tử kỳ lạ toàn thân
nhuốm máu, lúc này nàng ta đang bổ nhào tới bên cạnh một tảng đá lớn,
toàn thân căng cứng, đối mặt với đất, sắc mặt tái nhợt đang nôn ói dữ
dội.
Thân thể nàng run rẩy không ngừng, giống như đang bị bóng tối vô tận
vây quanh hay như lâm vào một cơn ác mộng mà thể nào tỉnh lại, cứ như
vậy mà đau đớn gào thét, nôn oẹ, đôi mắt nàng rưng rưng như phủ lên một
làn hơi nước.
***
Một lúc lâu sau, Chung Thanh Trúc mới từ từ hồi phục lại, nàng ngồi
thở dốc một hồi có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới xoay người
đi về phía Thẩm Thạch.
Gió núi lại thổi, mùi máu tanh trên người nàng vẫn nồng nặc như cũ
khiến cho Tiểu Hắc hơi khó chịu, nó thấp giọng khẽ kêu một tiếng.
Chung Thanh Trúc dừng lại trước mặt Tiểu Hắc rồi liếc nhìn nó, Tiểu
Hắc lầm bầm vài tiếng trong miệng nhưng cũng tránh qua một bên.
Khoé môi tái nhợt của Chung Thanh Trúc khẽ nhúc nhích giống như hơi
mỉm cười, nàng ngồi xuống, xoè tay xoa đầu Tiểu Hắc một phát.
Không biết có phải vì mùi máu trên người nàng quá nồng nặc hay có lý
do nào khác nữa mà Tiểu Hắc có vẻ không thích bàn tay của Chung Thanh
Trúc, nó vững vàng lui nhẹ về sau nửa bước. Bàn tay trắng nõn của Chung
Thanh Trúc đặt trên đầu nó, nhẹ nhàng xoa vài cái trên bộ lông mềm mại
của nó, sau đó nàng khẽ nói:
“Tiểu Hắc à, ta biết quan hệ của ngươi với Thạch Đầu rất tốt, ngươi đang lo lắng cho hắn đúng không?”
Tiểu Hắc kêu hừ hừ hai tiếng.
Chung Thanh Trúc khẽ cười rồi đi đến bên cạnh Thẩm Thạch, nàng tuỳ ý
ngồi xuống cũng không thèm để ý tới đất đá đang nằm ngỗn ngang trên mặt
đất. Ánh mắt nàng rơi trên người nam nhân đang hôn mê kia, nhìn về khuôn mặt quen thuộc ấy, rất lâu cũng không thốt ra lời nào, chỉ nhìn khuôn
mặt hắn thật sâu.
Dường như qua từng ấy năm, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng mới được nhìn kỹ khuôn mặt hắn.
Ánh trăng như nước chiếu sáng khuôn mặt hắn, hình ảnh trước kia đã đã khắc sâu trong tâm trí, chôn sâu trong đáy lòng nay lại như nước dâng
lên, ở trong bóng đêm lạnh lẽo nơi hoang vắng này, khuôn mặt ấy, hàng mi ấy cùng với hình ảnh trước kia chậm rãi chồng lên nhau.
Nàng chầm chậm đưa tay ra, đầu ngón tay chợt run rẩy, muốn nhẹ nhàng
vuốt ve da thịt trên khuôn mặt hắn sẽ ấm áp như thế nào đây?
Chẳng qua khi ngón tay sắp chạm vào má hắn, nàng chợt thấy bàn tay
mình dính đầy vết máu, Chung Thanh Trúc chợt ngẫn ngơ, bàn tay dừng lại
giữa không trung rồi chậm rãi thu về.
Lúc này, không biết khi nào Tiểu Hắc đã đến nằm bên cạnh Thẩm Thạch,
nó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chung Thanh Trúc, sau đó lại nghiêng đầu qua
một bên.
Chung Thanh Trúc lặng im ngồi bên người Thẩm Thạch như đang trầm tư
hay chỉ đơn giản là nhìn hắn, từ lúc nàng khôi phục lại vẻ bình tỉnh thì trên mặt không còn biểu lộ vẻ mặt nào khác nữa, sau một lát nàng chợt
kêu lên một tiếng:
“Tiểu Hắc.”
Miệng Tiểu Hắc giật giật, một lát sau miệng nó lộ ra phân nửa rễ cây Linh Thảo không biết tên.
“Có phải ngươi không thích ta đúng không?” Chung Thanh Trúc xoay
người lại, giọng điệu cùng vẻ mặt đều bình tĩnh, thậm chí còn có một ít
mệt mỏi, nhẹ cười mà nói.
Hai tai Tiểu Hắc khẽ nhúc nhích nhưng không có chút phản ứng nào cả.
Chung Thanh Trúc cũng có vẻ thờ ơ hay nói thẳng ra nàng cũng không
thèm để ý tới phản ứng của Tiểu Hắc, sau khi nói hết câu, nàng nhẹ ngẩng đầu nhìn về cảnh đêm hoang lạnh cùng vầng trăng lạnh lẽo trên trời
xanh, gió đêm lạnh lùng thổi qua lọn tóc mai.
“Thật ra cũng không có gì kì lạ, từ nhỏ đã không có ai thích ta cả.”
“Phụ thân của ta chỉ muốn bán ta để kiếm tiền đánh bạc; ở Chung gia
hầu hạ, pha trà rót nước, nhà bếp chuồng heo ta đều đã sống qua rồi,
chẳng qua là vẫn thường xuyên bị mắng; thiếu ăn thiếu mặc, lúc trời đông giá rét, lúc ta lấy nước lạnh để rữa mặt cũng thường suy nghĩ, vì
sao…lại như vậy?”
“Sau này, ta theo hầu hạ bên người Thanh Lộ tỷ tỷ, tình hình cũng khá hơn đôi chút. Chẳng qua lúc đó Thanh Lộ tỷ tỷ hình như cũng chẳng thích ta, đúng rồi, Tiểu Hắc, ngươi biết không?” Sắc mặt Chung Thanh Trúc
chợt đổi, nở một nụ cười, âm thanh nhu hoà, trầm thấp mà nói: “Ngươi
biết không, lúc còn bé, tính cách của Thanh Lộ tỷ tỷ cũng không tốt lắm, không giống với vẻ ôn nhu, thiên kiều bá mị (*) như bây giờ đâu. Trước
kia, mỗi lần nàng nổi giận thường hay trút trên người ta, ngươi xem.”
(*) thiên kiều bá mị: quyến rũ ~~, xinh đẹp
Nàng vươn tay, nhẹ sờ lên đôi má mềm mại, trắng nõn của mình, ôn hoà
mà nói: “Nhìn thấy không Tiểu Hắc, khi còn bé nàng thường xuyên đánh ta ở đây, cứ tát, cứ bạt tay ta…”
Cũng không rõ là Tiểu Hắc có hiểu được hay không, nó vẫn nằm sấp như
lúc nãy, lặng im mà nhai rễ cây trong miệng, lâu lâu lại liếc nhìn Chung Thanh Trúc, có lẽ do ngốc một chỗ cùng nàng lâu rồi, xem ra ở cạnh
Chung Thanh Trúc cũng thấy nó tự nhiên hơn rất nhiều.
Nhưng mà Chung Thanh Trúc không có nhìn Tiểu Hắc, nàng vẫn ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn về vầng trăng lạnh lẽo trên cao, một lát sau, yếu ớt
mà nói: “Ta cũng không biết vì sao bọn họ không thích ta, nhưng không
sao, tất cả đều không quan trọng.”
Trong ánh mắt nàng, ánh trăng lạnh lẽo kia như đang cháy lên một ngọn bạch diễm lạnh lùng.
“Chỉ cần giống như vầng trăng kia, đứng ở nơi cao nhất sẽ không bao
giờ sợ bất kì thứ gì nữa, không cần phải lo lắng, có đúng không?”
Nàng mỉm cười nói.
***
Bình minh, lúc ánh sáng mặt trời ấm áp, ôn hoà chiếu trên người Thẩm Thạch thì đôi mắt của hắn khẽ động rồi chầm chậm tỉnh lại.
Tiểu Hắc là kẻ đầu tiên phát hiện hắn động đậy, thoáng nhảy lên một
cái…giống như rất là vui mừng, cười ha hả (*) mà đến bên cạnh liếm liên
tục vào mặt Thẩm Thạch. Thẩm Thạch chỉ thấy một trận mê muội, thân thể
không còn chút sức lực nào, một hồi lâu mới khá hơn được chút ít, ánh
mắt liền nhìn lướt qua Tiểu Hắc, lại thấy Chung Thanh Trúc thân thể đầy
máu đang ngồi bên cạnh mình giống như cả đêm không ngủ, canh chừng cho
mình, lúc này nàng mỉm cười nhìn lại, nói: “Ngươi đã tỉnh rồi sao?”
(*) DG: thật sự thì heo không có cười ha hả được, cùng lắm là ụt ịt
thôi nhưng mà nguyên tác là vậy, ta cũng không biết diễn tả ra sao, mong mọi người chấp nhận.
Thẩm Thạch cũng cười một cái, ngay sau đó nghi hoặc mà nhìn xung
quanh, nói: “Ta khá tốt, chỉ là…ở đây là đâu vậy? Còn trên người nàng
sao lại dính nhiều máu như vậy?”
Chung Thanh Trúc mỉm cười, nói: “Nơi này là đỉnh núi trên hang động
kia, ngày hôm qua ta đã mang ngươi lên đó. Về phần vết máu trên người
ta, là do ta xuống dưới huyệt động, tìm khắp nơi… Bị mấy xác chết ở dưới dính vào đấy mà.”
Thẩm Thạch ngơ ngác nhìn Chung Thanh Trúc, ngạc nhiên hỏi: “Chỗ đó dơ bẩn như vậy, một nữ hài như ngươi…”
Sắc mặt Chung Thanh Trúc lại có chút tái nhợt, chẳng qua nàng vẫn
cười lớn một tiếng, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, ta có thể chịu được.”
Nói xong, nàng lấy túi như ý ra, đổ ra trước mặt Thẩm Thạch một đống
đồ vật lớn nhỏ không đồng nhất, nhìn qua đều là Linh Tài trên người mấy
loại Yêu Thú, đồng thời nói: “Những Linh Tài này là do tối qua ta tìm
được, dù thế nào đi nữa, mấy con chết trong huyệt động kia cũng là cao
giai Yêu thú, cho nên những thứ trên người chúng cũng rất có giá trị.
Trừ việc đó ra…”
Nàng dừng lại một lát, ánh mắt trầm ngâm, lại lấy trong túi như ý ra
ba khối nguyên đan mượt mà tràn đầy linh lực, tất cả đều là nội đan Yêu
thú, nhẹ nhàng đặt trên đống Linh tài, rồi khẽ nói: “Trong đống máu thịt kia, ta còn tìm được ba miếng Yêu đan còn nguyên vẹn.”
===============
Bất tỉnh nằm im, lợn nhỏ canh
Màn đêm phủ lối, nối hơi tanh
Màu tên lục trúc, người lại đỏ
Bất chợt nôn dồn, mặt tái xanh.
Tội lắm ngày xưa, kiếp mỏng manh
"Này heo, chỗ má, 'táo vàng' nhanh"
May thay "cục đá" dần động đậy
Nhắc đến linh tài, móc "quả chanh".