Lúc màn đêm đã qua, tia nắng ban mai bắt đầu xuất
hiện, phía chân trời những tia nắng sớm đầu tiên chiếu sáng vùng sơn
mạch màu đen này, Chung Thanh Trúc, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đã rời khỏi
ngọn núi chỗ cái động, nhanh chóng quay về đại bản doanh của Lăng Tiêu
Tông.
Vốn dĩ thời điểm ban đêm là lúc nguy hiểm nhất khi còn đang ở giữa
chốn núi rừng trong Hắc Nha Lĩnh, đặc biệt khi còn nằm ngoài đường giới
tuyến vô hình cách Lăng Tiêu thành năm trăm dặm, đủ loại yêu thú cấp cao được màn đêm che giấu càng thêm phần nguy hiểm. Có thể nói là rất khó
đề phòng, nguy hiểm hơn hẳn so với ban ngày.
Có lẽ bởi vì đại đa số các yêu thú cấp cao trú ngụ ở phụ cận đỉnh núi này đều bị Thiên Nhân Chu Quả và Thiết Dực Hắc Hạt hấp dẫn đến trong
nham động, sau đó trời xui đất khiến, kết cục chung của chúng đều là
thịt nát xương tan, đồng quy vu tận, cho nên trong đêm nay, Thẩm Thạch
và Chung Thanh Trúc trong khi chạy trốn ngoài ý muốn không gặp phải trở
ngại hay yêu thú gì nguy hiểm, đến lúc trời đã sáng, bọn hắn đã tiếp cận giới tuyến vô hình kia.
Chẳng qua trốn chạy suốt cả đêm như vậy, đương nhiên không có lợi gì
cho vết thương của Thẩm Thạch. Khí sắc của hắn ngược lại lại càng tái
nhợt thêm. Hắn đi đứng lảo đảo, nhiều lúc Chung Thanh Trúc phải dìu lấy
hắn vượt qua những đoạn đường núi gập ghềnh.
Ngược lại, sau khi trời bắt đầu sáng, số yêu thú qua lại trên Hắc Nha Lĩnh từ từ nhiều lên, chẳng qua cấp bậc không cao. Phần lớn là nhị
giai, tam giai, tứ giai yêu thú suốt một ngày bọn hắn một đầu cũng không thấy.
Tuy rằng có một số ít nhị giai, tam giai yêu thú cũng khó xử lý,
chẳng qua so sánh với tứ giai yêu thú đã ngưng đan, thực lực tương đương với Thần Ý cảnh cao thủ, đương nhiên vẫn là dễ đối phó hơn nhiều. Cho
nên dọc theo con đường này coi như hữu kinh vô hiểm. Chung Thanh Trúc và Tiểu Hắc liên thủ, cuối cùng vẫn có thể an toàn mà về tới bên này giới
tuyến.
Đến khu vực trong phạm vi năm trăm dặm, liền cảm giác rất rõ ràng số
lượng yêu thú xung quanh giảm xuống không ít, cũng không có loài nào khó chơi. Đôi khi chỉ cần Tiểu Hắc xuất đầu cũng đủ để đuổi những con yêu
thú tới quấy rối. Điều này khiến Chung Thanh Trúc và Thẩm Thạch đều thở
dài một hơi, rất nhanh hai người liền tìm một chỗ an toàn và yên tĩnh,
định trước tiên nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Thạch nội thị kiểm tra, phát hiện tình trạng lúc này của mình
không được tốt lắm, may mắn là cũng không tệ hại như lúc trước từng suy
đoán. Trong mắt hắn, linh lực đan điền gần như khô kiệt, như có như
không, tự nhiên là do hôm qua phải đối phó với một kích phẫn nộ trước
khi chết của Thiết Dực Hắc Hạt, trong lúc nguy cấp hắn đã phải ép buộc
tế ra Kim Văn Long Giáp.
Kim Văn Long Giáp là át chủ bài hắn ẩn giấu để bảo vệ tính mạng, uy
lực cực mạnh, tiêu hao linh lực cũng rất lớn. Mà đêm qua Thiết Dực Hắc
Hạt dùng yêu đan đánh ra một kích, chỉ trong một cái đối mặt liền trực
tiếp tiêu hao hết toàn bộ linh lực lẫn lực tái chiến trong cơ thể Thẩm
Thạch, sức mạnh có thể nói là làm cho người kinh hãi. Hơn nữa phải biết
rằng, ngay lúc đó Thiết Dực Hắc Hạt đã rơi vào trạng thái sắp chết, nếu
là lúc nó toàn thịnh, Thẩm Thạch thậm chí không dám tưởng tượng chính
mình nếu trúng phải một kích của một yêu thú như thế này thì hắn có còn
sống sót hay không. Chẳng qua có lẽ cũng chính bởi vì Thiết Dực Hắc Hạt
đã sắp chết tới nơi, bằng không thì hắn giờ này đã là một người chết
rồi.
Ngực hắn truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, khiến cho sắc mặt
Thẩm Thạch tái nhợt, hắn khẽ hừ một tiếng. Vết thương chỗ đó của hắn là
nặng nhất, vùng ngực đã có năm sáu cái xương bị gãy. Tuy rằng tiên gia
diệu pháp vô cùng thần kỳ, thương thế của hắn tất có người trị liệu,
nhưng nhìn Thẩm Thạch có Long Văn Kim Giáp hộ thân mà kết quả vẫn thê
thảm như thế, đủ biết Thiết Dực Hắc Hạt cường hãn như thế nào.
Sau khi xác định chung quanh tạm thời an toàn, Chung Thanh Trúc trở
lại bên cạnh Thẩm Thạch, giúp hắn tỉ mỉ xử lý vết thương, cho hắn uống
vào linh dược có công hiệu bất phàm mà hắn đem theo, cô cũng không kéo
dài thời gian nữa mà đem những linh tài thu hoạch được đặt trước mặt
Thẩm Thạch.
Hai người nhún nhường vài câu, cuối cùng dưới sự kiên trì của Chung
Thanh Trúc, hai người thống nhất chia đôi đống linh tài này thành hai
phần bằng nhau. Về phần ba khối yêu đan có giá trị cao nhất, cộng thêm
khối yêu đan Thẩm Thạch nhặt được lúc trước, tổng cộng bốn viên, hai
người cũng chia đều.
Tính toán thời gian tiến vào Hắc Nha Lĩnh thí luyện chắc cũng đã qua
một nửa, nhưng mà số đệ tử đi tới phụ cận giới tuyến năm trăm dặm này
cũng không nhiều lắm, có lẽ bởi vì nơi đây quá nguy hiểm. Mà sau khi thu hoạch được đống linh tài này, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều không
có suy nghĩ tiếp tục, vì vậy dưới sự thủ hộ của Chung Thanh Trúc và Tiểu Hắc, bọn hắn chậm rãi trở về.
Khoảng một ngày sau, bọn hắn bắt đầu thấy được thân ảnh của những đệ
tử Lăng Tiêu tông khác, chẳng qua song phương chỉ đứng xa mà nhìn nhau
trong chốc lát rồi rời đi, giữa hai bên đều có chút kỳ quái nói không
thành lời.
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đại khái cũng hiểu được nguyên nhân
của việc này. Hôm nay, thời gian thí luyện đã hơn phân nửa, trên cơ bản
hiện tại là lúc cạnh tranh kịch liệt nhất, mà Lăng Tiêu Tông vì để cho
phần đông tinh anh đệ tử thích ứng với hoàn cảnh tại Vấn Thiên bí cảnh
nửa năm sau, thế nên mặc cho tình cảnh trước mắt khốc liệt như thế nào,
trong tông đều là không hỏi không biết, thậm chí còn có chút dung túng.
Dưới loại tình huống này, vì con đường tu luyện ngày sau, thậm chí là hi vọng về cơ duyên tuyệt đại có thể thay đổi vận mệnh bản thân, thế
nên kể cả có là đồng môn đệ tử, cũng rất có thể phát sinh xung đột.
Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc coi như hài lòng với thu hoạch lần
này của chính mình, cho nên không có ý chém giết, đoạt linh tài của đệ
tử khác, nhưng mà trên đường đi hai người cũng rất cẩn thận. Đặc biệt là khi đoạn đường trở về càng ngắn lại, thì số đệ tử Lăng Tiêu tông xuất
hiện càng lúc càng đông. Tuy rằng tạm thời còn không có gặp được đồng
môn nào muốn hạ độc thủ với bọn hắn, nhưng sự tranh đấu của những người
khác, hai người bọn họ liên tiếp gặp mấy lần.
Điều này càng làm cho Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc hai người càng
cảnh giác, càng cẩn thận, chẳng qua vận khí trên đường về của hai người
cũng không tệ, không gặp phải khó khăn trắc trở gì lớn. Mà vết thương
của Thẩm Thạch cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, trong đó có nguyên nhân do căn cơ đạo hạnh của hắn kiên cố vững chắc, chẳng qua hơn nữa là hắn
ăn vào một loại linh dược có tên là “Kim Hổ đan”, là đan dược mà Chung
Thanh Lộ tặng hắn trước khi tiến vào Hắc Nha Lĩnh.
Kim Hổ đan là tam phẩm linh đan, đối với nội ngoại thương của tu sĩ
đều có hiệu quả, mà được Chung Thanh Lộ luyện chế, Kim Hổ đan càng thêm
linh nghiệm phi phàm. Thẩm Thạch mỗi ngày một viên, sau ba ngày liền cảm giác thương thế của mình đã khá hơn không ít, so với chính mình trước
kia suy đoán thì hồi phục nhanh hơn rất nhiều. Nhìn tình hình này, đại
khái sau khi thí luyện kết thúc chỉ cần tĩnh dưỡng thêm năm ba ngày là
có thể khôi phục.
Chung Thanh Trúc đối với tốc độ phục hồi của Thẩm Thạch cũng có chút
kinh ngạc, chỉ là sau khi hỏi Thẩm Thạch, biết rõ trong đó là nhờ công
hiệu của đan dược mà Chung Thanh Lộ luyện chế, cô mới tỉnh ngộ, lại gật
gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Kỳ thật Thẩm Thạch tâm tư kỹ càng, đại khái cũng nhận ra trong ánh
mắt của Chung Thanh Trúc có ý nghi hoặc. Tam phẩm linh đan giá trị xa
xỉ, nếu là tán tu đạt được liền coi như trọng bảo quý như tính mạng, coi như đối với Lăng Tiêu tông tông môn đệ tử mà nói, linh dược như Kim Hổ
đan cũng là trân hi chi vật, khó có thể đơn giản đạt được. Về phần lấy
ra trực tiếp tặng người khác, hơn nữa lại không chỉ là một viên, phần
nhân tình này thật đúng là không bình thường.
Chẳng qua Thẩm Thạch nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào với Chung Thanh Trúc. Giải thích rằng hắn cùng Chung Thanh Lộ có
giao tình, hoặc nói ra "Giao dịch" mà chỉ có hai người bọn hắn biết? Cho nên đến cuối cùng, hắn vẫn giữ nguyên sự trầm mặc.
Hai người đều không có tiếp túc xoắn xuýt lấy chuyện này, chẳng qua
Thẩm Thạch ngược lại bởi vậy nghĩ tới chính mình lần này tiến vào Hắc
Nha Lĩnh, lại không gặp phải qua những người bằng hữu như Thanh Lộ, Tôn
Hữu, Hạ Tiểu Mai…, cũng không biết tình hình bọn hắn hôm nay như thế
nào. Lại nói tiếp, ngược lại vào buổi tối lúc mới vừa tiến vào Hắc Nha
Lĩnh hắn vậy mà gặp được Cam Trạch, hơn nữa cùng hắn liên thủ tiêu diệt
đám Huyết Sài Bức vốn bình thường vô cùng dây dưa khó tiêu diệt. Cam
Trạch, hậu duệ của một gia đình đại quý, quả nhiên là một nam tử xuất
sắc trong thế hệ này. Bất kể là tính cách hay năng lực, thật sự không hổ với danh xưng thiên tài xuất sắc nhất của thế hệ trẻ Lăng Tiêu tông.
Chẳng qua là không biết lúc này, những bằng hữu kia, hay là Cam Trạch, cuối cùng sẽ có thứ tự ra sao?
Ba ngày sau, hai người Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc cùng Tiểu Hắc rút cuộc hữu kinh vô hiểm mà rời khỏi Hắc Nha Lĩnh, tới doanh địa của tông
môn xây dựng tại bên ngoài Hắc Nha Lĩnh.
Lúc này đã sắp đến lúc kết thúc thí luyện, trong doanh địa ngoại trừ
mấy vị trưởng lão Nguyên Đan cảnh chủ trì thí luyện như Tôn Minh Dương
Trưởng lão, còn có các đệ tử Thần Ý cảnh như Tôn Hồng, Vương Tuyên … ,
số lượng cũng là không ít. Trong đám người Thẩm Thạch thậm chí còn ngẫu
nhiên thấy được bóng dáng Cam Văn Tình. Nghĩ đến lần này Cam gia độc
đinh Cam Trạch cũng lên núi rèn luyện, cô ta vì vậy nên cũng đến nơi
này.
Sau khi vào doanh địa, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc liền phát hiện
tuy rằng hai người bọn họ trở về sớm, nhưng cũng không phải là người trở về sớm nhất. Lúc này số lượng đệ tử Ngưng Nguyên cảnh trong doanh địa
đã là hơn mấy chục người, thoạt nhìn đều tương đối nhàn nhã, phần lớn
đều đang đi dạo.
Đã đến Doanh Địa, bầu không khí tất nhiên khác với không khí trong
Hắc Nha Lĩnh. Không còn thấy cảnh tranh đấu kịch liệt, sự giao lưu giữa
người với người liền hiền hòa hơn hẳn. Thẩm Thạch cũng có nói chuyện sơ
qua với một số đệ tử ở đây, giờ này đại khái cũng biết rõ tình hình ở
đây.
Đệ tử sớm chấm dứt thí luyện trở lại doanh địa, đại khái có khoảng ba mươi người, trong đó có một phần nhỏ là do sau khi tranh đấu với yêu
thí thì bị thương, không cách nào tiếp tục thí luyện mà phải về đây tĩnh dưỡng, nhưng phần lớn là do cảm thấy thu hoạch đã đủ rồi, liền quay trở về doanh chờ đợi kết quả thí luyện. Trong đây, đương nhiên cũng có
nguyên nhan là do đồng môn cạnh tranh với nhau, nhân số nhiều như vậy,
tự nhiên có người vận khí tốt, cũng có người vận khí kém, thu hoạch
nhiều ít bất đồng, nếu như ở lại Hắc Nha Lĩnh quá lâu, khó bảo toàn số
linh tài mà chính mình trăm cay nghìn đắng mới lấy được sẽ không bị
những đệ tử đồng môn vận khí không tốt song thực lực mạnh mẽ đoạt mất.
Cho nên sớm trở về doanh địa, coi như là một loại biện pháp an toàn.
Về phần những thu hoạch này đến cùng có thể giúp bọn hắn giành được
thắng lợi cuối cùng trong thí luyện hay không, cũng chính là ý trời rồi.
Dù sao cuối cùng mọi người đều phải nộp lên thu hoạch của mình cho
tông môn kiểm kê, sau đó kết quả thí luyện sẽ được công bố trước mặt tất cả đệ tử tại Quan Hải Đài.
Ngoại trừ những sự tình này, Thẩm Thạch cố ý tìm hiểu, phát hiện
những bạn bè của mình đều chưa trở về, Chung Thanh Lộ, Tôn Hữu còn có Hạ Tiểu Mai đều là như vậy, Cam Trạch cũng thế. Ngoài ra, từ miệng những
đệ tử đã trở về này, Thẩm Thạch cũng hiểu rõ được va chạm giữa những đệ
tử thí luyện mà mình gặp trên đường trở về không phải là ngẫu nhiên.
Đến thời khắc thí luyện cuối cùng, hành vi ra tay cướp đoạt linh tài
của đồng môn để có được thứ tự tốt phát sinh rất thường xuyên, điều này
làm cho Thẩm Thạch bắt đầu có chút lo lắng cho mấy người bằng hữu của
mình. Chẳng qua chuyện trọng yếu nhất vẫn là đem thu hoạch nộp lên cho
tông môn kiểm kê.
Tất cả linh tài thu hoạch tại Hắc Nha Lĩnh, tông môn đều kiểm kê thu
nạp, dùng để phán định thành tích lần thí luyện này. Cho nên Thẩm Thạch
và Chung Thanh Trúc rất nhanh liền cùng đi tới chỗ chuyên môn kiểm kê
linh tài trong doanh địa.
Mà đứng ở nơi đó, phụ trách việc này là một vị nam tử khí độ bất
phàm, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đều nhận ra người này, lại là gia chủ, trưởng tử đời thứ hai của Tôn gia, Tôn Hồng.
Lúc chứng kiến Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đi tới, Tôn Hồng lướt
nhìn hai người bọn hắn, đầu tiên nhìn Chung Thanh Trúc, lập tức lại
thoáng lướt qua Thẩm Thạch, sắc mặt không thay đổi mà nói: "Hai người
các ngươi, lấy túi Như Ý ra."