Đỗ Thiết Kiếm quay đầu lại hỏi Thẩm Thạch: “Thẩm sư đệ đang định đi đâu vậy?”
Thẩm Thạch trả lời: “Dạ, đệ tính đi dạo chơi trong thành rồi nhân tiện mua vài món đồ.”
Đỗ Thiết Kiếm gất gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, hắn cười nói:
“Thì ra là vậy, tuy nhiên chuyến này đúng là thời gian chuẩn bị gấp
quá, nếu đệ còn thiếu thứ gì hoặc gặp phải thứ khó tìm thì cứ nói với ta một tiếng, không chừng ta có thể giúp đệ được!”
Thẩm Thạch vội vàng nói lời cảm tạ. Nguyên Tu Dự đứng ở bên cạnh bỗng cười một tiếng: “Đỗ huynh à, sau mấy năm không gặp, huynh thành một
người hào phóng từ khi nào vậy?”
Đỗ Thiết Kiếm hừ lạnh: “Hào phóng cái cục shit, trên đời này làm gì có ai dám đọ với đám người Nguyên gia các ngươi hả ?”
Nguyên Tu Dự vừa cười ha ha vừa lắc đầu: “Thô tục quá, đúng là quá
thô tục! Dù gì huynh cũng là đại đệ tử của Chưởng giáo Chân Nhân Lăng
Tiêu Tông, sau này không chừng còn trở thành chưởng môn một trong Tứ
Chính, một đại nhân vật như vậy mà nói bậy như thế nghe sao lọt tai
được!”
Nói xong hắn quay sang hỏi Cung Tiểu Phiến: “Tiểu Phiến! Muội thấy ta nói đúng không?”
Sắc mặt Cung Tiểu Phiến vẫn bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc
nào, thanh âm của nàng cũng có chút gì đó lạnh nhạt: “Ta không rõ, nhưng có một điều ta biết rất rõ là người huynh nói là thô tục kia chính là
người đã đoạt được Khai Thiên Ma Kiếm từ tay huynh khi ở trong bí cảnh,
và cho tới tận bây giờ thì dường như vẫn không có ai ngăn được ánh hào
quang tỏa sáng từ huynh ấy.”
Nguyên Tu Dự khựng cả người lại, cảm giác hắn như bị hóa đá luôn, sau một lúc hắn mới nói bằng giọng điệu giận dỗi: “Này! Chuyện như vậy mà
muội cũng nói ra được là sao hả?”
Đỗ Thiết Kiếm đứng bên cạnh lúc này cười ha ha tỏ vẻ khoái chí tột
độ, hắn gật đầu liên tục và nói: “Tuệ nhãn của Cung sư muội đúng là cao
siêu, liếc mắt qua là thấy ngay tên này vẻ ngoài phong nhã nhưng bên
trong đúng là bại hoại đó mà, thật đúng là không tệ chút nào…Ha ha.”
Nguyên Tu Dự xì một tiếng tỏ vẻ coi thường: “Cái gì mà vẻ ngoài phong nhã bên trong bại hoại, ngươi nói cụ thể cho ta nghe xem nào!”
Đỗ Thiết Kiếm cười to ha ha, hắn cũng chả quan tâm tới Nguyên Tu Dự
mà chỉ phất tay ra dấu cho Thẩm Thạch rồi tiến bước về phía trước, Cung
Tiểu Phiến cũng cất bước theo. Chỉ còn Nguyên Tu Dự đang đứng đó lắc đầu cười gượng, hắn thở dài một tiếng và định đi theo hai người kia, nhưng
lúc này không hiểu sao hắn lại liếc Thẩm Thạch một cái rồi khẽ mỉm cười: “Đệ là Thẩm Thạch hả?”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu: “Vâng, tại hạ chính là Thẩm Thạch!”
Nguyên Tu Dự nở một nụ cười thân thiện rồi nói: “Ta là Nguyên Tu Dự,
xuất thân từ Nguyên gia Nguyên Thủy Môn, thâm niên tu đạo của ta chắc là lớn hơn đệ. Lúc nãy nghe Đỗ Thiết Phiến sư huynh nói qua, hiện thời đệ
cũng đang chuẩn bị chuyến thí luyện bí cảnh Vấn Thiên sắp tới hả?”
Thẩm Thạch đáp lời: “Vâng!”
Nguyên Tu Dự nhìn vào gương mặt trẻ trung của Thẩm Thạch, chẳng hiểu sao hắn lại có chút cảm xúc gì đó, hắn cười rồi nói tiếp:
“Mười năm lại tới một lần, thời gian như nước trôi nhanh, thoáng cái
đã tới rồi. Bên trong bí cảnh cơ duyên và hung hiểm đều có vô số, tuy
nhiên tóm lại chỉ cần có gan to và có lòng nhẫn nại, thêm chút cẩn trọng khi hành sự, đặc biệt có những thời điểm phải thật nhẫn nại chớ không
được nóng vội, nếu thêm vận khí không tồi thì đảm bảo sẽ có thu hoạch
kha khá đó! Chúc đệ có chuyến đi thành công nhé!”
Thẩm Thạch mỉm cười cảm tạ: “Vâng! Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm!”
Nguyên Tu Dự gật đầu rồi bước tiếp.
Sau khi Nguyên Tu Dự gần đuổi kịp Đỗ Thiết Kiếm và Cung Tiểu Phiến,
Cung Tiểu Phiến cố tình đi chậm lại một chút, làm ra vẻ vô tình đúng
thời điểm Nguyên Tu Dự bước tới, nàng nói bằng giọng điệu thản nhiên:
“Chỉ là một tên đệ tử vô danh bình thường thôi mà, tại sao huynh cũng cố ý tạo dựng chút quan hệ? Có vẻ khác hẳn so với cách hành xử của đa số
đệ tử ba nhà Nguyên, Tống, Cố nhỷ?”
Sắc mặt Nguyên Tu Dự không hề thay đổi, vẫn luôn là vẻ mặt ung dung
tự tại, nụ cười ôn hòa luôn thường trực trên môi, hắn nói khẽ: “Chẳng
qua thuận miệng nói vài câu thôi mà, coi như chả có đầu cũng chả có
cuối, mơ hồ không rõ ràng mà cũng chả tốn hơi sức!”
Nói xong hắn lại mỉm cười và nhìn về phía bóng lưng Đỗ Thiết Kiếm
đang đi phía trước, giọng điệu hạ thấp hơn chút nữa: “Tên kia có vẻ là
một nhân vật đã lọt vào mắt xanh của Đỗ sư huynh, tuy rằng hiện nay chưa có gì nổi bật nhưng ta tạo chút quan hệ hữu nghị từ giờ đảm bảo cũng là chính xác đó!”
***
Sau khi tách khỏi nhóm Đỗ Thiết Kiếm, Thẩm Thạch không có ý định mất
thời gian đi dạo trong thành Lưu Vân, hắn đi thẳng về hướng đông, một
mạch thẳng tiến tới Hứa gia, đến nơi lập tức nhờ người thông báo với chủ nhà.
Tin Thẩm Thạch trở lại là một tin tức hệ trọng đối với Hứa gia, tuy
Hứa lão phu nhân không ra mặt nhưng cả gia chủ Hứa Đằng và em trai lão
là người mới rời khỏi giường bệnh mấy hôm nay là Hứa Hưng đều có mặt để
tiếp đón. Thẩm Thạch nhìn thấy cảnh này cũng khẽ giật mình, tuy nhiên
lúc nhìn thấy Hứa Hưng đã có thể đi lại bình thường thì hắn cũng cảm
thấy khá vui mừng.
So với trước đây, thái độ của huynh đệ Hứa Đằng, Hứa Hưng dành cho
Thẩm Thạch có vẻ ngày càng nồng hậu, trong ngôn từ giao tiếp cũng có
thêm mấy phần thân mật. Trong câu chuyện phiếm còn đề cập tới cả việc
lần này đại hội Tứ Chính diễn ra sớm hơn dự kiến. Lúc đầu Thẩm Thạch hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn cũng dần cảm thấy thoải mái binh thường. Nói
gì thì nói, Hứa gia vẫn là một thế gia có truyền thống lâu đời tại Lăng
Tiêu Tông, con cháu họ Hứa đông đúc, trong số ấy có rất nhiều người là
đệ tử của Lăng Tiêu Tông, vì vậy họ biết nhiều chuyện của Lăng Tiêu Tông là việc rất bình thường.
Tuy nhiên sự nhiệt tình của huynh đệ họ Hứa còn có một thâm ý khác mà Thẩm Thạch chưa biết. Sau khi kết thúc thí luyện Bách Sơn Giới, danh
sách xếp hạng đã nằm trong tay các gia chủ của các thế gia trong thành
Lưu Vân, kết quả chung cuộc lần này khiến không ít kẻ phải giật nảy
mình.
Minh chứng rõ ràng nhất là Chung gia vốn đang suy tàn mà chỉ nội
trong mấy ngày này khách tới thăm viếng đông như trảy hội, rất nhiều thế gia mạnh hơn hẳn cũng đã bắt đầu tình nguyện tạo dựng mối quan hệ hữu
nghị với Chung Liên Thành. Ngoài ra vị trí thứ ba của Thẩm Thạch cũng
làm rất nhiều kẻ phải chú ý.
Già trẻ lớn bé nhà họ Hứa đều cảm thấy may mắn và cũng vô cùng tự đắc bởi con mắt tinh đời của mình, với thứ hạng cao như vậy trong đợt thí
luyện vừa rồi, trong tương lai kẻ này có tỉ lệ thành danh không hề thấp. Huynh đệ Hứa gia chỉ hận không thể lập tức lôi kéo Thẩm Thạch ra nhập
vào Hứa gia, vì vậy nên lời nói, cử chỉ của họ đều tỏ ra vô cùng lịch
sự, lễ phép và thân thiện, lễ tiếp đón cũng kéo dài hơn hẳn thường ngày. Những điều này khiến cho Thẩm Thạch với mục đích ban đầu là chỉ muốn
tới đây chào hỏi xã giao rồi lập tức chạy qua bên Lăng Xuân Nê đang thấy hơi bối rối.
Tuy nhiên rất may là huynh đệ họ Hứa đều là những người lịch duyệt vô cùng, họ trò truyện cùng Thẩm Thạch một lát rồi sau đó liền để hắn đi
tới chỗ Lăng Xuân Nê ở bên khu đại trạch Tây Uyển. Đồng thời hai lão
cũng nói rõ với Thẩm Thạch là bất kỳ lúc nào rảnh hắn cũng được hoan
ngênh tới Hứa gia uống trà đàm đạo, còn Lăng Xuân Nê cô nương thì không
cần phải dọn đi đâu hết, chỉ cần nàng coi Hứa gia như là nhà mình đã là
nể mặt Hứa gia rồi!
Sau chót, lúc Hứa Hưng tiễn Thẩm Thạch ra ngoài, lão còn thản nhiên
như không nói cho hắn biết thông tin về việc Mãnh Thú Minh trong thành
Lưu Vân đã bị Hứa gia phải người truy sát tận diệt, đám cầm đầu đã đền
mạng cả rồi, còn lại vài tên tép riu thoát được cũng chả có gì đáng
ngại. Vì vậy từ nay nếu Lăng Xuân Nê cô nương cảm thấy chán thì cứ tự
nhiên đi ra ngoài dạo chơi, coi như Hứa gia đã thay nàng báo thù rửa
hận.
Trong lòng Thẩm Thạch khẽ chấn động, thêm một lần nữa hắn cảm giác rõ được căn cơ thâm hậu của Hứa gia. Sau khi nói vài lời cảm tạ, hắn bước
thẳng tới đại trạch Tây Uyển của Hứa gia.
Bên trong nội viện Tây Uyển vẫn là một không gian tĩnh lặng như mọi
ngày, từng rặng ngô đồng xanh biếc vươn cao vút che mát toàn bộ con
đường đi, có thể cảm giác được bầu không khí yên ắng nơi này đối lập hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Lúc này Thẩm Thạch cảm thấy đã bình tâm trở lại, ở sâu trong tiểu
viện là một nơi có người đẹp đón chờ mình, cảm giác êm ái đó đang xông
thẳng lên đầu óc của hắn.
Phải chăng trong nội viện này có những lúc nàng đứng một mình dựa vào lan can, trầm tư suy nghĩ?
Hay trong đêm tẳng tròn, nàng ngồi ngắm trăng bên thềm đá, ánh trăng rực rỡ, xiêm y mỏng manh, đá lạnh như nước!
Không biết nơi đây có những giây phút đó hay không?
Không biết nơi đây đã từng nghe thấy những hơi thở, những thanh âm thỏ thẻ thật khẽ của nàng?
Không biết trong những đêm trăng rằm ấy, nàng có ngồi chống cằm và tương tư tới người ở phương xa kia hay không?
Cánh cửa đang khép chặt, không gian thật yên tĩnh!
Thẩm Thạch hít vào một hơi thật sâu, trong lòng hắn đang có vài phần
nóng vội, vài phần kích thích, cũng có cả vài phần áy náy, hắn bước tới
và nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc…Cốc…Cốc…
Trong không gian yên tĩnh này, tiếng gõ cửa vang lên thật rõ, còn có
thể nghe thấy tiếng vọng từ những căn phòng kín cửa ở bên cạnh. Thẩm
Thạch đứng trước cửa và cất giọng dịu dàng:
“Xuân Nê à, ta đã về rồi đây!”
Người trong phòng dường như sững lại, một lát sau, cánh cửa đóng chặt trước mặt Thẩm Thạch đột nhiên được mở tung ra, một bóng người xuất
hiện ngay trước cửa đang nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Chính là Lăng Xuân Nê !
Đã nhiều ngày không được gặp, giờ hắn phải ngắm nàng thật kỹ. Bỗng
nhiên Thẩm Thạch có một cảm giác lạ lẫm có phần quái dị trong lòng, tuy
nhiên dung nhan kiều mị quen thuộc kia thì đúng là nàng rồi còn gì, vì
vậy hắn lập tức cảm thấy vui vẻ, trên miệng nở một nụ cười tươi.
Lăng Xuân Nê đứng bên cửa, nàng nhìn ngắm nụ cười quen thuộc của
người đàn ông ấy, sau đó hắn bước vào trong, bóng người hắn che hết ánh
sáng bên ngoài chiếu vào mặt nàng, hắn giang rộng tay ra, nàng lập tức
cảm thấy một mùi đàn ông và một cỗ khí tức rất quen thuộc.
Giây lát sau hắn đã ôm trọn nàng trong vòng tay.
Ôm nàng thật chặt…
Mặc kệ trời đất bao la bên ngoài, mặc kệ cả cái tiểu viện bao nhiêu
phòng ốc, nàng ngước mắt lên, giây phút này nàng không hề suy nghĩ gì
cả, ngay cả hơi thở cũng dường như đang ngừng lại, toàn bộ thế giới này
chỉ còn bóng hình của chàng mà thôi…
Nụ cười của chàng…
Khí tức của chàng…
Cảm giác thật rõ cánh tay chàng đang siết chặt…
Nàng như đang lạc vào cõi mê say, trong thâm tâm đột nhiên muốn rơi lệ…
Nàng nắm chặt tay hắn, nàng ôm chặt người hắn, nàng vùi mặt vào trong ngực hắn rồi cố hết sức chà mạnh má mình vào ngực hắn, chà thật mạnh
tới khi cảm thấy rát hết một bên má mới thở phào tự nói với mình : Đây
không phải là giấc mơ !
Nếu là giấc mơ cũng xin được vĩnh viễn đắm chìm, không bao giờ tỉnh lại…
Thẩm Thạch thấy Lăng Xuân Nê không nói lời nào, thay vào đó lại chào
đón hắn bằng những hành động cuồng nhiệt hơi thái quá. Lúc đầu hắn còn
hơi hoảng một chút nhưng ngay sau đó trong lòng chỉ còn một cảm giác mềm mại êm ái, hắn vuốt ve nhè nhẹ tấm lưng ong của nàng và mỉm cười khẽ
nói :
"Ta đã trở về rồi đây!"
Nãy giờ Lăng Xuân Nê vẫn rúc đầu trong ngực hắn, nàng không nói lời nào cả, chỉ ôm hắn thật chặt, không chịu ngẩng đầu lên.
Vạt áo ngực của hắn đã ươn ướt tự lúc nào…