Tôn Hữu liếc nhìn Chung Thanh Lộ và khẽ gật đầu
chào nàng, sau đó hắn chào Thẩm Thạch rồi đi khỏi. Chung Thanh Lộ đi tới bên cạnh cửa đá, quay đầu nhìn bóng lưng Tôn Hữu đang rời đi, đôi lông
mày nhíu lại và nói với Thẩm Thạch:
"Hắn ta bị làm sao vậy? Nhìn như đang có tâm trạng nặng nề hay sao?"
Nhất thời Thẩm Thạch chỉ biết im lặng, những chuyện xấu trong Tôn gia làm sao có thể tiết lộ cho Chung Thanh Lộ được, vì vậy hắn đành cười
trừ rồi nói: "Đại khái cũng bởi đại hội Tứ Chính đột nhiên tới sớm, hắn
cũng có chút kỳ vọng vào chuyến hành trình bí cảnh Vấn Thiên lần này."
Chung Thanh Lộ à lên một tiếng, không có ngi ngờ gì cả. Thẩm Thạch đưa nàng vào trong động phủ rồi cười hỏi:
"Sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?"
Chung Thanh Lộ vừa cười cừa nói: "Nghe giọng điệu của ngươi thì như
là hàng ngày ta đây đều bận bịu lắm không bằng, cái gì mà có thời gian
rảnh rỗi tới đây?" Nói xong nàng trừng mắt lên liếc xéo Thẩm Thạch rồi
lại mỉm cười nói tiếp: "Cũng vì nguyên nhân bí cảnh Vấn Thiên chuyến này đột nhiên tới sớm thôi, ta qua hỏi thăm coi ngươi có đủ đan dược hay
chưa."
Trong lòng Thẩm Thạch dâng lên một cảm giác ấm áp, hắn không nghĩ tới Chung Thanh Lộ lại có được lòng dạ tốt như vậy, hắn gật đầu đáp: "Coi
như cũng không tệ, chỗ lần trước ngươi cho ta còn dư lại một phần, sau
đó ta tự đi mua thêm một chút nữa."
Chung Thanh Lộ đi tới chỗ bàn đá rồi ngồi xuống và nói: "Ngươi tự chuẩn bị những loại nào vậy?"
Thẩm Thạch nói tên mấy loại đan dược hắn mua được trong thành Lưu
Vân, Chung Thanh Lộ gật gật đầu nói: "Toàn là Linh đan nhị phẩm cấp thấp hả?"
Thẩm Thạch cười nói: "Linh Đan tam phẩm trở lên quá đắt, tuy biết là có công dụng phi phàm nhưng thực sự mua không nổi."
Chung Thanh Lộ nghĩ ngợi một chút rồi lấy ra một bình ngọc nhở từ Như Ý Đại bên hông, đưa cho Thẩm Thạch và nói:
"Ta còn mấy viên Kim Hổ Đan đây, chia cho ngươi một nửa, tuy nhiên những loại Linh đan khác thì đúng là ta cũng chẳng có nhiều."
Nói xong, trên mặt nàng dường như có phần xấu hổ, thanh âm hạ thấp
xuống: "Trước khi đi Bách Sơn Giới, ngươi đã đưa cho ta rất nhiều Linh
thảo, nhưng do thời gian gấp quá, ta lại nóng vội nên mắc nhiều sai sót
trong việc luyện đan..."
Thẩm Thạch lắc đầu cười nói: "Nói mấy chuyện đó làm gì, ta tuy rằng
không am hiểu thuật luyện đan nhưng cũng biết Linh đan tam phẩm vô cùng
khó luyện thành, những sai sót của ngươi cũng là bình thường, như ngươi
là tốt lắm rồi đấy!"
Chung Thanh Lộ thở dài một hơi, hai mắt nàng có một vẻ buồn buồn,
nàng nói: "Kỳ thật ta vẫn dự định là khi kết thúc thí luyện Bách Sơn
Giới xong vẫn còn khoảng nửa năm, trong thời gian đó chúng ta sẽ từ từ
chuẩn bị, sau nửa năm dù thế nào ta cũng luyện chế ra lượng đan dược đủ
cho chúng ta xài, hoặc ít nhất mấy loại Linh đan tam phẩm thiết yếu phải có đầy đủ. Thế nhưng ai ngờ được Nguyên Thủy Môn lại tổ chức đại hội Tứ Chính sớm hơn dự kiến."
Thẩm Thạch an ủi nàng: "Được rồi, chuyện này đâu chỉ ảnh hưởng tới
hai chúng ta, tất cả các đệ tử tham dự bí cảnh Vấn Thiên của Tứ Chính
đều chung cảnh ngộ mà, có khi bọn họ còn đang rơi vào tình trạng tệ hơn
chúng ta!"
Chung Thanh Lộ nghe hắn nói vậy thì không nhịn cười được, nàng nói:
"Cái tên này, lúc nào cũng có sự khác biệt so với người thường, mặt khác có thể khẳng định đã có sự chuẩn bị tốt nên có lợi thế so với người
khác đúng không?"
Thẩm Thạch cười ha ha, vừa khoát tay vừa đáp: "Ta vẫn luôn cảm thấy
chúng ta có sự khác biệt lớn so với người thường, điều này khiến ta càng khoái chí thêm."
Chung Thanh Lộ che miệng cười nghiêng ngả cả người, tâm tình đã tốt
hơn nhiều. Thẩm Thạch cười cười một chút rồi đi tới bên cạnh lấy một cái Như Ý Đại để lên cái bàn bên cạnh Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Lộ liếc nhìn qua rồi nói: "Đây là cái gì?"
Thẩm Thạch đáp: "Có một ít Linh thảo, lúc trước ta cho ngươi vẫn còn
dư lại một phần, cộng thêm với chỗ ta tích lũy hàng ngày nữa, tất thảy
đều ở trong đó."
Chung Thanh Lộ đặt tay lên Như Ý Đại, thần niệm như chìm vào trong
đó, xem chừng đang suy nghĩ điều gì đó. Thẩm Thạch ngồi xuống bên cạnh
nàng và nói: "Tuy nhiên hơn nửa số Linh thảo trong đó là các loại lộn
xộn, không thể so với những Linh thảo thuộc các thành phần cơ bản phối
tề với nhau như trong Đan phương lần trước ngươi đưa cho ta. Vì vậy
ngươi phải tự kiểm tra lại những Đan phương của mình coi còn thiếu Linh
tài gì thì tự bổ xung để luyện chế ra một ít Linh đan."
Vừa nói chuyện Chung Thanh Lộ vừa kiểm tra qua số Linh thảo trong Như Ý Đại, nàng rút tay lại, trầm ngâm một hồi, trong đầu hình như đang
tính toán gì đó, sau đó nàng gật đầu: "Uhm, cũng gần như là thế, vừa rồi ta mới tính toán qua một chút, sau này chạy đi mua vài loại Linh thảo
phối liệu không chừng có thể luyện chế ra một ít nữa. Tuy nhiên..." Đôi
mắt sáng trong của nàng nhìn Thẩm Thạch một cái rồi nói ấp úng: "Tuy
nhiên từ giờ tới lúc đi Nguyên Thủy Môn ở Tu Di Sơn chỉ còn khoảng hơn
mười ngày, thời gian rất gấp gáp. Nếu như ta gặp sai sót khi luyện chế
làm lãng phí chỗ Linh thảo này, lúc đó không có Linh đan đưa cho ngươi
thì ngươi không được trách ta nhé!"
Thẩm Thạch cười ha ha rồi khoát tay và nói: "Cái gì vậy? Từ lúc nhỏ
khi có giao ước tốt đẹp này tới bây giờ lớn lên, ta đã bao giờ trách
ngươi chưa?"
Chung Thanh Lộ nhìn hắn chăm chú, trên má nàng bỗng ửng hồng lên,
Thẩm Thạch nhìn điệu bộ đó của nàng liền phát hiện ra ngay lời nói vừa
rồi của mình không được ổn cho lắm, hắn đành xấu hổ cười trừ, gãi đầu
gãi tai mấy cái rồi vội chuyển chủ đề.
***
Thời gian nửa tháng trôi qua thật nhanh, trên Kim Hồng Sơn, bên trong Lăng Tiêu Tông, ngày diễn ra đại hội Tứ Chính càng tới gần thì bầu
không khí trong tông môn càng trở nên trang nghiêm và căng thẳng, nhất
là những đệ tử trẻ tuổi sắp sửa được đi theo các vị Chân Nhân cảnh giới
Nguyên Đan tới Tu Di Sơn, tiến vào trong bí cảnh Vấn Thiên huyền thoại
để tìm kiếm cơ duyên cho chính bản thân lại càng đang tranh thủ từng
chút thời gian, khổ tu, mua sắm...Tóm lại là tập trung toàn bộ sức lực
để công tác chuẩn bị được hoàn thiện một cách tốt nhất có thể.
Tất cả đều đang chờ ngày tới bí cảnh Vấn Thiên.
Tới ngày khởi hành, cả ngọn Kim Hồng Sơn đều bị bao phủ bởi một bầu
không khí kích động lạ thường, khắp cả một diện tích rộng lớn xung quanh Quan Hải Đài đâu đâu cũng thấy người, nơi đây là nơi tập trung xuất
phát của phần lớn các trưởng lão tinh anh cùng với những đệ tử trẻ tuổi
xuất chúng nhất của Lăng Tiêu Tông, chuẩn bị khởi hành tới Tu Di Sơn ở
Trung Châu, tiến về nơi được xưng là thiên hạ đệ nhất danh môn Nguyên
Thủy Môn, tham dự đại hội Tứ Chính mười năm một lần.
Trong năm vị ngũ đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông thì ngoài chưởng giáo
Hoài Viễn Chân Nhân đứng đầu ra còn có Tôn Minh Dương, Vân Nghê, Bồ Tư
Ý, chỉ còn trưởng lão Kim Trạm ở lại trấn thủ tông môn. Ngoài ra còn có
bốn vị trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan cùng đi tới Tu Di Sơn, trong đó
bao gồm trưởng lão chấp trưởng Trận Đường là Nhạc Cảnh Sơn. Nói cách
khác chuyến này đi Nguyên Thủy Môn, chỉ tính các Chân Nhân cảnh giới
Nguyên Đan, Lăng Tiêu Tông đã có tám vị, chỉ cần nhìn vào điểm đó cũng
thấy được một phần thực lực ghê ghớm của Tứ Chính.
Ngoài ra còn có hai mươi đệ tử cảnh giới Thần Ý, đương nhiên cầm đầu
là Lăng Tiêu Tam Kiếm gồm Đỗ Thiết Kiếm, Cam Văn Tình và Vương Tuyên,
ngoài ra mấy người có đạo hạnh cao thâm và danh vọng cao như Tôn Hồng,
Khang Thần cũng có mặt, có thể nói nhân tài khá là đông đúc. Cuối cùng
là đám đệ tử cảnh giới Ngưng Nguyên có tổng số một trăm người, trong đó
có tám chục người chính là những nhân tài mới nổi chuyến này sẽ vào bí
cảnh Vấn Thiên, tám chục người này đúng là ngọa hổ tàng long, nơi tập
trung tinh anh của thế hệ trẻ cũng là niềm hi vọng trong tương lai của
Lăng Tiêu Tông. Hai chục người còn lại phần lớn là những môn đồ thân tín của các trưởng lão hoặc là người của các đại thế gia, đi theo làm chân
chạy lon ton sai vặt, đồng thời cũng coi như được đi xem một trong những việc trọng đại nhất trong giới tu chân ở Hồng Mông Giới.
Cuối cùng tính ra tổng nhân số Lăng Tiêu Tông rời núi tham gia đại hội Tứ Chính có một trăm hai mươi tám người.
Vô số ánh mắt hâm mộ tới từ những người đứng xung quanh Quan Hải Đài
đang nhìn về nhóm người có khí vũ hiên ngang đứng trong sân, mấy vị
trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan thì phiêu hốt trên không trung, nhìn khí tức thần sắc của đám hậu bối ở dưới đều như rồng phượng trong đám
người, trên vẻ mặt hiện rõ sự hài lòng.
Giờ Thìn lẻ ba khắc, một hồi chuông cổ chợt vang vọng bốn phương. Một đạo kim hồng xẹt ngang trời rồi hạ xuống đỉnh núi, mây trắng cuồn cuộn
như sóng cả lúc này đang tản ra hai bên như thủy triều rút, một mảnh
trời xanh thẳm hiện ra.
Trời cao biển rộng, Linh địa tiên gia, Bạch hạc bay lượn, Cửu thiên thanh minh.
Một bóng người đang ung dung phiêu du trên trời cao, kiếm quang lấp
lánh xuyên thẳng qua biển mây trên trời xanh. Lại có một con thuyền
khổng lồ hiện ra giữa không trung, đón gió mà đi, như thần tiên giáng
trần, như thần long kiến thủ bất vĩ, chốc lát đã vụt xa.
Âm thanh ình ình, thần tiên tiêu sái, chỉ để lại một vệt mây vàng trong không gian, trời xanh như nước.
Phiêu du vượt biển qua một châu thì dùng sức gió phi hành rất tiện
lợi và thích thú, tuy nhiên nếu muốn vượt qua nhiều châu thì dùng pháp
trận truyền tống thượng cổ vẫn là cách tốt nhất. Cho dù là Chân Nhân
cảnh giới Nguyên Đan, đạo pháp thông thiên thần thông quảng đại cũng
phải như vậy.
Vì vậy thành Lưu Vân là chỗ đầu tiên đại đội Lăng Tiêu Tông đi tới.
Với địa vị của Lăng Tiêu Tông ở Hải Châu này, thành Lưu Vân lại nằm
gần Kim Hồng Sơn, không cần nói cũng biết bao đời các thế gia phụ thuộc
Lăng Tiêu Tông đều sống ở thành Lưu Vân, nói thành Lưu Vân năm trong
lòng bàn tay Lăng Tiêu Tông cũng là chưa đủ ý.
Hôm nay tháng tốt ngày lành, đúng thời điểm đám người Lăng Tiêu Tông
tới pháp trận truyền tống thượng cổ, từ xa nhìn lại giống như thần tiên
giáng trần, vô số phàm nhân của thành Lưu Vân đang quỳ khối bái ngưỡng,
đại đa số tu sĩ tán tu cũng đang có cảm xúc kính ngưỡng vô cùng, bên
ngoài pháp trận truyền tống, gần như tất cả các thế gia do Tôn gia và
Hứa gia cầm đầu đang tụ tập ở cùng một chỗ để nghênh đón.
Khí thế lẫy lừng trong nhất thời tăng lên vô hạn.
Thẩm Thạch đang đứng trong đám người Lăng Tiêu Tông, trước lúc tiến
vào pháp trận truyền tống thượng cổ, liếc mắt đảo qua một vòng đám người của các thế gia đang đứng hầu ở bên cạnh, rất nhanh chóng nhìn thấy Hứa Đằng và Hứa Hưng của Hứa gia đang đứng hàng đầu, Hứa lão phu nhân có lẽ do tuổi cao sức yếu nên không có mặt, ngược lại Hứa Tuyết Ảnh đang đứng ngay sau lưng phụ thân, hai mắt nàng sáng long lanh, mang theo một vẻ
hưng phấn nhìn đám người Lăng Tiêu Tông không chớp mắt.
Từ rất xa, ánh mắt hắn và Hứa Tuyết Ảnh chạm nhau, Thẩm Thạch nở một
nụ cười dành cho nàng, Hứa Tuyết Ảnh khẽ giật mình, khóe miệng khẽ động
như muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức chỉ mỉm cười, cánh tay vẫy Thẩm
Thạch một cách cuồng nhiệt.
Thẩm Thạch cũng cười và vẫy tay lại, đồng thời hắn chợt cảm thấy một
ánh mắt đang liếc xéo mình, hắn quay đầu nhìn lại và thấy Chung Thanh
Trúc đứng cách đó năm, sáu người đang liếc hắn, sau đó ánh mắt nàng trở
lại vẻ bình tĩnh trầm ổn và nhìn đi chỗ khác.
Phía trước chợt vang lên một tiếng động, một cỗ khí tức mênh mang, cổ xưa, thần bí phát ra trên Kim Khai Thạch, những phù văn huyền ảo đang
phát sáng lên, trong đám người phát ra những tiếng kêu sợ hãi và hoan hô vang dội.
Đám đông dồn tới ngày càng nhiều như những cơn sóng triều không ngừng...
***
Ngoài ngàn dặm ở phía tây thành Lưu Vân, tại một nơi hoang sơn cách
xa những tiếng ồn ào ầm ĩ kia, bóng dáng một nữ tử lẻ loi cô đơn đang
một mình tiến về phía trước.
Trời xanh trên cao, nắng vàng tươi sáng, gió xuân thổi bay tà áo của nàng làm ẩn hiện một thân hình tuyệt mỹ bên trong.
Một con Yêu thú ở cách đó không xa trong rừng bỗng nhảy xồ ra, nhe
răng nanh, gầm nhẹ một tiếng, dường như muốn chụp ngay con mồi ngon kia
đưa vào trong miệng. Bỗng nhiên bóng tối hiện lên, tiếng quỷ rít gào thê lương, theo sau là một vài quỷ ảnh có dáng vẻ dữ dằn xấu xí từ trong
bóng đêm trong rừng bay vụt tới, lập tức bổ thẳng tới con yêu thú. Trong nháy mắt, một màn trình diễn đẫm máu hiện ra, những tiếng kêu thảm
thiết thê lương vang vọng khắp núi rừng.
Nữ tử ở phía trước kia thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại.
Nàng cứ bước đi bồng bềnh, thẳng tiến hướng tây, mắt nhìn về nơi xa,
dường như ở một nơi xa xôi tận cùng có cái gì đó mà nàng đang vô cùng
khao khát.
Một đường đi tới, đi mãi, gió xuân vờn theo thân ảnh của nàng, sông
ngăn núi cách, phải đi qua thiên sơn vạn thủy, tòa thành Lưu Vân phồn
hoa đô hội, nơi nàng gắn bó từ nhỏ tới lớn, cuối cùng cũng dần xa...