Sau
khi bán linh thảo cho Linh Dược điện để đổi lấy Linh tinh, Thẩm Thạch
cũng kiếm được một món lớn ước chừng là có trong tay bảy trăm viên Linh
tinh. Trong số đó thì cực phẩm “Thi rêu” mà hắn lấy được trên người của
cương thi Quỷ vương ở Cao Lăng Sơn là chiếm công đầu, đây là một loại
linh tài rất hiếm gặp nó chỉ xuất hiện trên người quỷ vật dòng cương thi hay khô lâu, mà chúng chỉ có một chút thôi, chất lượng thuộc loại cực
phẩm lại là linh tài Tam phẩm cùng với là hàng hiếm cho nên Chung Thanh
Lộ trả cho Thẩm Thạch được giá rất cao. Nàng trả cho hắn tận 580 Linh
tinh để mua số Thi rêu này.
Với giá cả cao như vậy lập tức thu hút mọi ánh nhìn, bên cạnh đó mấy tên đệ tử Linh Dược điện cũng phải bỏ dở việc mà nhìn ngó sang đây trong đó có cả Nguyễn Mậu Tài, tất cả mọi người tuy không mở miệng nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chỗ Linh tinh kia thì đã nói lên tất cả.
Dưới tình huống như vậy Thẩm Thạch có phần hơi ái ngại, từ bé hắn lớn
lên tại của hàng buôn bán nên đối với giá trị các món hàng trong lòng
hiểu rất rõ, loại Thi rêu này tuy là Tam phẩm linh tài hiếm gặp nhưng
cũng không phải là đến mức trân quý nên do dự một lát hắn mới nói nhỏ
với Chung Thanh Lộ:
“Ngươi có phải là tính dôi ra cho ta không? Những người khác xem ra sẽ
nói này nói nọ đấy!” nói xong ánh mắt của hắn quét sang xung quanh nhìn
những tên đệ tử Linh dược điện kia.
Chung Thanh lộ khẽ nở nụ cười, một bên vẫn cứ thu nhặt phân loại chỉnh
lý những linh tài linh thảo đặt trên quầy một bên trả lời với thần sắc
hờ hững :” Không sao, thi rêu này phẩm chất vô cùng tốt lại là loại hiếm gặp, cho dù mọi người có nói ta thiên vị đi chăng nữa thì ta vẫn có lý
lẽ để biện minh cho mình.”
Thẩm Thạch nghe vật gật đầu nhè nhẹ, hắn cũng chả phải dông dài nữa,
nhìn thái độ của Chung Thanh Lộ như vậy thì hắn biết nàng có đạo lý của
nàng, mà trong lòng của hắn cũng nhanh chóng nghĩ đến, Chung Thanh Lộ
ngày hôm nay đã là ứng cử viên sáng giá cho vị trí đệ tử của Vân Nghê
trưởng lão, người là một trong năm Đại trưởng lão của tông môn, mà hơn
nữa chính Vân Nghê trưởng lão là người trực tiếp quản lý Linh Dược điện
này, như vậy mà nói thì có ai đui mù mà lại đi nói xấu sau lưng Chung
Thanh Lộ đây.
Có chỗ chống lưng thì thật là tốt!
Thẩm Thạch nghĩ vậy miệng khẽ cười, Chung Thanh Lộ trong lúc cất linh tài thấy như vậy liền hỏi :” Ngươi cười cái gì vậy?”
Thẩm Thạch chỉ cười trừ cho qua, cũng tiện tay đem những Linh tinh này
mà thu vào trong túi Như Ý, sau đó cười cười mà nói :” Ta thấy ngươi so
với lúc ở Thanh Ngư đảo thì có vẻ dễ gần hơn nhiều đấy!”
Chung Thanh Lộ nghe vậy có chút ngại ngùng mà khuôn mặt ửng đỏ lên, sau
đó nhanh chóng liền đánh trống lảng mà nói :” Lần trước ngươi có nói là
muốn đi Thuật Đường để mua chút ít Ngũ Hành Thuật pháp phải không? Vì
sao lại không muốn tu luyện một một đạo thuật thần thông nào đó? Dù sao
đi nữa thì đạo pháp thần thông mới là chính đạo, Ngũ Hành Thuật pháp tu
hành vất vả gian nan, uy lực lại có hạn, ta có cảm giác là không được
tốt bằng.”
Thẩm Thạch nghe vậy chỉ im lặng hồi lâu, trong lòng cũng không biết nói
gì cho phải, Chung Thanh Lộ thấy thái độ của hắn như vậy liền lên tiếng: ”Là ta thuận miệng nói ra thôi, ngươi chớ để trong lòng, làm thế nào
cho đúng thì chính trong lòng của ngươi đã có tính toán, là ta lắm lời
rồi.”
Thẩm Thạch cười cười mà nói: ”Đạo pháp thần thông uy lực đương nhiên là
cường đại, nhưng cái chính là tu hành cần thời gian rất là lâu dài, hơn
nữa còn phải tu luyện thêm pháp môn đi kèm, so sánh với việc trực tiếp
đi Thuật Đường mua một loại Ngũ Hành Thuật pháp thì gian nan hơn rất
nhiều đấy.”
Chung Thanh Lộ cũng nhẹ gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ điều này, Lăng
Tiêu tông đã lập phái cả vạn năm, căn cơ thâm hậu vô cùng, đạo pháp thần thông tu luyện pháp môn chiếm phần đông, nhưng trên đời này không có gì an nhàn mà đòi hưởng thụ cả, một khi đã bái nhập Lăng Tiêu tông làm đệ
tử không kể những người may mắn được các trưởng lão Nguyên Đan Cảnh ưu
ái mà thu làm đệ tử, nhờ vậy mà được truyền thừa một chút ít đạo pháp
thần thông của sư phụ truyền cho. Còn các đệ tử bình thường khác chỉ có
thể nỗ lực mà làm việc cho tông môn để tích lũy điểm cống hiến mà ở đây
là Huyền Phù, khi đã tích lũy được một mức nhất định thì mới có thể đổi
cho tông môn để lấy một đạo pháp thần thông mà tu luyện.
Thực tế là Thẩm Thạch cũng không khác gì các đệ tử bình thường trong
tông môn khác, nhưng Chung Thanh Lộ lại hoàn toàn khác biệt, nhờ có gia
thế cùng với bản thân có chút thiên phú nên nàng có thể tiếp cận được
với những Đại trưởng lão hạch tâm của Lăng Tiêu tông nhờ vậy mà có thể
nghe ngóng được chút ít thông tin. Nghe nói rằng trong Lăng Tiêu tông có đến 22 vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân, tất cả các vị đó đều rất ăn ý
với nhau hoặc nói cách khác đó là một quy định ngầm trong tầng lớp đó
chính là mỗi một vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân khi thu đồ đệ để
truyền pháp thì sẽ thu một con số đệ tử nhất định.
Nói cách khác đó là một vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân khi thu một môn hạ là đệ tử thân truyền thì không thu quá nhiều người, thậm chí còn có
hạn chế khi truyền thụ đạo pháp thần thông nữa là không thể đem quá
nhiều pháp môn bí quyết mà truyền lại được.
Lời đồn này được truyền miệng trong Lăng Tiêu tông cũng rất là lâu rồi,
nhưng các vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân cũng không hề hé lộ gì về
điều đó, họ cũng không thừa nhận cũng không phủ nhận nên ai ai cũng
không quá rõ ràng nó rốt cục như nào. Nhưng Chung Thanh Lộ có âm thầm để ý qua việc đó, kết quả là nàng phát hiện ra tất cả các Nguyên Đan Cảnh
trưởng lão trong Lăng Tiêu tông thu môn hạ thân truyền đều không vượt
quá 5 người, về việc truyền đạo pháp thần thông số lượng nhiều hay ít
thì bản thân mỗi người được truyền thụ đều là một bí mật vì thế ngoại
nhân đều không thể biết cụ thể được.
Trên thực tế thì đại đa số Nguyên Đan Cảnh trưởng lão đều rất thận trọng khi thu nhận môn hạ đệ tử, hiếm thấy có vị nào thu đủ 5 người đệ tử,
cũng ít thấy vị nào có đến 3 hay 4 đệ tử, đại đa số chỉ thu nhận 1 đến 2 đệ tử mà thôi, việc này xác thực là đúng bằng chứng là đệ tử của chưởng giáo Lăng Tiêu tông Hoài Viễn chân nhân chỉ có hai người một là Đỗ
Thiết Kiếm và hai là Khang Thần mà thôi.
Cho nên tới thời điểm hiện tại, rất nhiều để tử trong tông môn quả thật
là không biết vì sao những trưởng lão này lại thu ít đồ đệ đến vậy, cho
dù những nhân vật xuất thân từ gia đình của Nguyên Đan Cảnh trưởng lão,
ví dụ như Tôn Minh Dương là lão tổ của Tôn gia khi thu môn đồ đệ tử
không có chút nào chiếu cố đặc biệt đến thành viên gia tộc, ngoại trừ
đem con trưởng của mình là Tôn Hoành thu làm môn hạ để mình đào tạo
riêng ra thì chỉ còn Vương Tuyên và một để tử khác tên là Tư Đồ Kiếm, số đệ tử mang họ Tôn tại Lăng Tiêu tông có số lượng không ít nhưng lại
không có phần cơ duyên để bái nhập làm môn hạ của Tôn trưởng lão.
Người ngoài nhìn thấy thì cho rằng các Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân này bọn họ đều có một lòng hướng đến tu hành, không muốn tham dự quá nhiều
vào sự việc thế tục nhưng mà sự thực thật có đúng như vậy không thì
trong lòng bọn họ mới có thể hiểu rõ ràng được. Chính vì lý do đó mà các môn hạ sau khi đã bái nhập các trưởng lão làm đệ tử thì địa vị trong
tông môn thì trở nên cao cao tại thượng, dường như là đều cao hơn đệ tử
bình thường một cấp bậc, chỉ ví dụ như là những đệ tử chỉ nghe tin đồn
là có thể được bái nhập làm môn hạ của một vị trưởng lão nào đó thôi thì ngay lập tức địa vị cũng đã không giống với người thường nữa rồi, họ
đều được cho là nhân tài mới xuất hiện.
Chung Thanh Lộ cũng là một người như vậy, nàng tại Linh Dược điện được
Vân Nghê trưởng lão coi trọng cho nên trong lòng mọi người địa vị cũng
đã khác hẳn, bọn họ đều cho rằng tiền đồ của nàng giờ đây như được trải
gấm lụa là, Chung Thanh Trúc được trưởng lão của Trận Đường nhìn trúng
và địa vị của nàng tất nhiên cũng là như vậy.
Còn về Thẩm Thạch thì vừa mới tiến giai đến Ngưng Nguyên cảnh, là một đệ tử bình thường như bao đệ tử khác, thậm chí còn dưới cả mức bình thường nữa khi mà không một ai biết đến hắn cả.
Giờ thì Thẩm Thạch cũng đã hiểu được lý do mà Chung Thanh Lộ lại tự tin
đến vậy, hắn trầm ngâm một chút rồi nói :” Lần này ta đi ra ngoài cũng
từng lưu ý qua, quả thực không tìm thấy được những chủ tài cần thiết
trong sáu loại đan phương ngươi đưa ra…”
Chung Thanh Lộ nghe vậy liền nói: “Không sao, việc này ta biết rõ không
thể quá hấp tấp được, ngươi cứ từ từ mà tìm không cần thiết phải chú tâm quá đâu… Và nhất là là không được cố mạo hiểm để đi tìm.”
Thẩm Thạch tuy nghe vậy nhưng trong lòng cũng hiểu, Chung Thanh Lộ cố
gắng khổ cực luyện đan ngày đêm chỉ hy vọng là có thành tựu để tăng cơ
hội sớm được bái nhập làm môn hạ của Vân Nghê trưởng lão, mà sự tình này thì “từ từ” làm sao được, rõ ràng là phải càng nhanh càng tốt chứ, dù
sao càng sớm luyện ra được Tam phẩm linh đan thì sẽ chứng minh được tư
chất trong đan đạo của nàng rất nổi trội.
Cho nên do dự một lúc Thẩm Thạch lại nói :”Nếu không thì ngươi cứ cầm
lấy số Linh tinh này của ta đi, tuy nó không có khả năng mua được nhiều
tài liệu nhưng miễn cưỡng cũng sẽ mua được một loại đan phương chủ tài
liệu để ngươi có thể bắt đầu luyện đan được chứ!”
Tại thời điểm nói ra câu này, bất chợt trên khuôn mặt của Thẩm Thạch và
Chung Thanh Lộ đều có biến hóa vi diệu, như là mơ mơ hồ hồ trở lại thời
gian còn niên thiếu trên Thanh Ngư đảo vậy.
Chung Thanh Lộ có chút xao xuyến, nhưng một lát sau đã bình tĩnh trở
lại, sau đó lắc đầu và nói: ”Không, không được làm như thế. Ta đã hiểu
rõ một điều như này chỉ có thực lực của ngươi càng mạnh thì mới có thể
giúp ta tìm được nhiều linh thảo, linh tài tốt cho nên ngươi không cần
phải đưa cho ta Linh tinh, ngược lại lần này ta sẽ cho ngươi mượn Linh
tinh để ngươi đi mua Thuật pháp.” Nói xong nàng dừng lại một chút rồi
nói tiếp: ”Nghe nói Bồ trưởng lão sau khi làm chủ trì bên Thuật Đường vì sau đều như là cái gai trong mắt các sư huynh sư tỷ vậy vì bảng giá
Thuật pháp nâng cao vô cùng đấy.”
Thẩm Thạch liền giật mình mà nói: ”Cao như thế nào?”
Chung Thanh Lộ liền nói: ”Ta cũng không rõ được, chỉ nghe nói lại mà thôi.”
Thẩm Thạch cũng lười suy nghĩ, chỉ cười mà nói: ”Thôi bỏ đi, mặc kệ như
thế nào giờ ta cũng qua đó hỏi han một chút, nếu không còn gì để nói thì ta đi trước nhé.”
Nói xong, Thẩm Thạch cùng chào từ biệt Chung Thanh Lộ, sau đó nhìn qua
phía Chung Thanh Trúc mà vẫy vẫy tay, khi nhìn đến Chung Thanh Trúc vẫn
đứng ở một bên mỉm cười như có ý muốn ở lại đây có việc muốn nói một
chút với Nguyễn Mậu Tài, Thẩm Thạch thấy vậy chỉ cười đáp lại rồi sau đó xoay người rời đi.
Sau khi hắn đi rồi Chung Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Thẩm Thạch khuất
hẳn rồi mới mở miệng: ”Nguyễn sư huynh, muội nhớ được chị dâu chính là
Từ sư tỷ đang làm việc ở trong Thuật Đường phải không?”
Nguyễn Mậu Tài bỗng nhướng mày cười cười mà nói :” Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng nói :” Muội có chút việc muốn làm phiền Từ sư tỷ một chút rồi.”
Nguyễn Mẫu Tài nghe vậy liền cười ha hả, tay đằng trước liền chìa ra với dáng chân thành mà nói: ”Việc nhỏ thôi, nhưng mà huynh được chỗ tốt gì
nào?”
Chung Thanh Trúc hừ một tiếng, tức giận mà trừng mắt với gã, sau đó ánh
mắt lại nhìn về phía bên ngoài Linh Dược điện, bên ngoài người đến người đi qua lại nhưng sao lúc này lại không nhìn thấy bóng lưng của hắn đây.
Hiện tại Thẩm Thạch đã đi hẳn ra phía ngoài của Linh Dược điện, hắn đã
về tới Quan Hải Thai, bao quát toàn quảng trường đang rất đông vui náo
nhiệt, đây là địa điểm tụ tập đông đúc nhất trên Kim Hồng sơn mà chúng
đệ tử Lăng Tiêu tông thường hay lui tới, người người không ngừng qua qua lại lại tại các chốn lầu các điện đài, ngoài ra không ít người thích
yên tĩnh mà lặng yên trên sân thượng cao của các tòa đại điện, cũng có
những người ưa thích nhàn nhã mà tản bộ đi lại những nơi vắng vẻ phía
xa, cũng có những người thích kết giao cùng chúng bạn mà túm năm tụm ba
với nhau cùng đứng tựa thành lầu các mà ngắm nhìn trời xanh mênh mông
cùng Thương Hải.
Thẩm Thạch cũng tìm được Tôn Hữu đang nhàm chán dựa lưng vào Hồng Quân
trụ mà nhìn lên trời cao, hắn đến gần và nói: ”Đợi lâu không?”
Tôn Hữu nhướng mày nhìn qua và nói: ”Ngươi cũng biết là lâu sao? Ta
tưởng đi vào không biết lối ra, thế nào bị sức hút của Chung Thanh Trúc
làm mê mẩn sao? Ta cũng nói rõ cho ngươi hay là nàng ấy không phải là
dạng vừa đâu, cũng đừng đi kiếm thêm phiền toái nữa.”
Thẩm Thạch chỉ xùy xùy cười một tiếng mà cười nói lại: ”Thôi đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, ta đâu có phải là người như vậy.”
Tôn Hữu vẫn chưa hết bức tức trong lòng nhưng vẫn cùng Thẩm Thạch đi đến chỗ Thuật Đường, trong miệng của gã luôn nói không ngừng về Chung Thanh Trúc, xem ra gã rất có định kiến đối với nàng, cho nên không tiếc tặng
cho Thanh Trúc những từ không dễ nghe cùng miệt thị, không biết Chung
Thanh Trúc đã làm thế nào mà khiến cho Tôn hữu này oán trách nhiều đến
như vậy.
Hai người cùng đi một đoạn đường thì Thẩm Thạch chợt nhận ra phía trước
một thân ảnh quen thuộc, chả phải là Nguyễn Mậu Tài không lâu mới vừa
gặp ở Linh Dược điện sao? Nhưng mà xem ra gã cũng đang vội mà mà lao đầu về phía trước rồi nhanh chóng biến mất vào dòng người bên trên Quan Hải Thai, không biết gã này muốn chạy đi đâu nữa.
Thẩm Thạch nhìn xem bóng dáng của hắn một lúc, rồi bỗng nhiên Tôn Hữu bên cạnh đột nhiên hỏi một câu :
“Này, Thạch Đầu người có biết sự việc diễn ra ở Hậu gia không?”