Tất nhiên Thẩm Thạch có thể phân biệt rõ sự khác
nhau giữa móng vuốt và chân. Không nói về Yêu thú mà chỉ nói đến dã thú
bình thường thì hai kẻ này tượng trưng cho sự hoàn toàn bất đồng về thân phận, địa vị cũng như thuộc hai loài khác nhau. Móng vuốt sắc nhọn là
của mãnh thú ăn thịt, chân bằng ( hay còn gọi là móng guốc) và vững chắc thuộc về động vật ăn cỏ hiền lành. Thế gian này chưa bao giờ sinh ra
mãnh thú có móng guốc lại ăn thịt và sẽ không có động vật móng vuốt dài
đi ăn cỏ.
Dã thú là thế, Yêu thú cũng giống vậy, mặc dù đại đa số Yêu thú mạnh
mẽ hơn dã thú bình thường rất nhiều, nhưng có lẽ từ sâu trong huyết mạch vẫn có mấy phần liên hệ thần bí vì vậy mà Yêu thú cũng không có ngoại
lệ.
Lại nói về Yêu tộc, trong lịch sử cổ xưa, từ rất lâu rồi bọn họ đã
từng là một chủng tộc mạnh mẽ không ai bì nổi, họ tự cho mình là dòng
dõi chính tông của Thần chi, là con của trời. Tuy nhiên một điều kỳ quái là giữa các bộ tộc trong Yêu tộc lại có sự khác biệt, ngoại trừ huyết
mạch của Yêu Hoàng trời sinh đã mang hình người hoàn chỉnh và có vị trí
tối cao đứng đầu toàn bộ Yêu tộc, bên cạnh đó trên thân thể của rất
nhiều bộ lộc đều lưu lại một ít dấu vết gần giống Yêu thú, chỉ cần sau
khi tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao thì những bộ tộc thấp kém xuất thân
từ Yêu tộc mới có thể hoàn toàn hóa thành hình người.
Đây đúng là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, trong những năm tháng dài dằng dặc đã có vô số người vì điều này mà mê muội không hiểu nổi và
cũng bởi vậy mà sinh ra biết bao nhiêu lời giải thích cùng suy đoán. Ví
dụ đã có người từng cho rằng, trong số lượng Yêu tộc đông đúc kỳ thật
chỉ có con cháu ruột thịt của Yêu Hoàng mới thực sự là Yêu tộc, về phần
còn lại là các bộ tộc có dấu vết của Yêu thú, cơ bản khi đó bị Yêu Hoàng hàng phục và biến thành thuộc hạ cho đi theo bên mình mà thôi.
Thực tế trong nhiều năm qua, những lời đồn đoán tương tự như thế này ở Nhân tộc xuất hiện không ít, nghe đâu vào những năm cuối của Thiên Yêu
Vương Đình, khi đang xảy ra cuộc đại chiến Nhân – Yêu, mấy vị Thánh nhân còn gọi Yêu tộc một cách miệt thị là “ Thú tộc”, đương nhiên trong đó
hoặc nhiều hoặc ít là có dụng ý hạ thấp thậm chí phân hóa Yêu tộc.
Nhưng bất kể Yêu tộc rốt cuộc có lai lịch như thế nào, từng sinh sống ba năm trong Yêu giới, hàng ngày cùng sinh hoạt với vô số Yêu tộc nên
Thẩm Thạch biết rõ các bộ tộc rất coi trọng huyết mạch của riêng mình và hình như chưa bao giờ xảy ra tình trạng lai tạp.
Ví như bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, có lẽ bởi vì cường đại mà hấp dẫn
được các Yêu tộc khác dốc sức phục vụ, nhưng khi sinh sản thì tất cả Yêu tộc sẽ chỉ kết hợp cùng các cá thể quan trọng mang huyết mạch của tộc
mình để sinh đẻ con cái. Ngoại lệ duy nhất đại khái là trong lúc các bộ
tộc hỗn chiến, đám Yêu binh thô bạo bộc phát thú tính cưỡng bức nữ Yêu
thú của bộ tộc khác rồi sau đó cho ra đời những đứa con lai.
Thế nhưng những đứa con lai mới sinh ra, dù ở bất cứ đâu trong Yêu
giới cũng bị coi là điềm xấu, mặt khác ở bộ tộc nào xuất hiện điều này
thì đều cho rằng nó là sự nhục nhã rất lớn đến mức không thể chịu đựng
được và bị tất cả cộng đồng Yêu tộc ghét bỏ. Cho nên ở trong Yêu giới,
hầu như tất cả Yêu thú sơ sinh lai tạp đều bị giết chết ngay khi vừa
sinh ra.
Giờ đây Thẩm Thạch gặp được tên Sơn Lang Yêu tộc này, ngoài cái đầu
sói đặc thù rất bắt mắt còn có một bàn chân thay thế vào nơi lẽ ra phải
có một bàn tay. Loại ngoại hình mâu thuẫn này tuyệt đối không thể xảy ra ở tộc Sơn Lang thuần chủng, cách lý giải duy nhất chính là tên Sơn Lang này là một cá thể con lai Yêu tộc trưởng thành mà Thẩm Thạch chưa bao
giờ nhìn thấy.
Trong hai tên Thiết Hầu và Sơn Lang, thân hình Thiết Hầu cao lớn hơn
một chút, hơn nữa trên người hắn còn vẽ nhiều hoa văn đồ án, ắt hẳn cũng phải là một Yêu binh cường tráng trong tộc Huyết Nha. So ra thì Sơn
Lang có vóc dáng thấp bé hơn, dường như vẫn còn là một Yêu binh nhỏ
tuổi. Lúc này hắn đang bị Thẩm Thạch dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm
chằm không tha, lập tức trong mắt hắn như hiện lên sự cảnh giác.
Thế nhưng trừ việc đó ra, Sơn Lang cũng không bộc lộ thái độ gì khác, không sợ hãi, tự ti hay kinh hoảng, thậm chí còn có vẻ tò mò, chăm chú
quan sát và không ngừng đánh giá một kẻ lạ lẫm như Thẩm Thạch. Hình như
đối với hắn mà nói, hắn tuyệt đối không vì thân phận con lai của mình mà có gì phải lo lắng.
Không thèm để ý chút nào đến thân phận Yêu tộc huyết mạch lai tạp sao?
Thẩm Thạch đột nhiên có cảm giác sự tình hơi vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Thiết Hầu sau khi tự giới thiệu lai lịch, lại thấy kẻ xa lạ ở đối
diện ban đầu thì kinh ngạc, nhưng về sau bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ cổ quái rồi nhìn chằm chằm vào đồng bạn Sơn Lang của mình không rời mắt,
việc này khiến hắn không tránh khỏi ngạc nhiên, tiếp theo lại cao giọng
nói thêm lần nữa.
Lúc này Thẩm Thạch mới giật mình bừng tỉnh gật đầu đáp lễ, đồng thời
suy nghĩ trong đầu nhanh chóng quay ngược về quá khứ, với kiến thức sau
ba năm ở Yêu giới, hắn khẳng định chưa từng nghe nói có bộ tộc nào tên
là Hắc Nha, chẳng lẽ đây chỉ là một thứ tồn tại kỳ quái nào đó trong Vấn Thiên Bí Cảnh sao?
Vấn Thiên Bí Cảnh thần kỳ và quỷ dị, không có gì là không thể, nếu
trước kia chưa từng xuất hiện thì ai dám khẳng định bây giờ sẽ không
xuất hiện đây?
Nghĩ tới đây, có lẽ Thẩm Thạch đã tự giải đáp cho mối nghi hoặc lớn
lao trong lòng mình, sắc mặt Thẩm Thạch như dãn ra, ngay lúc này hắn
nghe thấy Thiết Hầu đang hỏi mình: “ Phải rồi, ngươi là bộ tộc nào đấy?
Chúng ta sống ở hoang mạc Cự Long đã nhiều năm qua nhưng chưa bao giờ
gặp người ngoài” .
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác, sau khoảnh khắc im lặng mới hít vào một hơi rồi trả lời: “ Ta là…bộ tộc Quỷ Vu”.
Quỷ Vu, cái tên gọi quỷ dị và đen tối, sau khi từ Yêu giới trở về
dường như cũng đã lìa xa hắn, nhưng vào lúc này chẳng biết tại sao lại
đột nhiên hiện lên trong đầu hắn rồi tự nhiên buột miệng nói ra.
Thiết Hầu và Sơn Lang liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên sự
nghi hoặc. Thẩm Thạch nghĩ nhanh rồi hỏi: “ Các ngươi chưa nghe nói đến
Quỷ Vu sao?”
Thiết Hầu và Sơn Lang đồng thời lắc đầu. Trong lòng Thẩm Thạch lúc
này lại càng thêm chắc chắn nơi đây vẫn là do Vấn Thiên Bí Cảnh biến hóa kỳ dị tạo nên, phải nhắc lại rằng nếu như thật sự ở trong Yêu giới thì
phần lớn Yêu tộc đều biết bộ tộc Quỷ Vu, mặc kệ việc Quỷ Vu bị rất nhiều Yêu tộc chán ghét.
Sau khi biết mình không phải bị dị biến đưa trở lại Yêu giới mà vẫn
đang ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh, Thẩm Thạch mới thở phào một hơi và quay
sang tiếp tục nói chuyện cùng hai tên Yêu tộc. Đổi lại là các đệ tử tinh anh khác của danh môn Tứ Chính vào Vấn Thiên Bí Cảnh rèn luyện, nếu gặp tình huống này thì đại đa số mọi người sẽ nghĩ cách giết chết hai tên
Yêu tộc, thậm chí số ít đệ tử có đạo hạnh cao có khả năng còn tìm đến
tận hang ổ bộ tộc Huyết Nha rồi giết sạch, sau đó tìm kiếm kỹ lưỡng, nói không chừng từ trong biển máu hay phế tích gặp được một ít cơ duyên, có thể là truyền thừa cổ xưa hoặc bí tàng cùng các loại thiên tài địa bảo. Nói chung những chuyện tương tự như vậy, trước đây trong Vấn Thiên Bí
Cảnh cũng đã xảy ra.
Thế nhưng quan niệm của Thẩm Thạch về Yêu tộc lại khác nhiều so với
các đệ tử Nhân tộc khác. Dù sao thì hắn cũng đã sinh hoạt ở Yêu giới
suốt ba năm, cho dù có nhiều Yêu tộc quả thực hung ác tàn bạo, thế nhưng trải qua thời gian này, hắn cũng đã gặp được một số thành viên của Yêu
tộc khác với bình thường. Ví dụ như bọn họ cũng có cảm tình, cũng có tín ngưỡng, cũng có kiêu ngạo của bản thân, đương nhiên có một số người
trong đó cũng từng có tình bằng hữu chi giao với Thẩm Thạch.
Nghĩ tới những ngôi mộ trong cánh rừng thuộc Quy Nguyên Giới kia, tâm tình của Thẩm Thạch lại trầm xuống rồi chẳng còn chút sát ý gì với hai
tên Yêu tộc này nữa. Mà sau khi Thiết Hầu và Sơn Lang nói chuyện vài câu với Thẩm Thạch thì cũng buông xuống cảnh giác với vị ân nhân đã xuất
thủ cứu giúp chúng, liền vừa nói chuyện với Thẩm Thạch, vừa đi tiếp về
phía trước.
Thẩm Thạch theo bọn chúng tới khu rừng kia, thoạt nhìn hướng đi, nội
tâm Thẩm Thạch có chút giật mình, muốn nói lại thôi. Quả nhiên, không
lâu sau, Thiết Hầu và Sơn Lang liền đi tới bên cạnh tấm lưới quái dị đó.
Hai tên Yêu tộc nhìn quanh quất một hồi rồi đi tới phía trước mấy tấm lưới kia, sau khi thấy bên trên có vài chục con trùng đen dính vào,
Thiết Hầu còn coi như bình tĩnh, chẳng qua chỉ mỉm cười một chút, còn
Sơn Lang thì cực kỳ hưng phấn, hoan hô một tiếng rồi bước nhanh tới,
tiện tay túm lấy một thi thể trùng đen, xé ra làm đôi rồi ném vào trong
miệng, nhai ngấu nghiến.
Thiết Hầu ha ha cười, lắc đầu, dường như có chút trìu mến nhìn hắn,
không mắng một câu, chẳng qua là lấy ra một cái túi da thú rồi cẩn thận
lấy từng cái thi thể trùng đen bỏ vào trong.
Thẩm Thạch nhìn qua, cảm thấy hành động của bọn họ có vẻ như đang thu thập đồ ăn, có điều thấy những con trùng đen kia, hắn vẫn không nhịn
được cảm giác buồn nôn, nghĩ thầm không ngờ thứ này cũng có kẻ nuốt trôi được, thế nhưng nhìn qua thấy Sơn Lang đang nhanh nhẹn cắn nuốt thi thể kia, giống như đang ăn một món khoái khẩu vậy.
Một lát sau, sau khi đã lấy hết thi thể mấy con trùng này, Thiết Hầu
và Sơn Lang cũng chẳng thu mấy tấm lưới này lại mà rời đi ngay. Trở về
bên hồ nước, Thiết Hầu ném túi da lại cho Sơn Lang rồi cũng chẳng thèm
buông tha cho thi thể con cá sấu, hắn lôi cái xác kia lên, chuẩn bị đem
về làm đồ ăn.
Lúc trước, hắn cũng rất khách khí hỏi xem Thẩm Thạch có muốn một phần thịt cá sấu hay không, thế nhưng đương nhiên Thẩm Thạch chẳng có hứng
thú gì với món này cả bèn lắc đầu từ chối. Điều này làm cho Thiết Hầu và Sơn Lang cực kỳ vui mừng, thái độ đối với hắn lại càng thân mật hơn
nữa. Thiết Hầu còn mời hắn về bộ tộc Huyết Nha làm khách, còn nói rằng
đã lâu chưa nhìn thấy người ngoài, nay hắn mà về bộ tộc, tộc trưởng sẽ
vô cùng vui mừng.
Thẩm Thạch cũng chỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng.
Dù cho đang ở trong Vấn Thiên Bí Cảnh thì hắn cũng có chút tò mò về
chi Yêu tộc khá kỳ quái này, rất muốn về nơi ở của bọn họ một chút. Sau
khi được sự đồng ý của Thẩm Thạch, Thiết Hầu và Sơn Lang liền đưa hắn ra khỏi ốc đảo. Trên đường đi, Thẩm Thạch cũng không ngừng nói bóng gió
nhằm nghe ngóng về bộ tộc Huyết Nha, Thiết Hầu và Sơn Lang lại là những
kẻ thật thà, trong lúc vô tình đã để lộ rất nhiều chuyện với Thẩm Thạch.
Khu vực rộng lớn này được gọi là hoang mạc Cự Long, sa mạc dưới chân
họ tuy rằng cũng khá lớn thế nhưng so với hoang mạc Cự Long này cũng chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi. Đi tiếp về hướng đông thêm hai ngày sẽ đi
hết sa mạc, tới nơi ở của tộc Huyết Nha.
Thế nhưng Thiết Hầu và Sơn Lang cũng không đưa Thẩm Thạch trở về
ngay, mà tiếp tục đi về phía trước đến năm sáu ốc đảo khác, gom góp được lượng đồ ăn khá lớn mới bằng lòng quay trở lại.
Cho nên khi bọn hắn tới biên giới sa mạc đã là chuyện của bốn ngày sau đó.
Đi tới ranh giới của sa mạc, Thiết Hầu và Sơn Lang hướng về mảnh đất
hoang dã bao la trước mặt, quỳ xuống, tay vỗ ngực, thấp giọng cầu xin.
Thẩm Thạch ở bên cạnh có chút tò mò nhìn bọn chúng, đồng thời bên tai
vang lên mấy câu của họ:
". . . Bình an trở về. . . Long Thần bảo hộ. . ."
Đột nhiên, dường như Thẩm Thạch nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt bỗng
thay đổi, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên tràn đầy khiếp sợ như lần đầu tiên gặp hai kẻ Yêu tộc này.
Long Thần, không ngờ tín ngưỡng sùng bái của bọn họ lại là một Long Thần!
Hắn kinh ngạc nhìn hai tên Yêu tộc này, thì ra tộc Huyết Nha này
không những dễ dàng tha thứ cho những kẻ là con lai Yêu tộc mà còn rũ bỏ toàn bộ luật lệ của Yêu tộc từ xưa tới nay, những điều đã trở thành tín ngưỡng chí cao vô thượng của toàn bộ thần dân Yêu tộc.
Bộ tộc này dường như đã mất đi tất cả tinh thần của một bộ lạc Yêu tộc bình thường rồi!
===============
Yêu tộc thân phận con lai
Sống nơi hoang mạc nhạt phai cội nguồn
Hỏi thêm lịch sử lại tuôn
Long thần sùng bái chẳng buồn nghĩ suy.