Gió cát thổi qua hoang nguyên tuy không quá khó
chịu như trên sa mạc nhưng cũng chẳng làm người ta thấy thoải mái chút
nào. Vừa đi khỏi bộ lạc Huyết Nha, Thẩm Thạch lại tiếp tục đi thêm hơn
nửa canh giờ thì chẳng còn nhìn thấy nơi ở của đám Yêu tộc kia đâu nữa.
Phóng mắt nhìn ra bốn phía thấy khắp nơi trên hoang nguyên đều mang
một màu sắc u ám, cảnh vật đìu hiu. Câu 'Bầu trời xanh biếc, cỏ dại mênh mông' có lẽ là để nói tới khung cảnh này. Ngoại trừ những hòn đá đủ các kích thước nằm la liệt trên mặt đất và những cây cỏ dại cằn cỗi đang cố gắng cắm rễ thật sâu tìm chút sự sống thì hầu như Thẩm Thạch chẳng còn
thấy gì khác cả, đến một cái cây cao một chút hắn cũng chưa thấy.
Những kẻ đi trong một vùng đất hoang dã rộng lớn rất dễ cảm thấy bản
thân nhỏ bé giữa trời đất mênh mông, đồng thời cũng dễ mất phương hướng. Nhưng cũng may là thời tiết hôm nay khá đẹp, có thể nhìn thấy mặt trời
rõ ràng, dựa vào bóng mặt trời chỉ dẫn, Thẩm Thạch dần điều chỉnh bước
chân của mình, đi tiếp về hướng đông.
Trên đường đi, không biết có phải do nơi này quá hoang vu hay không
mà hắn chẳng thấy bất kỳ con vật nào cả, xem ra đến cả động vật cũng
chẳng muốn sống ở đây. Nhớ lại lúc gặp Thiết Hầu và Sơn Lang thì bọn họ
đang đi tới các ốc đảo trong sa mạc để kiếm thức ăn, Thẩm Thạch liền
đoán được đời sống của Huyết Nha tộc cũng chẳng giàu có gì cho cam.
Chẳng qua là trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, mà bộ lạc này vẫn vì
một truyền thuyết hư ảo mà kiên cường trụ lại suốt bao nhiêu thế hệ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch không khỏi nhếch miệng, nghĩ thầm, lấy thực lực bây giờ của bộ tộc Huyết Nha, nếu Thượng Cổ yêu ma kia mà có thật,
không may nó thực sự thoát khốn thì bộ lạc này cũng chẳng chống đỡ nổi.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Thẩm Thạch vừa liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định vùng hoang nguyên này thật sự chẳng còn ai khác thì hắn
liền lấy Khuynh Tuyết Kiếm trong Như Ý Đại ra, sau đó gọi Tiểu Hắc Trư,
ngự kiếm bay tiếp về hướng đông.
Một khi ngự kiếm bay lên thì cả tầm mắt và tốc độ đã tăng lên không
chỉ mười lần, trong cơn gió mạnh, bọn hắn lao về phía trước, nhanh chóng thấy được một vùng xanh biếc nơi xa, Thẩm Thạch liền cảm thán phi hành
pháp bảo này quả thực là giúp ích rất lớn khi thám hiểm du lịch. Tuy
rằng dùng đạo hạnh của hắn vẫn không thể phi hành trong thời gian dài,
thế nhưng chỉ cần bay lên một khắc là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, hắn liền nghĩ lại chuyện ngày đó trên Kim Hồng Sơn, bên ngoài điện Vân Tiêu, chữ Kiếm mà Chung Thanh Trúc đã nói thầm với hắn,
nhất thời trong nội tâm liền cảm khái vô cùng. Không biết nàng và các
bạn của hắn lúc này ra sao, có an toàn đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh không
hay đã lạc lối ở phương nào, có thể nhận được cơ duyên gì chưa?
Khuynh Tuyết Kiếm quả nhiên không phải vật phàm, tốc độ phi hành cực
nhanh, không bao lâu liền đưa Thẩm Thạch và Tiểu Hắc tới gần vùng đất
rậm rạp màu xanh kia. Đến gần đấy, Thẩm Thạch liền hạ xuống. Thứ nhất là do tiết kiệm linh lực, thứ hai cũng là vì cẩn thận, trong Vấn Thiên Bí
Cảnh này nguy cơ tứ phía, mảnh đất cây cối um tùm này thoạt nhìn có vẻ
tràn đầy sức sống, thế nhưng nếu so với vùng hoang nguyên kia, sợ rằng
còn nguy hiểm hơn nhiều.
Tầm mắt của Thẩm Thạch nhìn vào vài bụi cây thấp, khi gió thổi qua
mang theo chút hơi ẩm. Tinh thần của hắn liền chấn động, trên vùng đất
hoang nguyên này lại có hơi nước, đây có lẽ là đầm lầy mà Thiết Hầu nhắc tới.
Nhìn kỹ xung quanh một lát, Thẩm Thạch liền cất bước đi thẳng về phía trước, theo bước chân của hắn, hoàn cảnh chung quanh cũng dần dần biến
hóa, không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt, cây cối cũng nhiều hơn mang theo
không khí tươi mới, thế nhưng cho tới giờ, Thẩm Thạch vẫn chưa thấy bất
kỳ động vật nào cả.
Tiểu Hắc nhìn qua cũng hoạt bát hơn nhiều, nó hiếu kỳ ngửi ngửi mọi
thứ xung quanh. Bọn hắn cứ đi như vậy tầm năm sáu mươi trượng nữa, lúc
này, khi cây cối xung quanh đã cực kỳ rậm rạp thì Thẩm Thạch đã tới
trước một đầm nước.
Mặt đầm yên ả nằm sau đám cỏ dày, mỗi khi gió thổi qua mới gợn lên
một chút sóng. Khắp nơi xung quanh là các loại thực vật thủy sinh đang
ngâm rễ của mình xuống nước. Đến nơi này, Thẩm Thạch đã bắt đầu nghe
thấy từng trận âm thanh trầm thấp như có như không truyền tới, giống như tiếng côn trùng kêu vang từ các bụi cỏ vọng ra.
Thẩm Thạch lại quay đầu nhìn ra xa, chỉ thấy diện tích đầm nước này
cũng khá lớn, ít nhất là lớn hơn ốc đảo trên sa mạc mà hắn từng đi qua
kia. Ngẫm lại cũng thấy kỳ quái, trong vùng đất hoang vu này lại có một
đầm lầy như vậy, thực sự là một chuyện lạ. Có điều tạo hóa vốn dĩ huyền
bí, chuyện kỳ quái xuất hiện cũng không phải là không thể.
Thẩm Thạch xem xét xung quanh ven đầm một lúc, nhưng cũng không đi
sâu thêm nữa mà đứng lại suy nghĩ một hồi rồi lùi về sau mấy bước. Hắn
nghỉ ngơi một lát rồi lại tế ra Khuynh Tuyết Kiếm, ngự kiếm bay lên
không trung.
Ở một vùng đất hoang vu khô cằn thì đồng cỏ và nguồn nước thực sự là
hiếm hoi, nên nếu có Yêu thú xung quanh, tất nhiên sẽ tới nơi này. Nên
nói cách khác, đầm nước này là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Lúc trước Thiết Hầu cũng từng nhắc tới rằng, tuy rằng Huyết Nha tộc cũng thường phái
người tới đây lấy nước thế nhưng trăm ngàn năm qua, bọn họ cũng chỉ có
một số thời gian cố định là tới đây, lúc địa phương này an toàn hơn bình thường. Mà các loại nguy hiểm trong đầm nước, Thiết Hầu cũng đã nói qua vài loại cho Thẩm Thạch.
Bay lượn trên không trung, Thẩm Thạch vừa ôm Tiểu Hắc vừa cẩn thận chú ý nhìn xuống phía dưới đầm lầy, tuy mặt nước phẳng lặng nhưng lúc Khuynh
Tuyết Kiếm bay lướt qua, tại một chỗ dưới đầm lầy, một khối bùn đất
khổng lồ đột nhiên chấn động, nhìn kỹ lại thì thì thấy hình dạng giống
với con yêu thú Ngạc Ngư(*) ở ốc đảo, có điều thân hình của nó lớn hơn
gấp mấy lần, con yêu thú ngẩng đầu khỏi mặt nước, nhìn con mồi vừa trốn
thoát kia gầm lên một tiếng giận dữ.
(*) Ngạc Ngư: Cá sấu.
Mặt nước trên đầm lầy bị chấn động kịch liệt phát ra tiếng động nhức
tai, đứng trên cao, đồng tử Thẩm Thạch co rút lại, cũng may hắn không
tiết kiệm linh lực, sử dụng Khuynh Tuyết Kiếm để phi hành nên mới không
đụng phải nó, nếu hắn mạo hiểm đi bộ qua đầm lầy thì chỉ riêng con yêu
thú to lớn này cũng đủ uy hiếp tính mạng rồi.
Phi hành thêm một lúc, Thẩm Thạch đã dạo qua phần lớn diện tích trong đầm lầy, hắn bắt gặp thêm mấy con yêu thú cùng loại, có lần hắn nhìn
thấy một con Ngạc Ngư thân hình khổng lồ lặng lẽ ẩn nấp dưới mặt nước
đột ngột lao ra, ngoạm lấy một con nai lớn lôi xuống, chẳng mấy chốc máu loang lổ khắp một khoảnh nước. Quá trình giết chóc vô cùng tàn khốc,
chỉ diễn ra trong tích tắc khiến lòng người không khỏi khiếp sợ.
Khó trách Thiết Hầu nói đã nhiều năm qua, bộ tộc Huyết Nha không có
người nào vượt qua đầm lầy này, chỉ cần thực lực hơi kém một chút, trong mười người thì có đến chín người trở thành mồi ngon cho con cự thú. Hơn nữa, nghe ý tứ trong lời Thiết Hầu thì những người trong bộ tộc Huyết
Nha còn gặp nhiều nguy hiểm khác như: có loại côn trùng gặp người sẽ lập tức hút sạch máu tươi, có con yêu thú thân hình giống sói nhưng lại có
thể đứng thẳng và chạy rất nhanh, hết sức quỷ dị, thậm chí còn có cây
đại thụ tưởng chừng như vô hại nhưng lại có thể ăn thịt người.
Có điều, nhờ có Khuynh Tuyết Kiếm nên Thẩm Thạch dễ dàng tránh khỏi
những hung hiểm này. Hắn không dám dừng lại trong đầm lầy quá lâu, sau
khi bay vượt qua đầm lầy, cách mặt nước hơn trăm trượng mới hạ xuống.
Sau khi xuống đất, Thẩm Thạch thở dài một gơi, thu hồi Khuynh Tuyết
Kiếm lại, bỗng hắn phát hiện hình như cơ thể mình khỏe hơn trước kia một chút, nội tâm khẽ động, sau khi kiểm tra kỹ càng, Thẩm Thạch phát hiện, so với trước kia, dường như hao tổn linh lực cho quãng đường hắn ngự
kiếm phi hành vừa rồi ít hơn, cũng có thể nói cách khác là sau khi đến
Nguyên Thủy Môn được mấy ngày, linh lực trong cơ thể đã nhiều thêm một
chút?
Thẩm Thạch cảm nhận rõ so với trước, linh lực tại Đan điền dày đặc
hơn, trước khi tiến vào bí cảnh Vấn Thiên, hắn không dám ngự kiếm phi
hành quá lâu do sợ hao tổn đến linh lực. Lúc này, hắn mơ hồ có cảm giác
mình đã sắp bước đến cảnh cửa đột phá Ngưng Nguyên Cảnh cao giai rồi.
Chỉ là ý nghĩ này làm hắn có chút kinh ngạc, dù sao thời gian hắn đột
phá Ngưng Nguyên Cảnh trung giai chỉ mới đây thôi, theo lý thuyết thì
tốc độ tu luyện cũng không nhanh như vậy mới đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn tự ngẫm lại hành trình đến Nguyên Thủy Môn,
trừ việc hắn tu luyện bí pháp Âm Dương Chú có tác dụng gia tăng tốc độ
tu luyện thì có một nguyên nhân đáng ngờ khác, chính là lần hắn chạm vào khối đá Ngộ Chân Nham... A, được rồi, hiện tại chưa biết là đúng hay
sai nhưng lúc chuyện hắn chạm vào khối đá lớn mà hắn ngộ nhận là Ngộ
Chân Nham rồi vô tình tìm được mảnh vỡ khác của Lục Tiên cổ kiếm trên
Đại Trúc Phong thì đến giờ, linh lực trong người hắn đã có sự tiến
triển, chẳng lẽ chỉ chạm một lần mà cũng có tác dụng hay sao?
Thẩm Thạch suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, chuyện này nghĩ thế nào cũng không ra, bở vì những ngày gần đây Lục Tiên cổ kiếm vẫn nằm yên tĩnh
trong Như Ý Đại, không có gì khác thường, nếu nói là do Lục Tiên cổ kiếm mà đạo hạnh của hắn có chút tiến bộ thì thanh kiếm này không bộc lộ ra
chút dấu hiệu nào.
Cuối cùng hắn không nghĩ nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Qua
khỏi đầm lầy, phía trước là cảnh hoang dã cằn cỗi, nhưng so với những
nơi khác hắn từng đi qua thì cây cỏ chỗ này tươi tốt hơn một chút, có lẽ là do nước của đầm lầy, từng bụi cỏ dại mọc thành từng lùm ngày một
nhiều thêm, Thẩm Thạch còn nhìn thấy một, hai con thỏ rừng từ trong bụi
cỏ nhảy qua lại.
Bỗng có một con hồ ly gầy còm, bộ lông xơ xác từ trong bụi cỏ dại nhô đầu ra tò mò nhìn hai kẻ không mời mà đến là Thẩm Thạch và Tiểu Hắc,
Thẩm Thạch thì không sao vẫn đi về phía trước, chỉ có Tiểu Hắc trừng mắt về phía nó, đột nhiệt gầm nhẹ một tiếng, làm bộ hung ác nhe răng trợn
mắt làm tiểu hồ ly hoảng sợ, vèo một cái chạy tọt vào trong bụi rậm.
Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc thấy nó có chút buồn cười, đang định gọi nó
đừng làm những chuyện thừa thãi thì bỗng Tiểu Hắc chạy vào bụi cỏ, chỗ
tiểu hồ ly vừa trốn, trông nó có vẻ bất mãn, muốn giáo huấn tiểu hồ ly
một trận.
Thẩm Thạch vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu kêu một tiếng: "Tiểu Hắc, đừng đuổi theo, quay về."
Bụi cỏ lắc lư một hồi nhưng không thấy Tiểu Hắc, Thẩm Thạch thở dài,
vừa đi tới vừa nói: “Chỉ là một con hồ ly thôi, người kích động như vậy
làm gì, nó không trêu chọc ngươi...”
Lời còn chưa dứt, bỗng thân hình Thẩm Thạch chấn động, sắc mặt trầm
xuống, đứng nguyên tại chỗ. Phía trước hắn, từ sâu trong bụi cỏ, Tiểu
Hắc chầm chậm chạy trở về, bất ngờ trong miệng nó ngậm một thứ.
Đó là nửa cánh tay người bị chặt đứt không còn chút máu tươi, nhìn
vào chỗ vết thương trên cánh tay có thể nhận ra, cánh tay này bị chém
đứt và vứt bỏ ở đây đã mấy ngày.
===============
Đầm hung hiểm, yêu thú chực chờ
Bên bụi cỏ, máu khô tay đứt.