Một ngày yên bình trôi qua, mặt trời nhô cao rồi
lặn xuống, lúc màn đêm buông rèm, Thẩm Thạch ngồi trong động thở nhẹ một hơi. Khe núi yên tĩnh trong hạp cốc dần chìm vào giấc ngủ, tất cả tiếng động đều an tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng có gió núi thổi qua phát ra
thanh âm xào xạt.
Sau lưng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Hứa Tuyết
Ảnh, Thẩm Thạch quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn còn ngủ sâu,
so với hồi sáng, sắc mặt đã có thêm chút huyết sắc. Điều đó cho thấy
thương thế trên người Hứa Tuyết Ảnh đã có chuyển biến tốt. Trong động có chút ánh sáng lờ mờ, trên khuôn mặt đang bình thản của thiếu nữ hiện ra một biểu cảm khác thường, khóe miệng còn giữ nguyên nụ cười mơ hồ.
Đắp trên người Hứa Tuyết Ảnh vẫn là bộ quần áo của Thẩm Thạch, có lẽ
lúc nãy nàng cử động nên một phần y phục rơi ra khỏi ngực. Thẩm Thạch
khẽ thở dài, bước tới đắp lại cho nàng, sau đó đưa mắt nhìn người thiếu
nữ này một cái rồi im lặng lắc đầu.
Ban ngày Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên nói câu kia với hắn, khi đó Thẩm
Thạch thật sự trợn mắt há hốc miệng. Có lẽ lúc đó bên trong huyệt động
có một con yêu thú hung ác nhảy ra cũng không làm hắn giật mình đến thế. Về phía Hứa Tuyết Ảnh, những lời đó của nàng giống như là bộc lộ tâm
tình, sau khi nói xong, cảm giác kích động, hưng phấn ban đầu qua đi,
sau đó là cảm giác vui sướng và xấu hổ. Lát sau thì cảm thấy mệt mỏi lan đến, không lâu sau Hứa Tuyết Ảnh không kìm chế được cơn buồn ngủ, lần
nữa chìm vào mộng đẹp.
Có lẽ nàng chỉ là quá mức sợ hãi, vào lúc tuyệt vọng nhất, lâm vào
bước đường cùng, thân chịu trọng thương, ở lằn ranh giữa sống và chết
thì đột nhiên thấy được Thẩm Thạch, bất ngờ thấy được hy vọng sống sót
nên mới kích động như vậy a…
Thẩm Thạch có chút đau đầu nghĩ như vậy, đột nhiên lông mày hắn nhíu
lại như cảm thấy cái gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó đứng dậy đi
tới cửa động.
Ngoài trời đã chạng vạng tối, ánh sáng chỉ còn lờ mờ, màn đêm dần
buông xuống, cảnh núi rừng thì vắng vẻ. Đột nhiên, một bóng trắng từ
trong rừng nhảy ra, là tuyết hồ. Nó từ từ chạy đến hang động, sau đó
nhảy qua, chạy đến bên người Thẩm Thạch, kêu lên vài tiếng “ư, ư”, bộ
dạng có vẻ cực kỳ vui mừng.
Ngược lại, Thẩm Thạch kinh hãi không ngớt, sau đó khuôn mặt cũng tỏ
ra vui vẻ, cúi người cười ha ha, dùng tay xoa đầu hồ ly vài cái, sau đó
ôm nó, cười nói:
- Làm sao ngươi đuổi tới đây? Ngươi cũng lợi hại đó, vốn ta định sáng sớm ngày mai đi lên Hoàng Lân sơn một chuyến, nhìn xem có thể tìm được
ngươi không?
Tuyết hồ dùng đầu cọ vào bàn tay Thẩm Thạch, bộ dạng rất là cao hứng, Thẩm Thạch chơi đùa với nó một hồi rồi dẫn nó vào huyệt động. Lúc này,
nhìn hồ ly và Hứa Tuyết Ảnh nằm trên đất, mặc dù nàng bị trọng thương
nhưng vẫn giữ được tính mạng, đột nhiên Thẩm thạch cảm thấy bản thân đi
chuyến này cũng không uổng phí.
Ôm tuyết hồ đang nhảy mừng rỡ để nó ngồi xuống, Thẩm Thạch vuốt ve bộ lông mềm mại của nó rồi dựa lưng vách đá, lát sau thì từ từ nhắm mắt
lại. Tuyêt hồ cũng an tĩnh lại, nằm sấp bên người Thẩm Thạch. Nhưng nó
không lập tức chìm vào giấc ngủ, đôi mắt hồ ly quan sát xung quanh. Thời gian dần trôi, bất chợt mắt hồ ly lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt, đầu
tiên nhìn Hứa Tuyết Ảnh đang ngủ phía trước, sau đó nó xoay đầu lại,
ngưng mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Thạch.
Trong mắt của nó giống như có vài phần suy tư, nhưng qua một lát, tia hào quang màu xanh nhạt từ từ biến mất. Hồ ly ngáp một cái, chiếc đuôi
to lông xù mềm mại cuốn lấy thân mình, sau đó rất nhanh nó cũng chìm vào giấc ngủ.
※※※
Cũng thời khắc đó, trong thành Hắc Mộc.
Quang cảnh đại thành phồn hoa với núi rừng hoang vu tất nhiên là khác biệt. Dù trời tối nhưng trên con đường sầm uất nhất trong thành vẫn náo nhiệt như thường. Chi nhánh Thần Tiên hội là một trong những nơi sầm
uất nhất, nhưng dù sao bây giờ cũng là buổi tối, so với thời điểm náo
nhiệt nhất ban ngày thì dòng người vẫn thưa đi khá nhiều. Không ít điếm
viên(*), tiểu nhị(**) trong cửa hàng thở nhẹ ra một hơi, khách hàng phải đón tiếp cùng một lúc còn lại không nhiều, ai cũng mong cửa hàng được
đóng cửa sớm một chút.
(*) Điếm viên: nhân viên cửa hàng.
(**) Tiểu nhị: người giúp việc.
Vì vậy, lúc này, bầu không khí trong phòng khách Thần Tiên hội nhẹ
nhõm đi không ít. Nhưng so với phòng khách đằng trước, vốn hậu đường(*)
đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn, khác hẳn so với lúc bình thường trong ngày.
(*) Hậu đường: phòng phía sau.
Chỉ khi có chuyện quan trọng thì mọi người mới tiến vào thư phòng của chưởng quầy. Lúc này, ánh đèn thắp lớn làm gian phòng sáng trưng, bên
trong có năm người, kẻ đứng người ngồi, bên ngoài phòng cũng có mười mấy người đang đứng. Khiến mọi người cảm thấy kỳ quái là trang phục của
những người này lại khá giống hoặc tương tự nhau, được phân làm hai bên, một bên chỉ có bốn người, bên kia có đến hơn mười người lộ mặt, hai bên đều trầm mặc không nói. Nhưng cái bên có nhân số nhiều hơn kia về mặt
khí thế thì có vẻ lại cao hơn so với bên ít người.
Trong thư phòng cũng phân làm hai bên, một bên ba người, ngồi chính
giữa là lão chưởng quầy Thần Tiên hội của thành Hắc Mộc, hai người đứng
bên cạnh lão là một người trẻ với một người trung niên. Nhìn kỹ hai
người này chính là hai người nói chuyện với Thẩm Thạch lúc trước. Đối
diện ba người là hai người, trong đó một người ngồi đối diện với chưởng
quầy, dáng người lùn mập, khuôn mặt hiền lành nhưng trong mắt ẩn chứa
một cỗ khí thế không giận mà uy. Phía sau y là một nam tử có thần thái
tinh anh, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng, so với với những tu sĩ nhân
tộc thường hành tẩu bên ngoài thì khí thế người này hoàn toàn khác biệt.
Quả thật, nếu nói những tu sĩ bình thường kia là cừu non thì nam tử này là mãnh thú giết người.
Lão chưởng quầy chi nhánh Thần Tiên hội thành Hắc Mộc đã nhiều tuổi,
lịch duyệt nhiều, thần sắc lúc này của lão coi như còn trấn tĩnh. Nhưng
hai người phía sau lão, trông thần sắc không được tự nhiên cho lắm. Đặc
biệt là lúc nam nhân đứng sau lưng người mập lùn quét ánh mắt tới, hai
người có cảm giác giống như có một con sói đói đột nhiên xuất hiện trước mắt mình đang sắp sửa lao tới khiến lòng người không khỏi phát lạnh.
Lão chưởng quầy hơi quay đầu lại, nhìn sơ qua hai thủ hạ của mình, sau đó lắc đầu thở dài, nhìn người mập lùn ngồi đối diện nói:
- Người ở địa phương nhỏ bé, chưa từng trải qua nhiều chuyện ở đời khiến Thẩm chưởng quỹ phải chê cười rồi.
Lúc này, người mập lùn mới quay mặt lại, bất ngờ chính là Thẩm Thái, phụ thân Thẩm Thạch. Ông mỉm cười, nói:
- Tống chưởng quỹ nói đùa rồi. Năm xưa, phần lớn những huynh đệ, thủ
hạ này xuất thân từ nơi núi rừng heo hút, tính tình còn ngang ngược nên
các vị nhìn không quen cũng là bình thường.
Nói xong, ông thoáng dừng lại, ánh mắt đảo qua hai người kia, cuối cùng nhìn Tống chưởng quỹ, nói:
- Tống chưởng quỹ, về yêu cầu lúc nãy, người trẻ tuổi tên Thẩm Thạch sau đó đi đâu, mọi người thật sự không biết sao?
Sắc mặt Tống chưởng quỹ trở nên nghiêm trọng, nghiêm mặt nói:
- Quả thực là như thế, ta và huynh đều là người trong hội, Thẩm huynh lại mang thư tay do Chu lão thần tiên viết, tại hạ tuyệt không dám có
chỗ nào lừa gạt.
Thẩm Thái khoát tay, nói:
- Thẩm mỗ không có ý này, chỉ là không dối gạt Tống lão huynh, kỳ
thật người trẻ tuổi hôm trước chính là đứa con ruột duy nhất của tại hạ
trên đời này.
Sắc mặt Tống chưởng quỹ và hai người phía sau khẽ biến, kinh sợ nói:
- Thì ra là vậy!
Thẩm Thái cười khổ một cái, không nói gì. Qua một lát, Tống chưởng quỹ bỗng nhiên nhướng mày, nói:
- Việc này có khả năng liên quan đến một vị đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh, Thẩm huynh đã biết chưa?
Lông mày Thẩm Thái khẽ nhướng, đưa mắt nhìn xuống, dường như vào lúc
này ông đột nhiên bị câu nói vừa rồi của Tống chưởng quỹ động chạm vào
một hồi ức nào đó trong lòng. Một lát sau mới nghe ông nở nụ cười lạnh
nhạt, thấp giọng nói:
- Đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh à, cũng rất lợi hại đấy.