Tứ Chính Danh Môn đột nhiên cùng tới, hơn nữa khí
thế thật khiến cho người ta kinh tâm động phách, thậm chí cả danh đô
muôn đời Thiên Hồng Thành cũng đã bị uy phong đó áp chế rồi. Bao nhiêu
năm qua, chưa bao giờ có nhiều Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân đến thế tập trung ở một chỗ, một khắc này uy danh to lớn, kéo dài tận chân trời,
Thiên Địa cùng biến sắc.
Năm đó lúc Nhân Yêu đại chiến, Nhân tộc trăm vạn đại quân tiếp cận,
cuối cùng đem Thiên Yêu Vương Đình đồ diệt không còn một mống, máu chảy
thành sông, có thể nói đó là trận chiến huy hoàng nhất từ trước tới nay. Nhưng mà nếu như chỉ xét riêng về thực lực, thì giờ khắc này, Tứ Chính
Danh Môn tổng cộng bốn mươi bảy vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân xuống
núi, Thần Ý, Ngưng Nguyên đệ tử tinh nhuệ hơn nghìn người, vô số Kiếm
khí pháp bảo Tiên gia Linh quang bắn ra bốn phía, lúc này đều hiển hiện
tại Thiên Hồng Thành , chỉ sợ uy danh còn hơn cả năm đó.
Giờ phút này trên bầu trời Thiên Hồng Thành, trừ người Tứ Chính Danh
Môn ra, sớm đã không có bất kỳ ai dám can đảm ly khai mặt đất, cho dù là Thần Tiên Hội từ trước đến nay được xưng tụng là nhà Vua không vương
miện của tòa Thiên Hồng Thành này , hiện tại cũng bảo trì vẻ trầm mặc
khác thường. Tứ phái cổ xưa truyền thừa vạn năm, cứ như vậy đột ngột mà
quyết liệt hiển lộ thực lực đáng sợ đến mức không tưởng, bỗng nhiên hiện ra ở thế nhân trước mắt.
Đây mới là thực lực cực đại của nhân tộc trong một vạn năm qua!
Bầu trời Đông Nam Tây Bắc Thiên Hồng Thành, Tứ Đại Danh Môn cùng trấn một phương, phong vân nhộn nhạo , Thiên Địa khắc nghiệt. Mười thân ảnh
tách riêng mà đi, đứng ở chính giữa, chính là Tông chủ Chưởng giáo chân
nhân các phái,đang đứng cùng một chỗ, cùng nhau thương nghị điều gì đó.
Liếc nhìn lại, hầu như toàn là các Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân đạo
pháp thông thiên, khiến cho chúng nhân hoa mắt, bất quá duy nhất có một
ngoại lệ, chính là Thẩm Thạch một mực đi theo bên người Lăng Tiêu Tông
Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân .
Trong một đám Nguyên Đan chân nhân như thế, đột ngột lòi ra một người trẻ tuổi như hắn, cũng tự nhiên khiến vô số người chú ý, cho dù là tại
trong Lăng Tiêu Tông , đồng dạng cũng có rất nhiều kẻ dùng các loại tâm
tình phức tạp quan sát Thẩm Thạch.
Lần này, Tôn Hữu, Cam Trạch, Chung Thanh Trúc cùng Chung Thanh Lộ ... những đệ tử xuất sắc trước kia cùng Thẩm Thạch có giao tình , hầu như
cũng đều đã đến. ban đầu khi biết Thẩm Thạch đột nhiên trở lại tông môn , bọn họ đều là nửa mừng nửa lo, nhưng mà rất nhanh sau đó, đại đa số
bọn họ liền phát hiện sự tình có chút kỳ quái, chẳng biết tại sao, Thẩm
Thạch từ khi xuất hiện vẫn đi theo bên cạnh Hoài Viễn Chân Nhân, hầu như cũng không ly khai, dù là thấy được bọn họ, cũng chỉ nói chuyện bằng
ánh mắt hoặc gật đầu chào, hầu như không có cơ hội lén lút nói được vài
câu.
Cảm giác đó giống như là, Thẩm Thạch cùng bọn họ bị một bức tường vô
hình tách rời nhau ra, chẳng qua là không biết đây là do chính hắn, hay
là do trưởng bối tông môn ra lệnh.
Các Đại Chưởng giáo Chân nhân cùng với các Đại Nguyên Đan chân nhân
trọng yếu thương nghị rất nhanh liền đã xong. Khác với tuyệt đại đa số
mọi người tưởng tượng, trận chiến khủng lồ đáng sợ như thế, thời điểm
này Những Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân ra quyết sách thật nhanh kinh
người. Cho nên rất nhanh sau đó, mọi người liền chứng kiến những đại
nhân vật kia nhao nhao trở về trận doanh của mình, tiếp theo lại một lần nữa phong vân hội tụ, các đại quân uy thế kinh người từ các khu vực,
chậm rãi nhúc nhích tiến lên, bắt đầu bay tới trận đảo phía bên kia .
Bên trong Lăng Tiêu Tông, Hoài Viễn Chân Nhân sau khi trở về, Thẩm
Thạch cũng vẫn một mực đi theo bên cạnh lão. Theo sau một đám Nguyên Đan chân nhân đầu lĩnh ,đội ngũ Lăng Tiêu Tông cũng bắt đầu hướng trận đảo
bên trên Thượng cổ Truyền Tống pháp trận dời đi. Ở bên trong đội ngũ
đang phi hành , đứng ở phía trước ngoại trừ một đám Nguyên Đan cảnh
Trưởng lão chân nhân ra, còn có một người đặc biệt dễ khiến người khác
chú ý là Thẩm Thạch.
Trận đảo vốn luôn náo nhiệt và bận rộn, giờ phút này không khí trang
nghiêm lặng lẽ một cách hiếm thấy. Kỳ thật Tứ Chính danh môn cũng không
đặc biệt phái người ngăn cản ở đây, nhưng với uy thế kinh người như vậy, hầu như đã không có khả năng còn tu sĩ bình thường dám can đảm đứng ở
giữa một đám cao thủ đông nghịt. Bây giờ, phía sau Long Kiều(*) , bên
trên Thiên Hồng thành(**) , đã sớm chật ních vô số tu sĩ Nhân tộc, tán
tu cũng có mà thế gia đệ tử cũng có, tất cả mọi người khiếp sợ quan sát
một biển người đằng xa, dốc sức liều mạng nghe ngóng cũng như suy đoán
cuối cùng xảy ra chuyện gì.
(*)Long Kiều:Toà truyền tống pháp trận của Thiên Hồng Thành không ở
trung tâm thành như bình thường mà ở trên một hòn đảo,Long Kiều là cái
cầu nối liền đảo với đất liền.
(**):những tán tu này đứng trên trường thành thiên hồng phía sau Long Kiều nhìn xuống
Trong lúc chờ đợi tòa Thượng Cổ Truyền Tống Pháp Trận khởi động, Thẩm Thạch một mực trầm mặc mà đứng bên người Hoài Viễn Chân Nhân, chợt nghe thanh âm vị Chưởng giáo chân nhân này, ngữ điệu đều đều giọng nói không cao, giống như là đang trò chuyện việc ở nhà với hắn vậy. Lão nói:
"Ngươi thân thể ra sao?"
Thẩm Thạch có chút cúi đầu, trả lời: "Đã tốt hơn nhiều rồi, không
khác là bao so với bình thường, hơn nữa ngoài việc độc tính giải hết,
đạo hạnh đệ tử cũng rất tăng tiến."
Hoài Viễn Chân Nhân thản nhiên nói: "Đây cũng là việc tất nhiên, Thất phẩm Tiên Đan phải là như thế."
Thẩm Thạch thấp giọng đáp: "Đa tạ sư bá có lòng yêu mến."
Hoài Viễn Chân nhân lắc đầu, nói tiếp: "Không cần khách khí, ngươi
mang về tin tức, đặc biệt là tình báo Phi Hồng giới một lần nữa mở ra,
đủ để xứng đáng với miếng Thất phẩm Linh đan kia."
Thẩm Thạch im lặng không nói. Hoài Viễn chân nhân thoáng dừng lại,
ánh mắt nhìn qua Thượng cổ Truyền Tống pháp trận đang tản ra kim quang
nhàn nhạt, bỗng nhiên nói: "Ta nhớ được ngươi đã nói với ta , ngày đó
tại pháp trận này phía bên kia, ngươi đã từng lập xuống trọng thệ để có
thể đào thoát khỏi yêu xà. Nếu là ngày đó nó thật sự cho ngươi ly khai,
với lời thề kia, ngươi còn có thể trở về nói cho ta biết những sự tình
này không?"
Thẩm Thạch chậm rãi giương mắt lên, hướng Hoài Viễn Chân Nhân nhìn
thoáng qua, vừa vặn Hoài Viễn Chân Nhân cũng hướng hắn nhìn lại, hai
người nhìn nhau một lát, Thẩm Thạch nói: "Đệ tử vẫn sẽ làm."
"Dù là lời thề ứng nghiệm?"
Lần này Thẩm Thạch lại trầm mặc , một lát sau , hắn vẫn gật đầu.
Hoài Viễn Chân Nhân không truy vấn nữa, chẳng qua là trên mặt thần
sắc thoạt nhìn có chút phức tạp. Sau một lát, hắn nghe được tiếng Thẩm
Thạch truyền tới: "Chưởng môn sư bá, lần này trận chiến lớn như thế,
ngài cùng các tiền bối ba đại môn phái kia, rút cuộc là muốn làm cái
gì?"
Hoài Viễn Chân Nhân thản nhiên đáp: "Trong lòng ngươi nghĩ sao?"
Thẩm Thạch nói khẽ: "Nếu muốn tru diệt Thiên Thanh Xà Yêu bộ tộc,
hoàn toàn không cần ba đại danh môn kia, chỉ cần lực lượng Lăng Tiêu
Tông chúng ta là đủ, không, thậm chí Lăng Tiêu Tông cũng không cần sử
dụng toàn lực. Ta đối với bọn chúng hiểu rất rõ, chỉ cần một vị Nguyên
Đan Trưởng lão dẫn đội, lại thêm hơn trăm đệ tử tinh nhuệ, là đủ để làm
việc này."
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai."
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, nhìn Hoài Viễn Chân Nhân, hỏi: "Ngài còn toan tính xa hơn thế?"
Hoài Viễn Chân Nhân đáp: "dĩ nhiên."
Thẩm Thạch im lặng một lát, khóe mắt khẽ động, nói khẽ: "Ngài muốn đi Phi Hồng giới, tái nhập Yêu giới?"
Hoài Viễn Chân Nhân trả lời: "Đúng vậy."
Thẩm Thạch ngập ngừng: "Lần này đi. . . Vì sao?"
Hoài Viễn Chân Nhân quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Dùng thiên phú
thông minh của ngươi, nhất định sớm đã nghĩ đến, hà tất hỏi thêm điều
này?"
Thẩm Thạch cười khổ một cái, đáp: "Đệ tử không nghĩ tới ngài lại quyết đoán dứt khoát đến vậy."
Hoài Viễn Chân Nhân chắp tay sau lưng , thản nhiên trả lời: "Ngày xưa Thánh hiền Đại Nghiệp, vang dội cổ kim, chỉ hận cuối cùng thất bại
trong gang tấc. Nay vận số trở lại, chúng ta hậu nhân thánh hiền há có
thể làm như không thấy. Huống chi. . ."
Hắn bỗng nhiên thoáng nở nụ cười , nhìn Thẩm Thạch, mỉm cười, nói:
"Điều này cũng may mắn là có ngươi, có nhân duyên đi Yêu giới một
chuyến, thám thính tình huống Yêu tộc hiện nay rõ ràng. Nếu Đã như thế,
lại thêm Phi Hồng giới mở ra, thiên thời địa lợi nhân hoà, Nhân tộc
chúng ta vốn hùng cứ một phương, cơ hội tốt như thế , làm sao có thể
ngồi nhìn? Triệt để tiêu diệt Yêu tộc, ở nơi đây đánh một trận ."
Gió biển phất phơ, thổi qua hòn đảo giữa biển khơi này, không khí
tươi mát, chim biển bay lượn ở phương xa, tiếng chim hót thanh thúy xa
xa truyền đến. Chẳng qua là không biết tại sao, ánh mắt Thẩm Thạch nhìn
Hoài Viễn Chân Nhân, mơ hồ như là xung quanh mình đột nhiên dâng lên một làn tử khí. Một khắc này, hắn lại có chút hoảng hốt, dường như biển
rộng vô tận bên ngoài hòn đảo này, đều hóa thành máu tươi, ngay cả gió
biển, cũng mang theo mùi của tinh huyết.
Thân thể của hắn run nhè nhẹ rồi khẽ động một cái, nhưng rất nhanh
khôi phục như cũ, sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nhìn,trong ánh mắt tựa
hồ có chút thâm ý hướng tới Hoài Viễn Chân Nhân, hơi chút chần chừ , khẽ khom người, nói:
"Ngài nói rất đúng, đệ tử Thẩm Thạch, nguyện là tiên phong, vì Nghiệp lớn Nhân tộc dốc hết toàn lực."
================
Tuân theo di huấn tổ tiên
Nay cơ hội đến ta liền xông lên
Đuổi cùng giết tuyệt liệu nên?
Truyện xưa Xích Bích sao quên mất rồi!