Lục Tiên

Chương 817: Chương 817: Q3 - Chương 388: Mọi việc




Khi xây dựng thành bình yêu , Nhân tộc tại Yêu giới trước mắt có thể khống chế địa bàn ước chừng một hai trăm dặm quanh tòa thành này, nhưng sau khi thăm dò bốn phương tám hướng, đã có thể mở rộng khu vực kiểm soát lên đến gần ngàn dặm. Mà theo thời gian trôi qua, thực lực nhân tộc vẫn không ngừng được tăng cường.

Tuy rằng vẫn còn có người bí mật chỉ trích đám trưởng lão của tứ chính danh môn, nhưng đến lúc này, ít nhất là ở đây, vô luận là ai, đều vô cùng tin tưởng vào kết thúc của cuộc chiến nhân yêu sau một vạn năm mới khai chiến trở lại. Không có ai nghĩ rằng trận này Nhân tộc sẽ thua, tất cả mọi người đều tin tưởng vào chiến thắng, tuy rằng nhìn sơ qua thì do đám trưởng lão chân nhân quá thận trọng khiến cho chiến trận phát triển cực kỳ chậm chạp, nhưng có lẽ cũng chính bởi vậy, Yêu tộc cũng không có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế.

Với tư cách là nhân tộc duy nhất từng xuất hiện tại yêu giới trước khi phi hồng giới mở ra, Thẩm Thạch vào lúc này, kỳ thật cũng có cùng suy nghĩ. Lần thứ hai nhân yêu đại chiến, hắn xác thực cũng không nghĩ ra bất cứ lý do nào để nhân tộc chiến bại.

Cùng Chung Thanh Trúc đi trong thành bình yêu, trên đường đi hắn chứng kiến toàn là những cảnh tượng nhiệt náo, trong thành trì rộng lớn thô sơ, vô số tu sĩ hối hả, đại đa số mọi người bước chân vội vàng, trên mặt hoặc là hưng phấn hoặc là khẩn trương, không ít người chạy tới hướng chi nhánh thần tiên hội, xem bộ dạng thì có lẽ là thắng lợi trở về; ngược lại cũng có rất nhiều người đi về phía đại môn duy nhất của bình yêu thành, hiển nhiên là đang chuẩn bị ra ngoài thám hiểm. Trừ cái đó ra, còn có một ít tu sĩ ở trong thành chọn một mảnh đất, cầm trên tay một viên đá hoặc gỗ không biết lấy từ đâu, xây một căn phòng tại nơi đang đứng. Một cảnh tượng khí thế ngất trời, bừng bừng sinh cơ.

Quan sát cảnh này, Chung Thanh Trúc lắc đầu, nói với thẩm thạch: "Trong thành này thật sự biến đổi từng ngày, ta cảm giác hai ngày trước khi rời đi không có nhiều người như thế này đâu."

Thẩm Thạch cười nói: "Cũng phải, ngày hôm nay, Yêu giới cùng Bình Yêu thành có thể xem như địa phương sốt dẻo hấp dẫn nhất, hôm qua ta đến chi nhánh thần tiên hội, nghe được bên trong có tán tu nói, lượng người đi đến phi hồng giới, mỗi ngày phải có đến hàng ngàn lượt."

Chung Thanh Trúc mỉm cười nói: "Đây coi như là chuyện tốt a."

Thẩm Thạch nói: "Đương nhiên, người đông thế mạnh nha, đạo lý kia cả thiên hạ đều biết."

Trong lúc nói truyện phiếm, hai người một đi trên con đường thậm chí còn chưa hoàn toàn bằng phẳng trong thành bình yêu, rồi từ đại môn cũng thô ráp nhưng kiên cố trầm trọng đang mở ra như chiếc quạt mà đi ra ngoài. Mỗi một khối cự thạch tạo nên tòa thành đều cao quá đầu người, khiến cho người ta có cảm giác mình thật nhỏ bé, có lẽ cũng chỉ có Nhân tộc đứng ở trên tường thành bao quát yêu giới, mới cảm thấy được tham vọng chinh phục của nhân tộc.

Ra khỏi cửa thành, Thẩm Thạch liền hỏi Chung Thanh Trúc, nói: "Ngươi định đi nơi nào?"

Chung Thanh Trúc nói: "Không biết, ngươi quyết định a."

Thẩm Thạch cười nói: "Cái này cũng không hay, vạn nhất ta dẫn ngươi đi vào nơi nguy hiểm, thì phải làm sao?"

Thời điểm này một chùm ánh sáng mặt trời từ đầu tường chiều xuống, rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của chung thanh trúc, nàng đứng trong đạo quang huy, trên mặt hiện lên nét cười, dường như sự lạnh lùng băng giá thường ngày tan đi thay thế bằng niềm vui sướng, nhìn Thẩm Thạch, nói: "Ta còn không tin ngươi sao?"

Thẩm Thạch cười to, sau đó dẫn theo nàng đi thẳng về phía trước, nhìn phương hướng, chính là hướng mặt trời mọc.

※※※

Phạm vi hai trăm dặm quanh bình yêu thành, đại khái là an toàn, cho nên hai người đi thập phần thong thả nhẹ nhàng, đồng thời có lẽ là có ăn ý a, hai người bọn họ ai cũng không có ý định tế ra linh kiếm để phi hành, thoạt nhìn cũng không có vẻ vội vàng.

Ngược lại dọc theo con đường này là những tu sĩ bước chân khẩn trương, số lượng không ít, trên bầu trời, cũng có không ít kiếm quanh pháp bảo vút bay qua.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn qua, khẽ mỉm cười, bất quá cũng không nói gì , Chung Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn hắn một cái, nói:

"Trong lòng ngươi nghĩ gì thế?"

"Cao hứng a."

"Hả?" Chung Thanh Trúc cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: "Vì cái gì, ngươi cao hứng cái gì?"

Thẩm Thạch khẽ nở nụ cười, nói: "Từ Bình Yêu thành đến đây, chúng ta thấy được không biết bao nhiêu tu sĩ lui tới, có lẽ bọn họ đại bộ phận đều là tán tu, thực sự không phải là đệ tử Tứ Chính danh môn, nhưng mà thiên hạ anh tài vô số, tán tu cũng có vô số kẻ thực lực cao cường. So sánh với cuộc chiến nhân yêu vạn năm trước, ngươi cảm thấy Thực lực nhân tộc chúng ta so với trước đây , khi nào mạnh hơn?."

Chung Thanh Trúc trầm ngâm một lát, nói: "Năm đó có sáu vị Thánh hiền tổ sư, thật là khó trả lời. Chẳng qua nếu như nhất định phải nói, kỳ thật ta cảm thấy, thực lực nhân tộc chúng ta bây giờ còn mạnh hơn trước nhiều."

Thẩm Thạch cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế."

Chung Thanh Trúc tự nhiên cười một tiếng, chẳng biết tại sao, trên mặt thần sắc dường như càng thêm vài phần ôn nhu.

Thẩm Thạch ngược lại không chú ý gì đến việc thần sắc chung thanh trúc biến hoá, vẫn nhìn về phía trước, đồng thời miệng nói: "Ta cao hứng nhất, chính là điểm này."

Chung Thanh Trúc suy nghĩ một chút, nói: "Thẩm thạch, Nhân tộc chúng ta phồn vinh hưng thịnh, tự nhiên là một sự kiện đáng cao hứng vui mừng, bất quá ta cảm thấy ngươi không phải loại người sẽ vì việc này mà hưng phấn tâm tình a."

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, quay đầu lại nhìn chung thanh trúc, hỏi: "Ta ngày xưa sẽ không vui vì việc này?"

Chung Thanh Trúc nói: "Ân, ngươi trước kia việc lớn việc nhỏ đều thập phần tỉnh táo, rất ít khi nhìn thấy thời điểm ngươi xúc động. Lời nói cũng ít, mỗi khi bằng hữu gặp nhau, ngươi giống như là chỉ muốn nói vài câu thôi." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó nói khẽ, "Có lẽ. . . Chính là trong nội tâm ngươi cảm thấy không có chuyện để nói, trước đây đối với lăng cô nương, ngươi có rất nhiều lời để nói với nàng phải không?"

Thẩm Thạch thân thể hơi chấn động, trong khoảnh khắc thần sắc trên mặt giống như đông cứng lại , sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, hai đầu lông mày hình như có một tia ảm đạm xẹt qua, sau đó lắc đầu, nói: "Không phải vậy."

Có lẽ là cảm giác được khẩu khí của mình có vài phần lạnh như băng, Thẩm Thạch im lặng một lát, rồi nhìn chung thanh trúc, nói: "Ta đối với ngươi và nàng đều giống nhau."

Chung Thanh Trúc nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nhẹ gật đầu.

Có lẽ là bởi Chung Thanh Trúc đột nhiên nhắc tới Lăng Xuân Nê, khiến cho bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút lạnh lẽo, một lúc sau vẫn không ai nói gì, thêm một lúc nữa, có lẽ thẩm thạch không chịu nổi bầu không khí khó chịu đó, liền nói:

"Kỳ thật ngươi nói cũng không sai,nếu là ta trước đây, đại khái cũng sẽ không có cảm giác quá vui mừng đối với việc nhân tộc hưng thịnh, nó giống như là . . ." Hắn ngừng một chút, nhẹ nhàng quơ quơ tay trước mặt, nói, "Giống như việc ngươi từ nhỏ sinh trưởng trong một quốc gia cường thịnh, từ nhỏ đến lớn, ngươi sẽ cảm thấy sự giàu có cường thịnh đó là lẽ dĩ nhiên, sẽ gặp cảm thấy nhân tộc trời sinh ra đã như thế, thống trị Hồng Mông, ngạo nghễ thiên hạ, thậm chí trấn áp cả bách tộc, không ai bì nổi."

Chung Thanh Trúc nhẹ nhàng nhíu mày, trong ánh mắt hình như có vài phần khác thường, sang Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch vừa vặn cũng nhìn lại nàng, ánh mắt bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt có vài phần thâm trầm, ngữ khí của hắn cũng không kịch liệt, nhưng thần sắc lại mơ hồ mang theo một tia nghiêm nghị, nói:

"Thế nhưng ta về sau đã trải qua rất nhiều chuyện, khiến ta biết rằng, kỳ thật mọi việc vốn không phải như thế, ngày nay cường thịnh giàu có, không dễ mà có được, bên trong trật tự huy hoàng hôm nay kỳ thật phải trả giá bằng vô số chém giết đổ máu. Đồng thời, ta còn biết, nếu như không có phát triển hưng thịnh như vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."

Chung Thanh Trúc nhịn không được truy vấn: "xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: "đại khái là như thanh xà bộ tộc đó."

Chung Thanh Trúc sắc mặt đột nhiên rét lạnh, kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch, chỉ thấy Thẩm Thạch lạnh lùng thốt: "Dưới gầm trời này, luôn có người cho rằng thế gian đều ngốc nghếch duy hắn khôn ngoan, thật tình không biết rằng, ngày xưa vô số những người đi trước phải đem thân chồng thành núi xương biển máu để đổi lấy uy phong ngày nay, cho hắn thời gian thoải mái dễ chịu, khiến cho hắn có lòng dạ thanh thản tâm địa nhu nhược."

"Ta cao hứng, chính là vì ta có may mắn sống ở thời gian nhân tộc mạnh mẽ, nếu như có thể nói, ta cũng nguyện ý vì nhân tộc mà làm vài việc trong khả năng."

Chung Thanh Trúc nói khẽ: "Việc gì?"

"Mọi việc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.