Đối với Thẩm Thạch, dù thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ tới cỗ hài cốt trước mặt và cái đầu lâu cức lớn đặt trên tế đàn của long mạch kia có liên hệ gì với nhau. Chỉ có thể liên tưởng một người bình thường lại mang một cái đầu lớn như cả một gò đất, tình cảnh quỷ dị như vậy cho dù là Thẩm Thạch kiến thức rộng rãi cũng không cách nào tiếp nhận được.
Chẳng lẽ Thủy tổ vĩ đại của Yêu tộc lại là một quái vật cực kỳ cổ quái.
Hay căn bản hài cốt trước mắt không phải di hài của Thiên Yêu Hoàng?
Đủ loại nghi vấn dâng lên trong lòng Thẩm Thạch. Khi trước Hoàng Minh nói với hắn, cũng không đề cập đến những vật này. Ứng với lời nói của Hoàng Minh thì từ cái đầu lâu to lớn kia, hài cốt Thiên Yêu Hoàng tất nhiên cũng phải vô vùng lớn.
Thẩm Thạch đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt thật lâu, đợi cho chính mình không còn kinh ngạc nữa, sau đó mới bắt đầu dò xét xung quanh. Khi ánh lửa từ lòng bàn tay hắn rọi xuống , xung quanh bệ đá được chiếu sáng, cũng không thấy bất kỳ địa điểm nào đáng chú ý, hoàn toàn là nham thạch thô ráp khắp nơi. Duy nhất một điểm khác trong tòa mật thất này so với bên ngoài chính là có thể thấy được rất nhiều tinh thể xinh đẹp sáng bóng đủ màu sắc hiện ra.
Nếu như thạch cốt này chính là Thiên Yêu Hoàng vô cùng cường đại được Yêu tộc thống trị Hồng Mông thế giới sùng bái kính ngưỡng qua dằng dặc tuế nguyệt, thì hoàn cảnh nơi đây có chút đơn sơ quá mức. Thẩm Thạch thu hồi ánh mắt, bắt đầu một lần nữa dò xét hài cốt không đầu.
Nhìn thế nào đi nữa, đây hoàn toàn giống di cốt nhân tộc, ngoại trừ trên di cốt lóe lên một mảnh sáng bóng như màu xanh ngọc ôn nhuận, Thẩm Thạch không nhìn ra bất kỳ khác biệt nào nữa. Một màn trước mắt Thẩm Thạch so với cảnh tượng Hoàng Minh phỏng đoán hoàn toàn bất đồng, hắn đứng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định. Mặc kệ cho đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hay là do mình còn chưa nắm rõ chân tướng, hắn đã đáp ứng Hoàng Minh đến nơi này, vậy chuyện cần phải làm thì cũng nên làm cho xong.
Hỏa cầu sáng ngời chậm rãi bay lên không trung, tản mát ánh sáng. Thẩm Thạch thò tay vào Như Ý Đại lấy ra một cái bình ngọc dài chừng nửa cánh tay. Hắn nhìn thoáng qua hài cốt trên bệ đá, khẽ nhíu mày, sau đó trên mặt lộ ra một chút ngưng trọng, cẩn thận từng li từng tí mở nắp bình ngọc ra, hướng trên đám xương trắng đảo qua.
Một dòng chất lỏng đen đặc sền sệt, nhìn thoáng qua như nước bùn tầm thường chậm rãi từ bình ngọc chảy ra. Thời gian như chậm lại, từng giọt từng giọt hướng đám xương trắng nhỏ xuống.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đen đang rơi xuống đám xương trắng. Cũng không có bất kỳ tiếng động hoặc tình huống đột ngột nào phát sinh, đám bùn đen chẳng qua là nhẹ nhàng bám vào bề mặt xương cốt. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nơi tiếp giáp của lớp bùn đen và xương cốt, có một dòng chất màu đen quỷ dị chậm chạp thẩm thấu vào bên trong cốt cách.
Hết thảy đều diễn ra trong im lặng, ngay cả Thẩm Thạch cũng không nhịn được mà ngừng hô hấp, chậm rãi đem thứ bùn đen kỳ quái này nhỏ xuống hài cốt, từ tay đến chân, từ bộ ngực đến xương sống, một chút cũng không bỏ sót. Thực ra trong Như Ý Đại của hắn có đến mười bình ngọc như vậy, cũng là do khi Hoàng Minh giao cho hắn, bọn họ nghĩ đến hài cốt phải xếp lại thành cả ngọn núi nhỏ, nhưng mà bây giờ, mới một bình cũng đã dư ra để dùng.
Thẩm Thạch cũng không biết bùn đen kỳ quái này là thứ gì, chẳng qua là khi Hoàng Minh giao cho hắn thần sắc thập phần thận trọng, cũng nhiều lần dặn dò hắn cẩn thận, có thể nghĩ ngay cả nhân vật như Hoàng Minh cũng phải cẩn thận như vậy thì hiển nhiên không phải vật tầm thường. Tuy rằng Thẩm Thạch một mực nghĩ mãi không ra, Hoàng Minh bị nhốt ở bên dưới cung điện Yêu tộc, quanh năm suốt tháng không thấy mặt trời, đến cùng thì lấy từ đâu loại vật này để đối phó di hài Thiên Yêu Hoàng. Nhưng mà Hoàng Minh đã yêu cầu, hắn cứ làm theo là được.
Khi giọt bùn đen cuối cùng rơi xuống, bộ hài cốt đang cuộn mình thống khổ đã nhuộm thành màu đen, Thẩm Thạch lui xuống khỏi bệ đá, tìm một nơi hẻo lánh cách xa bệ đá ngồi xuống.
Hỏa cầu lúc trước cũng không biết tắt từ lúc nào, trong mật thất Quang Minh biến mất, Hắc Ám lại một lần nữa bao phủ. Thẩm Thạch ngồi trong bóng đêm tĩnh tọa, lặng yên chờ đợi.
***
Không biết từ lúc nào, trong bóng tối yên tĩnh đột nhiên vang lên một thanh âm kỳ quái, sâu thẳm quỷ dị, như côn trùng kêu vang, lại như thanh âm xuân tằm trên nong dâu, một chút nhỏ nhoi, chợt vang lên.
Đột nhiên thanh âm thanh thúy nổi lên, như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức kích thích một mảnh tiếng động lớn rung động, như côn trùng kêu vang, thanh âm đại thịnh, ông... ông liên tiếp, sau đó một đạo quang mang từ sâu trong hắc ám sáng bừng lên.
Đó là một đám quang huy màu trắng, tại nơi sâu nhất trong bóng tối phát tán ra. Dựa vào ánh sáng, Thẩm Thạch chứng kiến, đạo bạch quang kia từ bên trong một mảnh nước bùn đen đặc léo sáng lên, mà bạch cốt bên dưới đã bị nước đen thẩm thấu gần một nửa, hơn nữa bên trong đang không ngừng chuyển từ màu trắng sang màu đen.
Cốt cách xanh ngọc ôn nhuận cũng đã bắt đầu chuyển thành màu đen, mà đạo bạch quang kia giống như giãy giụa lần cuối, chính là từ cốt cách bắn ra. Chẳng qua sau khi mảnh đen đậm đặc như mực bao vây, đạo bạch quang lộ ra có vẻ yếu ớt, thời gian dần trôi qua, đạo quang huy cũng dần dần phai nhạt đi.
Hết thảy lại trở về Hắc Ám, âm thanh quỷ dị cũng không vang lên nữa, tựa như đi đến giới hạn của con đường, sinh mệnh cuối cùng đã đến hối hết thúc.
Hoàn toàn vô thanh vô tức, dường như không còn gì tất cả như đã biến mất.
Thẩm Thạch đợi thật lâu, mới chậm rãi đứng lên, hướng bệ đá đi đến, cùng lúc lại một hỏa cầu nữa bắn lên, phiêu hốt trên không, hướng bốn phía tản mát ánh sáng.
Hết thảy đều an tĩnh như cũ, không có bất kỳ cảnh tượng kinh thiên động địa nào, có lẽ sinh mệnh vĩ đại cũng không ngăn được Tử Vong , không cản được tuế nguyệt, cường thịnh cuối cùng cũng quy về yên tĩnh, hết thảy cuối cùng tan thành mây khói.
Trên bệ đá, bùn đen tứ tan, điều khiến người ta giật mình chính là bộ hài cốt lúc trước chẳng những biến thành màu đen, hơn nữa cốt cách vỡ vụn, hóa thành vô số khối vụn màu đen, tán lạc lộn xộn trên bệ đá.
Cái này chính là thịt nát xương tan trong truyền thuyết ư...
Thẩm Thạch dừng lại, đồng tử có chút co rút, bỗng nhiên nghĩ đến, Hoàng Minh đối với tổ tiên của hắn, hoặc là đối với xuất thân Yêu tộc của hắn, đến tột cùng là mang cừu hận thấu xương đến hạng gì?
Thiên Yêu Hoàng trong truyền thuyết, kết cục cuối cùng là như vậy sao? Thẩm Thạch có chút mờ mịt. Nhưng đúng tại khoảnh khắc hắn đang mơ hồ, một cỗ khí tức cổ xưa đột nhiên xuất hiện trên bệ đá.
Hắc Ám yên tĩnh đột nhiên như biển rộng xoáy lên một hồi Phong bạo, bắt đầu mãnh liệt bành trướng. Thẩm Thạch chấn động, vô thức lùi về phía sau.Trong giây lát chỉ cảm thấy thân thể ngưng trọng, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp đưa hắn tiến lại phía trước tòa thạch thai.
Hắn dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô lực. Khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, không ngờ trông thấy một đôi cự nhãn cực lớn lóe ra tia sáng đỏ thẫm, từ sâu trong bóng tối trên bệ đá trống hiện ra.
Khí tức tang thương cổ xưa lăng không hàng lâm.
Ánh mắt cổ xưa rơi vào trên người Thẩm Thạch đang giãy giụa trên mặt đất như con sâu cái kiến, một thanh âm đột nhiên quanh quẩn bên trong hắc ám, như xuyên qua sâu thẳm tuế nguyệt vọng tới, vang lên bên tai Thẩm Thạch:
"Tử tôn(*), ngươi đến cứu ta sao …?"
(*) Tử tôn: con cháu.