Phía ngoài Thiên Kiếm Biệt Viện, bầu không khí lúc
này đang gần như đông cứng lại, gió đã đổi chiều, lúc này đám đệ tử
Thiên Kiếm Cung đang trừng mắt lên, còn đám đệ tử Nguyên Thủy Môn đang
tỏ vẻ xấu hổ. Giờ đây hầu hết ánh mắt của mọi người đều nhìn vào kẻ đang tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng là Tống Phi.
Nam Cung Oánh cũng đang nhìn gã, nàng cười lạnh: "Tống sư huynh, bên
trong Thiên Kiếm Biệt Viện có một trăm hai mươi đệ tử tệ môn, chỉ có duy nhất một người tên Nam Cung Anh chính là nhị đệ của ta, giờ ngươi định
ăn nói sao đây?"
Tống Phi há hốc miệng, sắc mặt đỏ bừng lên, sau một lúc lâu mới nói
bằng giọng điệu tức giận: "Không thể nào, không phải tiểu hài tử này,
nhất định là..."
Gã chưa kịp nói dứt lời thì Nam Cung Oánh đã cắt ngang bằng giọng nói lạnh lùng: "Bao nhiêu năm qua, mỗi khi tới thời điểm diễn ra đại hội Tứ Chính, danh sách các đệ tử tiến vào bí cảnh Vấn Thiên đều được công bố
từ trước, sau đó bản danh dách này mới tới tay Nguyên Thủy Môn. Chắc
chắn các hạ đã được xem qua bản danh sách xủa tệ môn thì mới dám ngông
nghênh chặn cửa như vậy. Điều ta vừa nói là chính xác chứ?" Nói tới đó,
nàng dừng một chút rồi lại cất giọng lạnh lùng:
"Đã như vậy rồi, tùy các người tự đi nghe ngóng để coi có phải chỉ có đệ đệ ta có tên là Nam Cung Anh hay không?"
Tống Phi cứng họng, mặt đỏ tía tai, nãy giờ không phản bác được câu
nào, đám đệ tử Nguyên Thủy Môn đứng xung quanh lúc này cũng chỉ biết
đứng ngó lẫn nhau, sau một lát, một tiếng ho khan bỗng cất lên, gã
Nguyên Tuấn Sở bước tới, mỉm cười nói với Nam Cung Oánh: "Nam Cung sư
muội, có vẻ chỉ là một sự nhầm lẫn, có lẽ Tống sư đệ của ta đã nhận lầm
người, vì vậy mới có chút mạo muội thất lễ, kính xin sư muội thứ lỗi
cho! Chúng ta xin cáo lui nha!"
Nói xong gã liếc qua đám đệ tử Nguyên Thủy Môn, đám người hiểu ý liền lui lại phía sau, đúng lúc Tống Phi cũng muốn bước đi thì một tiếng
quát lạnh lùng vang lên: "Chậm đã!"
Tiếng quát lập tức át hết những tiếng ồn ào xung quanh, cả đám quay
đầu nhìn lại, sắc mặt Nam Cung Oánh lúc này như phủ một tầng băng sương
lạnh giá, nàng không nhìn Tống Phi mà ánh mắt lại đang chiếu thẳng về
phía Nguyên Tuấn Sở, nàng cất giọng lạnh lùng:
"Nguyên sư huynh, quý môn mang theo cả đám người ngông nghênh hống
hách chặn cửa Thiên Kiếm Biệt Viện, sau đó chỉ nói một câu nhận lầm
người liền muốn bỏ đi sao? Khinh thường Thiên Kiếm Cung ta không có
người hay sao?"
Trong lòng Nguyên Tuấn Sở đang khẽ than thở, gã xoay người lại và
chắp tay nói: "Nam Cung sư muội, ta đã xin lỗi rồi, muội còn muốn gì nữa sao?"
Nam Cung Oánh cất giọng nghiêm trang: "Nguyên sư huynh đạo hạnh cao
thâm, danh vọng lẫy lừng, chắc là vượt xa so với ta, Nam Cung Oánh tuy
bất tài nhưng cũng thỉnh mời sư huynh chỉ điểm vài chiêu!"
Lời nói vừa buông ra, tất cả mọi người cùng chấn động, không chỉ đám
đệ tử Nguyên Thủy Môn mà đám đệ tử Thiên Kiếm Cung cũng lộ rõ vẻ kinh
ngạc, ở cách đó một đoạn, đám đệ tử của Lăng Tiêu Tông và Trấn Long Điện lại càng lộ rõ sự hưng phấn kích động, có không ít kẻ đã nhao nhao tiến thêm một đoạn lại gần.
Thẩm Thạch trốn sau lưng đám người, nhìn về phía Nam Cung Oánh ở xa
xa, âm thầm nhếch mép lên, thầm nghĩ nữ tử kia quả nhiên giống y hệt với thời điểm lần đầu hắn gặp, tính tình vẫn cương liệt như vậy. Tuy nhiên
lúc này là ban đêm, dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng người Nam Cung Oánh ở
trong ánh trăng đúng là có một phong độ tư thái hơn người, nhất thời mọi oai trấn trên đương trường đều đang tập trung cả trên người nàng.
Bị Nam Cung Oánh trực diện khiêu chiến, Nguyên Tuấn Sở cũng thoáng
giật mình, tuy nhiên đầu óc gã cũng lập tức có phản ứng, Tống Phi chỉ có đạo hạnh cảnh giới Ngưng Nguyên, Nam Cung Oánh thì đã tu luyện lên cảnh giới Thần Ý, nàng ta cũng xếp vào dạng cao ngạo nên đương nhiên không
thể ý lớn hiếp nhỏ. Chỉ có điều gã không ngờ được phản ứng của Nam Cung
Oánh lại mạnh mẽ tới mức trực diện khiêu chiến với mình.
Nguyên Tuấn Sở xuất thân từ chi trưởng Nguyên gia, từ nhỏ đã có thiên tư hơn người, trên con đường tu luyện có những đột phá mạnh, từ lâu đã
lọt vào mắt xanh những vị trưởng bối trong gia tộc, được tài bồi hết
sức, hiện giờ đạo hạnh đã tu luyện tới cảnh giới Thần Ý đỉnh phong, gã
được xếp vào hàng ngũ những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Tứ
Chính, đương nhiên cũng là một trong những tu sĩ cảnh giới Thần Ý cường
đại nhất. Bản thân gia thế của gã lại hơn người, gọi là một gã "con
trời" cũng không có gì sai, cho dù là đứng trong một môn phái có vô số
tinh anh hội tụ như Nguyên Thủy Môn thì gã cũng được xếp vào một trong
những ứng cử viên cho chức vị Chưởng Môn đời sau.
Với đạo hạnh và gia thế cỡ đó, đương nhiên gã không ngán bất kỳ ai,
cho dù là Nam Cung Oánh cũng vậy. Tuy nhiên bất kỳ kẻ nào có được địa vị như Nguyên Tuấn Sở hiện nay, đầu óc đương nhiên không đần chút nào, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cho dù như thế nào,
coi như gã giành chiến thắng trước Nam Cung Oánh thì cũng chẳng có một
chút gì tốt cả!
Dù sao trong chuyện này, lúc trước đối phương đã tỏ ra nhún nhường,
bây giờ mà xảy ra đại chiến, thua thì đương nhiên bị nhạo báng, còn
thắng thì cũng bị người đời coi là lấy lớn hiếp nhỏ, ỷ thế hiếp
người...Dại gì mà phải thế? Hơn nữa Nam Cung Oánh cũng có thân phận
không hề đơn giản, nàng cũng thuộc chi trưởng hậu nhân của Lục Thánh
Nhân tộc, chọc giận nàng và mấy vị Chân Nhân của Nam Cung gia thì cũng
chuốc lấy phiền phức không hề nhỏ.
Nghĩ tới đây, Nguyên Tuấn Sở mỉm cười với vẻ mặt hòa nhã, coi như bỏ
qua những lời khiêu chiến của Nam Cung Oánh, gã mỉm cười và nói: "Nam
Cung sư muội, trong những lần qua lại trước đây của hai phái, chúng ta
cũng đã gặp mặt nhau vài lần, hôm nay không nhất thiết phải căng thẳng
như vậy, lúc động thủ có thể làm tổn thương hòa khí đôi bên thì thật là
không hay đúng không? Hơn nữa vi huynh tự vấn mình cũng không thấy có
điều gì bất kính với Thiên Kiếm Cung, muội thấy sao?"
Nam Cung Oánh hừ một tiếng, sắc mặt có chút khó chịu, nhưng trước
thái độ nhún nhường của Nguyên Tuấn Sở thì nàng cũng không tiện cưỡng
ép. Hơn nữa, thanh danh của Nguyên Tuấn Sở cũng đâu phải dạng vừa, ngay
mấy vị trưởng bối trong gia tộc nàng cũng rất coi trọng kẻ này, cho rằng thành tựu tương lai của gã khá cao, việc đạt cảnh giới Nguyên Đan chỉ
là việc không sớm thì muộn. Nếu thực sự phải động thủ, sợ rằng mình cũng chưa phải là đối thủ của gã.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nam Cung Oánh có vẻ thay đổi, nàng không khăng
khăng giữ ý định khiêu chiến nữa, tuy nhiên vốn xuất thân từ thế gia cao quý, lại thêm niềm tự hào tông môn ngấm sẵn trong máu, cục tức ngày hôm nay đúng là không thể nuốt trôi được. Nàng quét ánh mắt một vòng, buông một tiếng cười lạnh rồi nói với cậu thiếu niên tuấn tú vừa mới thò đầu
ra coi náo nhiệt:
"Nam Cung Anh, ngươi ra đây!"
Nam Cung Anh khẽ rùng mình rồi nhanh như chớp chạy tới cạnh Nam Cung Oánh, nó hỏi: "Tỷ Tỷ, có chuyện gì vậy?"
Nam Cung Oánh nói bằng giọng điệu thản nhiên: "Nguyên sư huynh đã
không chịu chỉ giáo, ta cũng không thể miễn cưỡng được, nhưng việc này
không thể kết thúc đơn giản như vậy. Đêm nay đúng là một cơ hội hiếm có, người ta đã tới tận cửa nhà mình rồi, ngươi hãy tới xin lãnh giáo chút
đạo hạnh của vị Tống sư huynh kia!"
"Á!" Nam Cung Anh giật nảy mình, dám người xung quanh cũng cảm thấy
kinh ngạc, nhìn Nam Cung Anh là biết thời gian tu luyện tối đa cũng
chẳng được bao lâu, vậy mà Nam Cung Oánh lại định cho nó ra đánh nhau
với Tống Phi?
Nhìn thái độ của Nam Cung Anh lúc này xém chút nữa thì nhảy dựng cả
người lên, nó nói bằng vẻ giận dữ: "Cái gì, lúc trước chả phải đã nói
rồi sao, đại bá và cha dẫn đệ tới đây để trải nghiệm thôi, vậy mà tỷ lại bắt đệ đi...úi da!"
Chưa kịp dứt lời, cậu bé đã la lên rồi ôm đầu và ngồi xổm xuống, sắc
mặt Nam Cung Oánh thản nhiên như không nhưng nàng mới ra tay nhanh như
chớp, nhìn rất nhẹ nhàng tiêu sái vỗ một cái vào sau gáy cậu thiếu niên, lần này xem ra nàng đánh thật, sau đó nàng nói bằng giọng điệu lạnh
lùng:
"Đã mang thân là hậu nhân của Thánh Nhân, lâm địch sao lại có ý khiếp sợ thoái lui? Đừng cậy vào sự sủng ái của đại bá và cha để giở ra những mánh lới gian manh! Mau đi ra ngoài, đừng có làm mất mặt Nam Cung gia
và Thiên Kiếm Cung!"
Nhìn Nam Cung Anh có vẻ đang vô cùng sợ hãi vị tỷ tỷ kia, cho dù
không cam tâm tình nguyện, nó cũng bước ra với vẻ mặt vô cùng căm tức,
bước tới trước mặt đám người Nguyên Thủy Môn.
Nam Cung Oánh lại nói bằng giọng điệu thản nhiên:" Tống Phi sư huynh, đệ đệ của ta năm nay mười một tuổi, thiên tư cũng bình thường thôi,
cũng vừa mới đạt cảnh giới Ngưng Nguyên. Lúc nãy ngươi luôn miệng kêu
gào tên của nó ở trước cửa Thiên Kiếm Biệt Viện, giờ thỉnh ngươi chỉ
giáo cho nó vài chiêu, chắc không có vấn đề gì chứ?"
Một không khí lặng im bao trùm khắp Nghênh Tiên Đài.
Một nhóc thiếu niên mười một tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Ngưng Nguyên!
Phải nhớ là với người bình thường, trong các điều kiện thông thường,
một thiếu niên cỡ mười hai tuổi mới có thể bắt đầu tu luyện, hơn nữa lại phải mất vài năm mò mẫm trong cảnh giới cơ bản nhất là Luyện Khí rồi
mới có thể tìm thấy cảnh cửa bước tới cảnh giới Ngưng Nguyên. Ví dụ như
một danh môn cỡ Lăng Tiêu Tông khi thu nhận đệ tử cũng sắp xếp cho họ
lên Thanh Ngư Đảo, cho những đệ tử mới năm năm tu luyện, sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên mới cho lên bái nhập Kim Hồng Sơn.
Vậy mà cậu thiếu niên có mặt mũi sáng sủa Nam Cung Anh này, mới mười một tuổi đã tu tới cảnh giới Ngưng Nguyên sao?
Đây chính là thiên tư sao? Mười người đứng trên Nghênh Tiên Đài thì
có tới chín người như muốn lao đầu xuống núi. Đây quả là lọai thiên tư
khiến người ta khiếp sợ, lần đầu được nghe thấy, tuy nói là con đường tu chân từ xưa tới nay vốn dĩ vô cùng lắt léo, lúc nhỏ là thiên tài nhưng
khi lớn chưa hẳn sẽ có được thành tựu nổi bật. Tuy nhiên căn cốt thiên
phú đạt tới mức độ kinh người như vậy, lại còn có gia thế hùng mạnh
chống lưng, cậu thiếu niên Nam Cung Anh về sau đạt được những thành tựu
gì thì thật không tưởng tượng nổi!
Tuy nhiên cho dù Nam Cung Anh có thiên phú dị bẩm kinh người ra sao,
trong mắt mọi người vẫn chỉ là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, bị một
cậu nhóc như vậy khiêu chiến thì với thân phận đệ tử Nguyên Thủy Môn,
đúng là không thể trốn tránh đi đâu được, nếu không tin này truyền ra
ngoài thì còn mặt mũi nào nữa!
Nguyên Tuấn Sỡ cũng đang cau mày, trầm ngâm một lát rồi ngoắc gọi
Tống Phi lại gần, liếc nhìn tên sư đệ đồng môn này bằng vẻ mặt vô cùng
bực bội. Tống Phi đúng là chẳng được xếp vào hạng nhân tài trong Nguyên
Thủy Môn, nhưng mà gia tộc nhà gã lại không thể coi thường được, đó là
một chi rất mạnh của Tống gia. Nguyên Tuấn Sở ôm chí hướng to lớn, mà
Nguyên Thủy Môn lại không giống với các môn phái bình thường, ngày sau
nếu muốn bước lên đại vị Chưởng Môn thì nhất định phải tận dụng tối đa
mọi sự ủng hộ của các thế lực, vì vậy lúc trước khi đi qua đây, gã mới
hỏi thăm chút căn nguyên sự tình rồi làm bộ tình cờ đi ngang qua, ai dè
lại gặp phải sự phiền toái như vậy!
Tuy nhiên gã vẫn là kẻ tâm cơ, những cảm xúc nhanh chóng được nén vào trong lòng, kéo Tống Phi tới bên cạnh và trầm giọng nói: "Trận chiến
này ngươi không thể không dự."
Tống Phi khẽ gật đầu, giao đấu với một cậu thiếu niên :Bại thì mang
nhục, thắng cũng chả vinh quan gì! Gã đã nghĩ tới điều đó, nhưng tình
hình bây giờ đã ngoài tầm kiểm soát của gã, ai cũng nhìn thấy Nam Cung
Oánh phản ứng dữ dội kịch liệt ra sao!
Nguyên Tuấn Sở hạ thấp giọng xuống và nói tiếp: "Theo ta được biết,
Nam Cung Lỗi Chân Nhân là Chưởng Môn Thiên Kiếm Cung không có con nối
dõi cũng chẳng có thê thiếp, vì vậy tên nhóc Nam Cung Anh kia là cháu
ruột lão cũng là người thân cận nhất trong đám hậu nhân, rất có thể
chính là huyết mạch truyền thừa chi trưởng. Vì vậy lão nhất định vô cùng quan tâm và bảo vệ nó, ngươi không được mạnh tay làm nó bị thương, nếu
không sau này khi Nam Cung Chân Nhân nổi giận tìm tới thì hai ta không
gánh nổi đâu."
Tống Phi hít vào một hơi, vẻ mặt ngày càng trở nên khó coi, gã thầm
nghĩ sao lại đụng ngay phải một thế gia còn tốt hơn mình, thằng nhóc kia cũng thuộc dạng nhị thế tổ *, số hắn đúng là quá nhọ!
Nam Cung Anh đứng bên kia có vẻ đã gần hết kiên nhẫn, nó thuận tay
lấy ra một thanh kiếm ở đâu đó trên người, kiếm dài ba xích, thân kiếm
bình thường ảm đạm không có bao nhiêu hào quang, đây giống một món đồ
chơi hơn là một thanh Linh kiếm. Chỉ có duy nhất một điểm nổi bật khiến
người ta dễ dàng chú ý là trên đầu mũi kiếm có khảm một viên bảo thạch
phỉ thúy màu bích lục, viên bảo thạch có vẻ chẳng có gì phù hợp với thân kiếm, điều đó càng lộ ra một vẻ quái dị.
Cậu thiếu niên đứng ở đó, một tay cầm kiếm quơ quơ lung tung, một tay thì đang xoa xoa đằng sau gáy, cứ như là cú đánh vào sau đầu lúc nãy
của tỷ tỷ vẫn còn vài phần đau đớn, nó lập tức tỏ ra căm tức, hét lên
một tiếng lớn:
"Này, cái tên kia, mau tới đây đánh một trận, đánh xong ta còn phải về đi ngủ...!"
* Nhị thế tổ: Hiểu như là Con Ông Cháu Cha, con nhà giàu sang quyền quý.
===============
Biết hiểu lầm Tuấn Sở nhận sai
Nhưng mất mặt Oánh quyết so tài
Nghĩ hòa khí Sở huynh chối khéo
Nên Tống Phi phải đấu tiểu hài.
===============
Nghênh Tiên Đài, Nam Cung Oánh khiêu chiến gã họ Nguyên
Tránh rắc rối, dùng phương án nhóc tỳ ra đối chiến