Đỗ Thiết Kiếm nhướng mày, liếc nhìn Thẩm Thạch, tựa hồ có chuyện muốn nói, bỗng nhiên thấy Thẩm Thạch nhìn lại hắn rồi khẽ lắc đầu, vì vậy
lại im lặng, đi tới chỗ khác.
Lúc này, trận chiến Trong vũ khư cơ bản đã chấm dứt, bị thực lực
cường đại của nhân tộc nghiền ép, bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu đã nhanh
chóng bị đánh tan và hầu như không hề có lực chống trả, cũng bởi vì
nguyên nhân này , cuồng phong máu huyết ngập tràn khắp nơi , trong Thanh Xà bộ tộc hầu như không còn bao nhiêu người sống. Còn một ít tộc nhân
kéo dài được chút hơi tàn, cũng đều đã hoàn toàn mất đi chiến lực, bị Tứ Chính danh môn bắt làm tù binh.
Vũ Khư trăm ngàn năm yên tĩnh, lúc này đây đồng dạng đã hóa thành một mảnh chiến trường khốc liệt, sau khi Ngọc Lâm biến thành Thanh Xà cường đại và thua bởi chưởng môn Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường Chân
Nhân, cuộc chiến đấu này đã tới hồi kết thúc. Ngoại trừ còn có một số
người dò xét vũ khư và kiểm tra những thi thể kia ra, đại bộ phận Tứ
Chính danh môn đệ tử cũng bắt đầu trở về khu vực của mình.
Lăng Tiêu Tông nơi đây cũng như thế, trong mưa gió đám đệ tử trẻ tuổi trước đây không lâu vẫn còn chém giết cũng dần dần trở về, trong đó
liền tụ họp mấy người xuất sắc nhất: Tôn Hữu, Cam Trạch, Chung Thanh
Trúc, mà bọn họ cũng rất nhanh thấy được tình hình bên này giữa Thẩm
Thạch cùng Đỗ Thiết Kiếm.
Bởi vì Hoài Viễn Chân Nhân đứng bên 2 người Thẩm Thạch cùng Đỗ Thiết
Kiếm , sắc mặt hờ hững lại ẩn hiện có nét không giận mà uy, vì vậy các
đệ tử trẻ tuổi cũng không dám tới gần, chẳng qua là khi trở về đến đội
ngũ bổn tông, sau đó càng không ngừng hướng Thẩm Thạch mà dò xét, tựa hồ cũng phát giác được nơi này tình hình có chút kỳ quái.
Trong lòng Thẩm Thạch thở dài một tiếng, nếu như có thể, hắn đúng là
không cam tâm trước mặt những bằng hữu này động thủ giết người, chẳng
qua là rất khó nói rõ uẩn khúc với họ, vô luận như thế nào, những năm
gần đây Đỗ sư huynh vẫn luôn đối với mình có ân, về tình về lý, Thẩm
Thạch đều cảm giác mình không thể làm ngơ.
Hắn chậm rãi đi tới, Ngọc Lung không hề có khí lực nằm ngã dưới đất,
chỉ có thể sử dụng ánh mắt căm thù nhìn mình. Quan sát gương mặt vốn đã
quen thuộc trong trí nhớ, dù Thẩm Thạch nội tâm cứng rắn, cũng nhịn
không được có chút cảm xúc.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, cảm giác được thời điểm này đồng thời có rất
nhiều ánh mắt hướng tới mình, trong những ánh mắt kia xuất hiện tâm tình phức tạp không thể hiện rõ, giống như lo lắng giống như nghi hoặc,
nhưng mà Thẩm Thạch cũng không ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng qua sau khi
hắn hít sâu một hơi, thò tay vào trong Như Ý Đại lấy ra Khuynh Tuyết
Kiếm,hàn quang bắn ra bốn phía.
Kiếm quang như tuyết, trong sát na rực sáng lên, dường như phản chiếu khuôn mặt của hai người, một cái là hắn, một cái là Ngọc Lung.
Trên mặt Ngọc Lung thoạt nhìn cũng không tỏ vẻ sợ hãi, nàng vẫn hung
hăng mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, sau đó trong miệng mắng một câu:
"Súc sinh!."
Mặt Thẩm Thạch không biểu tình, Khuynh Tuyết Kiếm trên tay thì chậm
rãi chuyển động, mũi kiếm sắc bén nhắm ngay ngực Ngọc Lung, kiếm quang
như mặt nước lạnh lùng sáng lên. Đúng lúc đó, bên cạnh hắn, Đỗ Thiết
Kiếm đứng cách đó không xa bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Thẩm sư đệ,
chúng ta là đàn ông, cùng địch nhân dốc sức chiến đấu ra tay ác độc vô
tình cũng không tính là gì, có thể giết một nữ tử đã không còn sức đánh
trả thì có ích lợi gì, chi bằng. . ."
"Đỗ sư huynh!" Thẩm Thạch bỗng nhiên trầm giọng hét lên một tiếng, đã cắt đứt Đỗ Thiết Kiếm.
Đỗ Thiết Kiếm thần sắc khẽ giật mình, nhìn về phía Thẩm Thạch, Thẩm
Thạch im lặng một lát, sau đó hướng Đỗ Thiết Kiếm nói: "Sư huynh, huynh
anh hùng cái thế, phóng khoáng rộng lượng, khí độ lỗi lạc hơn xa người
bình thường, ta có chút ghen tị đấy. Chẳng qua là trong việc này ta nghĩ sư huynh có lẽ còn có chỗ sơ suất chưa nghĩ tới."
Đỗ Thiết Kiếm cau mày nói: "Cái gì?"
Thẩm Thạch nói: "Thế Huynh không nghe nữ tử vừa rồi mắng câu gì sao?."
"Đã nghe được, hình như là hai chữ 'Súc sinh!."
"Đúng vậy." Thẩm Thạch thản nhiên nói, "Sử sách có ghi chép, thời kỳ
ngày xưa Thiên Yêu Vương Đình, Yêu tộc cường thịnh nô dịch Nhân tộc, tùy ý làm nhục không coi ra gì, khi có tế tự, mai táng, điển lễ thì chúng
sẽ tàn sát lượng lớn nhân tộc, mỗi lần dùng đến cả vạn người. Vài vạn
năm thời kỳ đó, số lượng nhân tộc chết oan không thể tính toán, đến nay
khai quật Đại Mộ Yêu tộc, cũng có thể thấy được bạch cốt rậm rạp như như biển sâu. Mà lúc đó, Yêu tộc miệt thị nhân tộc ta, không coi trọng
người mà chỉ cho là súc sinh."
Sắc mặt Đỗ Thiết Kiếm biến hóa, về sau Thẩm Thạch dừng một chút, nhìn hắn thật sâu, nói khẽ: "Đỗ sư huynh, đối với huynh, ta hiểu rõ Yêu tộc
hơn xa huynh. Có một số việc, huynh nhất thời quên mất, nhưng người
trong Yêu tộc cho tới bây giờ đều không có quên đấy."
Sắc mặt Đỗ Thiết Kiếm tựa hồ đột nhiên có chút tái nhợt, một lát sau
than nhẹ một tiếng, lui về phía sau hai bước. Thẩm Thạch xoay đầu lại,
ngồi xổm xuống trước người Ngọc Lung, mũi kiếm Khuynh Tuyết Kiếm hàn
quang bắn ra bốn phía lạnh như băng, đã tới gần ngực Ngọc Lung trắng nõn đầy đặn, thấy rằng chỉ cần dùng lực liền có thể đâm xuyên qua trái tim
của nàng.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên Ngọc Lung ánh mắt lóe lên, nhìn chằm
chằm vào Thẩm Thạch, như là đột nhiên nhớ lại cái gì, nói: "Chính là
ngươi!"
Thẩm Thạch chau lông mày lên, ngược lại là có vài phần kinh ngạc,
nói: "Sao hả, tỷ tỷ ngươi không có nói cho ngươi?" Bất quá sau đó hắn
cười cười, nói, "Cũng đúng, đại khái nàng cảm thấy một người chết rồi
thì không cần phải nói đến nữa."
Ngọc Lung cười thảm, từ khi nào bọt máu từ khóe miệng nàng phát ra,
sau đó hung hăng mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, đột nhiên phun một
câu về phía hắn, kêu lên: "Tiểu nhân vô sỉ!"
Thẩm Thạch quay đầu đi, lại tiến tới, thản nhiên nói: "Ta không nợ Thiên Thanh Xà Yêu các ngươi bất kỳ thứ gì."
Ngọc Lung càng kích động, khàn giọng kêu một tiếng, mãnh liệt dựng
thẳng thân lên trên tựa hồ muốn hô cái gì, nhưng vào lúc này, nàng chỉ
cảm thấy ngực mát lạnh, ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Khuynh
Tuyết Kiếm lút cán mà vào, đâm vào giữa bộ ngực trắng nõn của nàng.
Thân thể của nàng lập tức cứng lại, kinh ngạc mà nhìn thanh kiếm trên ngực, tựa hồ vẫn không thể tin rằng tính mạng của mình sắp chấm dứt,
sau đó nàng có chút khó khăn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch không dời đi, cũng không có tránh né ánh mắt nữ tử điên cuồng, tuyệt vọng,
nhìn hắn đang cứng rắn lạnh lùng giống như một tảng đá yên tĩnh xuất
hiện ở trước người của nàng.
Ánh mắt Ngọc Lung bao trùm lên bóng dáng của hắn, tại thời khắc cuối
cùng của sinh mệnh nàng, chỉ có thể trông thấy duy nhất có nam tử này.
Ngọc Lung cười thảm, sau đó dùng đến tia khí lực cuối cùng trong thân thể, sử dụng thanh âm mơ hồ không rõ ràng và thê lương dị thường , chỉ
vào Thẩm Thạch, khàn giọng nói:
"Ta nguyền rủa ngươi! Dùng Thiên Yêu huyết mạch cổ xưa nguyền rủa ngươi cả đời. . ."
Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, một
mực phủ lên miệng của nàng, đem tất cả ngôn từ còn dư lại của nàng đều
đè ép trở về. Ngọc Lung thân hình điên cuồng vặn vẹo, phát ra thanh âm
giãy giụa ô ô, nhưng mà bàn tay kia cứ thế cứng rắn mà mạnh mẽ, nàng căn bản không thoát khỏi được, mà cùng lúc đó, thân thể khí lực lại như là
thủy triều rút đi, nhanh chóng rời xa nàng, lập tức cảnh vật trước mắt
cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng chẳng qua là mơ màng nghe được, nam tử kia tại bên người nàng, khẽ nói:
"Ta cũng không phải ngu."
Sau một lát, Xà nữ dòng chính của Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, tất cả động tác đều chậm lại, dần dần cứng ngắc bất động, cuối cùng đình chỉ
hô hấp.
Thẩm Thạch chờ giây lát, sau đó buông tay ra đứng lên, lúc quay người lại chỉ gặp ánh mắt khác thường của nhiều người từ các nơi nhìn qua
đây, kể cả mấy vị hảo hữu của hắn ngày xưa , cũng là như thế.
Thẩm Thạch im lặng không nói, ánh mắt đảo qua, thoáng dừng trên người Đỗ Thiết Kiếm một lát, liền chuyển hướng sang chỗ khác.
Ở bên kia, Hoài Viễn Chân Nhân đứng chắp tay, nhìn hắn, một lát sau,
chậm rãi gật đầu, sắc mặt ôn hòa, trong mắt hiện lên một tia vui mừng
cùng vẻ tán thưởng. Hoài Viễn Chân Nhân nói:
"Làm tốt lắm."
============
Thiên Yêu quan niệm khinh thường
Gái trai nhân loại đều phường súc sinh
Kiếm quang ánh sáng lung linh
Đâm ngay trước ngực xà tinh chẳng còn.