Lục Tiên

Chương 209: Chương 209: Thạch La​




Rời khỏi Quan Hải Đài, Thẩm Thạch vô thức sờ sờ Như Ý Đại bên hông, dù không mở ra xem, cũng biết gia tài của mình hiện giờ có bao nhiêu, coi như đây là một loại thiên phú do sinh ra trong nhà buôn bán đi.

Không tính mấy thứ linh tinh, tài sản của hắn hiện giờ có hai cây linh thảo nhị phẩm, và mười chín viên Linh Tinh.

Gia sản này nếu so với các tán tu nghèo túng thì khá là sung túc. Thẩm Thạch thầm thở dài một tiếng, trong đầu tự nhiên nhớ lại những lời Chung Thanh Lộ mới nói với mình, áp lực trong lòng không khỏi lại tăng thêm vài phần, hắn bật cười tự giễu, nghĩ dù sao mình cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi, nếu không tìm được sáu loại tài liệu kia, thì cũng chịu.

Hắn lại tới Quy Tâm Điện, vào xem lại bức tường trắng một lần, ghi nhớ một số nhiệm vụ đơn giản nhất, rồi xuống núi, đến chỗ bến tàu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thạch cuối cùng vẫn cảm thấy thu thập Linh thảo là cách nhanh nhất.

Tuy nói nghề hái thuốc có thể kiếm ra tiền, đa số tu sĩ cũng đều đã từng làm qua, nhưng nếu muốn làm tốt cũng không phải là điều đơn giản, chẳng những phải đọc nhiều sách, nhớ được nhiều loại linh thảo đủ loại phẩm giai, biết được vẻ ngoài của chúng, còn phải nhớ được dược hiệu công dụng, còn phải có kinh nghiệm phong phú, đoán ra được nơi chúng có thể xuất hiện, nên trên thực tế, tuy có rất nhiều tu sĩ khi ra ngoài thám hiểm đều kiêm luôn việc hái thuốc, nhưng nó chẳng khác gì dựa vào vận khí, vận khí tốt thì vô tình đào được một cây Linh thảo, còn nếu không thì thôi.

Dù sao trời sinh vạn vật, Linh thảo vốn đã là linh vật hiếm thấy, cộng với việc luôn sinh trưởng giữa cả đám cây cỏ bình thường hỗn tạp xung quanh, nên muốn tìm ra được chúng thật là không dễ, chưa nói tới việc có Yêu thú thèm thuồng chúng mà ở bên thủ hộ, thì có nghĩa lại tăng thêm một tầng nguy hiểm.

Nhưng đối với Thẩm Thạch, đọc sách ghi nhớ các loại Linh thảo vốn không phải vấn đề quá lớn, còn về phần tìm ra chỗ có linh thảo ư? Hắn leo lên Tiên thuyền, vỗ vỗ con heo nhỏ bên mình, cười ha hả:

"Nhờ mày cả nhé, Tiểu Hắc."

Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn hắn, tuy không biết đang đi đâu, nhưng vẫn rất sung sướng gừ gừ kêu mấy tiếng.

Tiên thuyền vượt biển của Lăng Tiêu Tông là một chiếc thuyền lớn, có thể chứa được cả mấy trăm người, ngày nào cũng nhổ neo vào sáng sớm, đến hoàng hôn lại trở về, chính là lối đi duy nhất giúp các đệ tử chưa đủ cảnh giới, không có khả năng ngự không phi hành nhưng muốn đi vào trong đại lục.

Trên bến tàu có mấy đệ tử canh giữ, mọi đệ tử muốn lên thuyền đều phải đăng ký vào danh sách, Thẩm Thạch đương nhiên cũng không ngoại lệ, môn quy này hắn cũng biết. Tuy nói cảnh giới đạt tới Ngưng Nguyên cảnh, tông môn sẽ không cấm đệ tử ra ngoài, nhưng trên cơ bản đệ tử bình thường muốn ra ngoài phải quay về trong vòng hai mươi ngày, không được tự tiện đi lâu hơn, những kẻ muốn trường kỳ hành tẩu thiên hạ, thì phải tới chỗ Trưởng lão đăng ký.

Đăng ký danh sách, nộp một viên Linh Tinh làm phí, Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc lên Tiên thuyền. Tiên thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu, chạy về phía đại lục Hải Châu.

Thuyền lớn theo gió vượt sóng, vô cùng vững vàng, tốc độ khá nhanh, chỉ sau nửa canh giờ, đã đến bờ Hải châu.

Trên thuyền có khoảng mấy chục Đệ tử Lăng Tiêu Tông, Thẩm Thạch nhìn quanh, đều là những khuôn mặt xa lạ. Thuyền cập bờ, các đệ tử cũng theo thứ tự rời thuyền, có tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, cũng có người chỉ đi một mình, tản ra các hướng.

Thẩm Thạch đi về hướng bắc, một lúc sau đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Vân thành hùng vĩ, nhưng hắn không đi về phía thành, mà mò trong túi ra một quyển sách nhỏ, trên bìa viết 《 Hải châu địa lý chí 》, mở ra xem một lúc, ngẩng đầu đi về phía tây thành.

Hải châu là châu lớn nhất ở phía nam của Hồng Mông Đại Lục, địa vực rộng, sản vật phong phú, từ xưa đến nay luôn có rất nhiều loại Linh tài, rất nhiều bảo địa trải rộng, là vùng đất màu mỡ cho tu sĩ khắp thiên hạ hướng tới, cũng là nơi cung cấp nuôi dưỡng vô số tu sĩ và môn phái tu chân, trong đó bao gồm cả Lăng Tiêu Tông danh chấn thiên hạ.

《 Hải châu địa lý chí 》 trong tay Thẩm Thạch chính là sách do Lăng Tiêu Tông ban cho môn hạ đệ tử, giới thiệu về các vùng đất ở Hải châu, cũng giới thiệu những nơi bảo địa có nhiều linh tài. Dù sao tu luyện chi đạo hơn phân nửa đều dựa vào chính mình, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên là chuyện tu sĩ nào cũng phải trải qua.

Bảo địa là cách gọi tục xưng, chỉ những nơi có linh khí dồi dào, thường sinh ra nhiều linh tài hơn những nơi khác, đồng thời cũng thường xuyên thu hút nhiều Yêu thú hung hãn tụ tập ở đó, nên bảo địa đồng thời cũng là hiểm địa. Nhưng bản thân Yêu thú cũng là một loại linh tài tu sĩ theo đuổi, nên các tu sĩ vẫn không ngừng đổ về bảo địa, chỉ khác chăng là độ mạo hiểm cao hơn nhiều so với những chỗ bình thường, nó là nơi phẩm giai của linh tài cao hơn, chiến lực của yêu thú cũng mạnh hơn, khả năng chết người cũng nhiều hơn.

Nhưng con đường tu tiên, có bao giờ là đường phẳng đâu?

Thẩm Thạch lần này lựa chọn đến một chỗ tên là bảo địa "Đại Phong Nhai", ở phía tây, cách Lưu Vân thành chừng một trăm tám mươi dặm, theo ghi chép trên Hải châu địa lý chí, nơi này có rất nhiều Linh thảo, phẩm giai không cao, đa số là Nhất, Nhị phẩm, thi thoảng mới có Tam phẩm Linh thảo, chỗ này cũng có Yêu thú, nhưng phẩm giai cũng chỉ tương đương cỡ đó.

Thẩm Thạch chọn Đại Phong Nhai là có lý do. Tìm được Linh thảo là chuyện phải làm, nhưng mấu chốt là Yêu thú nơi này không quá mức hung mãnh, với thực lực của hắn hiện giờ, nếu phải đánh nhau với Tam giai Yêu thú đã ngưng tụ Yêu Đan, thì vẫn là lành ít dữ nhiều.

Có lẽ kiếm lấy một ít Linh Tinh, rồi tới Thuật Đường học một cái Nhị giai thuật pháp nhỉ?

Đến trưa, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc đã đến Đại Phong Nhai.

Đại Phong Nhai này, là một dãy núi nhỏ diện tích hơn mười dặm, có một ngọn núi cao vút lên đột ngột, vách núi rất là bắt mắt, nghe nói trên đỉnh núi gió thổi rất lớn, người thường không lên tới được, nên mới có tên là Đại Phong Nhai.

Đứng ở chân núi, Thẩm Thạch nhìn địa thế chugn quanh, thấy có một con đường núi nhỏ uốn lượn đi lên, thế núi bằng phẳng, những đỉnh núi nhấp nhô nối nhau, trên núi có những rừng cây xanh, cây cỏ phong phú, quả là nơi thích hợp cho Linh thảo sinh trưởng.

Hắn gật đầu, nhìn Tiểu Hắc cũng đang nhìn quanh dò xét như mình, lấy mũi chân đá nhẹ vào mông nó một cái, xòe năm ngón tay, cười ha hả: "Năm cây Linh thảo, đổi một viên Linh Tinh nha."

Tiểu Hắc Trư vèo một cái xông ra ngoài, vui mừng chạy về phía trước, nhìn rất hưng phấn.

Thẩm Thạch cười, đi theo nó.

Một canh giờ sau, Thẩm Thạch đi lên đỉnh núi nhỏ đầu tiên, trong Như Ý Đại bên hông, đã có thêm bảy cây Linh thảo, và mất đi một viên Linh Thạch.

Bảy cây Linh thảo đều là Nhất phẩm, không thể gọi là có gì đặc biệt, nhưng tốc độ thu thập linh thảo này quả là rất không tệ. Nhưng Thẩm Thạch lại thấy đau đầu, vì sau khi tìm được năm cây Linh thảo đổi được một viên Linh Tinh từ Thẩm Thạch, Tiểu Hắc Trư lập tức bệnh cũ phát tác, trở nên lười nhác, làm việc qua loa ứng phó, dù cũng tìm được thêm hai cây Linh thảo, nhưng không chịu làm việc đàng hoàng nữa.

"Sớm biết như vậy, lúc đầu phải bảo với mày mười cây Linh thảo, không, hai mươi cây Linh thảo mới được đổi một viên Linh Tinh thì tốt biết mấy." Thẩm Thạch nhìn Tiểu Trư rạo rực ngậm Linh Tinh trong miệng nhàn nhã tản bộ mà lắc đầu.

Thấy trời còn sớm, Thẩm Thạch cũng mặc kệ, cùng Tiểu Trư tùy tiện đi dạo khắp nơi, vừa đi vừa mở to hai mắt, muốn thử tự mình đi tìm.

Nhưng rõ ràng không có cảm giác nhạy bén của Tiểu Hắc Trư, việc tìm ra Linh thảo trở nên vô cùng khó khăn. Thẩm Thạch tìm kiếm cả buổi, không ngại cực khổ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Đến lúc này hắn mới cảm nhận được những người tán tu quả là cực khổ, không có tông môn sư thừa, không có chỗ dựa, muốn tu đạo tu luyện, chỉ có thể dựa vào chính mình vất vả mà đi tìm từng viên từng viên một Linh Tinh.

Qua một canh giờ, đi xuống một hạp cốc, trong túi của Thẩm Thạch vẫn chỉ có bảy cây linh thảo.

"Sắp tới làm sao sống nổi đây!" Thẩm Thạch thở ra một hơi dài phiền muộn, dựa lưng vào một cây đại thụ ngồi xuống, nói với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc Trư nhìn hắn, kêu hừ hừ hai tiếng, vẻ không đồng ý với ý kiến của Thẩm Thạch, nhổ viên Linh Tinh trong miệng ra rồi lại cuốn trở về, mơ hồ có thể thấy được hào quang trên đó mờ đi không ít.

Thẩm Thạch hừ một tiếng, tức giận vỗ đầu nó: "Tìm không được Linh thảo sẽ đói đấy, lúc đó tao sẽ làm thịt mày, mang thịt mày vào trong Lưu Vân thành bán!"

Tiểu Hắc Trư bất mãn, cái đuôi nhỏ dựng thẳng lên rung hai cái.

Thẩm Thạch bật cười, đẩy nó một cái, ai ngờ Tiểu Hắc Trư không lùi, mà còn xông tới, lấy đầu ủi hắn.

Thẩm Thạch nói: "Đừng làm rộn." Nói rồi lại lấy tay đẩy Tiểu Hắc, ai ngờ Tiểu Hắc Trư kiên nhẫn, cứ xông tới ủi hắn đi, Thẩm Thạch không chịu nổi nó dây dưa, đành phải đứng lên.

"Được rồi được rồi, tao chỉ nói đùa thôi, ai nỡ làm thịt mày đem đi bán!"

Tiểu Hắc Trư hừ hừ hai tiếng, đứng ở chỗ Thẩm Thạch mới vừa ngồi, gõ móng heo xuống đất hai cái.

Thẩm Thạch nhíu mày, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ mặt đất, không thấy có gì khác thường, ngạc nhiên nói: "Mày có ý gì?"

Tiểu Hắc Trư kêu gừ gừ, hất đầu, bước đi.

Thẩm Thạch trừng mắt liếc con heo giả vờ giả vịt kia, nghĩ nghĩ, thử đào đất chỗ heo nhỏ mới gõ chân, không lâu sau, trong đất lộ ra một cái củ màu nâu xám, nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt Thẩm Thạch sáng ngời, nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng kêu sung sướng vang lên ngay bên cạnh: "Ồ, đây không phải là Nhị phẩm Linh thảo Thạch La sao!"

Từ sau một cây đại thụ cách hắn chừng hơn một trượng có một nam một nữ bước ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái củ trong tay Thẩm Thạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.