CHƯƠNG 16 KẾT GIAO
Vừa rồi còn nói “Động thủ” a,“Giết” a gì gì đó, hiện tại lại dám to mồm nói “Ăn một bữa”,“Ta làm chủ” nữa chứ…… tư duy của Cung Cửu này chuyển biến nhanh quá, rất quỷ dị a, người này rốt cuộc là sinh vật kỳ quái từ địa phương nào chạy bậy ra đây thế này!
Diệp Cô Thành đã hoàn toàn cân nín không biết nói gì, Tư Không Trích Tinh cũng vẻ mặt mờ mịt, gã kinh ngạc vuốt hồng ngân trên cổ mình, thì thào hỏi:“Ngươi…… Ngươi không giết ta ?” Gã vốn đang nghĩ Cung Cửu sẽ bão nổi sau đó cùng Diệp thành chủ đại chiến ba trăm hiệp thiên hôn địa ám, ngươi chết ta sống — căn bản chỉ vì cứu cái mạng nhỏ này của gã thôi…… Nếu thật như vậy, Tư Không Trích Tinh cảm thấy, cho dù cuối cùng gã có chết, cũng coi như là “Tuy tử mà vinh” .
Bất quá Tư Không Trích Tinh có vẻ coi trọng mức trọng cái mạng nhỏ của mình rồi: Không bàn tới chuyện Diệp Cô Thành căn bản hoàn toàn không có khả năng sẽ vì gã mà đánh sứt đầu mẻ trán với Cung Cửu…… Gã cũng chẳng phải cơ hữu của Diệp Cô Thành, đáng để Diệp Cô Thành làm thế sao? Liền tính là Cung Cửu cái tên biến thái không thể suy đoán theo lẽ thường kia, chỉ sợ cũng không có hứng thú chịu một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên chỉ vì muốn giết Tư Không Trích Tinh — về phần lý do a, vẫn là lý do kia: Tư Không Trích Tinh cũng không phải cơ hữu của Diệp Cô Thành, đáng để Cung Cửu hắn làm thế sao?
Cung Cửu chỉ coi Tư Không Trích Tinh, coi ván bài lấy mạng này như một trò chơi, một trò tiêu khiển mà thôi, hắn sao có thể vì “việc nhỏ như vậy” mà trở mặt với Diệp Cô Thành chứ? Ý định của hắn là muốn lấy lòng Diệp Cô Thành, huống hồ còn có Lục Tiểu Phụng tên “Khắc tinh” này, Cung Cửu cũng không muốn biến thành kẻ thù với hắn.
Vì thế mọi người chỉ thấy khí chất của Cung Cửu chợt từ âm trầm tà dị biến “bùm” cái thành tao nhã, ngữ khí ngây thơ cực:“Giết người chuyện xấu xa như thế, sao ta có thể nhẫn tâm làm chứ?” Nói xong còn dịu dàng cười:“Ta là người tốt à nha.”
Tư Không Trích Tinh suýt nữa chổng chân lên trời — này…… Những lời này sao lại nghe quen quen thế này, hình như lúc nãy là gã nói mà……
Thế nhưng vận tốc quay của tư duy Lục Tiểu Phụng càng nhanh: Nếu không hắn sao có thể giao nhiều bằng hữu kỳ kỳ quái quái, thậm chí là hình thù quái lạ như vậy? Chỉ thấy hắn cũng bật cười, cười như mộc xuân phong, cứ như hắn không phải bị Cung Cửu uy hiếp bắt cược mạng của Tư Không Trích Tinh, mà vốn là vì đến giao bằng hữu với Cung Cửu, hòa khí cười nói:“Đúng vậy, giết người cái gì chứ mất hứng nhất đấy, vẫn là có một bữa cơm tốt hơn.” Nói xong hắn sờ sờ bụng, tiếp tục cười nói:“Ta cũng thật đói a, đói quá a, chúng ta đừng nhiều lời ở chỗ này nữa, đi nào!”
Muốn cùng người nào đó giao bằng hữu, đầu tiên tất yếu phải đuổi kịp tiết tấu suy nghĩ của hắn – về mặt năng lực này, trình độ của Lục Tiểu Phụng tuyệt đối có thể nói là đệ nhất thiên hạ!
Mắt thấy Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng đã nói đùa bật cười với nhau như thế, Diệp Cô Thành đành yên lặng đuổi theo, cố gắng không để gương mặt băng sơn của y rạn nứt, thế nhưng Tư Không Trích Tinh thật sự tan nát cõi lòng – trái tim nhỏ bé yếu đuối của gã cũng không có ai đến an ủi , ô ô……“Hóa thù thành bạn” Cái gì chứ chán ghét nhất đấy!
Nhưng mọi người hình như đã quên ai đó, chỉ nghe một tiếng gọi yêu kiều vang vọng:“Cửu công tử, chờ chờ ta.” Sa Mạn mặc một bộ lụa mỏng hồng nhạt, giống như hồ điệp nhẹ nhàng nhào vào lòng Cung Cửu.
Lục Tiểu Phụng thấy Sa Mạn, mắt chợt sáng lên, phảng phất như ánh sao lung linh chợt lóe trong trời đêm; Mà Diệp Cô Thành thấy thế, mặt cũng đột nhiên đen lại.
Cung Cửu ôn nhu ôm Sa Mạn, nói:“Ngươi vừa rồi chạy đi nơi đâu ?”
Hai gò má Sa Mạn hơi hồng, cúi đầu, dịu dàng nói:“Ta…… Ta rời thuyền chậm chút……” Thế nhưng chậm thế nào cũng chậm không đến thế a, kỳ thật lúc nàng sắp rời thuyền, từ xa đã thấy bọn Cung Cửu dường như đang đánh nhau một trận, liền thập phần thức thời tránh trên thuyền không xuống…… Thẳng đến Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng rốt cục “Hóa thù thành bạn”,“Dụ dỗ nhau” xong, Sa Mạn mới “lững thững đến trễ”.
Trước mặt nữ nhân Lục Tiểu Phụng vĩnh viễn là tối có phong độ, lấy sự thông minh của hắn tự nhiên đoán được nguyên nhân Sa Mạn “Đến chậm”, sao có thể để một mỹ nữ kiều diễm như thế cảm thấy khó xử chứ? Lúc này liền chen vào nói:“Trước khi các nữ hài tử mỹ lệ xuất môn, luôn cần thời gian để hảo hảo ăn mặc, nhưng dù các nàng luôn thong dong đến trễ, cũng đáng các nam nhân chờ mà.” Nói xong hắn lộ ra nụ cười tươi mê người đặc hiệu của lãng tử hoa tâm cho Sa Mạn, lại nhìn về phía Cung Cửu, lễ phép hỏi:“Không biết ta có vinh hạnh, biết được tên của vị cô nương mĩ lệ này không?”
Cung Cửu vẫn tao nhã cười, hơi gật đầu nói:“Nàng tên Sa Mạn, thân thế của nàng thật khiến người ta thương tiếc, ta liền thu lưu nàng.”
“A,” Lục Tiểu Phụng cảm khái kéo tay Cung Cửu, nói:“Ngươi quả nhiên là một người tốt.”
Diệp Cô Thành hận không thể chọt cho đui hai con mắt mình — y nhìn thấy gì? Cung Cửu cư nhiên tay trong tay với Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng còn nói Cung Cửu “Là một người tốt”? ! càng làm người ta câm nín là, trong lòng Cung Cửu còn ôm một Sa Mạn…… tình cảnh này sao mà huyễn huyễn quá vậy! khi ba người họ đứng chung một chỗ, chẳng lẽ không phải phát sinh quyết chiến cuối cùng sao? Tình hình chính xác rõ ràng phải là thế này: Lục Tiểu Phụng vô cùng anh dũng đem Sa Mạn lạnh run bảo vệ sau người, sau đó nói với Cung Cửu — ta muốn đại diện cho toàn vũ trụ tiêu diệt tên biến thái là mi, để thế gian được sáng sủa trời quang! Còn nữa nghen, hạnh phúc của Sa Mạn cũng do ta mang đến!
Tư duy Diệp Cô Thành càng chạy càng xa trong lòng vạn phần cảm khái: Cung Cửu và Lục Tiểu Phụng cư nhiên cũng có thể “Tương thân tương ái” thế này, đều là công lao của ca đây! Ca đã cống hiến to lớn biết bao để làm nên hòa bình thế giới này, thế nhân vô tri vĩnh viễn sẽ không biết được sự vĩ đại của ca aaa!
Lục Tiểu Phụng và Cung Cửu liền “hai huynh đệ đều tốt” như vậy, Sa Mạn lại như có chút chú ý đến Lục Tiểu Phụng, thường liếc nhìn hắn một cái…… tất cả mọi người ở đây đều là võ lâm cao thủ, ai lại không phát hiện chứ? Lục Tiểu Phụng không khỏi có chút kiêu ngạo: Hắn quả nhiên rất có mị lực, ngay cả nữ nhân đi theo Cung Cửu cao thâm không lường được này cũng bị hắn hấp dẫn. Diệp Cô Thành cũng thập phần khó chịu, y vốn nhìn Sa Mạn không vừa mắt, hiện tại lại càng không thuận mắt : nữ nhân vô tri, mi không nên phá hủy cống hiến của ta dành cho hòa bình thế giới a…… Nếu không kiếm của ta sẽ không có mắt đâu đấy!
Cung Cửu lại coi như không phát hiện, tiếp tục cùng Lục Tiểu Phụng tán chuyện thiên nam địa bắc. Nào có ai biết ấn tượng Sa Mạn dành cho Lục Tiểu Phụng kỳ thật là thế này: Cái gã tiểu hồ tử [1]tên Lục Tiểu Phụng để bộ ria mép gớm ghiếc này, rõ ràng là vì Tư Không Trích Tinh “vốn thuộc về hắn ” mà đến quyết đấu với Cửu công tử, thế nhưng, mị lực của Cửu công tử quá khủng khiếp, Lục Tiểu Phụng này lại “Thay Tư Không Trích Tinh” Trở thành tình mới của Cửu công tử…… Xem đi, Tư Không Trích Tinh đã héo tàn nát vụn bay theo làn gió rồi, ai, người bị cả bằng hữu và tình nhân phản bội đáng thương a……“Hóa địch nhân làm cơ hữu” gì gì đó thật quá đáng nha. (Em quỳ chị Mạn, [dập đầu lạy], chị có thể đi làm tác giả đam mỹ đấy)
[1]Tiểu hồ tử: gã râu ria
Tiếp đó, năm người mặt ngoài vui vẻ thuận hòa, suy nghĩ trong nội tâm đều là ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’ liền đến tửu lâu xa hoa nhất trong thành ăn uống tiện thể “Bồi dưỡng tình cảm” luôn.
Lục Tiểu Phụng liên tiếp kính rượu Cung Cửu, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được Lục Tiểu Phụng đang muốn chuốc say Cung Cửu — Cung Cửu chẳng lẽ không biết sao?
Cung Cửu đương nhiên biết trò ranh của Lục Tiểu Phụng, nhưng hắn cũng không để ý chút nào. Vô luận Lục Tiểu Phụng châm cho hắn bao nhiêu rượu, Cung Cửu cũng không cự tuyệt, đều uống cạn.
Tình hữu nghị của các nam nhân, đều là đến từ việc tu ừng ực bầu rượu mà hình thành. Nguyên bản Lục Tiểu Phụng còn ôm nghi ngờ và phòng bị đối với Cung Cửu, nhưng uống hết chén này đến chén khác, hai người như biến thành huynh đệ — không thể không nói, Lúc Cung Cửu không biến thái, tuyệt đối có thể được cho là “Người gặp người thích hoa gặp hoa nở”: Hắn chẳng những bộ dạng hảo, còn tươi cười sang sảng, cách nói năng hài hước, thái độ khiêm tốn lại tài hoa hơn người…… Ngay cả Tư Không Trích Tinh lúc trước bị hắn hung hăng dọa sợ, ngay lúc Cung Cửu lộ chút thâu thuật liền nhãn sáng lên nhiệt liệt thảo luận cùng Cung Cửu, cứ như gặp tri kỷ vậy.
Diệp Cô Thành vây xem một bên, cũng không khỏi cảm thấy có chút mất mát — vì y là Diệp Cô Thành cao ngạo như tiên, cho nên y tuyệt đối không thể tùy ý làm bậy như Cung Cửu, cùng bọn Lục Tiểu Phụng uống rượu đàm tiếu. Y chỉ thoáng nhấp mấy chén, cũng đã làm Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên sững sờ, muốn nhìn y uống một ly tiếp một ly…… Đó căn bản không có khả năng xảy ra, bởi vì thân thể Diệp Cô Thành ban đầu vốn không uống rượu nên không thể chịu nổi rượu, Bạch Vân thành chủ say khướt gì đó, thật sự rất tổn hại hình tượng a!
Không phải mỗi người đều có thể như Cung Cửu thông suốt với hai chữ “Hình tượng”, từ điểm này mà nói, Diệp Cô Thành vẫn rất bội phục Cung Cửu – Ban đầu Cung Cửu trước mặt y cũng “ra dáng con người” lắm đấy, thật giống hiện tại, thật giống một “Cửu công tử hoàn mỹ”. Thế nhưng mới qua vài ngày a, bản chất biến thái của Cung Cửu liền dần lộ ra, hơn nữa Diệp Cô Thành còn có một cảm giác mơ mơ hồ hồ, tuy Cung Cửu hiện ra một ít “Đặc biệt”, nhưng vẫn nắm chắc một “mức độ” nào đó, một “mực độ” để người khác có thể miễn cưỡng chấp nhận, tỷ như nói Lục Tiểu Phụng, hắn hiện tại có lẽ chỉ cho rằng Cung Cửu chính là một cao thủ lánh đời cá tính hơi quỷ dị thôi, coi như là một bằng hữu có thể tương giao — nhưng cứ như thế, chỉ sợ về sau Cung Cửu cũng sẽ chậm rãi lộ ra càng nhiều bản tính, mà mọi người sẽ chậm rãi, chậm rãi quen dần, đến cuối cùng…… Đây thật sự là một suy đoán đáng sợ aaa!
Diệp Cô Thành đột nhiên hiểu được: Cung Cửu nhất định hiểu rất rõ đạo lý “Nước ấm nấu ếch” [2] — mà bọn họ chính là đám ếch này, cứ tiếp diễn như thế, nói không chừng đợi đến một ngày nào đó, cho dù Cung Cửu xé nát quần áo lăn qua lăn lại tiện thể kêu gào “Đến đánh ta” trước mặt bọn họ, bọn họ cũng có thể vừa bình tĩnh tiếp tục uống trà, vừa thuần thục tiếp nhận roi da ……
________________________
[2] Hình như là vào thế kỉ 19, có một nhà khoa học nào đó đã tiến hành một thí nghiệm, bắt một con ếch bỏ vào nước sôi, con ếch chịu không nổi nhảy bật dậy trốn thoát. Tiếp đó, ông ta bắt một con ếch bỏ vào nước lạnh và từ từ đun nhẹ cho nước ấm dần, con ếch không khó chịu mà còn tung tăng bơi trong đó, thế nhưng khi nhiệt độ càng lúc càng tăng, ếch cảm thấy không chịu nổi nữa muốn cùng vẫy thoát khỏi đó nhưng đã kiệt sức và chết luôn trong nồi.
“Nước ấm nấu ếch” mang nghĩa là nếu con người lâm vào một tình thế nguy hiểm bất ngờ họ sẽ lập tức bừng tỉnh và có thể tránh khỏi nhưng khi nguy cơ kéo đến từ từ họ sẽ buông lỏng cảnh giác và bị đe dọa đến tính mạng.
_______________________
Đợi đến khi Diệp Cô Thành phục hồi tinh thần từ suy nghĩ toát mồ hôi lạnh vô hạn kia, Lục Tiểu Phụng cùng Tư Không Trích Tinh đã ngã trái lật phải ôm bình rượu uống say như chết, ngay cả Sa Mạn cũng nằm sấp trên bàn, chỉ có Cung Cửu vẫn đang cười dài ngồi ngay ngắn .
Đấu tửu lực với biến thái hả, bọn Lục Tiểu Phụng này không thể nghi ngờ đã làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Diệp Cô Thành âm thầm lắc đầu, tiếp đó đứng lên, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ. Loại chuyện như vác ma men về phòng, vô luận thế nào cũng không có khả năng đến phiên y làm …… Trên thực tế Cung Cửu cũng không cần đi ‘dọn’ bọn Lục Tiểu Phụng, ngay khi họ “ngã xuống”, bọn thuộc hạ xuất quỷ nhập thần của Cung Cửu liền từ “hư không” Xuất hiện , đem ba người say khướt “Phân loại” đá về các phòng, hiệu suất hành động cực cao.
Nhưng không đợi Diệp Cô Thành đi mấy bước, Cung Cửu bỗng đứng bật dậy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào vào lòng Diệp Cô Thành, khẽ mở đôi mắt sương mù, hai gò má phi hồng lẩm bẩm nói:“Tiểu mỹ nhân, đại gia ta đêm nay thương ngươi.”
_______________________________