CHƯƠNG 1: CUNG CỬU
Mắt vừa nhắm, người đã chết. Mắt vừa mở, người lại sống.
Khắc trước trái tim vỡ tan mà chết, khắc này lại nằm trên giường của mình, trở thành bản thân của mười năm trước.
Đổi lại là bất kì kẻ nào gặp phải tình huống thế này, đại khái sẽ không thể tin nổi nhéo mình hai cái, mơ màng bối rối mấy khắc, sau đó lúng ta lúng túng, hoặc có lẽ sẽ cảm kích trời xanh rũ lòng thương xót, hùng ngôn tráng ngữ một phen, thề sẽ bồi thường cho thân nhân tình nhân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhả ra lời độc muốn kẻ thù hối hận giáng sinh hậu thế, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười dài chí khí mạnh mẽ, mặc sức tưởng tượng nhân sinh tuyệt diệu trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, phóng nhãn tứ hải ai là địch thủ –
Nhưng hắn chỉ trợn mắt nhìn, chẳng nói tiếng nào cười một tiếng, rồi ngồi dậy như ngày thường, xuống giường, đi đến trước mặt gương sáng ngời to lớn dài bằng khổ người, bắt đầu chỉnh sửa áo mũ.
Chết thì đã sao, sống lại thế nào, hắn như trước vẫn là…… Cung Cửu.
Từ đầu tới cuối, đều là Cung Cửu.
Trong tấm kính Lưu Ly, cống phẩm thượng đẳng đến từ hải ngoại, hắt ra bóng một thanh niên phong thần tuấn lãng, nhưng biểu tình và động tác của hắn lại khá kỳ lạ — hắn say mê vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của mình, cứ như đang vỗ về tình nhân, biểu tình nhộn nhạo, ánh mắt sương mù.
Thật lâu sau, Cung Cửu mới thanh tỉnh lại, lập tức hơi nheo hai mắt, thở dài lặng lẽ: Cung Cửu a Cung Cửu, ngươi chẳng những không chết, còn trở lại quá khứ……
Tai họa di ngàn năm, lời này quả nhiên không sai.
Nhưng vì sao còn sống lại? Sống lại…… còn có ý nghĩa gì? Cung Cửu chậm rãi buông tay xuống, hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái không thanh tỉnh, phảng phất như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.
Nhớ lại thất bại và cái chết của mình, cuồng bạo và điên cuồng hết sức kiềm nén trong đáy mắt Cung Cửu dần sắc bén lên, hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào bản thân trẻ hơn mười tuổi trong kính, trong đầu ầm ầm rung động như tiếng sấm dồn—ngay trước lúc bị giết vào “đời trước”, Cung Cửu đã biết chân tướng năm đó mẫu thân bị giết, áp lực nhiều năm như vậy cơ hồ đã bức hắn đến phát điên, dựa vào toàn bộ niềm tin và oán hận kiên định nhất trong lòng, hắn mới chống đỡ nổi…… Hắn muốn báo thù, muốn chứng minh chính mình, càng muốn đứng trên đỉnh của chúng sinh, giẫm nát người trong thiên hạ dưới lòng bàn chân — mà hết thảy động lực này, ban đầu đều xuất phát từ mẫu thân hắn.
Thế nhưng Cung Cửu vạn vạn không ngờ, kết cục cuối cùng lại là như vậy, cừu hận hơn hai mươi năm của hắn đối với phụ thân sinh thành nguyên lai hoàn toàn là vô nghĩa, mà đại kế leo lên đỉnh thiên hạ hắn khổ tâm mưu đồ nhiều năm cũng giống như một trò hề bị đập tan, ngay cả chính hắn cũng vì nữ nhân kia phản bội mà chết trong tay Lục Tiểu Phụng…… Hắn quả thực chính là một trò cười thiên đại! Nhân sinh của hắn, kiêu ngạo của hắn và bí mật đáng khinh của hắn hoàn toàn trở thành lời buôn chuyện của kẻ khác, một món đồ trang trí cho cả câu chuyện, mà thành tựu của hắn cũng chỉ tô điểm thêm cho nhất sinh huy hoàng của cái gã mang tên Lục Tiểu Phụng kia…… Hắn bị căm hận, bị khinh thường, bị phản bội, bị cười nhạo, thậm chí còn…… Bị thương hại, hắn căn bản đã là hai bàn tay trắng.
Cung Cửu trong lúc nhất thời chỉ hận đến mức cả người phát run, đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, hắn bỗng nhiên còn có một xúc động, muốn dùng hai tay xé toạch ngực bụng mình, cường ngạnh lấy trái tim đầy máu của mình ra…… Trên trán nhỏ mồ hôi lạnh, lúc này Cung Cửu chỉ có thể cắn chặt răng, gắt gao nắm chặt hai đấm, cố gắng ức chế xúc động muốn bạo ngược chính mình trong linh hồn.
“Cửu ca, Cửu ca…… Ca có ở trong phòng không?” Đúng lúc này, thanh âm thanh thúy như tiếng chuông bạc cũng từ sân trong không xa truyền đến, phảng phất mang theo một làn gió vui sướng, xóa tan đi phong bạo đang nổi lên trong phòng.
Cung Cửu cả người chấn động, mở bừng hai mắt, trái tim đập thình thịch, phảng phất muốn từ cổ họng nhảy ra. Hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, Cung Cửu mới thoáng bình tĩnh một ít, sau đó hắn buông hai đấm nắm chặt ra, đôi mày khẽ nhướng, ngữ điệu tự nhiên đáp:“Ca tại.” nói xong lời này, mặt ngoài của hắn xem như đã hoàn toàn khôi phục bình thường, lại trở thành Cung Cửu bạch y bồng bềnh, phong thái khiếp người kia…… Nhưng trên đời này, chẳng lẽ không phải chỉ có một Cung Cửu sao? Một người, lại có hai mặt bất đồng rõ ràng đến thế, Cung Cửu như vậy, chẳng lẽ không phải một quái thai?
Cung Cửu lạnh lùng nhìn người trong gương kia, thần thái này, cứ như đang nhìn một kẻ khác.
Có tiếng bước chân khoan khái xa xa vọng đến, còn kèm theo tiếng cười tựa chuông bạc, đó là điều Cung Cửu nghe được, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần chờ đợi.
Ngay sau đó, một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi liền mang theo một thân mùi hương hoa đào xông vào trong phòng, cười dài chắp tay sau lưng, nghiêng đầu, nói:“Cửu ca, thuyền đã chuẩn bị xong rồi, Mục thúc đang đợi ca đó, đừng chỉ lo chăm chút cách ăn mặc.” Nói xong hai mắt linh động chuyển động nhanh như chớp, lại duỗi ngón tay trắng noãn ra túm chặt vạt áo Cung Cửu, vừa lay động vừa nói:“Đúng rồi Cửu ca, lúc ca trở về không được quên mang lễ vật cho muội đấy, bằng không muội nhất định sẽ giận cho coi.”
Cung Cửu tinh tế đánh giá tiểu cô nương từ đầu đến chân một phen, giữa đôi mày mang theo một chút thần sắc hoài niệm, một lát sau mới khẽ gật đầu, lấy ngón tay chọc chọc trán tiểu cô nương, nói:“Đã biết, muội là tiểu nha đầu tham ăn, không phải thích ăn bò khô sao, Cửu ca đến nơi sẽ mua cho, mang về cam đoan đủ muội ăn một năm.” Tiểu muội vẫn là tiểu muội đó, cũng chỉ có nàng, từ đầu tới cuối đều không ruồng bỏ Cung Cửu, vô luận là Cung Cửu nào, nàng cũng không ghét bỏ. Nghĩ như vậy, trong lòng Cung Cửu đột nhiên sinh ra một dòng nước ấm, trong thần sắc lãnh đạm cũng đan thêm một phần nhu hòa.
Tiểu cô nương lập tức cười tít đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, vui thích nói:“Biết ngay Cửu ca hiểu rõ muội nhất mà.”
Cung Cửu cũng cười, trong nụ cười mang theo vài phần dung túng, ngữ khí quen thuộc hỏi:“Tiểu muội thích ai nhất?” Vấn đề này, mỗi lần hắn xuất môn đều sẽ hỏi.
Tiểu cô nương lập tức nhảy lên, phảng phất mang theo một làn gió, trực tiếp nhảy vào lòng Cung Cửu, ngồi trong khuỷu tay phảng phất như trời sinh đã là chuẩn bị vì nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời trong suốt, cong khóe miệng lên, lớn tiếng nói:“Thích Cửu ca nhất, tiểu muội thích Cửu ca nhất!” Mỗi lần đều là đáp án này, từ trước đến nay cũng không hề thay đổi.
Cung Cửu tức thì có cảm giác sáng tỏa lâng lâng, ấm ức trong lòng tiêu tán không ít, hắn thuần thục nâng tiểu cô nương lên, vững vàng cất bước ra khỏi phòng, cười nhẹ nói:“Tiểu nha đầu, khinh công có tiến bộ a, nhưng càng lớn càng nặng .” Lập tức không đợi tiểu cô nương lộ ra vẻ mặt đắc ý lại ảo não, liền hỏi ngược lại:“Cửu ca lần này rời đảo, mang vài tỷ tỷ xinh đẹp về cùng muội chơi đùa, tiểu muội cảm thấy được không?”
“Không được! không được! không được!” Tiểu cô nương ra sức lắc đầu, căm giận chu miệng, nói:“Không thèm tỷ tỷ gì hết! Ai cũng không thể giành Cửu ca với muội!” trong ánh mắt sáng ngời của tiểu cô nương ánh ra vẻ tức giận, còn mang theo độc chiếm dục cường liệt, cùng lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn non nớt của nàng cũng nhăn lại, tựa như cái bánh bao vừa ra khỏi lò, nóng hầm hập.
“Ai cũng không giành được Cửu ca đi hết,” Cung Cửu vẫn cười như trước, nhưng ánh mắt xa xăm, nói:“Cửu ca thích nhất, vĩnh viễn chỉ có tiểu muội.”
Cùng một cuộc đối thoại, không kém một chữ, cứ như năm đó.
Lúc này mặt trời còn tà tà treo trên biển, ánh kim ôn hòa chiếu vào người hai huynh muội, tiểu cô nương ngồi trong khuỷu tay Cung Cửu, một bàn tay đặt trên vai Cung Cửu, tay kia thì nghịch khối ngọc thạch Cung Cửu đeo trên cổ, mắt to chớp chớp, bóng của đôi lông mi cong vút chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo, miệng thì luyên thuyên nói.
Cung Cửu ôm tiểu cô nương một đường đi đến bến tàu, tâm tư phiền muộn liền bình tĩnh lại, tiếu ý trên mặt càng thật hơn vài phần: Tiểu muội, trên đời này đáng để ca tin tưởng, cũng chỉ có một mình muội…… Chỉ có muội, vào lúc cuối cùng, còn nguyện ý đứng bên cạnh ca, đối địch với tất cả người trong thiên hạ, cùng ca đồng sinh cộng tử.
Đường đến bến tàu không dài, chốc lát đã đến. Tiểu cô nương đành nhảy từ lòng Cung Cửu xuống, bộ dạng không muốn kia cứ như hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối.
Biểu tình sinh động đó rơi vào trong mắt Cung Cửu, phảng phất làm cho cả thế giới đều sống động lên. Cung Cửu cười lên thuyền.
“Cửu ca, Cửu ca, phải trở về sớm một chút nha……” Tiểu cô nương vừa nhảy vừa vẫy tay, nhìn con thuyền lớn hoa lệ kia dần dần đi xa, thân ảnh bạch y nam tử trên tàu cũng tan biến trong ánh mặt trời chói lọi, dần dần biến mất không thể nhìn thấy.
Nước biển như một khối mĩ ngọc sáng trong, ánh mặt trời ánh vào con sóng lăn tăn, phảng phất nhuốm vàng những gợn sóng vô tận kia. Đứng hứng làn gió biển mằn mặn trong chốc lát, thẳng đến đảo nhỏ biến mất trước mắt, tan biến nơi chân trời, Cung Cửu mới chậm rãi xoay người vào khoang thuyền.
Cung Cửu cũng không phải tên ban đầu của hắn. Hắn vốn là thế tử Thái Bình vương đương triều, xem qua là nhớ, tư chất trác tuyệt, võ công gì đều có thể vừa học đã biết, lại tâm cơ thâm trầm, trí kế bách xuất, là kỳ tài tuyệt đỉnh chân chính.
Nhưng vào năm đó, năm mà tiểu thế tử Thái Bình vương mới lên mười tuổi. Lần đó hắn vì ham chơi, ngủ say phía sau giá sách to lớn trong thư phòng phụ vương, khi mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nhìn thấy mẫu phi hắn cả người đẫm máu chết trong lòng phụ vương, từ đó hắn đã không còn tuổi thơ, từ đó liền có Cung Cửu xuất hiện.
Thái Bình vương tuyên bố với bên ngoài, Vương phi do sản nữ mà chết, lại không biết cảnh tượng sau cùng đó đã bị con hắn nhìn thấy hết. Trong những năm tháng sau đó, cái chết của mẫu thân trở thành nút chết không cách nào gở được trong lòng Cung Cửu, tính cách của hắn càng lúc càng vặn vẹo, trước mặt người khác thì cơ trí quyết đoán, sau lưng lại là thủ đoạn độc địa, trong âm thầm lại lấy chuyện chịu ngược làm vui, cứ như muốn lấy thống khổ xác thịt làm giảm bớt nhọt độc không lúc nào không hoành hành trong lòng hắn.
Sau đó thế tử Thái Bình vương còn trẻ rời nhà, bái Ngô Minh, đảo chủ của đảo ngoài Nam Hải thần bí làm sư, từ đó lấy tên Cung Cửu, dùng thời gian mười mấy năm thành lập thế lực khổng lồ thuộc về hắn, chỉ mong có ngày có thể Nhất Phi Trùng Thiên, đăng cực Cửu Tiêu, đồng thời đập Thái Bình vương vào vũng bùn nhơ, báo thù vì mẹ…… tại giai đoạn cuối cùng của kế hoạch, hắn chết, vì một nữ nhân, chết trong tay Lục Tiểu Phụng. Càng do vận mệnh trêu cợt, khiến hắn trước khi chết biết được sự thật về cái chết của mẫu thân, nuối tiếc mà chết.
“Sa Mạn…… Sa Mạn……” đáy lòng Cung Cửu một lần lại một lần vọng vang cái tên này,“Lần này rời đảo, ta sẽ mang ngươi về……”
Mười năm, Sa Mạn từng làm bạn với Cung Cửu suốt mười năm.“Mười năm ngươi luôn Không giả sắc thái[1] với ta, nhưng vừa gặp Lục Tiểu Phụng lại dán dính vào……” Cung Cửu nhớ đến quá khứ, cứ như con lang đói thấy được con mồi liếm liếm khóe miệng, treo thêm một nụ cười có chút điên cuồng –“Ta vẫn sẽ mang ngươi về, Sa Mạn ngoan của ta. Ngươi bất quá là đồ chơi của ta thôi, đời này còn rất dài, chúng ta có thể chậm rãi chơi mà……”
____________________–
不假辞色: người “Không giả sắc thái” , là người không tận lực trong ngôn ngữ, không tân trang, cũng không giấu diếm. Như hình dung một người thái độ nghiêm túc, khi đang nói chuyện với người ngoài cũng biểu hiện trực tiếp, không dịu dàng cũng không nể mặt.
_______________________–
Ngồi trong khoang thuyền sạch sẽ sáng sủa, ngoài cửa sổ là biển trời xanh thẳm một màu, bên tai là tiếng xào xạc sóng đành vào thân thuyền, vẻ mặt Cung Cửu hơi mờ mịt, trong đầu lại vang vọng tiếng gọi lưu luyến của tiểu muội –“Cửu ca, Cửu ca……”
“Cửu ca vĩnh viễn là hoàn mỹ nhất……” Cung Cửu cúi đầu nỉ non , hắn đang nắm một tiểu đao tinh xảo, vẻ mặt rất ôn nhu, chậm rãi dùng lưỡi dao bén nhọn xẹt một cái lên lưng bàn tay, nhìn da thịt chậm rãi nứt ra, làn máu đỏ tươi từ từ tuôn chảy, sau đó càng chảy càng nhiều, lướt qua da thịt, nhỏ lên chiếc khăn trải bàn tuyết trắng.
Máu tươi, đau đớn. Là cảnh trí tối mỹ hảo, thể nghiệm tối tiêu hồn.
Trong mắt Cung Cửu mang theo vài phần sương mù, nhìn phía trên bàn thuần trắng kia càng lúc càng đỏ tươi rực rỡ, thật lâu sau mới giật mình, sảng khoái thở ra một hơi, sau đó chậm rãi nâng tay lên, tinh tế thưởng thức ngón tay khớp xương rõ ràng mà trắng nõn thon dài của mình một phen, sau đó mới chuyển ánh mắt lên mu bàn tay máu thịt lẫn lộn kia, cúi đầu, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ liếm miệng vết thương, liếm sạch từng chút dòng máu tươi nọ, thưởng thức vị tanh mặn kia, mang theo chút vị máu mê người, máu của mình.
Không bao lâu sau, miệng vết thương đã không còn chảy máu, da thịt bắt đầu co lại, nổi lên một tầng vảy nâu nhạt. Người thường sợ rằng cả tháng cũng khó khỏi, đặt trên người Cung Cửu, ước chừng chỉ cần hai ngày. Chờ thuyền đến bờ, vết thương này sẽ không tồn tại, phảng phất như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Cung Cửu thản nhiên cười cười, sau đó thập phần thuần thục nắm lấy một chiếc khăn vuông trắng, lau đi vết máu và nước bọt còn sót lại trên tay, rồi chùi sạch chủy thủ thu vào vỏ, lưu loát giấu vào tay áo.
Cảm giác thống khổ mang đến vui thích lúc này, lại khiến Cung Cửu có chút mất mát, không tận hứng, chưa đủ, nhạt như nước ốc, không có ý mới gì.
Cuối cùng vẫn là, thay đổi. Tâm thay đổi, người có thể không thay đổi sao?
Cung Cửu hơi thở dài, lập tức lại rộng lượng nở nụ cười: Cũ không đi, mới không đến; một hồi Tân sinh, sao không nhân cơ hội đi tìm chút việc vui mới chứ?
“Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại có cần truyền lên chưa ạ?” thanh âm cứng nhắc kính cẩn từ xa xa ngoài cửa mười bước truyền đến, đây là quy củ Cung Cửu định ra, trừ phi hắn có lệnh trước, nếu không bọn hạ nhân không ai được tới gần trong phạm vi mười bước trước cửa phòng hắn, kẻ trái lệnh chết.
Đây là vì bí mật Cung Cửu không thể cho người ngoài biết.
Nghe được hỏi ý, Cung Cửu hơi giương mắt, thực lạnh nhạt cầm chiếc khăn trắng dính máu trong tay ném vào chậu than, rồi kéo khăn trải bàn xuống ném vào luôn, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:“Truyền.”
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mở cửa tiến vào, đi theo phía sau là bốn thiếu nữ trẻ tuổi bưng theo các mâm thức ăn. Nhìn thấy chậu than mảnh khăn trải bàn còn cháy trong chậu, người trung niên kia không lộ ra nửa phần dị sắc, trong tay lão đang cầm một mảnh khăn trải bàn bạch sắc mới tinh, quen thuộc đi lên phía trước trải khăn ra, vuốt phẳng, sau đó mặt không thay đổi chỉ huy bọn thị nữ dọn thức ăn.
Cung Cửu bình tĩnh hơi gật đầu, nói:“Phiền toái Mục thúc .”
“Thiếu gia khách khí .” nam tử trung niên họ Mục kia kính cẩn khom người xong, lại mang theo bọn thị nữ rời khỏi khoang thuyền.
Mục thúc…… Ngồi trước bàn cơm Cung Cửu bỗng nhiên nhớ tới, Mục thúc vốn là trung phó (đầy tớ trung thành) đi theo bên người mẫu thân hắn, từ nhỏ trông hắn lớn lên, mẫu thân chết đi càng hết sức làm việc vì hắn, từ trước đến nay Cung Cửu đối đãi lão hết sức thân cận, hai người ở chung giống như thúc chất (chú cháu), thậm chí cả bí mật Cung Cửu khó mở miệng nhất cũng không gạt Mục thúc. Kiếp trước Mục thúc chết trong một sự cố vài năm sau, lúc ấy Cung Cửu cũng có chút đau xót, nhưng lúc này Cung Cửu bỗng nghĩ, chuyện của mẫu thân Mục thúc nhất định sẽ biết, nhưng kiếp trước lại chưa bao giờ nhắc tới với hắn, đến tột cùng là do chết quá đột ngột không kịp nói hay có nguyên nhân khác? Cung Cửu gõ mặt bàn, đôi mắt âm trầm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cầm lấy đũa, cứ như không có việc gì bắt đầu dùng cơm.
Xem ra kiếp này…… Đại khái sẽ rất thú vị. Cung Cửu vừa lòng nở nụ cười, nhân sinh lạc thú, chẳng lẽ không phải nằm ở chỗ không ngừng thăm dò những huyền bí khó hiểu sao?
Vạch trần từng vết từng vết sẹo kiếp trước, làm cho mủ độc chảy sạch, mới có thể chân chính khỏi hẳn. Trọng sinh lần nữa rốt cục là trời cao ban ân hay là trò đùa, làm sao có thể biết trước? Nhìn về tương lai, không câu nệ quá khứ, nắm chắc cơ hội được ban hôm nay, không sợ hãi thấp thỏm do dự không tiến — đây, mới là chuyện Cung Cửu hắn nên làm.
Ánh mắt Cung Cửu càng sáng lên, hắn không còn nhớ rõ bao lâu rồi chưa bình tĩnh mà tự hỏi như lúc này. Kiếp trước trước khi chết, hắn đã gần như điên cuồng…… Ai có thể có khả năng nói rõ ranh giới giữa điên cuồng và lý trí?
Thuyền phá sóng mà đi, không đến mấy ngày, liền tới Trung Nguyên.