CHƯƠNG 24 ĐỔI MỚI ĐỔI MỚI…
Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Hoắc tổng quản thỉnh an tâm chớ nóng, ngươi tuy đã không phải tổng quản của Châu Quang Bảo Khí Các, nhưng có thể đến làm tổng quản của ta, giá Diêm lão bản mời ngươi, ta cũng nhất định trở nổi mà.”
Hoắc Thiên Thanh nhìn chằm chằm Cung Cửu, nghiêm túc nói:“Không phải người nào cũng có thể mời được ta, Cửu công tử, xin thứ cho ta nói thẳng, nếu không phải ngươi và Diệp thành chủ thân thiết, lại quen biết với Lục Tiểu Phụng, ta căn bản sẽ không đến……”
Diệp Cô Thành nhìn không chớp mắt ngồi ngay ngắn , phảng phất như chẳng quan tâm đến vạn vật, nhưng trên thực tế y đang cố nén không để khóe miệng run rẩy — lời của Hoắc Thiên Thanh cũng thật trực tiếp a, hay nói trắng ra là: Cửu công tử cái gì? Không biết từ xó nào chui ra, căn bản chưa từng nghe nói qua…… Nếu không có Cung Cửu ăn ké ánh hào quang của Diệp Cô Thành và Lục Tiểu Phụng, Hoắc Thiên Thanh cũng “Khinh thường” Tới gặp hắn!
Diệp Cô Thành sung sướng khi người gặp họa thầm nghĩ: Cung Cửu rốt cục nếm được mùi quả đắng do “âm thầm làm việc” rồi nha.
Cung Cửu than nhẹ một tiếng, biểu tình hơi tiếc nuối, bất đắc dĩ cười cười, nói:“Xem ra che dấu quá sâu cũng phiền quá a……” Nói xong Cung Cửu khẽ lắc đầu nói:“Nếu như thế, giữa chúng ta bây giờ cũng chẳng có gì phải nói cả, bất quá ta vẫn thực thưởng thức ngươi, có lẽ cuối cùng sẽ có ngày ngươi minh bạch, chỉ có đi theo ta mới là lựa chọn tốt nhất.”
Hoắc Thiên Thanh mím môi, cứng ngắc chắp tay nói:“Vậy đa tạ Cửu công tử nâng đỡ .” Dứt lời xoay người muốn đi.
“Hoắc Thiên Thanh,” Cung Cửu gọi hắn lại, thản nhiên nói:“Thân là truyền nhân của Thiên Cầm lão nhân, đây là xuất thân cầu bao nhiêu cũng cầu không được, nhưng nếu ngươi không coi đây là vinh, ngược lại căm hận bị lấn áp dưới cái bóng tiếng tăm của lệnh tôn.” Hoắc Thiên Thanh đột nhiên quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Cung Cửu, Cung Cửu bất vi sở động, tiếp tục ra vẻ cao thâm nói:“Cho nên ngươi muốn làm đại sự, đại sự oanh oanh liệt liệt, trùng hợp ta cũng muốn làm.”
Hoắc Thiên Thanh cười lạnh nói:“Ngươi cho là ngươi cái gì cũng biết?”
Cung Cửu nhếch khóe miệng, nói:“Làm đại sự chỉ là một trong những chuyện ngươi muốn truy cầu.” Hắn dừng lại không hề nói, vươn tay cầm lấy một quả nho trên bàn ăn.
Hoắc Thiên Thanh “Hừ” một tiếng, nói:“Tin tức của Cửu công tử cũng thật linh thông, bất quá ở trước mặt ta cố làm vẻ thần bí chẳng có tác dụng gì, ta còn có chuyện gì đáng truy cầu nữa sao, sao cả ta cũng không biết vậy?”
“Nữ nhân,” Cung Cửu khép hờ mắt, cười đến thực ái muội, nhẹ nhàng nói:“Một nữ nhân mĩ lệ mà thông minh, ngươi yêu nàng, thực yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng.” Nói úp mở tới đây, Cung Cửu bỗng lấy tay gõ nhịp lên bàn, học điệu xuân khuê oán phụ, sửa giọng hát khẽ một câu:“ kiến thuyết đạo, thiên nhai phương thảo vô quy lộ……”
Diệp Cô Thành đánh cái rùng mình: Không phải Cung Cửu hát dỡ, mà ngược lại hắn hát rất hay, chỉ sợ còn hay hơn cả ca nữ đào kép — Cung Cửu quả nhiên là kỳ tài ngút trời, học cái gì đều có thể vừa học đã biết. Nhưng vấn đề là hắn rõ ràng đang nói chuyện mà, bỗng nhiên đổi giọng nữ hát lên như thế nào, đừng có quỷ dị như thế được không a !
Nhưng sắc mặt Hoắc Thiên Thanh bỗng nhiên thay đổi, hai đấm hắn nổi đầy gân xanh, sắp ra tay! nhưng hắn đột nhiên nhìn về phía bàn đá, sửng sốt, lại nhìn trộm Diệp Cô Thành đang ngồi một bên, phảng phất như nhắm mắt dưỡng thần, hít sâu mấy hơi, rốt cục thu liễm tức giận, cố nén kinh đào hãi lãng trong lòng, nghiêm túc mà nhận chân hỏi:“ đến tột cùng Cửu công tử muốn thế nào?”
Cung Cửu vươn tay ra, nho nhã lễ độ làm một động tác “Thỉnh”, mỉm cười nói:“Hôm nay dừng ở đây, ta bị thương trong người, chỉ có thể nằm thế này mà gặp khách, thật sự thất lễ, thỉnh Hoắc huynh thông cảm tình cảm ngưỡng mộ ta dành cho ngươi, xin đừng trách. Đợi lần sau khi Hoắc huynh đến, chúng ta lại bàn bạc thêm.”
Hoắc Thiên Thanh vừa sợ vừa nghi, nói:“Lần sau?”
Cung Cửu thần bí nhếch miệng, cười nói:“Còn thỉnh Hoắc huynh trước khi có bất cứ quyết định gì, hãy nghĩ về Cửu công tử ‘Tên cũng chưa từng biết’ này một chút, như vậy ‘Lần sau’ của ta và ngươi, liền không xa lắm đâu ……”
Hoắc Thiên Thanh đi, lúc hắn đến thật dứt khoát, nhưng khi đi lại thật chần chờ.
Trời đã chuyển tối, bốn phía sân vườn không biết khi nào đã kéo đèn ***g lên, soi chiếu đài hoa cảnh thành mờ ảo.
Mặt Cung Cửu cũng trở nên lờ mờ, lúc này hắn lại kéo thân lệch qua trên giường, đóng mắt, mi hơi nhăn lại, tay che lấy chỗ bị thương, bộ dạng suy yếu mệt chết đi được, khiến người đồng tình.
Thế nhưng Diệp Cô Thành trầm tư một lát, lại thoáng nhìn qua bàn đá, bỗng nhiên có một suy đoán: Cung Cửu bảo y bồi bên cạnh, kỳ thật cũng không phải vì nương nhờ tiếng tăm của Bạch Vân thành chủ để chấn nhiếp Hoắc Thiên Thanh, ngược lại là muốn để Diệp Cô Thành nhìn thấy bản lĩnh và thủ đoạn của Cung Cửu một chút……
Trên bàn đá rốt cục có cái gì? Có hoa quả, có bàn cờ, có ấm trà chén trà…… Còn có một vết ngón tay, vết tay rất rõ ràng a: vừa rồi khi Cung Cửu đánh nhịp nhẹ nhàng gõ gõ, vô thanh vô tức, thoạt nhìn như chỉ làm ra vẻ, nhưng trên thực tế hắn lại ấn ra một dấu tay trên bàn đá cứng rắn kia !
Thương thế của Cung Cửu chỉ là ngoại thương, ngoại thương trầm trọng tuy sẽ làm người ta đau đớn và suy yếu, nhưng cũng không làm yếu bớt nội lực của hắn.
Diệp Cô Thành tin tưởng, cho dù hắn không ở, nếu Hoắc Thiên Thanh dám động thủ với Cung Cửu, chỉ sợ cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Cũng còn lắm người, cho dù Diệp Cô Thành không ở, chẳng lẽ Hoắc Thiên Thanh liền dám động thủ sao? Hắn không dám, tuyệt đối không dám. Thẳng đến lúc này Diệp Cô Thành mới phản ứng lại, vừa rồi Cung Cửu vì sao cất tiếng hát, phải hỏi là, vì sao hát đúng một câu — đơn giản là câu đối của “Gặp nói, thiên nhai Phương Thảo vô đường về”, chẳng phải chính là “quân bất kiến, ngọc hoàn phi yến giai trần thổ” Sao? “Phi yến” trong đó không chỉ là nói đến vị hoàng hậu giỏi múa đó…… Thực hiển nhiên, còn mượn để chỉ người trong lòng của Hoắc Thiên Thanh, Thượng Quan Phi Yến !
Ba chữ “giai trần thổ” nguyên ý là cảm khái mĩ sắc cũng sẽ tàn phai theo năm tháng, bị Cung Cửu hát lên, biến thành uy hiếp chói loáng! Mà Hoắc Thiên Thanh tuyệt không dám làm bừa, hắn đã không thể hiểu rõ Cung Cửu, lại càng không hiểu được quan hệ giữa Cung Cửu và Thượng Quan Phi Yến, cho nên hắn chỉ có thể đi — bởi vì Cung Cửu bảo hắn đi.
Suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa trong đó, Diệp Cô Thành bỗng nhiên đứng lên, đi ra khỏi viện.
Cung Cửu đột nhiên mở mắt, tay chống mặt bàn lung lay đứng lên, ngữ khí suy yếu hỏi:“Sắc trời đã tối, thành chủ còn muốn đi đâu nữa?” trong đầu Cung Cửu bỗng xuất hiện một suy đoán không tốt.
Diệp Cô Thành không đáp lời, tiếp tục đi.
Cung Cửu dừng một chút, nhịn không được nói:“Nghe nói ngay tối nay, Vạn Mai sơn trang Tây Môn trang chủ muốn so kiếm với Độc Cô chưởng môn phái Nga Mi.”
Diệp Cô Thành dừng cước bộ, hơi quay đầu lại, nói:“Không sai.”
Cung Cửu trong lòng nhảy dựng, giả cười nói:“Thành chủ đây là…… muốn đi xem cuộc chiến sao?”
Diệp Cô Thành hơi gật đầu nói:“Tất nhiên.”
Cung Cửu cười càng giả , nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, đành nói một ít lời khách sáo để kéo dài thời gian:“ hai người bọn họ đều là cao thủ dùng kiếm, thành chủ càng là kiếm trung chi thánh, có ý định đi để xem trận này cũng là bình thường, chỉ tiếc ta đi lại không tiện, không thể cùng đi a.”
Diệp Cô Thành thản nhiên nhìn Cung Cửu, biểu đạt thái độ “Ngươi đi hay không cũng chẳng sao cả”, nói:“Chẳng sao cả, ta tự đi là được.” Dứt lời xoay người tiếp tục đi.
Cung Cửu nhất quyết không tha truy vấn:“Theo suy nghĩ của thành chủ, người thắng sẽ là ai?” Hắn hỏi ra lời này, cơ hồ đã mang theo chút ý nghiến răng nghiến lợi.
Cước bộ Diệp Cô Thành không ngừng, cũng không quay đầu, hờ hững nói:“Công bình chi chiến, sinh tử do mệnh.” Y đi khỏi cửa, bước vào màn đêm.
Cung Cửu nhìn chằm chằm thật lâu vào bóng dáng đã biến mất của Diệp Cô Thành, trong mắt tràn ra một tia tức giận, cắn răng cười lạnh, lầm bầm lầu bầu, nói:“Nếu trận này thật sự công bình, Tây Môn Xuy Tuyết tất phải chết !” Hắn khép hờ mắt, ác thanh ác khí bật cười vài tiếng, lập tức vươn tay nhấc lấy một quả nho, bóp nát trong lòng bàn tay, chất lỏng màu tím tung tóe, văng lên lớp da gấu trắng tinh ngàn vàn khó mua, dưới ánh sáng mờ nhạt, thoạt nhìn như biến thành màu đỏ của máu.
Mái hiên bên kia, trong Châu Quang Bảo Khí Các, Độc Cô Nhất Hạc đang lẳng lặng đứng trước linh vị của Diêm Thiết San, vẫn không nhúc nhích. Lão là người cao lớn mà nghiêm túc, thắt lưng cực thẳng, râu tóc cứng như châm cũng tối nhánh, chẳng qua nếp nhăn trên mặt đã quá nhiều. Chỉ khi ngươi nhìn thấy mặt lão, mới có thể cảm thấy lão đã là lão nhân gần đất xa trời.
Người lợi hại đến đâu cũng không thể tránh né thời gian, cuối cùng rồi cũng sẽ già đi. Diêm Thiết San nằm trong quan tài, Độc Cô Nhất Hạc yên lặng đứng trang nghiêm ngoài quan tài, trên mặt mang theo vẻ thê lương mà bi thương.
Lão đang thương cảm cái chết của cố nhân, hay là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ?
Độc Cô Nhất Hạc chưởng môn Nga Mi nguyên danh là Nghiêm Độc Hạc, lão bản Diêm Thiết San Châu Quang Bảo Khí Các nguyên danh là Diêm Lập Bản, mà Hoắc Hưu “giàu nhất thiên hạ” thần bí khó lường nguyên danh là Thượng Quan Mộc, ba người bọn họ đều là cựu thần của Kim Bằng Vương Triều.
Kim Bằng Vương Triều sau khi bị hủy diệt, ba người họ vâng mệnh uỷ thác, mang theo tài phú châu báu trong nội khố, cùng đi tới trung thổ. Từ đó về sau bọn họ liền cắm rễ tại trung thổ, đều tự hùng cứ nhất phương, đều tạo nên thanh danh hiển hách.
Ba người bọn họ đều là trọng thần tinh anh của Kim Bằng Vương Triều, tự nhiên có bản lĩnh, năng lực bất phàm của mình.
Nhưng trên thực tế, bọn họ đều luôn tự chuẩn bị , hy vọng một ngày nào đó có thể phục hưng quốc gia cũ. Chỉ tiếc…… Chỉ tiếc nguyện vọng này thực hiện không được, bởi vì vị hoàng tử nhỏ trốn đi theo quốc cữu Thượng Quan Cẩn, cũng chính là vị vua cuối cùng của Đại Kim, hắn giống như Lý Hậu Chủ, là một thi nhân, cũng giống như Tống Huy Tông, là một họa sĩ, hắn từ nhỏ đã được người ta coi là tam tuyệt “Thi thư họa’ — người như vậy, hắn trời sinh bản tính tự nhiên là không màn danh lợi, vương vị có hay không, hắn cũng không quá để ý, thầm nghĩ có thể thi rượu tiêu dao, yên lặng sống hết một đời…… Cho nên hoàng tử nhỏ này không những không tới tìm ba người bọn họ đồng mưu đại kế, ngược lại trốn đông trốn tây, không muốn gánh vác gánh nặng phục quốc. Cho dù thanh danh bọn họ hiển hách đến đâu, cũng không thể làm gì được, bởi vì không có vị hoàng tử này, cho dù họ khởi binh đánh về, cũng là vô cớ xuất binh.
Cho nên bọn họ đều tự tiếp tục phấn đấu, tiền càng ngày càng nhiều, võ công càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng thịnh, từ đó về sau, bọn họ không còn nhắc tới chuyện xưa của Kim Bằng Vương Triều nữa.
Thế nhưng làm Độc Cô Nhất Hạc bất ngờ là, lão chẳng qua chỉ đến muộn một bước, Diêm Thiết San đã chết do bị “Báo thù”– mà bên người Lục Tiểu Phụng, lại có thêm một nữ nhân tự xưng công chúa Đan Phượng: Ả lòng mang cừu hận, muốn tới tìm ba người bọn họ lấy lại công đạo…… công đạo cái gì? Bọn họ xưa nay căn bản chưa từng phụ Kim Bằng Vương Triều !
Độc Cô Nhất Hạc đoán nữ nhân này là một tên lừa bịp, lúc trước cũng có một ít lừa đảo tự xưng là hậu nhân Kim Bằng Vương Triều, lợi dụng cơ hội tìm đến bọn họ lừa tống tiền, mà tên lừa bịp bây giờ chẳng qua là thủ đoạn cao minh một chút mà thôi — bởi vì ả tìm được Lục Tiểu Phụng, cái gã thích chỏ mũi vào chuyện người khác, hơn nữa còn lợi dụng hắn ta.
Độc Cô Nhất Hạc muốn giải thích rõ ràng chuyện này, nhưng Lục Tiểu Phụng chưa tới, đến là Tây Môn Xuy Tuyết.
Ngày trước Tây Môn Xuy Tuyết giết Tô Thiếu Anh, mà Tô Thiếu Anh chính là ái đồ của Độc Cô Nhất Hạc, vô luận thế nào, dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể đấu một trận, cũng chỉ có thể một trận mà thôi.
Đêm hôm đó, kiếm khí bao trùm cả bầu trời, làn gió lạnh buốt thổi qua; Trong làn gió nọ, máu tươi nhỏ xuống mũi kiếm, cũng nhanh chóng bị thổi khô đi.