[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] Cửu Kiếm

Chương 86: Chương 86




CHƯƠNG 86

Thừa dịp Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng tại Giang Nam tân hôn yến nhĩ, ta ta ngươi ngươi, không có thời gian rỗi, hai gia hỏa cực không phúc hậu tức Cung Cửu và Diệp Cô Thành liền tiêu tiêu sái sái về kinh hồi cung thế đó.

Đường đường Hoàng đế và hoàng hậu cư nhiên dắt tay nhau xuất môn du ngoạn mấy tháng, nếu không phải thế lực ngầm của Cung Cửu cường đại, có thể truyền lại tin tức, ban bố ý chỉ cho hắn bất cứ lúc nào, hơn nữa cũng nhờ tấm mộc “Cải trang vi hành, khảo sát dân tình” này, các đại thần không thể không đến Thái Miếu khóc kể “Hôn quân nắm quyền”.

May mắn thiên hạ thái bình, dân chúng hoà thuận vui vẻ, các đại thần đều có phân công, chuyện cần tự Hoàng đế quyết định cũng không nhiều. Sau khi hồi cung Cung Cửu “Chăm lo việc nước” vài ngày, liền xử hết mấy việc vặt chất chồng, sau đó hắn đương nhiên là vui vui vẻ vẻ chạy về tẩm cung tìm hoàng hậu thân yêu của hắn. Kể ra thì mấy ngày nay, Diệp Cô Thành đều đang trấn an tiểu thái tử vô cùng ủy khuất bị phụ mẫu không có trách nhiệm từ bỏ, trực tiếp liền ném Cung Cửu nhộn nhạo qua một bên.

Quả nhiên nhi tử gì đó là phiền toái nhất, Cung Cửu phái nội thị ép buộc ôm tiểu thái tử hai mắt đẫm lệ uông uông đi, giao cho thái thượng hoàng đi dỗ dành, sau đó liền cười tủm tỉm đóng cửa tẩm cung lại, buồn nôn kéo dài thanh âm, nói:“A Thành ta muốn ngươi ……”

Ban ngày ban mặt lại làm bộ dạng này, thật là hôn quân a…… Diệp Cô Thành vừa yên lặng hết chỗ nói rồi một lát, Cung Cửu đã quấn lên ôm lấy eo y, sau đó hai người liền cùng ngã xuống long sàn khổng lồ.

Diệp Cô Thành bỗng tâm niệm khẽ động, nắm bàn tay không thành thật của Cung Cửu, nghiêm túc nói:“Lần này đến lượt ta lên.”

Cung Cửu nao nao, lập tức buông tay ngã ngửa lên trên giường, nhộn nhạo nói:“Hảo nha ngươi tới đi.”

Diệp Cô Thành chỉ bất vi sở động, cười lạnh nói:“Mỗi lần ngươi đều nói như vậy, nhưng kết quả là……” Mỗi lần đều làm cái ** làm sao phản công chứ, ca phải nỗ lực a!

Nghe ra ý nói chưa hết trong lời Diệp Cô Thành, Cung Cửu trừng mắt nhìn, hơi phì cười nói:“A Thành thật sự muốn ta sao? Ta còn nghĩ lúc trước ngươi chỉ nói giỡn nha, chơi tình thú ý mà.”

Tình thú ngươi muội! Diệp Cô Thành có chút thẹn quá thành giận, nói:“Ta đương nhiên là nghiêm túc.”

Cung Cửu rốt cuộc “Ha ha” bật cười, cười một hồi lâu, thẳng đến mặt Diệp Cô Thành đều đen lại, hắn mới ngồi dậy, ôm lấy Diệp Cô Thành, ái muội nói:“Vậy A Thành cứ làm a, kỳ thật ta vốn không ngại ai trên ai dưới, chỉ thấy ngươi da mặt mỏng, nên ta mới thích làm giúp, không muốn để ngươi quá vất vả……”

Diệp Cô Thành giận quá hóa cười ―― cái gì gọi là được hời còn khoe mã, Cung Cửu chính là thế đó! bất quá Diệp Cô Thành nghĩ lại, quả thật, y lúc trước da mặt mỏng chút, luôn cảm thấy phải duy hộ hình tượng Kiếm Thánh, không có biện pháp không tiết tháo không hạn cuối, không mặt không mũi như Cung Cửu: Chính cái gọi là kẻ tiện thì vô địch, kết quả là lần nào Diệp Cô Thành cũng không có cách nào với Cung Cửu mặt dày mày dạn.

Bất quá lúc này Diệp Cô Thành đã hạ quyết tâm muốn phản công ** , vì phòng ngừa Cung Cửu lại “Đảo khách thành chủ” trong thời khắc mấu chốt, Diệp Cô Thành liền bình tĩnh tự nhiên lấy ra một bình sứ nhỏ, nhìn chằm chằm Cung Cửu, nói:“Nếu ngươi thật có tâm, dùng dược này đi.”

Cung Cửu dừng một chút, sắc mặt khẽ biến: bình sứ nhỏ này sao nhìn quen quá ta…… Đó không phải là dược hắn hạ cho Lục Tiểu Phụng hôm hổm sao? ! dùng một chút dược này tuyệt đối không có đường phản kháng ―― Cung Cửu mới biết Diệp Cô Thành nguyên lai thật sự muốn “Xoay người làm chủ” .

Ai, không thể tưởng được A Thành nhà hắn cư nhiên còn có một mặt như vậy ―― Cung Cửu vừa thấy mới lạ lại thấy nhộn nhạo, liền tiếp nhận bình sứ kia, mở nút lọ ra trút một viên ra, ngửa đầu, không chút kéo dài liền ăn vào, sau đó hắn tình ý kéo dài nhìn Diệp Cô Thành, ôn nhu nói:“Chỉ cần A Thành phân phó một tiếng, vượt lửa quá sông ta cũng tuyệt không hai lời.”

Diệp Cô Thành hơi run run, có cần buồn nôn như vậy không hử…… Bất quá y thấy Cung Cửu rõ ràng lưu loát liền ăn dược như thế, cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút vui sướng đồng thời cũng không khỏi phỉ nhổ chính y: Sớm biết rằng ** nghe lời như vậy, ngay từ đầu cứ cho hắn nằm chịu điều giáo mới đúng nha…… Hừ, về sau nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời a.

Phục hồi tinh thần lại, Diệp Cô Thành chỉ thấy hai gò má Cung Cửu phiếm hồng, ánh mắt mê ly nhìn y, dược tính đã phát tác, lòng Diệp Cô Thành nóng lên, lại có chút nghi ngờ nói:“ dược này không có vấn đề đi.”

Cung Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:“Ngươi đừng lo, không phải đã cho Lục Tiểu Phụng thử trước sao……” Nói xong hắn thở dốc lên, cả hai mắt đều sung huyết, vì thế Cung Cửu xé toạt vạt áo của hắn, tê thanh nói:“Nóng quá, ngươi mau tới.”

Ánh mắt Diệp Cô Thành ngưng lại, trực tiếp nhào lên liền cắn, đến lúc này rồi, hình tượng cái gì căn bản là phù vân a. Cung Cửu gắt gao ôm lấy Diệp Cô Thành, hận không thể dán với y vĩnh viễn không rời: Lúc này Cung Cửu đã cảm thấy tứ chi hắn dần dần mệt mỏi, nhưng dục hỏa lại từng đợt từng đợt tăng vọt, quả nhiên không hổ là “Dục Tiên Dục Tử Hợp Hoan tán”, hiểu lực quá đỉnh a.

Cung Cửu vốn chẳng biết tiết tháo là chi, dưới tác dụng của dược càng là phóng đãng, Diệp Cô Thành vừa có thể phiên thân, tự nhiên như lang tựa hổ mà thống khoái rồi.

“Ân…… Cáp ! A Thành ngươi thật là nhiệt tình……” Mới là một phen ** qua đi, Cung Cửu vẫn không thành thật xoay đến xoay đi, hưng trí của Diệp Cô Thành lại bị hắn câu lên, vì thế hai người lại tiếp tục mây mưa thất thường đợt nữa.

Cũng không biết là thể lực ** không như người thường hay vì dược tính kia quá  đậm, hai người từ hừng đông ép buộc đến trời tối, thẳng đến trong tẩm cung đều là một đống hỗn độn, Cung Cửu vẫn nhộn nhạo vô cùng, hi hi ha ha tiếp tục khiêu khích Diệp Cô Thành, nói:“A Thành ngươi không được nữa sao?”

Hai chữ “Không được” tuyệt đối là hình dung kiêng kị nhất của tất cả nam nhân, Diệp Cô Thành hừ nở nụ cười một tiếng, âm u nói:“Đây là ngươi tự tìm.” Dứt lời y liền nhào xuống giường, từ tìm ra chiếc roi từ đống quần áo.

“Ba” một tiếng, roi quất lên người, Cung Cửu run mạnh một cái, thần trí vừa có chút thanh tỉnh của hắn lại không biết bay đến nơi đâu, vì thế hắn một bên vặn vẹo, một bên phóng túng kêu lên:“Thật thoải mái, a, đừng có ngừng…… Mau, mau tiếp tục !”

Diệp Cô Thành thầm nói một tiếng “** yêu nghiệt”, cũng nhào ** qua lăn làm một đoàn cùng Cung Cửu, vì thế trong tẩm cung đêm đó, thanh âm “Ba ba ba” không dứt bên tai, cũng không biết là tiếng roi hay là tiếng…… Nói ngắn gọn, lâm triều ngày hôm sau tuyệt đối trở thành phù vân.

Từ đêm đó về sau, Cung Cửu và Diệp Cô Thành là ngươi tới ta đi đắc bất diệc nhạc hồ, sinh hoạt tốt đẹp như vậy tuyệt không thể chỉ dùng bốn chữ “Muôn màu muôn vẻ” đơn giản thế để khái quát.

Hai người có trò mới lạ, cơ hồ là “Hàng đêm khởi sênh ca, quân vương không lâm triều”, cứ như vậy qua hơn một tháng, bọn họ rốt cục hơi thu liễm lại, nhưng Cung Cửu vừa khôi phục “Chăm lo việc nước” còn chưa có mấy ngày, Lục Tiểu Phụng liền từ Giang Nam bay đến kinh thành để “Giành công đạo” .

“Cung Cửu, ngươi gia hỏa không phúc hậu kia, ta không để yên cho ngươi đâu!” Ngự hoa viên gà bay chó sủa, nhóm nội thị đều thực thức thời rời xa, để khỏi bị ngộ thương ―― Lục Tiểu Phụng và Cung Cửu đánh cho vù vù gió nổi, từ trong viện đánh tới trên cây, lại bay đến đỉnh đình giẫm lên ngói, tiếp tục ngươi tới ta đi đánh không ngớt.

“Ta hảo tâm hảo ý làm bà mai cho Lục huynh, ngươi giỏi lắm, đây là được hời mà còn khoe mã nè!” Cung Cửu cười thật thiếu ăn đòn, khiến Lục Tiểu Phụng sôi máu: Hắn nghiến răng nghiến lợi ra quyền đá chân, Cung Cửu đều thoải mái tiếp được, quả thực như đang lấy Lục Tiểu Phụng luyện chiêu. Trên đỉnh đình chung quy là thi triển không ra, Cung Cửu chọn mi cười, đang chuẩn bị xuống đất tiếp tục đánh với Lục Tiểu Phụng, lại không biết tại sao hắn bỗng nội lực tán đi, chân trượt, trực tiếp ngã xuống, nhào xuống đất, quả là chật vật……

“Ha ha,” Lục Tiểu Phụng đắc ý nhảy xuống,“Chậc chậc” nói:“Đây là cả lão thiên cũng chướng mắt ngươi nha……” Nhưng nói xong Lục Tiểu Phụng liền cảm thấy không đúng , Cung Cửu cư nhiên không cãi lại? Lục Tiểu Phụng tập trung nhìn vào, chỉ thấy Cung Cửu nằm đó, ôm bụng, cắn răng mồ hôi lạnh chảy ròng, cả vẻ mặt cũng hơi vặn vẹo .

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói:“Đây là sao vậy?” Lời hắn nói chồng lên thanh âm xa xa truyền đến của Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành bước đến gần, một bên vươn tay đỡ Cung Cửu, một bên dùng ánh mắt thập phần không tốt nhìn Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói:“Ngươi làm bị thương hắn?”

Lục Tiểu Phụng liên tục xua tay nói:“Sao có thể chứ, chúng ta chỉ là đùa giỡn , hơn nữa ta cũng đánh không lại hắn a.”

Diệp Cô Thành vốn cũng nghĩ như vậy, nên khi y nghe nội thị bẩm báo “đại chiến Ngự hoa viên” mới không để trong lòng. Nhưng mắt thấy Cung Cửu sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã dùng sức siết chặt tay Diệp Cô Thành, tay chân như nhũn ra, cả đứng cũng không vững, tuyệt không phải làm bộ , Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, bận rộn ôm Cung Cửu chạy đến tẩm cung, lại bảo ám vệ truyền Thái y đến.

Lục Tiểu Phụng đầy mặt chẳng biết cớ sao theo sau, xem xét xem xét Cung Cửu đau đến hít hơi lạnh, cơ hồ nói không ra lời, lại nhìn Diệp Cô Thành mặt lạnh, không khỏi có cảm giác kinh hãi đảm khiêu lại ủy khuất không thôi ―― cái gì nha, rõ ràng hắn mới là người bị hại đến giành công đạo a.

Bất quá khi Thái y run run nói ra kết luận cuối cùng sau khi bắt mạch, Lục Tiểu Phụng cũng chẳng còn chút tâm tư muốn giành công đạo nữa, hắn chợt trợn tròn hai mắt, há to miệng, tròng mắt và cằm đều lần lượt rơi rụng ―― bởi vì kết luận Thái y đưa ra cư nhiên là: Đây là hoạt mạch…… Bệ hạ Thừa Thiên thụ thai, có hỉ .

“……” Trong chốc lát tẩm cung yên lặng đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe, bốn người mắt to trừng mắt nhỏ nhau, sau một lúc lâu, Lục Tiểu Phụng mới phản ứng lại, vội vàng cười ngượng nói:“Ta…… Ta đi trước, các ngươi chậm rãi trò chuyện.” Nói xong hắn véo một tiếng như làn khói bay ra tẩm cung, lại bay rời hoàng cung, còn bay luôn khỏi kinh thành…… Hắn bỗng rất nhớ Hoa Mãn Lâu, rõ ràng lúc trước họ đang giận dỗi, nhưng hiện tại tâm linh của hắn có nhu cầu cấp bách cầu an ủi a an ủi !

Thái y cũng thực thức thời nói một câu “Thuộc hạ cáo lui”, sau đó liền ra vẻ trấn định lui ra ngoài ―― nhóm Thái y kia vốn đều là thuộc hạ cũ của Cung Cửu, vì thế vị Thái y vô tội, chịu đựng kích thích thiên đại trong lúc nhất thời khiếp sợ không thôi, liền quên mất lão vốn nên nói “Vi thần cáo lui” …… Hắn sợ sớm muộn gì cũng không tránh khỏi bị tính sổ, trời xanh a, hắn oan a !

Trên thực tế càng oan là đường đường Hoàng đế bệ hạ, hắn lại sờ mạch mấy lần, rốt cuộc cả người đều tê cứng, hiếm khi Cung Cửu khiếp sợ như vậy, hắn nhìn sững sờ cái bụng chưa nhìn ra khác thường của hắn, lẩm bẩm nói:“Ta sao có thể có hỉ, điều này sao có thể……”

Diệp Cô Thành lại bình tĩnh hơn nhiều so với Cung Cửu, tuy ban đầu y cũng bị kinh sợ, nhưng lập tức Diệp Cô Thành liền an ủi bản thân: trong thế giới huyền huyễn này, hết thảy đều có khả năng, nam nam sinh tử tính cái gì…… Hơn nữa, may mà Cung Cửu hoài thai chứ không phải y a.

Bất quá Diệp Cô Thành lập tức liền hiểu ra, chuyện này hẳn xuất phát từ tính đặc thù của Cung Cửu ―― tuyệt đối là vậy, hắn bị ** đè ép mấy năm cũng không có sao, kết quả họ vừa đổi thứ tự Cung Cửu liền mang thai, xem ra ca tuyệt đối không có khả năng mang thai, ca là đàn ông thuần…… Diệp Cô Thành vừa lòng , cũng yên tâm .

Phục hồi tinh thần từ an ủi bản thân, Diệp Cô Thành vừa cúi đầu liền thấy Cung Cửu tội nghiệp túm tay áo y, đầy mặt kinh hoảng nói:“A Thành A Thành, ta tuyệt đối không phải quái vật đâu, ta cũng không biết đây là chuyện gì hết? !”

Diệp Cô Thành từ trước đến nay chưa từng thấy bộ dáng thất thố như vậy của Cung Cửu, tâm lập tức mềm lại, vội vàng ôm Cung Cửu an ủi:“Không sao hết, vô luận ngươi là gì ta cũng không để ý.” ** cũng không sao cả , dù thật sự là quái vật cũng chẳng là quái gì ―― trên đời này còn có cái quái hơn ** nhiều.

Nghe được Diệp Cô Thành cam đoan, Cung Cửu rất nhanh liền bình tĩnh lại, lại khôi phục tố chất tâm lý cường hãn thuộc về ** của hắn, vừa kinh vừa hỉ nói:“Nói không chừng đây là bảo bối lão thiên gia tặng chúng ta, không biết là nhi tử hay nữ nhi? Ân, chúng ta đều là nam tử, hẳn không có khả năng sinh nữ nhi ra đâu ha……”

Diệp Cô Thành trong lòng thầm lau mồ hôi vì năng lực nhận ** của hắn, nói:“Ân, hẳn sẽ không có chuyện gì xấu đây a.”

Cung Cửu liên tục gật đầu, lòng hắn nhất thời liền sinh ra tình cảm phức tạp “làm mẹ người ta”, nói liên miên cằn nhằn một đống; Diệp Cô Thành cũng cảm thấy gấp bội Cung Cửu mới lạ và kích động, không chê trách, thường phụ họa vài câu ―― bọn họ lúc này, tựa như bất cứ đôi “cha mẹ chuẩn” phổ thông nào, tràn ngập hiếu kì và chờ mong đối với tiểu sinh mệnh thần kỳ này.

Bất quá Diệp Cô Thành bỗng nhớ tới tình hình lúc nãy, không khỏi sầu lo nói:“Lúc nãy ngươi và Lục Tiểu Phụng đánh nhau, có tổn thương gì không?”

“Không vướng bận,” Cung Cửu cười nói:“Về sau chú ý chút là được, ta cũng không phải phụ nhân nhu nhược, làm sao có yếu ớt vậy chứ. Hơn nữa, nhi tử của hai chúng ta khẳng định cũng là bất phàm, không có chuyện gì đâu.”

Diệp Cô Thành tuy thoáng yên tâm, hơn nửa năm trong tương lai lại triệt để biến thành “Hộ thai sứ giả” kiên trì thi hành nguyên tắc “Này không được, kia không cho”…… Về phần Cung Cửu nha, hắn vừa bất đắc dĩ cũng khoái hoạt .

Ban đầu thì hoàn hảo, Hoàng đế và hoàng hậu hai người họ vốn sống thế nào thì sống thế đó, nhưng khi thời gian qua lâu, bụng Cung Cửu càng lúc càng lớn, các chuyện phiền toái liền nối đuôi nhau mà đến .

Lên triều là một vấn đề lớn, nếu chuyện Hoàng đế có thai này lan truyền ra ngoài, vậy sẽ là đại sự dao động nền tảng lập quốc. Bất quá chuyện này cũng không khó giải quyết, trực tiếp để Diệp Cô Thành dịch dung rồi đi vào triều là ổn; Về phần an thai càng không thành vấn đề, Cung Cửu lúc trước cũng đã tuyên bố với bên ngoài hoàng hậu có thai, các đại thần đều vui tươi hớn hở, không biết thật sự có thai là Hoàng đế, vào triều mới là hoàng hậu a……

Cứ như vậy, chuyện triều đình lại chỉ là việc vặt, chỉ cần giấu kín liền không thành vấn đề. phiền toái là đám người biết ** đến vây xem này, tỷ như thái thượng hoàng, trưởng công chúa, tiểu thái tử…… Rồi tỷ như Lục Tiểu Phụng.

Người nhà của Hoàng đế có rất nhiều loại phản ứng trước việc Hoàng đế mang thai, khi thái thượng hoàng và trưởng công chúa còn đắm chìm trong khiếp sợ, tiểu thái tử đã bước đôi chân nhỏ ngắn củn chạy đến bên người Cung Cửu, trợn to đôi mắt tròn xoe, hiếu kì nhìn cái bụng rõ ràng to lên của Cung Cửu, nói:“Phụ hoàng phụ hoàng, ta cũng từ trong bụng phụ hoàng sinh ra à?”

Cung Cửu vươn tay xoa xù máu tóc mềm nhung của tiểu thái tử, cười nói:“Ngươi là mẫu hậu sinh, đệ đệ tương lai của ngươi mới là phụ hoàng sinh, hiểu không?”

“……” Diệp Cô Thành dứt khoát không làm sáng tỏ sự thật, tính cách ** vốn đủ cổ quái, mang thai ** liền khỏi bàn, vẫn là mọi việc theo ý hắn đi tốt hơn.

“Ca !” Trưởng công chúa cũng không thuận theo, nàng ôm tiểu thái tử, thầm oán nói:“Ca ngươi đừng luôn nói với Phúc Bảo mấy lời loạn thất bát tao thế, Phúc Bảo sẽ bị ngươi làm choáng !”

Tiểu thái tử gật gù đắc ý vỗ tay, cười ha hả nói:“Không choáng không choáng, Phúc Bảo biết, phụ hoàng của ta là mẫu hậu của đệ đệ, hoàng gia gia của ta là đệ đệ của ngoại công !”

Trưởng công chúa không nói gì cứng họng, Cung Cửu “Ha ha” Cười nói:“Ai biết có là bà ngoại không chứ.” Hắn chọn mi nhìn lão cha, ý tứ quá rõ. Cả Diệp Cô Thành cũng không khỏi thần du thiên ngoại: Nếu Cung Cửu thật sự do lão cha hắn sinh, vậy người cha khác của hắn…… không phải thật là Ngọc La Sát chứ? !

Thái thượng hoàng nằm cũng trúng đạn nhịn không được “Phốc” bật cười, lập tức lão lắc lắc đầu, nói:“Thật sự là thiên hạ to lớn không thiếu việc lạ a, con ta là kỳ nhân thiên hạ đệ nhất, ta vạn vạn so không được. Ta về trước, ngươi hảo hảo dưỡng thai, ta chờ ôm ngoại tôn, ha ha.” Lão nói xong bước khỏi tẩm cung, lại gặp Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng dắt tay mà đến, thái thượng hoàng cười nói:“Thất Đồng a, lần trước ta đã nói với cha ngươi muốn tới Hoa gia các ngươi làm khách, bất quá hiện tại…… Dù sao cũng phải chờ con ta sinh xong.”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói:“Cha cũng có nói với ta, đây là vinh hạnh của Hoa gia.” Bọn họ lại nói vài câu, thái thượng hoàng liền thong thả ly khai, Lục Tiểu Phụng nghe được “Chờ con ta sinh xong……” Cũng không chịu nổi, hắn thật sự rất muốn biết qua mấy tháng này, Cung Cửu đến tột cùng biến thành bộ dáng gì rồi .

Cung Cửu đang nhàn hạ thoải mái nằm trên ghế nằm, trừ cái bụng to thần kỳ kia, hắn vẫn là Cửu công tử tuấn lãng kiêu ngạo kia.

Nhìn thấy bộ dáng muốn cười của Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu không đợi Lục Tiểu Phụng mở miệng chế nhạo hắn, tiện thể khẽ cười một tiếng trước, nói:“Lục huynh ngươi có tin tốt không?”

Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ, hỏi:“Tin tốt gì?”

Cung Cửu bĩu môi, nhẹ vỗ về bụng, cười nói:“Chính là dược lần trước ta cho ngươi dùng đó, ta dùng liền hoài thai, ngươi còn chưa có tin…… Muốn lại dùng chút không?”

Mặt Lục Tiểu Phụng xanh lè, Hoa Mãn Lâu lại tiếu ý doanh doanh, nói:“Thật sự là nhờ dược kia sao?”

“Ai biết được,” Cung Cửu cười nói:“Bất quá ta có là long tử chính quy, kỳ thật Lục huynh cũng có thể thử xem, nói không chừng thật có thể sinh ra một Tiểu Phụng Hoàng nha.” Diệp Cô Thành cũng gật đầu nói:“Nếu hắn có thể sinh nữ nhi, một rồng một phượng vừa vặn xứng đôi.”

Cung Cửu cười càng vui, Lục Tiểu Phụng khó chịu “Hừ hừ” hai tiếng, nói:“Nếu không phải vì ngươi đang bụng lớn, ta nhất định đánh với ngươi ba trăm hiệp, món nợ lần trước còn chưa thanh toán đâu.”

Diệp Cô Thành ôm kiếm mà đứng, thản nhiên liếc Lục Tiểu Phụng, nói:“Ta có thể đánh với ngươi một trận.” Lục Tiểu Phụng nhất thời liền khổ mặt, rụt cổ không dám nói.

“Xuy,” Trưởng công chúa nở nụ cười một tiếng, nói:“Lục Tiểu Kê ta xem ngươi là ngứa da, không cần phải ta hoàng ** ra tay, tin ta nói chuyện mấy tháng nay của ngươi cho Tiết Băng và Sa Mạn biết không, đảm bảo có thể cởi một tầng da cho ngươi.”

“Được rồi được rồi,” Lục Tiểu Phụng xua tay cười khổ nói:“Ta xem như sợ một nhà các ngươi, ta không thể trêu vào, đi cũng không được sao.”

Lục Tiểu Phụng làm bộ muốn đi, lại bị Phúc Bảo tiểu thái tử ôm lấy chân, chỉ nghe nó i a i a nói:“Lục bá bá không cần đừng đi, lưu lại chơi với Phúc Bảo đi.”

Lục Tiểu Phụng nghiêng lưng, ôm lấy tiểu thái tử, cười nói:“Vẫn là Phúc Bảo tốt nhất, mang ta đi chơi với ngươi nào.”

Cung Cửu và Diệp Cô Thành nhìn nhau cười, họ cũng không chèn ép Lục Tiểu Phụng nữa, vì họ đều cảm thấy trong khoảng thời gian Cung Cửu mang thai, để Lục Tiểu Phụng phúc tinh này tọa trấn kinh thành cũng được lắm.

Đã là Lục Tiểu Kê siêu cấp phúc tinh, cứ để hắn phát quang phát nhiệt, phát huy tác dụng lớn nhất nha. Còn nữa, qua chút thời gian nữa Ngọc La Sát và Tây Môn Xuy Tuyết cũng đến kinh thành, mọi người đều vừa văn tụ họp.

Xa xa truyền đến thanh âm của Lục Tiểu Phụng:“Tiểu Phúc bảo, ngươi đừng gọi ta là Lục bá bá, kêu ta già thế, gọi là thúc thúc đi.”

“Không được không được, cô cô nói, phải gọi là Lục bá bá và Hoa thúc thúc.”

“……”–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.