CHƯƠNG 41, ĐỔI MỚI ĐỔI MỚI…
Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu hôn mê bất tỉnh bay nhanh dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy tâm loạn như ma. Trong lúc nhất thời y như suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ ngợi được gì, do Diệp Cô Thành toàn lực thi triển tốc độ khinh công, không đến một nén nhang, y đã đi tới nơi Cung Cửu nói.
Chỉ nghe tên thôi đã rõ, Vạn Phương Các là một thanh lâu. Lúc này trăng treo trên sao liễu, chính là thời điểm thanh lâu sở quán mở cửa tiếp khách, tiếng trêu đùa hi nháo, đàn sáo mời rượu truyền xa xa khắp cả con phố.
Diệp Cô Thành thoáng liếc con phố náo nhiệt kia một cái, lập tức nghiêng người nhảy, đi vòng vào con hẽm u tối không người, thân ảnh mơ hồ như sương khói biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Đối diện Vạn Phương Các là một khu nhà trệt chằng chịt, thấp bé cũ nát, đối lập rõ ràng với thanh lâu sở quán náo nhiệt ồn ào bên kia. Sống trong những căn nhà trệt này hoặc là mấy tiểu hỗn tử trộm đạo lừa gạt, hoặc là mấy kĩ nữ già yếu sắc suy, không những thế còn mở không ít sòng bạc ngầm, bên trong có rất nhiều rất nhiều chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng…… Nói ngắn gọn, lương dân tuyệt đối sẽ chẳng an cư nơi này, nhưng hắc đạo cự phách cũng chẳng thèm đến đây: Có thể nói, khu nhà trệt này chính là giải đất màu xám giữa hắc đạo và bạch đạo tại khu địa giới Đông Nam này.
Diệp Cô Thành mang theo Cung Cửu kích động tiến vào một khu viện lụi bại, nếu hỏi nơi đây có nhiều sân như vậy, vì sao y cư nhiên lại chọn sân này? Lý do rất đơn giản, vì hình dạng cánh cửa của nó, giống y như đúc khối lệnh bài y nắm trong tay kia.
Mới vào sân, Diệp Cô Thành đã bị mấy luồng sát khí nồng đậm nhắm vào. Nhưng y vẫn bình tĩnh và lạnh lùng trước sau như một, chỉ thấy y nhẹ nhàng lật tay lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện khối lệnh bài Cung Cửu cho y, sát khí nháy mắt liền tiêu tan .
Một lát sau, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi cước bộ vội vàng đi ra đón, dẫn Diệp Cô Thành vào phòng, lại vào mật thất — gian mật thất này chẳng tráng lệ chút nào, bên trong tản ra mùi thuốc nồng nặc: Nơi này là một hiệu thuốc, hiệu thuốc rất lớn, có lẽ không có nơi đâu có thể chứa nhiều thuốc như chốn này. Dược phòng này mang lại cho người ta cảm giác: Nếu người mà nơi này cứu không được, đến nơi khác chỉ còn nước hết hi vọng .
Trong mật thất có ba kẻ vừa thấy liền biết là thần y quỷ y hoặc là quái y, bọn họ vốn đang đắm chìm trong hải dương các loại dược liệu và độc vật, nhưng lúc này đã dừng hết mọi việc trong tay, xông tới. Trung niên lúc nãy ra hiệu bảo Diệp Cô Thành đặt Cung Cửu lên giường mềm, ngay sau đó gã nghiêm túc nói với Diệp Cô Thành một tiếng “Đa tạ”, liền không nói thêm lời nào, mà đứng một bên chăm chú nhìn nhóm đại phu “lộ hết thần thông” ra cứu chữa cho Cung Cửu.
Đến lúc này, Diệp Cô Thành mới thoáng thở dài một hơi.
Sở dĩ Diệp Cô Thành thở dài nhẹ nhõm, một phần do y thật sự rất lo cho an nguy của Cung Cửu; Mà phần khác cũng là vì chính y. Tối nay thật sự có thể coi là kinh tâm động phách , Diệp Cô Thành cần hảo hảo điều chỉnh cho tốt.
Trên thực tế Công Tôn đại nương xuất hiện tại Tây Viên cũng không kỳ quái, ả rao hạt dẻ rang đường chứa kịch độc cũng không kỳ quái — nghe nói mỗi khi ả tâm tình không tốt, thậm chí là rỗi quá không có việc gì làm, liền thích giết vài người để giải buồn. Mà còn một suy đoán càng phức tạp hơn: Đó chính là tối nay có lẽ Công Tôn đại nương thật là muốn đối phó người nào đó, nhưng không may lại nhìn lộn người.
Theo lời nói của Công Tôn đại nương Cô Thành có thể đoán ra, Công Tôn đại nương vốn không nhận ra y, ả chỉ là giao thủ xong mới nhận ra kiếm pháp của y. Ả cũng không quen biết Cung Cửu, nhưng lấy trình độ tin tức linh thông của tổ chức Hồng Hài Tử, thân là đại tỷ Công Tôn đại nương tất nhiên từng nghe qua danh hào của Cửu công tử, cho nên ả mới bị lời nói ẩn chứa uy hiếp của Cung Cửu làm rung sợ. Hơn nữa ả nghĩ rằng Cung Cửu không bị trúng độc, cho nên chỉ có thể chạy trối chết — biết được thân phận của Cung Cửu và Diệp Cô Thành, Công Tôn đại nương không thể không rõ: Trên đời này bất cứ kẻ nào, nếu bị Cung Cửu và Diệp Cô Thành liên thủ đuổi giết, chỉ còn đường chết mà thôi.
Cho nên nói, chữ “Không may”, vừa chỉ Cung Cửu, cũng chỉ luôn Công Tôn đại nương — quả thật Cung Cửu tự nhiên trúng độc thực oan, nhưng Công Tôn đại nương vô duyên vô cớ liền đắc tội Cung Cửu chẳng lẽ sẽ sống khá nổi sao? Cho dù lúc này Công Tôn đại nương thành công đào tẩu, nhưng tương lai thế nào? Cung Cửu có bao nhiêu trừng mắt tất báo, Diệp Cô Thành thật sự hiểu rõ đến không thể rõ hơn….. Chỉ cần Cung Cửu không chết, như vậy ngày tháng mai sau không hay ho của Công Tôn đại nương đã có thể đoán trước ra rồi.
Nói tóm lại hết thảy đều rất hợp lý, điều duy nhất kỳ quái là, Cung Cửu cư nhiên lại ăn hạt dẻ rang đường kịch độc, còn trúng chiêu…… Kỳ thật lúc nãy Diệp Cô Thành không phải không hoài nghi Cung Cửu, dù sao chuyện Cung Cửu giả vờ đáng thương, phẫn trư ăn hổ thật sự làm không ít, lòng Diệp Cô Thành có nghi hoặc cũng là bình thường .
Thế nhưng cuối cùng, Diệp Cô Thành vẫn chọn tin tưởng Cung Cửu. Tuy Cung Cửu thường xuyên giả ngây giả dại, đùa giỡn hóa khùng chơi điên trước mặt y, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cho tới nay kỳ thật Cung Cửu chưa từng thật sự lừa gạt Diệp Cô Thành điều gì. Cho dù giả vờ yếu thế trang đáng thương, nhân cơ hội đùa giỡn linh tinh thế nào, nhưng những lúc ấy Cung Cửu cũng thật sự bị thương .
Tuy Cung Cửu lợi hại, nhưng hắn cũng không phải thần tiên, có lẽ hắn biết danh hào của Công Tôn đại nương, cũng không thể biết trước Công Tôn đại nương sẽ đến bán hạt dẻ rang đường: Chỉ có thể nói Cung Cửu thật sự quá xui, hắn bất quá chỉ đi hò hẹn với tình nhân, mua đồ ăn vặt thôi, lại biến thành như vậy, suýt nữa tiễn luôn cái mạng…. Diệp Cô Thành thật sự vừa bất đắc dĩ, lại có chút dở khóc dở cười.
Nhưng đến giờ khắc này, đi tới nơi cứu mạng thế này, Diệp Cô Thành đã không lo lắng nữa: Y vẫn rất tin tưởng vào bản lĩnh của Cung Cửu, hạt dẻ rang đường của Công Tôn đại nương tuy là vật giết người cơ hồ khó giải nhất, nhưng bản thân Cung Cửu cũng có thể nói là nhân vật phản diện chung cực vô địch…… Trên thực tế Diệp Cô Thành đã càng ngày càng mê tín : Cung Cửu nếu là nhân vật phản diện “Mệnh định” cuối cùng, như vậy nhóm nhân vật phản diện “Chết trước” bao gồm bản thân Diệp Cô Thành chỉ sợ đều giết không được Cung Cửu — đạo hạnh của Công Tôn đại nương hiển nhiên thấp hơn Cung Cửu quá nhiều.
Quả nhiên, trải qua một loạt “cứu chữa” trút thuốc nhét dược, kim đâm lửa nướng, thậm chí là cắt thịt lấy máu vân vân và vân vân Diệp Cô Thành nhìn thấy sóng lưng cũng lạnh, Cung Cửu “Oa” hộc ra một ngụm máu đen lớn, lập tức xa xăm tỉnh lại. Diệp Cô Thành yên lặng đứng một bên nhìn, thuận tiện yên lặng nghĩ: Cung Cửu quả nhiên là kì ba, ngay cả hạt dẻ rang đường khó giải cũng không độc chết hắn; Càng kì ba là đám đại phu hắn nuôi này — biểu tình kia, thần thái kia, động tác kia, phảng phất cứ như Cung Cửu là con chuột trắng bé bỏng mà bọn họ “Chờ đợi đã lâu”……
Cung Cửu vừa mở mắt, nam nhân trung niên vẫn liều mạng nhìn chòng chọc đám đại phu kia vội vàng đi lên phía trước ngăn bọn người muốn tiếp tục động dao “Làm thí nghiệm”, nghiêm nghị nói:“Làm phiền các vị .” Ba vị đại phu nhìn nhìn nhau, rốt cục vẻ mặt tiếc hận thở dài thiệt dài, lưu luyến không rời ly khai mật thất.
Thính lực thập phần linh mẫn, Diệp Cô Thành đứng cạnh cửa phảng phất nghe được một đoạn đối thoại như vầy –“Không phải nói đừng cứu tỉnh hắn sớm thế hả? Đáng tiếc, hiếm khi có một cơ hội tốt như vậy……”..“Ai nha, đều là ta quá kích động, nhất thời quên béng luôn, đều do loại độc này quá kỳ lạ, tốc độ khôi phục của hắn cũng thực quái, ta sao nhẫn được chứ?”“Được rồi được rồi, đều tại ngươi, phạt ngươi phụ trách phối ra một loại dược nào đó làm cái tên gia hỏa không chết nổi kia té ngã, để chúng ta lại đi đùa giỡn chút nào……”
“……” Diệp Cô Thành thật sự nghe không nổi nữa, đây là người gì thế này a, quả nhiên là nhân hợp theo đàn vật họp theo loài! Vì thế y đi tới bên giường, hỏi:“Ngươi không có gì chứ?” Diệp Cô Thành thậm chí suy nghĩ, trải qua “Trị liệu” của những kẻ đó, nói không chừng trên người Cung Cửu đã thiếu mất mấy cái “Linh kiện” nào rồi không chừng.
Cung Cửu cũng không biết Diệp Cô Thành oán thầm hắn, hiện tại hắn đang lấy bộ dáng thê thảm “Chịu đủ tàn phá” nằm lệch trên giường, tội nghiệp nhìn Diệp Cô Thành,“Chứa đầy thâm tình” nói:“A Thành, chỉ kém chút nữa, ta liền không thấy được ngươi nữa rồi……”
Diệp Cô Thành khó nhận thấy run run vài cái, lạnh lùng nói:“Ai bảo ngươi ăn bậy ăn bạ.”
Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành không những không an ủi hắn chút xíu nào, ngược lại còn “Chỉ trích” Hắn, có chút thất vọng trừng mắt nhìn, ủy khuất nói:“Ta về sau nghe lời ngươi, không dám ăn bậy nữa……”
Diệp Cô Thành nghe vậy, bỗng có cảm giác khó hiểu như đang nương thân chốn vườn trẻ, còn mình biến thành bà mẹ già……
Mắt thấy hai người “hữu ái hỗ động” Rốt cục hạ rèm, nam nhân trung niên một mực yên lặng làm bối cảnh nãy giờ đi lên một bước, thanh âm cứng nhắc, không hề phập phồng nói:“Thiếu gia, chuyện Đông Nam đều đã dựa theo bố trí của người mà an bài, không biết có phân phó mới gì không?”
Trong nháy mắt Cung Cửu đã thu lại biểu tình đáng thương lại ủy khuất kia, vẻ mặt tàn nhẫn cười lạnh nói:“Đem chuyện Hồng Hài Tử lo liệu đầu tiên, dồn hết toàn lực tra ra hang ổ của các ả cho ta!”
Nam nhân trung niên kia đáp:“Vâng.” Lập tức liếc nhìn Diệp Cô Thành một cái.
“Ám chỉ” này thật quá mức rõ ràng, Cung Cửu liền phóng nhuyễn ngữ khí, nói:“Mục thúc có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, chuyện của ta không có gì cần tránh Diệp thành chủ .”
Nam nhân trung niên kia, cũng chính là Mục thúc đại quản gia Cung Cửu tín nhiệm nhất, khẽ thở dài một hơi, nói:“Báo cho thiếu gia biết, trong khoảng thời gian này thiếu gia lỗ không ít tiền, hiện nay bạc đã không đủ chi tiêu nữa, đến nỗi rất nhiều kế hoạch đều không thể thuận lợi tiến hành, không biết thiếu gia có điều gì muốn làm nữa không?”
Diệp Cô Thành nghe vậy khóe mắt nhảy dựng, tiếp tục mặt lạnh coi như không nghe thấy gì sất. Ngược lại Cung Cửu nao nao, có chút không thể tin cười:“Mục thúc không phải đang nói đùa chứ? Ta rõ ràng càng kiếm càng nhiều, sao lại có lỗ lã gì đến nỗi không đủ chi chứ?”
Mục thúc bình tĩnh nói:“Thiếu gia có điều không biết, trong thời gian này, sản nghiệp của Hoắc Hưu tuy thành của chúng ta, nhưng Thanh Y Lâu loạn trong giặc ngoài cũng không ít, cần thời gian chỉnh hợp, trước đó rất khó kéo lợi nhuận gì ra được; Phái Nga Mi cũng không hơn chi, Độc Cô Nhất Hạc chết quá gấp, di sản của lão dù sao cũng phải chậm rãi thu nạp, cho nên chúng ta chẳng những không tiến lên, ngược lại còn phải chi ra thật nhiều để nuôi đám người phái Nga Mi. Châu Quang Bảo Khí Các vốn là dễ kiếm tiền vào tay nhất, nhưng thiếu gia trực tiếp dâng lên cho Diệp thành chủ; Mà việc làm ăn của chúng ta và Bạch Vân thành cơ hồ không chút lợi nhuận, bây giờ còn thêm gánh nặng buôn bán bến cảng với Phi Tiên đảo, hơn nữa mấy việc làm ăn lớn của thiếu gia vốn cần rất nhiều tiền…… Vì vậy thỉnh thiếu gia trị tội ta một làm việc không lợi, sổ sách lộn xộn này ta thật sự quản không nổi .”
Diệp Cô Thành bày ra biểu tình vạn sự không dùng tâm, nhưng âm thầm cười trộm suy nghĩ: quản gia nói gần nói xa kỳ thật đều dẫn đến một ý — A Cửu ngươi bao tình nhân xài nhiều tiền quá! Cho nên nói tiêu tiền như nước thật không chấp nhận được a…… Bất quá lấy tính cách của Diệp Cô Thành, muốn y đem lợi nhuận y đã nuốt vào bụng rồi mà còn nôn ra trả lại căn bản là chuyện không có khả năng, cho nên y vẫn vẻ mặt bình tĩnh, bát phong bất động chờ xem trò cười của Cung Cửu.
Cung Cửu nghe xong lời Mục thúc nói, quả thực như lại nuốt phải một hạt dẻ rang đường vào họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bị nghẹn một lúc lâu cũng không thốt nên lời, thật lâu sau, mới lấy biểu tình “Lừng lẫy” nhìn Mục thúc, nói:“Ta hiểu được…… Đám nữ nhân Hồng Hài Tử kia kiếm được không ít, chuyện đối phó các ả ngươi nắm chặt lo liệu đi, xong xuôi tự nhiên liền có tiền thôi mà.”
Mục thúc bình tĩnh nhìn Cung Cửu, bình thản nói:“Hảo, thiếu gia. Bất quá thỉnh thiếu gia lưu ý tiêu dùng hằng ngày một chút, luôn làm việc theo cảm tính là không tốt đâu.”
Cung Cửu ủ rũ nói:“Ta đã biết, Mục thúc.”
Nhưng lời Mục thúc nói còn chưa hết, gã nói tiếp:“Còn có, trong cơ thể thiếu gia dư độc chưa thanh, sắp tới phải tránh đại hỉ đại bi, nếu không chỉ sợ phải dùng không ít tiền thuốc đó.”
Cung Cửu rốt cục nhịn không được, phản bác nói:“Ta sao lại dư độc chưa thanh? Đám lão gia hỏa này chẳng lẽ là ăn không ngồi rồi sao? Còn nữa, nếu cả tiền thuốc ta cũng trả không nổi, ta còn muốn các ngươi làm chi? !”
Mục thúc bình tĩnh nói:“nhóm đại phu còn muốn tiếp tục trị liệu cho thiếu gia, cho nên ngài mới dư độc chưa thanh. Về phần tiền thuốc, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm, chúng ta đều là vì đại nghiệp của thiếu gia mà suy nghĩ.”
Cung Cửu bị tức đến bật cười, nói:“Nếu cả ta cũng độc phát thân vong, còn nói đại nghiệp cái gì chứ?”
Mục thúc nói:“Thiếu gia xin yên tâm, ngài thần công vô địch, lúc trước bị Diệp thành chủ đâm bị thương nặng hai lần cũng không có chuyện gì, chút xíu độc này chẳng lấy mạng được ngài đâu .”
Cung Cửu rốt cục hộc một ngụm máu, ngã oạch lên giường “Bi phẫn” trừng Mục thúc, cơ hồ đã nói không nên lời .
Mục thúc lúc này mới gật gật đầu, nói:“Rất tốt, phun búng máu này ra, dư độc của thiếu gia đã sạch, cũng không cần tốn thêm tiền thuốc a.”
“……” Diệp Cô Thành bỗng nhiên cảm thấy Cung Cửu thật sự hảo đáng thương, cái gì gọi là “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, vị quản gia này thật không hổ là người có thể trở thành quản gia của Cung Cửu a! bất quá có quản gia này tại, về sau y muốn khiến Cung Cửu “Coi tiền như rác”, chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng nữa a……
Mắt thấy Cung Cửu bị đả kích đến kéo chăn che kín cả đầu, rõ ràng lưu loát “Ngất” luôn, Diệp Cô Thành liền theo Mục thúc ly khai mật thất đầy vị thuốc này.
Mật thất này thật sự là cũ nát không chịu nổi, Diệp Cô Thành quen sống sung sướng tự nhiên không muốn ở nơi này, y đang nghĩ nên đi đâu ở đây — trong thời gian này sinh hoạt của Diệp Cô Thành luôn có Cung Cửu an bài thỏa đáng, trong lúc nhất thời y thật cảm thấy không muốn rời Cung Cửu. Ngay lúc này, Mục thúc mở miệng nói:“Diệp thành chủ, chẳng biết có thể nói chuyện một chút hay không?”
Diệp Cô Thành thoáng do dự một lát, rốt cục vẫn nể mặt Mục thúc — y nhìn ra Mục thúc có thể coi là nhân vật nhất hào bên người Cung Cửu, nhất định theo Cung Cửu rất nhiều năm, thâm thụ tín nhiệm, coi như nể mặt Cung Cửu, Diệp Cô Thành không thể không để ý tới đại quản gia này.
Nhưng Diệp Cô Thành quyết định, vô luận quản gia này nói cái gì, y nghe là được, nếu muốn y “Tài trợ” Cái gì, vậy thì ngủ cũng đừng mơ à nha……
Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Cô Thành là, điều Mục thúc nói trước tiên là:“Vừa rồi ta thấy Diệp thành chủ lo lắng cho công tử nhà ta, nói vậy thành chủ cũng tình nghĩa thâm hậu với công tử nhà ta sao?”
Diệp Cô Thành trầm mặc không nói: Đánh chiêu tình cảm vô dụng thôi …… Tình cảm là tình cảm, tiền là tiền, mấy cái này phải phân biệt rõ ràng, y cũng không giống Cung Cửu, làm việc toàn bằng tâm ý — tuy Diệp Cô Thành thực thích Cung Cửu đối đãi y thế, nhưng nếu đổi lại…… Diệp Cô Thành thật sự chẳng thích coi tiền như rác chút xíu nào.
Mục thúc có lẽ thập phần hiểu biết tính cách của Diệp Cô Thành, cũng không trông cậy y trả lời, mà tự hỏi tự trả lời luôn:“Ta từ nhỏ chăm lo công tử lớn lên, nó chưa bao giờ để bụng với người nào như vậy, cư nhiên ngay khi mới nhận thức thành chủ không đến vài ngày, nó.. cả thân phận chân thật cũng để lộ luôn. Phần tâm ý này của công tử, hy vọng thành chủ đừng cô phụ, kỳ thật nó không tí tỡn như mặt ngoài đâu, nó cũng có rất nhiều chuyện thương tâm……”
“Ngươi nói có ý gì?” Diệp Cô Thành thản nhiên hỏi, thầm nghĩ: Chỉ có cầm một Châu Quang Bảo Khí Các thôi mà, đừng có coi y thành “Tra” chứ, y cũng thực dung túng Cung Cửu đó nha…… Cung Cửu đùa giỡn nhiều thứ biến thái như vậy, y “Mới” chọt Cung Cửu bị thương nặng hai lần thôi, điều này đã tốt lắm rồi! Đổi lại là người khác có thể dễ dàng tha thứ Cung Cửu không? Đã sớm đâm hắn chết ngắt rồi đó !
“Ai,” Mục thúc thở dài một tiếng, nói:“Thành chủ cũng biết công tử rõ ràng là Thái Bình vương thế tử, vì sao lại phải phiêu bạc bên ngoài, sa chân chốn giang hồ?” Gã cũng không chờ Diệp Cô Thành đáp lại, liền nói:“Thật ra vì năm đó, công tử chính mắt thấy một thảm kịch, nó nghĩ Vương gia giết Vương phi, cho nên mới ôm nỗi hận rời nhà, nhiều năm như vậy vẫn canh cánh trong lòng chuyện này…… Nhưng trên thực tế công tử tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là chân tướng……”
Sắc mặt Diệp Cô Thành khẽ biến, lạnh giọng nói:“Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?” Diệp Cô Thành thật sự rất kinh ngạc — quản gia này đến tột cùng là loại người nào, lại biết bí mật lớn như vậy? ! Vậy sao gã không nói cho Cung Cửu? Gã bên cạnh Cung Cửu nhiều năm như vậy chẳng lẽ có ý đồ khác? Hiện tại vì cái gì lại nói chuyện này với y? Trời ạ, thế giới này thật sự rất thần kỳ: Cho dù Diệp Cô Thành biết trước nội dung sắp tới, chuyện bất ngờ vẫn nhiều vô cùng……
Mục thúc nhìn thẳng Diệp Cô Thành, nói:“Ta chỉ hy vọng thành chủ có thể dẫn đường để công tử biết được chân tướng, cởi bỏ khúc mắc cho hắn…… Công tử kỳ thật luôn dùng hành vi quỷ dị bất kham che dấu thống khổ trong nội tâm, mấy năm nay hắn trải qua thật không tốt chút nào.”
Diệp Cô Thành nghi hoặc nói:“Đã biết chân tướng, vì sao ngươi không trực tiếp nói cho hắn?” Vì sao phải quẹo một vòng lớn như thế, không phải rất kỳ quái sao?
Mục thúc lắc đầu nói:“Công tử tính tình cố chấp, người và chuyện một khi hắn đã nhận định sẽ không thay đổi, cho dù ta nói ra chân tướng, cũng chỉ trực tiếp bị công tử giết mà thôi, không có lợi cho sự việc; Chỉ có lấy phân lượng của thành chủ trong lòng công tử, mới có thể khuyên hắn quay đầu.”
“……” Diệp Cô Thành thật sự kính nể lão quản gia, thế giới này quả nhiên là tàng long ngọa hổ !
Nhưng lời Mục thúc nói còn chưa hết, chỉ nghe gã nói:“Công tử muốn tạo phản, chuyện này hắn cũng không gạt thành chủ. Nhưng mặc dù công tử trí kế hơn người, chuyện tạo phản cũng vẫn quá nguy hiểm, chỉ chút bất trắc, chính là chết không chỗ chôn…… Cho nên ta chân tâm hy vọng thành chủ có thể dọn tiền của công tử lên Phi Tiên đảo hết, đã không có tiền, công tử muốn tạo phản cũng không thành.”