[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] Cửu Kiếm

Chương 75: Chương 75: Viên Mãn




CHƯƠNG 75: VIÊN MÃN

Đại hôn của Hoàng đế vốn nên xa hoa long trọng, hơn nữa chớ quên, Cung Cửu chẳng những là Hoàng đế, còn là người co tiền nhất trên đời, hôn lễ của hắn và Diệp Cô Thành, sao có thể không để người khác đại khai nhãn giới?

Cả thành trang trí đỏ rực, hoa tươi rải đường, gõ chiêng dẹp đường, tiền hô hậu ủng — mười sáu con ngựa lông trắng như tuyết, thần tuấn bất phàm kéo hôn xe hoa lệ khổng lồ quanh kinh thành một vòng, dân chúng đều dồn cục chen lấn hai bên đường muốn chiêm ngưỡng dung mạo tân hoàng hậu một lần, thế nhưng vải mành xe ngựa quá nặng, cho dù gió mạnh thổi quét, cả một góc màn của không bay lên nổi.

Vải màn này đương nhiên không thể bay lên, bởi vì trong xe ngựa không chỉ có hoàng hậu ngồi, còn có Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết…… Cùng với trưởng công chúa điện hạ đang ngồi.

Thế nhưng trưởng công chúa điện hạ cũng phi thường bất mãn với tình trạng hiên giờ, nàng lườm Lục Tiểu Phụng đang sờ trái sờ phải, hưng trí cực cao, lầu bà lầu bầu nói:“Cái thứ như ngươi, cũng muốn ngồi ké xe cùng gả cho Cửu ca à? Ca nhìn là chướng mắt rồi!”

Lục Tiểu Phụng “Đông” một tiếng đập đầu vào vách xe, ôm đầu nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc này cả băng sơn vĩnh hằng Tây Môn Xuy Tuyết cùng ôn hòa vĩnh hằng Hoa Mãn Lâu suýt nữa cũng bị những lời này của tiểu công chúa đâm thủng, cái gì gọi là “Cùng gả cho Cửu ca”, bọn họ quần chúng ngồi ké xe chẳng phải đều trúng đạn rồi sao…… mắt đao của Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên quét qua, hàn lưu đột nhiên ào tới, công chúa điện hạ run run, ôm ngang cánh tay Diệp Cô Thành, làm nũng nói:“Hoàng tẩu, ngươi không thể để người ta khi dễ tiểu muội a!”

Lục Tiểu Phụng lại “Đông” một tiếng đụng đầu, hắn một bên vuốt cục u trên đầu, một bên yên lặng nhìn về phía Diệp Cô Thành. Thế nhưng Diệp Cô Thành chỉ phi thường bình tĩnh vỗ vỗ đầu công chúa điện hạ, nói:“Hảo.” Ngụ ý chính là cam chịu xưng hô “Hoàng tẩu” này, tiểu công chúa vui vẻ, lại nghe Diệp Cô Thành nói:“Ca ngươi nói, sau này để ta dạy ngươi luyện kiếm.” Tiểu công chúa nhất thời lại 蔫, yếu hèn nói:“Hoàng tẩu có thể không cần quá nghiêm khắc không a……” Diệp Cô Thành lại “Ân” một tiếng đáp lại.

Lục Tiểu Phụng xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, người này, cảm giác “Mẫu tính quá” này…… vẫn là Bạch Vân thành chủ “Huy kiếm quyết phù vân, chư hầu tẫn tây đến” kia chứ? ! thật là rất…… Rất không thích hợp ! Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy, dưới tình cảnh này, không nhìn thấy như Hoa Mãn Lâu, kỳ thật cũng không coi là một chuyện xấu, Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy chuyện gì trong xe là không chịu ảnh hưởng nhất.

Tây Môn Xuy Tuyết lại dùng một ánh mắt thực kỳ dị nhìn Diệp Cô Thành, sau một lúc lâu, hắn rốt cục mới mở miệng, chậm rãi nói:“Đối với kiếm đạo, thành chủ gần đây có cảm ngộ gì chăng?”

“……” Lục Tiểu Phụng tỏ vẻ không biết nói gì, bọn họ giò đang ngồi trong xe cưới của hoàng hậu, cư nhiên còn có thể bình tĩnh đàm luận kiếm đạo như vậy, Tây Môn mới là thần chân chính ai.

Diệp Cô Thành cũng không để ý, hơi gật đầu nói:“Có. Thiên hạ võ công, không phải là chỉ nhanh mau không thể phá.” nghe lời ấy, hai mắt Tây Môn Xuy Tuyết nhất thời sáng lên, Lục Tiểu Phụng cũng có chút đăm chiêu im lặng lại, chỉ có Hoa Mãn Lâu vẫn ôn nhu cười, cảm thấy vui vẻ vì các bằng hữu.

Tiểu công chúa nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rốt cục nhịn không được hỏi:“Nhưng hoàng tẩu à, ca trước đây rõ ràng nói với ta là ‘Nhanh đến cực hạn, tức vi bất bại’ mà, vì sao các ngươi nói không giống vậy?”

Diệp Cô Thành rất tùy ý bứt một quả nho trong mâm trái cây nhét vào miệng tiểu công chúa, hỏi ngược lại:“Như vậy theo ý ngươi, ai đúng ai sai?”

Tiểu công chúa bẹp bẹp ăn nho xong, trừng mắt nhìn, nói:“Mấy ngày trước ca lại nói với ta, vô luận hoàng tẩu nói cái gì, đều là đúng. Cho nên…… về sau ta đều nghe lời ngươi, không nghe ca nữa.”

“Phốc !” Lục Tiểu Phụng nhịn không được bật cười ha ha, Hoa Mãn Lâu cũng cười doanh doanh nói:“Công chúa nói thật đúng, có lẽ bệ hạ cũng vui vẻ vì sự hòa thuận của hai người.”

Xe cưới Hoa lệ liền một đường vui vẻ như thế mà vào thành, sau khi vững vàng dừng lại, tiểu công chúa là người đầu tiên nhảy xuống, cười hì hì ôm lấy cánh tay Cung Cửu, nói:“Ca, ta đưa hoàng tẩu tới cho ca rồi nè.”

Cung Cửu cười ngọt ngào, đi đến cạnh xe vươn tay, khẽ gọi:“A Thành.”

Đám người tạp vụ đương nhiên sẽ không xuất hiện trong này, các đại thần đều do thái thượng hoàng đi chiêu đãi, nội uyển mới là trọng tâm, đến đều là “nhóm bạn tốt” trên giang hồ. Tỷ như Ngọc La Sát, gã đang ngoài cười nhưng trong không cười đứng bên cạnh Cung Cửu, nói:“Dục, xe phụng của hoàng hậu nương nương rốt cục đến a.”

Trùng hợp là, Ngọc La Sát vừa nói dứt câu, Lục Tiểu Phụng liền vén mành chui ra, hắn thấy Cung Cửu vươn tay đứng cạnh xe, rõ ràng không có khả năng đang chờ hắn, không khỏi cười cứng ngắc, xấu hổ “Ha ha” hai tiếng, nói:“Ai nha, Cửu huynh quá khách khí, sao có thể không biết xấu hổ nắm chứ.”

Cung Cửu cười khẽ một tiếng, thọt tay ra nắm lấy tay Lục Tiểu Phụng, sau đó hất lên một cái, Lục Tiểu Phụng liền bay ra ngoài, chỉ thấy hắn linh hoạt trở mình lật người giữa không trung, sau đó vững vàng rơi xuống đất, cười như trộm sờ sờ mũi.

“Chậc chậc,” Ngọc La Sát cười đến nheo mắt, nói:“Phụng này không phải phụng kia a, Hoàng đế bệ hạ thất vọng lắm hử?” Nhưng Cung Cửu hôm nay tâm tình rất tốt, đương nhiên sẽ không so đo với lão nhân Ngọc La Sát đang chơi chữ kia, vừa lúc Diệp Cô Thành cũng ra khỏi xe ngựa, đứng trên càng xe — Diệp Cô Thành hôm nay rốt cục không mặc một thân bạch y như tuyết nữa, mà thay đại hồng hỉ phục, văn long tú phượng, cả mi mục xưa nay lạnh lùng của y cũng thêm vài phần ôn hòa hỉ ý, khiến Cung Cửu không rời mắt được, ngơ ngác tim đập loạn đứng tại chỗ không thể động đậy.

Diệp Cô Thành hơi phì cười liếc Cung Cửu, lập tức điểm mũi chân, nhẹ nhàng bay bỗng rơi xuống, Cung Cửu lúc này mới phản ứng lại, lập tức cầm tay y, biểu tình kia phải gọi là mỹ mãn thỏa lòng.

Ngọc La Sát vốn muốn đâm chọt Cung Cửu vài câu, bất quá thấy bộ dáng hạnh phúc sung sướng của hắn như vậy, lời nói nào cũng không ra khỏi miệng được. Lúc này Hoa Mãn Lâu và Tây Môn Xuy Tuyết cũng xuống xe, thế nhưng bảo bối nhi tử của Ngọc La Sát cả nhìn cũng không nhìn cha hắn một cái, điều này thật khiến ngọc đại giáo chủ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lại nhìn về phía Cung Cửu cười thấy răng mà chẳng thấy mắt kia, hâm mộ ghen tị liền từng đợt từng đợt đập vào lòng Ngọc La Sát.

Ngọc La Sát nhớ tới năm đó gã vì thiên thu đại nghiệp của Tây Phương Ma Giáo, liền xa xa tiễn bước nhi tử duy nhất, tức Tây Môn Xuy Tuyết của gã, đến nỗi phụ tử bọn họ chia lìa hơn hai mươi năm, vết rách này vĩnh viễn không thể khép lại …… Nếu khi đó gã có thể nghĩ thông như Cung Cửu, tình hình hôm nay sẽ hoàn toàn khác.

Quả nhiên là người so với người, tức chết người a, Ngọc La Sát bất đắc dĩ mà căm giận nghĩ: Tiểu hồ ly, thỉnh gã đến uống rượu mừng chính là cố ý chọc giận gã mà.

Cung Cửu người này, rõ ràng là một hồ ly hắc tâm ăn thịt người cả xương cũng không chừa, cư nhiên lại khăng khăng một mực với Diệp Cô Thành, lúc này mới đăng cơ không bao lâu, lại danh chính ngôn thuận sắc phong “Diệp thị Bạch Vân thành” Làm hoàng hậu, hơn nữa Ngọc La Sát còn biết thân phận chân thật của cái gọi là “Hoàng trưởng tử”, đối với điều này, gã thật sự không thể không bội phục tính cách làm việc theo cảm tính này của Cung Cửu.

Hơn nữa, kỳ thật Cung Cửu cũng không phải yêu đơn phương: Cư nhiên có thể “Chinh phục” người như Diệp Cô Thành, lại nghĩ đến Tây Môn Xuy Tuyết…… Ngọc La Sát bỗng thật muốn “Lấy kinh nghiệm” từ Cung Cửu, nhưng Cung Cửu sẽ tốt bụng thế à?

Ngọc La Sát lại suy hơn tính thiệt.

Bất quá mặc kệ Cung Cửu là vì muốn chọc giận Ngọc La Sát, hay muốn mượn cơ khiến Ngọc La Sát thỉnh giáo hắn, từ nay về sau thấp hơn hắn một đầu, dù sao Cung Cửu bây giờ đang đắc ý cực, cái đuôi cũng sắp chỉa lên trời rồi.

Ngày tốt cảnh đẹp, mọi người thoải mái chè chén, uống thẳng đến màn đêm gắn đầy sao trời, Cung Cửu rốt cục mới chốc say tất cả các tân khách, cả Ngọc La Sát cũng hiếm khi thật lễ say khướt như thế. Bản thân Cung Cửu cũng có chút mơ màng, lúc này toàn trường chỉ còn lại Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết hai kiếm khách không uống rượu là vẫn thanh tỉnh .

Diệp Cô Thành nâng Cung Cửu thất tha thất thểu bổ nhào vào lòng y, Tây Môn Xuy Tuyết hứng thú cực kì nhìn cảnh tượng này, bỗng nói:“Ngày tốt một khắc thiên kđáng ngàn vàng, thành chủ không cần do dự.”

Diệp Cô Thành có chút mất tự nhiên dừng một chút, rốt cục vẫn phất tay nhóm nội thị, phân phó họ chiếu cố hảo nhất chúng khách quý, sau đó hơi gật đầu ý bảo với Tây Môn Xuy Tuyết, liền ôm Cung Cửu đi về tẩm cung.

Trở lại tẩm cung nến đỏ treo cao, đầy rẫy vật hỉ, Diệp Cô Thành đặt Cung Cửu “Say đến” Thành thành thật thật dựa vào lòng y lên giường, bỗng có một cảm xác ảo mộng không thật: đời này y thật sự quá viên mãn, cái này không phải chỉ là một cơn mộng đẹp thôi chứ……

Liền vào lúc này, chỉ nghe Cung Cửu thì thào hô:“A Thành……” Diệp Cô Thành phục hồi tinh thần lại, thấy Cung Cửu say lờ đờ mắt hiện sương mù nhìn y, quả nhiên là mắt chứa thu thủy, mặt như đào hoa, Diệp Cô Thành không khỏi nóng lên, bỗng linh quang chợt lóe: Mà nói ra thì từ trước đến nay, mỗi lần y và Cung Cửu làm gì gì đó…… Đều là Cung Cửu chủ động, đêm nay không phải là cơ hội “Xoay người” trời ban cho y ư?

Diệp Cô Thành cắn răng một cái, vươn tay cởi quần áo Cung Cửu, Cung Cửu mềm nhũn ngồi phịch trên giường vẫn không nhúc nhích, tùy ý Diệp Cô Thành hiếm khi chủ động cởi sạch của hắn, lại cúi người đè hắn, lúc này mới vươn tay ôm eo Diệp Cô Thành, ái muội nói:“A Thành…… Ngươi muốn ta?”

Diệp Cô Thành trừng mắt nhìn Cung Cửu một cái, nói:“Thì thế nào?”

Cung Cửu cười khẽ lên, nghiêng người liền thay đổi vị trí cao thấp của hai người lại, khiêu khích bắt đầu cởi hỉ phục trên người Diệp Cô Thành. Mắt thấy cơ hội “Xoay người” vô vọng, nhưng không khí tối nay tốt như vậy, bọn họ không thể mất mặt xấu hổ đi thế, nghĩ đến đó, trong lòng Diệp Cô Thành không khỏi có chút não ý xấu hổ, liền hỏi:“Ngươi không bằng lòng?”

Cung Cửu cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi Diệp Cô Thành, cười tủm tỉm nói:“Thích, đương nhiên thích…… A Thành của ta muốn ta, ta sao có thể không bằng lòng?” Diệp Cô Thành còn chưa kịp phản bác, đã bị Cung Cửu thập phần thuần thục biến thành cả người khô nóng, không thể phản kháng, nhưng lòng y vẫn không tránh khỏi có chút nản lòng: Vì sao lần nào nằm dưới cũng là ca !

Cung Cửu phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Diệp Cô Thành, hắn đeo vẻ mặt tiếu ý trộm cá, vừa cấp tốc lấy lòng người trong lòng hắn, vừa nói:“A Thành không cần nóng vội, hôm nay là ngươi gả cho ta, nên cứ để ta vất vả…… Đợi lần sau, liền đổi ngươi tới nha……”

Diệp Cô Thành đã không muốn nghe Cung Cửu “Lấy cớ” nữa, lần trước tại Bạch Vân thành lúc Cung Cửu “Gả cho y” cũng không phải vậy à …… Ai quên đi quên đi, nằm dưới thì nằm dưới, đừng đi so đo với biến thái: Ngày tốt giờ lành,** ngắn, ca chỉ cần hưởng thụ là được……

Sinh hoạt viên mãn, tự nhiên mỗi ngày đều là hưởng thụ.

Cuộc sống của Cung Cửu và Diệp Cô Thành tựa hồ đã quá viên mãn, bọn họ dắt tay nhau chưởng quản thiên hạ, lấy “Tiền chiêm xa chúc” của Diệp Cô Thành, Cung Cửu lại thiên y bách thuận y, thiên hạ này không đến mấy năm đã thay đổi lớn. Đương nhiên, thay đổi thần kỳ này đều được tính trên đầu Cung Cửu, trở thành Hoàng đế truyền kỳ nhất , có một không hai trong sử sách đời sau.

Bất quá, vô luận sinh hoạt viên mãn cỡ nào, cũng sẽ bị cảnh trí rập theo khuôn khổ, thủy chung không thay đổi làm hao mòn. Huống chi Cung Cửu vốn không phải người có thể chịu nổi tịch mịch, đợi khi tân chính củng cố, thiên hạ thái bình, Cung Cửu lại hoàn thiện thế lực ngầm của hắn, còn kiếm được nhiều tiền không sao đếm xuể…… Hắn rốt cục làm Hoàng đế chán rồi.

Vì thế năm thứ sáu sau khi Cung Cửu đăng cơ, vua mắc bệnh hiểm nghèo, đột nhiên băng hà, thiên hạ đồ tang, tiểu thái tử năm ấy sáu tuổi liền tỉnh tỉnh mê mê đi lên ngôi vị hoàng đế, may mà còn có đại trưởng công chúa lâm triều nắm quyền, thế mới bình ổn ngôi vua sau một loạt phong ba.

Rốt cục đến một ngày nọ, tiên đế băng hà đã lâu, triều đình đã đi vào quỹ đạo, sau hơn mười năm, trước khi tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, đại trưởng công chúa muội muội tiên đế là người quyền thế tối thịnh trên thiên hạ. Nhưng nàng nay lại đứng trên mãnh cỏ dại tươi tốt ngoại ô kinh thành, vô chút hình tượng khóc lóc om sòm làm nũng mè nheo :“Ca sao có thể như vậy…… Cứ cùng hoàng tẩu đi tiêu diêu tự tại, cư nhiên đem gánh nặng toàn bộ thiên hạ khổng lồ, ném cho thằng cháu đáng thương mới tròn sáu tuổi của ta…… Ngươi thật quá độc ác nha, có người cha nào như ngươi không hử? !”

Cung Cửu không chút để ý cười:“Không phải còn có cô cô muội săn sóc nha, muội cũng không phải vừa tròn sáu tuổi.”

Đại trưởng công chúa mặt tái đi, vội vàng nhìn về phía Diệp Cô Thành, tội nghiệp nói:“Hoàng tẩu…… Tiểu muội luyến tiếc ngươi nha, ngươi khuyên ca ca đi, tốt xấu gì các ngươi cũng nên lưu lại nơi gần kinh thành a, bằng không…… Cho dù đến Bạch Vân thành cũng được a…… Ca còn nói muốn dẫn ngươi chạy loạn khắp thiên hạ, thậm chí còn muốn đi khắp biển cả, chẳng phải chúng ta sẽ nhiều năm cũng không gặp một lần sao ?”

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Còn không đến mức này, tết hàng năm, tất về chung vui.”

“Hoàng tẩu ngươi……” Đại trưởng công chúa thấy Diệp Cô Thành cũng không dụ được, rốt cục triệt để xù lông:“Ca ! muội muội ngươi còn không gả cho người mà, ngươi cứ vứt hết thằng cháu nhỏ với toàn bộ thiên hạ cho ta, ta về sau còn gả được cho ai? Trên đời này sao lại có ca ca không phúc hậu như ngươi? !”

Cung Cửu cười nhạo nói:“Đó là mắt muội cao quá, ai cũng chướng mắt, sao có thể trách ta? Thôi đi, chúng ta đi, nếu thật không được, không phải có lão cha nha, bảo hắn trông tiểu tôn nhi của hắn đi.” Dứt lời, Cung Cửu tiêu sái khoát tay áo, nắm tay Diệp Cô Thành lên xe, bay nhanh mà đi .

Đại trưởng công chúa nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, dùng sức giậm chân, suýt nữa làm nứt cả mặt đất , oán hận nói:“ Cửu ca Xấu, lão cha rõ ràng ở lại Giang Nam, cả ngày luôn cùng Hoa lão gia trồn hoa nuôi chim, ta sao có thể trông cậy vào hắn chứ? !”

Xoa eo căm giận một hồi lâu, thẳng đến cả bóng xe cũng không thấy nữa, đại trưởng công chúa lúc này mới một bên bất đắc dĩ trở về, một bên lầu bà lầu bầu nói:“Ta cũng không phải ai cũng chướng mắt, ta coi trọng hoàng tẩu, hừ ! Cửu ca thối!” Nói xong nàng lại thở dài một hơi, lẩm bẩm:“Liền tính không còn nam nhân tốt như hoàng tẩu, thì một tên giống Cửu ca cũng được a…… Chẳng lẽ thật do ta yêu cầu cao quá? Nhưng không có khả năng tìm một tên giống Lục Tiểu Phụng a !”

Không biết rằng cùng lúc ấy, trong xe ngựa, Diệp Cô Thành hỏi:“ muội muội ngươi không gả được, ngươi thật không nóng?” Hai huynh muội này rõ ràng là muội khống và huynh khống, Cung Cửu không nóng mới là lạ .

Cung Cửu lẩm bẩm cọ vào lòng Diệp Cô Thành, rầu rĩ nói:“Nha đầu chết tiệt kia, gả không ra thì làm lão cô bà cả đời, ta mặc kệ nàng !”

Kỳ thật người gọi là “Lão cô bà” kia, cũng trở thành công chúa truyền kỳ nhất, có một không hai trong lịch sử.

Đông Nam hải ngoại, trên Phi Tiên đảo, trong Bạch Vân thành — Cung Cửu và Diệp Cô Thành sau khi rời kinh đến đây đầu tiên. Những năm gần đây Phi Tiên đảo càng ngày càng phồn vinh, thuyền biển lui tới mỗi ngày cũng không đếm hết, bọn họ cũng tính đi thuyền rời bến, dắt tay ngắm cảnh đẹp khắp thiên hạ, xuất phát từ Phi Tiên đảo là tiện nhất.

Bất quá trước khi rời bến, Diệp Cô Thành cũng mang Cung Cửu tới từ đường Diệp thị.

“Mấy năm trước, ta lần đầu tiến đến Bạch Vân thành, liền làm lễ kết hôn với A Thành, nào ngờ lúc ấy phát sinh biến cố, đi quá mau, mà mấy năm nay lại tục vụ quấn thân, đến giờ phút này mới có thể tiến đến tế bái, chỉ mong chư vị Diệp gia tổ tiên không trách tội ta.” Cung Cửu hiếm khi nghiêm túc, vẻ mặt thành kính dâng hương cúi đầu, Diệp Cô Thành nhìn thấy hơi phì cười – cho dù là thờ cúng hoàng thất, Cung Cửu cũng không để ý như bây giờ: Nói không dễ nghe là, Cung Cửu đã giết bao nhiêu thân thích của hắn, sao lại tin tổ tông có linh chứ?

Vì thế Diệp Cô Thành vỗ vỗ bả vai Cung Cửu, nói:“Không cần như thế, tâm ý của ngươi ta hiểu được.” sau đó y gở gia phả Diệp gia từ trên đài xuống, nói:“Chỉ vì viết tên ngươi vào đây thôi, nay ta đã không là tộc trưởng Diệp thị, chuyện tế tổ này cũng không tất cần do ta và ngươi lo lắng .”

Cung Cửu lấy bút chấm mực, cười tủm tỉm vươn tay viết xuống, nói:“Ta luôn muốn cảm tạ Diệp gia sinh dưỡng ra người trong lòng ta a……”

Diệp Cô Thành bỗng rung động, giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói:“Kỳ thật, ta vốn là không phải Diệp gia tử.”

Cung Cửu biến sắc, tay run lên, trong lúc nhất thời đúng là cả bút cũng cầm không được , thất thanh nói:“Ngươi có ý gì?”

Diệp Cô Thành duỗi tay ra liền chụp lấy cây bút rớt xuống từ tay Cung Cửu, mở gia phả ra, xoát xoát vài cái liền tên và sơ lượt cuộc đời của Cung Cửu vào cột “vơ chính” của Diệp Cô Thành, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Việc này nói ra thì dài, nói rõ thì dài, ngắn gọn là, ta vốn không phải Diệp Cô Thành chân chính, chỉ là cơ duyên xảo hợp, mượn thể hoàn hồn, nói như thế, cũng không biết ngươi có hiểu không.”

Cung Cửu nghe thê1 kinh nghi bất định, đồng tử lóe lên, hỏi:“Đây là chuyện khi nào phát sinh?” Diệp Cô Thành lẳng lặng nhìn vào hắn, nói:“Trước khi quen ngươi.”

Cung Cửu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi cười nói:“Ta liền an tâm, mặc kệ ngươi đến tột cùng là ai, chỉ cần vẫn là A Thành ta yêu là tốt rồi.”

Diệp Cô Thành trong lòng ấm áp, nói:“Đây là bí mật lớn nhất cuộc đời ta, lần này noi cho ngươi biết, cũng coi như tâm an.” Y nói xong, lại nhìn về phía một hàng bài vị đường nội Diệp thị, nói:“Ta vốn là tàn hồn thiên ngoại, lại chiếm thân thể của tộc trưởng Diệp thị, nếu chư vị tổ tiên quả thật có linh, có lẽ cũng không nhận ta đâu.”

Cung Cửu hờ hững đảo qua nhất chúng bài vị, lãnh liệt nói:“Nếu ngươi không đổi, kết cục Diệp Cô Thành bất quá cũng là thân bại danh liệt mà thôi, nay cả thiên hạ đều về Diệp thị, coi như hoàn lại thân này, bọn họ há dám không nhận ngươi chứ?”

Diệp Cô Thành kinh ngạc, nói:“Ngươi làm sao biết…… Chẳng lẽ……”

Cung Cửu lập tức đi lên vài bước, gắt gao ôm lấy Diệp Cô Thành, nói:“Không sai, kỳ thật ta cũng là người hoàn hồn, chẳng qua hơi khác với ngươi, ta là sau khi chết lại trở về thành chính mình trong quá khứ.” Nói xong hắn xa xăm nở nụ cười, thở dài nói:“Thật sự không ngờ a, nguyên lai ngươi ta đều từng có cơ duyên này, xem ra…… Chúng ta quả thật là thiên tứ lương duyên!”

Diệp Cô Thành thật sâu nhìn vao hai mắt cung cửu, nói:“Quả thật, ngươi và ta có thể nói, là ông trời tác hợp.”

– chính văn hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.