Lục Tử Hề

Chương 33: Chương 33: [




Lục Bạch trở về Linh Châu cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng phải chuyện to tác gì cho nên y không hề khua chiêng gõ trống báo cho tất cả mọi người trong phủ Thượng thư, chỉ có một số nha hoàn tiểu tư hầu hạ y và anh em Lục Tử Tấn Lục Nguyệt là biết chuyện.

Ngày ấy, Lục Bạch biến mất khỏi kinh thành.

Ngày ấy, Tống Cáp bởi lo lắng cho Lục Bạch nên tìm đến phủ Thượng thư, ấy thế mà lại chẳng thấy người trong lòng đâu.

Hắn lo lắng nôn nóng không thôi, vẫn chưa có ai nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng của y nên hắn bắt đầu suy nghĩ miên man, Tử Hề có tâm bệnh, cho nên mới nằm lâu như thế, người có thể khiến cho y mắc phải tâm bệnh không phải mình thì còn có thể là ai?!

Nay Tử Hề không thấy đâu, nhất định là do y không muốn gặp mình cho nên mới đi, sự quyết tuyệt như vậy khiến cho hắn ngay cả một tia phòng bị cũng không có.

Lục Tử Tấn không ở trong phủ, Tống Cáp bèn đi tìm Lục Nguyệt, sốt ruột hỏi Lục Bạch đi đâu rồi.

Lục Nguyệt rất kinh ngạc đối với cái vẻ sốt ruột ấy của Tống Cáp: “Tử Hề ca ca đi rồi.”

“Cậu ấy đi đâu?!”

“Về....về Linh Châu.”

Cô vừa dứt lời, Tống Cáp liền chạy đi mất. Linh Châu, thế nhưng lại lặng lẽ trở về Linh Châu, y thật sự không muốn gặp lại mình nữa hay sao, y thật sự chán ghét mình như vậy sao?

Tống Cáp cảm thấy trong lòng mình khó chịu vô cùng, giống như bị thứ gì đó chi phối vậy.

Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên chạy đến chuồng ngựa, dắt một con ngựa ra sau đó vội vàng sải bước rời đi.

Sẽ không có chuyện Tử Hề không thích hắn, Tử Hề, Tử Hề, hắn muốn đi tìm Tử Hề, nói cho cậu ấy nghe hết những tâm tư của mình, khiến cậu ấy thích mình, khiến cậu ấy không rời khỏi mình.

Ra roi thúc ngựa, lòng nóng như lửa đốt.

Nhưng dù cho nhanh đến thế nào, con ngựa cũng không sao chịu nổi, trên đường hắn đổi cả thảy ba con ngựa cuối cùng cũng đến được Linh Châu.

Nôn nóng suốt mấy ngày làm hắn rất mệt mỏi, trên người do vội vàng cũng chẳng rửa mặt chải đầu, vừa đến nơi đã vội hỏi xem nhà Lục Bạch ở đâu. Có người chỉ đường cho hắn thế là hắn lại vội vàng chạy đến.

Đi đến trước cửa Lục phủ, hắn lại ngừng lại.

Nôn nóng ban đầu bị sự hoảng hốt thất thố đè xuống, hắn đứng đó ngây ngốc tại chỗ, nghĩ bụng không biết đến lúc gặp Lục Bạch sẽ nói gì, là hung hăng hôn lấy y, tiên hạ thủ vi cường hay là nên nói rõ tâm ý của mình trước, dỡ tâm phòng của y xuống.

Chép miệng một tiếng, Tống Cáp có chút nôn nóng, nhíu chặt lông mày.

Lúc này, cửa lớn mở ra, một tiểu tư đang muốn ra ngoài liếc mắt nhìn thấy trước cửa nhà mình có một nhân vật tuấn mĩ nhưng y quan lại có chút không chỉnh tề thì sửng sốt hỏi: “Chào ngài, ngài tìm ai thế?”

Cái vẻ nôn nóng trên mặt Tống Cáp bị đánh vỡ, hắn khụ khụ hai tiếng ổn định lại thân mình: “Xin hỏi, công tử Lục Lục Tử Hề có ở nhà không?” Hắn chẳng hiểu sao lúc này mình vẫn có thể dùng cái giọng điệu đứng đắn như vậy để nói chuyện.

Tiểu tư thấy người nọ tìm thiếu gia thì vội nói: “Thiếu gia và lão gia phu nhân đi thăm tổ miếu rồi, hiện giờ không có ở nhà.”

Tống Cáp gặng hỏi địa chỉ tổ miếu rồi vội vàng chạy qua.

Tổ miếu nằm dưới một ngọn núi, lúc Tống Cáp chạy đến thì vừa lúc nhìn thấy đoàn người nhà Lục Bạch đi về phía này, Tống Cáp vừa nhìn thấy Lục Bạch thì khí diễm cả người biến mất đi chẳng còn dấu vết, chỉ biết đứng đó ngây ngốc nhìn y.

Kỳ quái nhất là, lúc này cha mẹ Lục Bạch lại mỉm cười với hắn, dắt tay nhau rời đi, để lại một mình Lục Bạch đứng cách hắn không xa, mi nhãn mỉm cười, nhìn hắn chằm chằm.

Tống Cáp rốt cuộc cũng chịu không nổi, vội vã tiến lên, với lấy Lục Bạch ôm vào trong ngực.

“Tử Hề, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi, vì sao muốn đi, vì sao lại rời khỏi ta, người căm ghét ta đến vậy hay sao, ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa à?!”

Những câu hỏi liên tiếp của Tống Cáp khiến cho Lục Bạch cảm thấy không sao hiểu được.

Y ngây ngốc ngẩng đầu, nghi vấn: “Ngươi làm sao vậy? Ta chỉ về quê thôi....”

“Đừng nói, đừng nói! Bây giờ ta chỉ muốn hảo hảo ôm ngươi thôi.” Nói rồi Tống Cáp than một tiếng, ôm lại càng chặt hơn.

Lục Bạch vẫn không nhúc nhích, bị sự nôn nóng khó hiểu của Tống Cáp chọc cho lòng dạ y ngứa ngáy, thoải mái vô cùng.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, bỗng nhiên Lục Bạch nhỏ giọng nói: “Tống Cáp, cha mẹ ta đồng ý rồi.”

Tống Cáp sửng sốt, buông y ra hỏi: “Đồng ý cái gì cơ?”

Lục Bạch đầu tiên là nghi hoặc, chẳng lẽ Tử Tấn không nói cho anh ấy biết nên anh ấy mới tìm đến đây sao. Thế nhưng y vẫn cứ thành thật đáp: “Ta nói cho họ nghe về chuyện của chúng ta rồi, bọn họ đồng ý.”

“Ngươi.....!” Lòng dạ Tống Cáp phát run hết cả, kinh hỉ không thôi, đối với Lục Bạch mặt đầy nhu hòa vừa giận lại vừa yêu, “Tại sao không nói cho ta biết, ta nên đối mặt cùng ngươi mới phải. Tử Hề, ta thật sự may mắn, ngươi không bỏ ta đi.”

“Sẽ không bỏ ngươi đâu, sẽ không bao giờ....” Lục Bạch ôm chặt hắn.

Lục Bạch chủ động như vậy khiến Tống Cáp sao có thể không động tâm, cúi đầu gợi cằm y lên, Lục Bạch thuận theo ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.

Tống Cáp hơi hơi cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy sự mê hoặc, hắn chậm rãi tới gần.

Lục Bạch nhìn hắn một cái, nhắm tịt mắt lại, chờ đợi Tống Cáp chạm vào. Nhưng, y nhắm mắt thật lâu mà vẫn chẳng có cảm giác gì, y thấy ngạc nhiên nên mở vội mắt ra, bên trong mang theo sự nghi hoặc.

Tống Cáp nhìn bộ dáng như vậy của y thì nhướng mày cười nói: “Ngươi cho rằng....Ta muốn hôn ngươi?”

Lục Bạch chớp mắt mấy cái: “.....”

Tống Cáp nhướng mày: “....”

Lục Bạch thế mới biết mình bị trêu đùa, y mím chặt môi, trong mắt thậm chỉ còn nổi lên bọt nước, muốn quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.

Nào biết đầu vừa chuyển đã bị Tống Cáp dùng hai tay giữ chặt, cánh môi bị cái hôn triền miên của hắn mút vào, không lưu lại một khe hở nào.

Giữa lúc trầm mê, Lục Bạch mơ hồ nghe thấy hắn nói: “Đoán đúng rồi, ta muốn hôn ngươi.”

Lục Bạch ah a hai tiếng nhưng đều bị Tống Cáp nuốt cả vào trong miệng.

......

......

“Vì sao đột nhiên lại về Linh Châu, ngươi định khiến ta lo lắng à?”

“Không, không phải đâu, chỉ là ta nghe Tử Tấn nói, cảm giác nếu cha mẹ ta mà đồng ý thì tốt hơn là ta tự nghĩ linh tinh....tra tấn lẫn nhau.”

Tống Cáp bắt lấy y: “Ngươi hay quá ha, ta nói với ngươi nhiều như vậy mà ngươi chẳng chịu tin ta bao giờ. Sao Tử Tấn nói cái mà ngươi đã tin liền. Hả Tử Hề.”

“A?”

“Tử Hề, ta ghen đấy.” Tống Cáp vừa hừ vừa nói.

Lục Bạch vội vàng xua tay nói: “Không phải, không, không phải là ta không tin ngươi, ta chỉ là, ta....”

Tống Cáp thấy y nóng lòng biện giải thế thì ngực ngọt ngào quá dỗi, hắn bèn an ủi: “Được rồi, ta không nên nói như vậy, Tử Hề, ta biết rằng trước đây ta đã khiến ngươi thương tâm, cho nên mới không tin ta. Thế nhưng ta thề, tương lai ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, chiều chuộng ngươi, khiến ngươi chân chân chính chính yêu ta.”

“Ừ~” Lục Bạch chôn mặt vào trong lòng hắn.

N năm sau.

Trang thiếu chủ nhà họ Thẩm ở Bắc Xuyên được hạ sinh, trang chủ Thẩm Thanh vui mừng không sao kìm hãm được, cả ngày chỉ ôm hài tử không ôm, cứ ôm đến ngày nó tròn trăng, bọn họ thương lượng cũng nên lo liệu tiệc trăng tròn cho con, cho nên phát thiệp mời vài vị hảo hữu.

Lục Bạch đương nhiên là được mời.

Y cầm ngọc bài trong tay rồi vuốt cho phẳng, nhìn hai chữ Thẩm Thanh bên trên mà suy nghĩ thật lâu, nghĩ bụng thời gian quả nhiên trôi đi nhanh quá, y đã tới kinh thành cùng sống với Tống Cáp, Tống phu nhân rất vừa lòng với y, chỉ là, y có thể cho Tống Cáp tình yêu, có thể cho Tống phu nhân sự hiếu thuận nhưng lại không thể cho bọn họ một đứa con để nối dõi tông đường.

Chuyện này đối với Lục phủ còn dễ nói bởi họ nhà Lục có nhiều con cháu, lại còn có cả Tử Tấn lợi hại. Nhưng họ nhà Tống thì nhất mạch đơn truyền, phụ thân Tống Cáp đã qua đời từ lâu, y rất tiếc hận vì không thể đem chuyện tốt nhất đến cho Tống Cáp.

Tống Cáp vào phòng, nhìn thấy Lục Bạch còn đang ngẩn người, hắn lắc lắc đầu, mặt đầy sủng nịnh.

Kéo Lục Bạch vào trong lòng, để y ngồi trên đùi mình, dựa vào lồng ngực mình.

“Tử Hề, sao thế, không vui à?”

Lục Bạch lắc đầu: “Không có.” Sau đó đưa ngọc bài cho Tống Cáp, nói: “A Cáp, Thẩm Thanh mời chúng ta đi Bắc Xuyên, tham gia tiệc trăng tròn của hài tử.”

Tống Cáp vừa nhìn thấy ngọc bài đã tức giận, cầm nó trong tay: “Tử Hề, sao ngươi vẫn giữ thứ này?!”

Lục Bạch chẳng hiểu sao hắn lại giận, ngẩng đầu lên hồn nhiên nhìn hắn: “A Cáp, ngươi làm sao vậy?”

Tống Cáp nghĩ phải duy trì hình tượng cho mình nên khụ khụ nói: “Không có việc gì đâu, ách, bao giờ thì chúng ta đi.”

“Xuất phát ngay ngày mai đi.”

“Được, đều nghe lời ngươi.”

Tống Cáp ghé vào lỗ tai y nỉ non, cố y phun hô hấp vào vành tai y, chọc Lục Bạch run rẩy một trận.

Lục Bạch xoay người lại, ánh mắt ngập sương mù, Tống Cáp nhịn không được ôm lấy y bắt đầu hôn, Lục Bạch lập tức đáp lại, sự vội vàng đó khiến Tống Cáp ngẩn ra, nhưng lập tức càng thêm mãnh liệt, giữ lấy y như thể sói.

Hai người thuận thế ngã xuống giường, Lục Bạch mơ mơ màng màng mở to mắt ra, trong mắt tràn đầy xuân thủy, y vươn tay ôm chặt lấy cổ Tống Cáp, dâng môi của mình lên.

Tống Cáp thấy vậy thì vui lắm, tận tình liếm láp.

“A Cáp, ta muốn có hài tử....” Trong mơ hồ hắn nghe thấy người dưới thân nói vậy.

Thì ra Tử Hề hôm nay không vui là vì chuyện này, do Thẩm Thanh mời nên y cảm thấy bất an sao?

Tống Cáp cảm khái không thôi, dần đi xuống theo lời nói của y, vừa hôn môi vừa chẳng buông tay. Hạ thân chống dưới thân Lục Bạch, giật giật chân nói: “Được, cho ngươi hài tử, sinh hài tử cho ta.”

“Được.” Lục Bạch phát ra một tiếng cười, nâng hai chân lên quấn chặt lên thắt lưng Tống Cáp, hạ thân trướng quá làm y không khỏi vuốt ve.

Xuân ý dần dần dày, tú trướng hạ da thịt tương thiếp, lại một lần nữa nước sữa hòa vào nhau.

“A Cáp, ah a....A Cáp, ta muốn cho ngươi, muốn....sinh hài tử.”

Tống Cáp cúi người ôm y vào trong lồng ngực, môi chạm vào vành tai đỏ lựng của Lục Bạch mà nhẹ giọng thì thào.

“Thế nhưng ta không muốn làm ngươi đau đâu....”

N+1 năm sau.

Mộc Dương Ánh Nguyệt nâng Tống Phu nhân đến Phu Già tự.

Tống phu nhân mỉm cười ôn nhã nói: “Bái kiến Không Trần đại sư, tục gia Tống Lâm thị đến cầu nguyện.”

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.