Tống Cáp nhìn trái nhìn phải xem có cái gì ăn ngon hay không, cố tình Lục Bạch vừa rồi lại đã ăn rồi, lúc này chỉ đi theo bên người hắn chứ chẳng nói chẳng rằng gì.
Trên đường cực kì phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều là người cười nói rôm rả.
Tống Cáp khí phách lăng nhiên, lúc này lại khẽ mỉm cười mang theo khí chất thiết sách, quần áo trên người hoa quý, vừa thấy đã biết là không phải dạng người tầm thường. Những người đã biết hắn là tướng quân lại càng bị hắn hấp dẫn hơn cả.
Có rất nhiều cô nương vừa vặn đi qua người Tống Cáp thì cười với hắn, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại dâng lên một cái hoa thoa, Tống Cáp với ai cũng lắc đầu không nhận.
Có rất nhiều cô nương làm vậy, cứ vây quanh hắn thành bầy, bắt đầu oanh ngôn mềm giọng.
Quá nhiều người khiến cho Lục Bạch bị đẩy ra ngoài, nhìn nam nhân đứng giữa bầy cô nương tươi cười hớn hở, trong lòng y bỗng thấy khó chịu, khẽ cắn môi tìm đường chen vào
Một cô nương cầm ngọc thoa màu đen nhét vào tay hắn, Lục Bạch thấy vậy thì cầm lấy tay Tống Cáp, ngửa đầu nói với hắn rằng: “Có đi ăn cái gì hay không, ta đói rồi.”
Tống Cáp sao có thể không đi, nhanh chóng nắm tay Lục Bạch chen ra ngoài, cũng chẳng quản mấy nữ tử phía sau phản ứng ra sao.
Cuối cùng cũng cách xa các nàng một chút, Lục Bạch giật mạnh tay khiến hắn buông ra rồi đi về phía trước.
Tống Cáp thấy cái vẻ không được tự nhiên của y thì dở khóc dở cười, sờ sờ cây trâm trong tay áo, hắn vừa động thì y đã đi đến trước mặt hỏi,
“Đi đâu đây?” Lục Bạch vội hỏi.
Tống Cáp giữ y lại càng chặt, hai người rẽ vào một hẻm nhỏ, nơi này ánh sáng rất yếu, chung quanh lại hoang vu cho nên chẳng có mấy người qua lại, Tống Cáp đẩy y áp lưng lên tường rồi dùng thân thể đè lên.
Lục Bạch bối rối không thôi: “Ngươi làm gì?!”
“Đừng lo lắng, ở đây không có ai đâu.” Tống Cáp nói, tay không nhịn được chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn nhụi của y, nhẹ giọng nỉ non: “Tử Hề, nói đi, có phải vừa rồi ngươi đã ghen không.”
Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lục Bạch nghe vậy thì xù lông, vừa thẹn vừa giận nói: “Ai ghen cơ?!”
“Ngươi.” Tống Cáp nói.
Lục Bạch đỏ bừng mặt, không nghĩ tới Tống Cáp vừa nhìn thấy vậy ánh mắt lại càng sâu thẳm đến chói mắt: “Ta chưa ăn dấm chua, ai ăn dấm chua của ngươi chứ?”
Tống Cáp không tin, xoay mặt y lại, nói: “Thế vì sao vừa nãy lại kéo ta đi?”
Lục Bạch hừ hừ: “Không vì cái gì cả.”
“Ta không tin....” Tống Cáp nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo cả sự thất thố, hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của Lục Bạch, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ngậm lấy nó.
Gắt gao ngậm trong miệng mình, chỉ đụng phải một cái lòng đã tràn đầy hoan hỉ, tựa hồ ngay cả một chút bất an trong lòng cũng biến mất, âm dịu thật thoải mái.
Đầu tiên là mút vào, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên nhịn không được bắt đầu mê muội.
Lại sắp thành ma, đem tấc tấc da thịt trên môi y hút vào miệng, khó bỏ một phân nào.
Sau đó dùng cái lưỡi vuốt ve kẽ răng y, thò vào di chuyển khắp nơi trong miệng y.
Tấc tấc da thịt, đều khiến ta yêu đậm sâu.
Tống Cáp sắp điên đến nơi rồi, dù rằng đã tiếp xúc da thịt cùng y, giúp đỡ nhau trong lúc hoàn toàn nhưng giữa hai vẫn có một bức tường xa cách khiến hắn nôn nóng, hắn vội vàng xao động, dùng lực hôn môi y, hôn say đắm Lục Bạch.
“Ah a.....Mau buông ra, tướng quân...”
Tống Cáp tùy tiện liếm láp một nơi trong miệng y, gợi cái lưỡi của Lục Bạch lên, ngậm lấy một phen, dùng lực lớn để mút vào.
Từ cánh mũi Lục Bạch phát ra một tiếng hừ, ánh mắt Tống Cáp tối sầm lại, chậm rãi lùi lại, nói: “Đừng gọi ta là tướng quân, gọi ta là Tống Cáp, Tử Hề, Tử Hề.....”
Sau đó lại một lần nữa áp lên, tinh tế triền miên.
Lục Bạch trong mơ hồ bị người ta đối đã ôn nhu, người nọ nói y hãy gọi mình là Tống Cáp, người nọ hôn y, vuốt ve hai má y, tê dại cả cõi lòng.
Vì thế y gọi, thanh âm tuy rằng nhỏ nhưng lại mềm mại, e ấp khiến lòng người rạo rực: “Ha....Tống Cáp, Tống Cáp, Tống Cáp....”
Tống Cáp hôn càng sâu hơn: “Đây, ta đây, ta ở đây, ở đây.”
Hai người dây dưa trên tường, cái gáy của Lục Bạch bị đè đến phát đau, y nhíu lông mày lại, miệng phát ra tiếng hừ hừ, Tống Cáp thấy vậy thì chuyển hai tay đang ôm má y ra sau đầu, ôm lấy đầu y, áp y vào lòng mà hôn.
Tư thế đấy rất hưởng thụ đối với người thừa nhận, cho nên Lục Bạch toàn lực ỷ vào trong lòng Tống Cáp, cảm giác bị sức ấm vây quanh người khiến cả người y thư sướng, khiến cho y cảm giác mình được quý trọng.
Mi nhãn vui mừng.
Y bị loại cảm giác ấy kích thích, khe khẽ giật giật môi, cái lưỡi cũng bắt đầu động đậy, đụng tới đầu lưỡi đang vói vào của Tống Cáp.
Tống Cáp giật mình vui sướng, dùng đầu lưỡi quấn lấy y, bắt đầu giao triền, nước bọt ái muội theo khóe miệng y chảy xuống. Cái hôn của Tống Cáp trượt xuống, liếm từng chút từng chút nước bọt, đụng phải cái cằm lạnh lẽo của Lục Bạch, ánh mắt hắn trầm xuống, bắt đầu hôn xuống dưới.
Dừng trên cái cổ bóng loáng của Lục Bạch.
Lục Bạch nép vào trong lòng hắn, ngửa đầu thở dốc dồn dập, đôi mắt hơi hơi hé mở, lộ ra một tia trầm mê. Hai má y hồng thuận, tròng mắt đầy ập nước, trái tim nhảy liên hồi.
Đột nhiên người kia dùng sức hôn một cái, mút một cái tạo ra một dấu hồng ngân. Lục Bạch bị hôn đau kêu “A” một tiếng rồi mắng: “Tống Cáp, ngươi khốn kiếp.”
Tống Cáp nghe thấy thế thì buông đầu y ra, chạm vào mặt Lục Bạch, hôn vài cái lên mặt y, hắn vẫn biết tư vị của Lục Bạch đối với hắn là khó bỏ khó phân nhưng vẫn nhịn không được thấy trầm mê: “Phải, ta khốn kiếp thật.”
Lục Bạch mở to mắt, đẩy Tống Cáp ra, dựa vào tường thở dốc không ngừng.
Miệng mắng: “Đồ điên, Tống Cáp, ngươi đừng có mà nổi điên.”
Tống Cáp ôm lấy y, lắc đầu: “Không, ta không có nổi điên.”
“Còn nói không, vậy ngươi còn hôn ta làm gì, ta là đàn ông ngươi có biết hay không, đàn ông với đàn ông làm sao mà thành được?!” Lục Bạch nhắm chặt mắt lại, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Tống Cáp vội vàng phản bác: “Vì sao lại không thể, Tử Hề, có phải ngươi cũng thích ta hay không?”
“Ta không có.” Thanh âm suy yếu rất khó để người ta phân rõ thật giả.
Tống Cáp đương nhiên tưởng giả, hắn sờ sờ mặt Lục Bạch nói: “Ta không tin, lúc ta hôn ngươi ngươi rõ ràng rất vui vẻ, ngươi ghen, ngươi cười với ta, ỷ lại vào ta, đáp lại ta, rõ ràng người có thích ta, vì sao lại không chịu thừa nhận.”
“Ngươi lo lắng chúng ta đều là đàn ông phải không? Cho nên vài ngày nay cứ phiền muộn vô lực, chính là bởi vậy đúng không?”
“Không phải.”
Tống Cáp nắm lấy bờ vai y: “Vậy ngươi nói xem, sao vừa rồi ngươi lại không phản kháng, vì sao lại đáp lại ta?!”
“Ta....” Lục Bạch nhắm chặt mắt, không biết nên nói những gì.
Tống Cáp ôm y lại càng chặt, vui sướng không thôi: “Ta biết mà, ta biết mà, Tử Hề, ta yêu ngươi, Tử Hề.”
Lục Bạch chân tay luống cuống, cúi đầu không đáp nhưng tâm lại ngày càng ấm, hai má nóng lê.
Tống Cáp lấy từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc được bọc trong khăn tay, đưa tới trước mặt Lục Bạch.
“Hôm nay là tiết Hoa thoa, phải đưa trâm cho người mình thích, Tử Hề, ta thích ngươi. Đây là cây trâm ngọc mà ta chuẩn bị lần đầu tiên, là ta tự tay khắc, ngươi có muốn hay không.”
Lúc Tống Cáp nói những lời cuối cùng thì kiên định đến dị thường, gằn từng chữ ra, mắt hàm chưa sự mong đợi nóng bỏng nhìn Lục Bạch.
Lục Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cây trâm ngọc nọ.