“Chỗ này bị gì thế?!” Lục Tử Tấn kinh ngạc hỏi, chỉ tay vào môi y với vẻ quá đỗi ngạc nhiên.
Cái kiểu sưng đỏ đó, nếu là bình thường hắn có thể còn nghĩ đến chuyện bị côn trùng cắn, nhưng nom Lục Bạch kích động lại liên tục che dấu thế này, hắn liền thấy không bình thường.
Cái kiểu này, không lẽ Tử Hề bị người....
Hắn không dám tưởng tượng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn y. Lục Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tử Tấn thì thấy xấu hổ, vội vàng che miệng đi, xoay người định bỏ vào phòng.
Lục Tử Tấn thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của y, Lục Bạch quay đầu lại, lúc này cả hai đều thấy bối rối. Áo Lục Bạch bị kéo, trường bào cao cổ bị lệch xuống một chút, lộ ra áo trong màu trắng và cái cổ thon dài trắng nõn của y.
Lục Tử Tấn nhìn cảnh sắc trước mắt thì đồng tử trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trắng nõn, đỏ thẫm, là....dấu hôn?!
Bị phát hiện mất rồi? Lục Bạch cảm thấy khí tức của mình không ổn, trong lồng ngực có cái gì đó đang bốc lên, bị Tử Tấn phát hiện làm y cảm thấy xấu hổ không thôi, lúc này lại bị bắt lấy, y đành cúi đầu, muốn đáp lại bằng sự im lặng.
Lục Tử Tấn không biết lúc này mình nên nghĩ những gì, tóm lại, trong đầu hắn có vô số những suy nghĩ loạn thất bát tao.
Tuy rằng hắn biết trong quân doanh có rất nhiều huynh đệ yêu thích nam phong, hắn cũng cảm thấy cái kiểu nhu nhược ôn nhu của Lục Bạch mà ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành vưu vật trong mơ của khối người, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra trên người Tử Hề, hắn ngoại trừ kinh ngạc ra thì còn thấy cả lo lắng.
Tử Hề chỉ mạnh miệng chứ thân mình nhu nhược, đối xử với mọi người lại ôn nhu, sao nó có thể cho phép.......?
Lục Tử Tấn càng nghĩ lại càng lo, hai tay bắt lấy bả vai Lục Bạch, nâng đầu của nó lên, hơi hơi ôm nó vào lòng, lấy tư thế bảo hộ vây quanh nó.
“Tử Hề, nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?”
Lục Bạch cúi đầu không nói, cảm thấy bối rối lắm, ngượng lắm, chuyện đó làm sao y có thể nói ra khỏi miệng?!
Lục Tử Tấn cảm thấy y vẫn chẳng nói gì thì lại tưởng người bị làm sao cho nên mới kinh hoàng không muốn nói. Hắn vội vàng an ủi nó, phảng phất như trong ánh mắt hắn giờ đây ngoại trừ sự ngây thơ ra còn có thêm cả nét kiên định.
Nói: “Có phải có người bắt nạt đệ hay không, nói cho ta biết, đệ đừng lo lắng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ca ca nhất định sẽ đòi lại công đạo cho đệ!!”
Ca ca.
Lục Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên nghe thấy Tử Tấn nói chuyện trịnh trọng với mình như thế, giống như rất dỗi thành thục, lấy quyền lợi của một người anh ra để bảo hộ người em của mình.
Lục Bạch có chút hốt hoảng.
Ngẩng đầu lên, Tử Tấn qua đó càng thấy rõ cánh môi sưng đỏ của y, có chỗ còn sứt cả ra, phải hôn mạnh bạo đến mức nào mới có thể hôn thành như vậy, hắn càng xem càng kích động, càng xem càng phẫn nộ, hận không thể lập tức tìm đến tên đầu sỏ để cho nó một đao chết tươi!
“Tử Hề, đệ đừng lo lắng, nói cho ta biết ai bắt nạt đệ, ca ca lập tức đi giết chết nó!”
Giết?
Lục Bạch vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, đây là lần đầu tiên y nghe thấy từ này từ miệng Tử Tấn, thế nên y đành phản thủ kéo lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Ca đừng đi, đừng đi, đệ không sao, thật đó.”
Lục Tử Tấn giận dữ: “Cái gì mà thật đó, đệ nhìn đệ mà xem, đã ra thành cái dạng này rồi, bảo ta yên tâm thế nào được. Đệ là cái hũ nút, cái gì cũng không chịu nói.”
“Đệ nói thật mà....” Lục Bạch nói.
Lục Tử Tấn mặc kệ y, nói thẳng: “Như vậy, đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, ta đi tìm tướng quân, nhất định ngài ấy sẽ tra ra được, giết chết nó, dám bắt nạt đệ đệ ta, ta sẽ cho nó biết mắt!”
Cái gì, tìm tướng quân?!
Việc này sao có thể tìm Tống Cáp, mắt thấy Lục Tử Tấn muốn đi ra ngoài liền thì y vội vàng giữ chặt lấy hắn, cắn môi kinh hoảng lắc đầu, khẩn cầu nói: “Đừng, ngươi trăm ngàn lần đừng đi!”
Tử Tấn khó hiểu, hỏi lại: “Sao lại không thể đi, ngươi yên tâm, tướng quân là người một nhà, sẽ không nghĩ nhiều đâu. Thủ hạ cao thủ của ngài ấy nhiều như mây, nhất định sẽ có biện pháp.”
Chính là do tướng quân không nghĩ nhiều mới không được, Lục Bạch nghĩ bụng, nắm chặt lấy tay hắn ra sức lắc đầu: “Ta thật sự không có việc gì, không ai bắt nạt ta cả, ca đừng đi tìm hắn.”
Thấy Lục Bạch khẩn cần như thế, Lục Tử Tấn phát hiện ra được một ít manh mối, hắn xoay người nhìn chằm chằm vào mắt Lục Bạch, nhấn mạnh từng chữ nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai?”
Lục Bạch bất đắc dĩ, thở dài thật sâu.
Nhìn Tử Tấn càng ra vẻ kiên định, y sửng sốt, lập tức cúi đầu xuống, nói ra một câu nhẹ như không.
“...... Tống Cáp, là Tống Cáp.”
Nói rất nhẹ nhưng lại nổ trong lòng Lục Tử Tấn như thể một viên kinh lôi.
Trong thư phòng phủ Tướng quân.
An Tề Viễn vội vàng chạy vào, thấy sau bàn là đại tướng quân hoàn hảo không sức mẻ chỗ nào thì mới cảm thấy an tâm, cuối cùng cũng thể loại trừ sự lo lắng suốt mấy ngày nay rồi.
Bận rộn không ngừng nghỉ tiến lại gần, thở dài nói: “Ta nói tướng quân này, ngài có thể xem như trở lại rồi. Nhiều ngày thế làm các huynh đệ mệt muốn chết.”
Tống Cáp người: “Đã làm các ngươi lo lắng rồi, ta không sao.”
“Đại tướng quân, không kể cái chuyện “diễm ngộ” của ngài cho vị huynh đệ này biết sao?” An Tề Viễn treo mắt phượng leo lên cái ghế bên cạnh ngồi rồi hỏi.
Tống Cáp nhíu mày nhìn về phía anh ta: “?”
An Tề Viễn hừ hừ: “Tử Tấn kể với ta rằng, ngươi vì cứu đường đệ của hắn nên bị rơi xuống vực, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao, khai báo thành thật đi, có phải thích người ta rồi không, đã đắc thủ chưa?”
“Còn nữa, có muốn ta dạy ngươi mấy chiêu dỗ vợ không nè?” Anh ta hỏi tiếp.
Tống Cáp ngẩng đầu, hiển nhiên đã bị những lời ấy hấp dẫn. An Tề Viễn vừa thấy hắn ta như vậy thì trong lòng mừng húm, nghĩ bụng không khéo vị này cũng sẽ giống mình, về sau phỏng chừng sẽ bị vợ quản nghiêm.
Tống Cáp nói: “Ta quả thật có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Nói đi, để cái thân từng du hí hoa tùng phiến diệp mà không dính thân người của ta giải thích nghi hoặc cho ngươi.”
Tống Cáp không nhìn ra cái sự không đứng đắn của anh ta, suy tư một lát rồi nói: “Ta quả thật thích cậu ấy.”
“Ách....Thật à?!” An Tề Viễn kinh hãi.
“Ta cũng nói với cậu ấy rồi.” Tống Cáp nói tiếp.
An Tề Viễn gật gật đầu xác nhận: “Ừa, không sai, tiên hạ thủ vi cường*.”
*Ra tay trước sẽ chiếm được thế mạnh.
“Ta còn hôn cậu ấy nữa.”
“Ừa ~” An Tề Viễn gật một cái thật mạnh, “Giỏi quá ta, gạo nấu thành cơm, phi thường tốt.”
Tống Cáp nhịn không được cho anh ta một cái liếc mắt, lại nói: “Thế nhưng cậu ấy lại không thích ta.”
“A? Cảm tình của ngươi là tình đơn phương à?”
“Hình như, còn rất ghét ta ấy chứ.”
An Tề Viễn nhịn không được đứng lên, kinh hãi: “Như thế sao được, hai người các ngươi nom có giống thế đâu?!”
Tống Cáp nghĩ nghĩ, nói: “Lúc ta hôn cậu ấy lần cuối cùng, ta đã nói rằng, sau này sẽ không quấn cậu ta nữa.”
“Cái gì?!” An Tề Viễn hận không thể nhảy dựng lên, “Cuối cùng cái gì, ngươi đã hôn người ta bao nhiêu lần rồi? Xem ra ta xem thường ngươi rồi a.”
Tống Cáp không nói gì: “Trọng điểm không phải ở đó. Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ, thật sự không thể quấn cậu ấy nữa sao, nhưng mà, ta cứ có cảm giác rất khó chịu dù rằng mới chỉ vừa rời khỏi cậu ấy thôi.”
“Tề Viễn, dạy ta đi.”
An Tề Viễn nhìn bạn mình ra vẻ vô cùng buồn rầu thì cũng không đùa cợt hắn nữa, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại nói thế, không quấn cậu ta nữa thì không phải ngay cả đường lui cũng không lưu lại cho mình hay sao?”
“Lúc ấy, cậu ấy vẫn cự tuyệt ra, nhìn thương tâm lắm. Ta không đành lòng, trong lòng đau xót nên mới nói thế.” Tống Cáp thành thật.
An Tề Viễn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi: “Vấn đề này dễ thôi, dù đã nói không quấn nữa nhưng chẳng lẽ không thể đổi ý sao, muốn ở bên người ta mà ngay cả chút mặt dày cũng không có thì mới không tốt ấy.”
Anh ta nghĩ bụng hồi xưa mình cũng dày mặt theo đuổi con nhỏ kia, mãi rồi mới đắc thủ được, từ nay về sau ân ái không buông còn gì.
“Vấn đề hiện tại là, tướng quân ngài ơi, ngươi thật sự thích cậu ta à? Ta nhớ rõ hai người mới quen chưa đầy hai tháng, trong đó cũng ít gặp nhau đến đáng thương cơ mà.”
Tống Cáp không chút do dự gật đầu, “Ừ, ta thích cậu ấy.”