Hồ nước dưới núi tuy rằng đang trong ngày đông nhưng hồ vẫn không kết băng, phía trên thậm chí còn đang bốc khói, cảm giác rất chi là ấm áp.
Bên hồ có rất nhiều cây cối, dưới chân một cái cây to mọc giữa cỏ cây có hai người đang nằm song song. Nam tử có dáng người cao ngất nghiêng nửa người ôm chặt lấy tiểu thư sinh gầy yếu, cơ thể người thư sinh cương ngạnh, hơi hơi lui thành một khối.
Bốn phía dị thường yên tĩnh, một lúc sau tiểu thư sinh chậm rãi mở to mắt ra, sau khi nhìn tư thế của hai người thì bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn khe hở giữa tán lá cây, trời vừa cao vừa xanh, thì ra là đã quá trưa rồi.
Chớp mắt một cái, chuyển tròng mắt đến vị đại tướng quân Tống Cáp được xưng là uy chấn bát phương cạnh mình, hé hé miệng gọi: “Tướng quân ơi.”
Người bên cạnh vẫn chẳng trả lời.
Lục Bạch biết tỏng người này đã tỉnh từ sớm thế nên hỏi thêm: “Tướng quân, đã nghỉ ngơi xong chưa?”
Tống Cáp nháy nháy hai mắt, đối diện với ánh mắt nhìn xéo sang của Lục Bạch, tay chân hắn ôm lại càng chặt hơn, cực kỳ thoải mái hít một hơi rồi phun ra, cảm thán rằng: “Còn chưa xong.”
“Tướng quân còn muốn chơi ở đây bao lâu nữa?”
Tống Cáp lại nhắm mắt lại, đáp: “Bao lâu, bao lâu....” Hắn cong khóe miệng lên cười ha ha rằng: “Thiên trường địa cửu thì sao?”
“Đừng đùa.” Lục Bạch nói.
Tống Cáp nghe vậy thì cuối cùng cũng buông hắn ra, lại vực nửa người dậy cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt y hỏi: “Sao ngươi biết là vui đùa, ai có thể nói đây không phải sự thật.”
Tống Cáp nói: “Bản tướng quân thấy nơi đây tùng lâm trải dài, tứ quý như một, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, tuyệt đại thiên thành. Nếu có thể cùng một thư sinh sinh sống ở đây thì chẳng phải rất vui vẻ sao?”
Lục Bạch quay đầu không nhìn hắn, “Ta với tướng quân bình thủy tương phùng*”
*tình cờ gặp mặt, bèo nước gặp nhau
“Ngươi nói, bình thủy tương phùng....” Tống Cáp cười mê man, bình thủy tương phùng sao, “Nhưng ta chẳng hiểu sao lại cứ có cảm giác gặp được Tử Hề là duyên trời định. Muốn ta phải làm sao bây giờ?”
Lục Bạch cũng không nói chuyện.
Tống Cáp vẫn chống cằm như trước, nghĩ bụng rồi nghĩ: “Đầu tiên là bởi vì mẫu thân ta, ngươi ra tay cứu giúp, ta thiếu ngươi một cái ân. Sau này ngươi bị ta mời nhập phụ, còn có kiện xiêm y kia, lại thêm một mối duyên. Ân....Để ta nhớ lại nào, nga! A, ngươi và Tử Tấn còn vụng trộm theo đuôi ta trên phố nữa chứ....”
“Dừng!” Tống Cáp còn chưa nói xong Lục Bạch đã quay phắt đầu lại nhìn hắn, theo đuôi cái gì chứ, theo đuôi lúc nào, bất quá chỉ là tình cờ gặp hắn mua ngọc thoa thôi mà.
Còn có phía trước nữa, ân cái gì, duyên cái gì, rõ ràng là chính nhi bát kinh*, sao đến miệng Tống Cáp lại biến thành ái muội ghê gớm vậy chứ?
*đứng đắn/nghiêm túc
“Tống đại tướng quân, ngài đây là nói hưu nói vượn, cắt câu lấy nghĩa!”
Tống Cáp làm bộ kinh ngạc nói: “Ấy ~ Ta cứ tưởng Tử Hề miệng ngọc linh lung, ăn nói khéo léo chứ.”
Lục Bạch: “....”
“Cái miệng này, là nói thật hay không, đến nay vẫn không thể rõ ràng.” Tống Cáp thản nhiên gật đầu nói.
Lục Bạch cả giận nói: “Lục mỗ hôm nay mới biết Tống đại tướng quân văn võ song toàn trong truyền thuyết lại biết chân chân có một nói mười, cắt câu lấy nghĩa, không biết....”
“Cắt câu lấy nghĩa là ngươi mà.” Tống Cáp cười chen mồm vào.
Mặt Lục tiên sinh đỏ lên, vẫn cứ cứng miệng nói tiếp: “Tống tướng quân ngươi quả thực.....”
“Ta thật muốn thử xem cái miệng ngọc linh lung này có đúng với cái danh không?”
Tống Cáp vừa dứt lời thì cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi hơi ửng lên của Lục Bạch, trong nháy mắt đó trong đầu hắn có một cái gì đó xuyên qua nhanh chóng, không để lại dấu vết nào.
Bốn cánh môi tương giao, cơ thể Lục Bạch run lên, ánh mắt mở lớn nhìn hắn. Tống Cáp không hề tiến thêm một bước mà chỉ dán lên môi Lục Bạch, nhẹ nhàng hôn.
Như thể đang nhấm nháp một vò rượu ngon chốn nhân gian.
Môi Lục Bạch run lên, đẩy mạnh hắn ra, Tống Cáp ổn định thân mình nên không có ngã xuống, ngồi trước mắt y cẩn thận nhìn chăm chú vào đôi môi y, cười một hơi thật khẽ, híp mắt cảm thán: “Hình như, cái danh không đúng rồi.”
Lục Bạch vươn tay chà xát miệng, trừng mắt nhìn hắn.
“Thì ra không phải là miệng ngọc lung linh, mà là....miệng ngọc yên chi.....” Tống Cáp cười ta, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, cúi đầu tựa hồ muốn sán lại.
Lục Bạch lúc này đẩy ngã hắn, vèo một cái đứng lên, khẽ cắn môi nói: “Nếu ngươi không định đi thì ta tự đi.”
Nói rồi chậm chạp rời khỏi đó, lúc đứng dậy còn quay lại trừng mắt nhìn hắn vài lần rồi mới chịu đi.
Phía sau truyền đến tiếng cỏ cây xao động, Tống Cáp cũng chẳng quay đầu lại nhìn y, sau khi nghe thấy phía sau không còn tiếng động nữa thì hắn mới cười, ngay cả trong đôi mắt cũng tỏa sáng.
Hắn sờ sờ môi, lại nằm vật ra mặt đất, ánh mắt nhắm lại, như là ngủ.
Phía sau truyền đến thưa thớt bụi cỏ thanh, Tống Cáp vẫn không có quay đầu nhìn y, sau khi nghe thấy mặt không còn có thanh âm sau, hốt cười, liên mi nhãn đều tại tỏa sáng.
Lục Bạch đi rất chậm, xuyên qua đám cây nhỏ lại đến một ven sông, nước sông còn đang bốc hơi, lúc đi vào y cảm thấy rất ấm áp, Lục Bạch đứng bên bờ sông nhìn bộ dáng của chính mình.
Hai má đỏ lên, hai tròng mắt ướt sũng, nom rất xa lạ.
Chuyện vừa rồi Tống Cáp làm với y, có gì đó không giống với chuyện Nguyễn Trú lần đó, Nguyễn Trú là thích y cho nên mới làm vậy, còn Tống Cáp thì vì sao, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là chơi đùa thôi sao?
Năm đó y có hôn thê, tuân theo lễ nghĩa liêm xỉ nên cho đến tận bấy giờ vẫn không đáp lại Nguyễn Trú lần nào, huống hồ y cũng không thích Nguyễn Trú nên đương nhiên không sinh ra loại tâm tư ấy. Nhưng hôm nay, y không có hôn ước trói buộc, nụ hôn của Tống Cáp khiến lòng y loạn vô cùng.
Thật sự là do không có trói buộc hay sao.....?
Người nọ đường đường là Huyền Vũ đại tướng quân, là quân tử đại trượng phu mà mình tôn kính bội phục, y còn mong sẽ trở thành bằng hữu của Tống Cáp, thế nhưng, giữa bằng hữu nào có chuyện thân mật như vậy, rốt cuộc là Tống Cáp làm vậy là có ý gì?
Lục Bạch nghĩ mà phiền cả người, lại nhìn trời, lại nhìn sông, lại nhìn rừng cây, cuối cùng y chịu thua, nâng chân bước trở về.
Chân của Tống đại tướng quân bị thương, hắn bị thương là vì y, y thể nào cũng phải đưa hắn hảo hảo trở về, chứ sao dám để hắn “tự sinh tự diệt“.
Trở lại nơi đó, quả nhiên vẫn thấy Tống Cáp nằm ngửa trên mặt đất, một chút động tĩnh cũng không có.
Y nuốt nuốt nước miếng, đi qua hạ thấp người gọi: “Tống tướng quân, ngài rốt cuộc là muốn nằm đến khi nào?!” Lục Bạch đã dùng đến cả từ “ngài” là đủ hiểu y đang bất đắc dĩ đến mức nào.
Tống Cáp hừ hừ hai tiếng, nheo mắt nhìn y: “Sao ngươi là trở lại?”
Lục Bạch nghiêng mắt lườm: “Tướng quân còn chưa ngủ đủ sao?
“Chưa.” Tống Cáp ăn ngay nói thật, lại kéo Lục Bạch về phía mình, lết cơ thể mình qua, chỉ là lúc này đây, Tống Cáp nhanh tay lẹ chân áp lại càng nhanh, dựa lại càng gần.
“Ngủ trưa thôi.” Tóng Cáp nói.
Lục Bạch khó thở: “Tướng quân!”
Một tiếng này như thể là đã nhẫn đến cực hạn rồi, Lục Bạch thì thở không ra hơi còn cố tình Tống Cáp lại chẳng nể nang gì, mắt sát lại gần Lục Bạch, nói bên tai y rằng: “Mệt rồi, ngủ trưa.”
Mệt? Nằm cả ngày rồi còn kêu mệt, Lục Bạch chẳng thèm tin, quay mặt lại muốn hảo hảo “dạy dỗ” hắn một phen.
Cố tình vừa rồi Tống Cáp dựa vào quá gần, ngay cả hô hấp cũng rơi vào tai Lục Bạch. Y vừa mới quay đầu lại đã vừa vặn hôn lên mặt Tống Cáp.
Tống Cáp thấy thế thì vui vẻ lắm, vội vàng quay đầu lại, bốn cánh môi lại chạm vào nhau. Bất quá lần này Tống Cáp xem ra không định bỏ qua cho y.
Tống Cáp thì thào: “Chính ngươi dâng lên đấy nhé, bản tướng quân liền không khách khí.”
Nói xong, một tay ôm lấy eo Lục Bạch, một tay vòng qua sau gáy y, khóa y thật chặt với mình. Môi hắn gắt gao hút, đầu lưỡi thò vào bắt đầu chơi đùa từng ngóc ngách kẽ răng y.
Nghiêng mình hoài thì thật khó chịu, Tống Cáp vừa hôn vừa thay đổi vị trí, trở người đặt Lục Bạch xuống dưới thân, hai tay hắn chống xuống mặt đất, hạ thân hai người đụng vào nhau, môi lưỡi giao hòa.