Hai năm sau.
Một tiểu hòa thượng gọi với Lục Bạch đang muốn trở về phòng: “Lục sư huynh, sư phụ tìm huynh.”
Đi đến thiện phòng nơi Không Trần đại sư ở, Lục Bạch gõ cửa rồi đi vào. Hai tay sắp thành hình chữ thập bái một cái rồi nói: “Đại sư“.
Không trần để y ngồi xuống, lúc này mới nói: “Sau hai năm tu hành trong chùa cậu đã thu hoạch được những gì.”
Lục Bạch hơi sửng sốt, y không nghĩ tới Không Trần sẽ nói tới điều này, do quá sửng sốt nên y chẳng biết trả lời ra làm sao, thu hoạch thì có nhưng y phải suy ngẫm cho kĩ đã rồi mới nói được nên nhất thời, y không biết phải mở miệng thế nào.
“Đại sư, con......”
“Cậu đã tu hành trong chùa được hai năm, không hay phàm trần thế tục, tĩnh tâm đứng yên, nay ta hỏi cậu, cậu đã biết trong lòng cậu muốn cái gì chưa?”
Quả nhiên Lục Bạch nhíu đôi mày lại.
Rồi sau đó đáp: “Hai năm trước, con chỉ biết vạn vật vạn sự đều có đạo lý, mà đạo lý lại ngụ ở trong sách vở thánh hiền của người đời trước, hoặc là do thiên hạ truyền lưu mà đến. Như thế nên làm người làm việc khó tránh khỏi câu vu nhất cách, không tính không thấu.”
Không Trần hỏi: “Thế giờ thì sao?”
“Nay chỉ cảm thấy tất cả những chuyện hồng trần, đều phải trải qua mới biết được tiền căn hậu quả, cái gọi là sách vở thánh hiền, bất quá cũng là do những bậc học giả trước đây trải qua rồi biên soạn lại, nhưng thế sự xoay vần, kinh nghiệm rút ra từ những chuyện trước kia cũng không phải hoàn toàn chính xác.”
Nghe Lục Bạch nói xong, Không Trần đại sư cười gật gật đầu: “Xem ra cậu đúng là có giác ngộ.”
Lục Bạch đáp: “Là do đại sư dạy bảo.”
Không Trần lắc lắc đầu, mắt thấy Lục Bạch hãy còn đang nhìn thì nói thêm: “Hôm nay lão nạp gọi thí chủ đến đây là vì có một chuyện khác.”
Lục Bạch nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Sáng nay lão nạp nhìn ngày sinh tháng đẻ của thí chủ, xem đến nhân duyên thì tính ra hôm nay người có duyên cả đời với thí chủ đến.”
“Nhân duyên?” Lục Bạch kinh ngạc.
Không Trần biết suy nghĩ của y nên cười nói: “Nhân duyên này không phải là nhân duyên bình thường đâu, là duyên nhân quả đấy, hôm nay cậu có thể xuống núi.”
Lục Bạch hỏi: “Xuống núi ư, đi đâu cơ?”
“Không hỏi tiền triều, không hỏi hậu tục, đi theo tiếng duyên gọi ắt sẽ gặp duyên.”
Lục Bạch biết đây là thiên cơ bất khả lộ đây mà, im lặng một lát mới đứng lên: “Đệ tử đã hiểu, đệ tử sẽ xuống núi ngay lập tức.”
Không Trần đại Sư gật đầu.
Lúc này các hòa thượng đã làm xong công việc ban sớm, lúc Lục Bạch bước ra cũng đúng lúc khách hành hương bắt đầu lục đục lên núi, y cũng chẳng biết nhân duyên của mình ra sao, chỉ biết lát nữa sẽ phải vất vả xuống núi, không bằng tìm đến quán sách mua mấy cuốn sách về đọc.
Đọc sách là lạc thú cả đời của y, nghĩ như vậy nên y cũng vội vàng xuống núi hơn.
Xuống núi thuận lợi, mua xong sách vở cũng mất những một giờ, y vừa ra khỏi cửa đã thấy hoàng hôn sắp tàn rồi, lần đầu tiên y có suy nghĩ không biết có phải Không Trần đại sư nhầm lẫn ở đâu rồi không.
Lục Bạch mê mang cau đôi mày thanh tú lại, ôm sách chậm rãi đi về phía ngọn núi xa xăm.
Sau một canh giờ là tới Phu già tự.
Một vị phụ nhân trung niên có khuôn mặt dịu dàng bước xuống từ một cỗ kiệu tinh xảo, xua tay với hai gã thị vệ cũng muốn theo vào, bà nhíu mày nói: “Phật gia là nơi thanh tĩnh, hai người ai cũng mang theo một thân lệ khí nên ở ngoài chờ đi.”
Bọn thị vệ mặt lộ vẻ khó xử, một người trong đó khom người xuống nói: “Nhưng thiếu gia phân phó bọn thuộc hạ lúc nào cũng phải ở cạnh phu nhân.”
Phụ nhân nhíu mày: “Ta đến đây cầu Phật, các người cứ ở ngoài chờ ta, vạn vạn đừng làm cho Phật Tổ hiểu nhầm tấm lòng thành kính của ta.”
“Phu nhân, như vậy......”
“Câm miệng, các ngươi chờ ở đây, ta đi vào một mình. Phật môn trọng địa, chẳng lẽ còn mong ta gặp họa sao?”
Phu nhân nói như vậy nên bọn thị vệ chẳng thể phản bác được gì, đành phải nhìn phu nhân đi vào còn mình thì chờ ngoài cửa. Phụ nhân kéo một tiểu hòa thượng qua hỏi, “Vị tiểu sư phụ ơi, xin hỏi chỗ dâng hương cầu nguyện ở đâu?”
Tiểu hòa thượng nói: “Phu nhân mời đi theo tôi.”
Phụ nhân cùng tiểu hòa thượng đi đến Chùa chính thờ Phật, sau khi vào cửa mới thấy bên trong có không ít người quỳ trên mặt đất làm lễ bái cầu nguyện, bên trái đại môn có một lão cao tăng đang ngồi trước bàn, trên bàn bày biện bút mực giấy nghiễn, thì ra là đang giải nguyện.
Tiểu hòa thượng dẫn bà tới nói thì lùi lại xin phép đi trước, phụ nhân liếc mắt nhìn trái phải rồi đi đến gần lão cao tăng.
Lão cao tăng đó chính là trụ trì Phu già tự, Không Trần đại sư, lúc này ông đã thấy phụ nhân đi vào, cười nói: “Thí chủ.”
Phụ nhân chắp tay chào: “Xin hỏi ngài có phải Không Trần đại sư không?”
“Chính là lão nạp.”
Phụ nhân nghe vậy cười nói: “Tục gia là Tống Lâm thị trong kinh thành, nghe danh trụ trì Phu già tự Phật pháp cao thâm nên hôm nay mới đến cầu nguyện.”
Không trần Đại Sư nói: “Thí chủ có mong muốn gì?”
“Nhân duyên.” Tống phu nhân thở dài nói, “Tôi có một đứa con trai, năm nay đã hai mấy rồi mà vẫn chưa có người hữu duyên, cho nên muốn nhờ Đại sự tính thử xem khi nào thì nhân duyên của nó tới?”
Tống phu nhân đưa một tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ và tên tuổi cho Không Trần đại sư xem.
Đại sư tinh tế vuốt phẳng nó một phen rồi vội ngẩng đầu nói: “Phu nhân chớ lo lắng, lương duyên của lệnh công tử không lâu nữa sẽ đến thôi.”
Tống phu nhân vui mừng quá đỗi, kinh ngạc thở dài: “Quả thật như thế?!”
Đại Sư nói: “Người xuất gia sẽ không nói dối.”
Tống phu nhân lại nói: “Đa tạ Đại sư!”
Tống phu nhân cao hứng cực, trong lúc nhất thời chỉ hận không thể lập tức hồi phủ nói cho mọi người trong phủ mình nghe tin tức tốt này, cũng muốn đứa con nhà mình sớm thành thân một chút, thỏa mãn tâm nguyện của bà. Cũng bởi vậy nên lúc bà đứng lên đã không để ý đến nét ưu tư chợt lóe qua trong mắt Không Trần đại sư.
Không Trần đại sư nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Tống phu nhân thì không khỏi thở dài: “Nhân duyên là thế, chỉ sợ phu nhân không thể như nguyện được rồi.”
Sau khi Tống phu nhân rời đi thì nghĩ đến Phu già tự đúng là một ý kiến hay, được cao tăng như vậy chỉ điểm thì sau này cái thằng con sao cũng không khiến bà bớt lo có thể cười hiền thê lương mẫu về cho bà rồi.
Cứ nghĩ miên man mãi nên bà đi không đúng hướng, mãi đến khi tỉnh ra nhìn lại cảnh sách xung quanh thấy không giống như trong trí nhớ của mình, Tống phu nhân có hơi sợ. Bốn phía không một bóng người cũng chẳng có đường đi, không biết nên kêu cứu kiểu gì, nơi này hoang vắng như thế, không biết là nơi nhà chùa làm gì.
Đột nhiên, có vài người mặc áo đen chặn đường bà lại.
Tống phu nhân hoảng sợ vô cùng, bất quá bà tốt xấu gì cũng là người nhà võ tướng, tuy chỉ là chất nữ yếu đuối, nhưng may sao vẫn có vài phần kiên cường, bà cất cao giọng hỏi: “Các người là ai?”
Một gã mặc áo đen nói: “Là người muốn mạng của bà.”
Sau đó vài tên áo đen xông lên, Tống phu nhân lùi về phía sau, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Đúng lúc ấy, có một giọng nói vừa nhu hòa vừa kiên định vang lên từ một nơi cách đó không xa